Lều bị hỏng ngoài ý muốn, Lục Kiều Vi và Khúc Thanh Trúc không kịp phản ứng, hai người thử dựng lại nhưng vẫn không dựng nổi.
Thích Nhất Hoan muốn đi lên giúp đỡ, nhưng nghĩ nghĩ lại nhịn xuống nói: "...Thật sự không còn cách nào khác, vừa rồi tôi nói hỗ trợ mà hai người lại từ chối, nếu không thì hai người đã có thể an toàn vượt qua hôm nay rồi."
Lục Kiều Vi hỏi: “Sửa không được sao?”
Thích Nhất Hoan gật đầu: "Chắc chắn rồi, hai người đừng cố nữa."
Đương nhiên, dựa vào hiểu biết Văn Cẩn Ngôn, tính chiếm hữu của Văn Cẩn Ngôn, cho dù không có chuyện này xảy ra thì Văn Cẩn Ngôn cũng sẽ không để Lục Kiều Vi ngủ chung với Khúc Thanh Trúc. Hiện tại trời cao còn giúp đỡ, thực sự không còn cách nào ngoài chấp nhận số phận.
Khúc Thanh Trúc im lặng vì lúc đó cô là người từ chối, cô làm theo hướng dẫn từng bước lắp ráp lại, nào biết chiếc lều này sẽ không thể trụ được qua đêm nay.
Lục Kiều Vi nhẹ nhàng thở ra, lần này cũng không phải lỗi của cô, nàng tiến lên vỗ nhẹ vào vai Khúc Thanh Trúc: "Không sao, là chính nó không đạt được kỳ vọng thôi."
Khúc Thanh Trúc áy náy nhìn nàng, đồng thời trong lòng thở dài, trời cao đang hỗ trợ, hai người giãy giụa cũng chỉ phí công.
Vậy vấn đề là hôm nay hai người sẽ ngủ ở đâu? Dã ngoại ở nơi hoang vu, không thể ngồi ngoài lều cả đêm, nếu không sẽ bị sâu bọ đốt.
Khúc Thanh Trúc là người thông minh, không muốn đấu tranh với trời, cô nhìn bốn phía, chọn lều trại của thư ký và pháp vụ, lễ phép hỏi có thể ở một đêm không.
Thư ký và pháp vụ mở lều nghênh đón cô, Lục Kiều Vi quay đầu liếc nhìn Văn Cẩn Ngôn đứng ở cửa lều mà cười.
Giống như ác ma trong đêm, dụ dỗ người lạc đường đi vào lồng giam của cô.
Lục Kiều Vi rùng mình, từng bước nhỏ đi theo sau lưng Khúc Thanh Trúc.
Lều dành cho hai người, ba người ngủ cùng sẽ rất chật, nếu thêm một người nữa thì trong trường hợp xấu nhất sẽ biến thành cá mồi ba cô gái, trường hợp xấu nhất là lều có thể bị sập.
"Lều của Văn tổng có thể thêm người, Thích tiểu thư cũng đang ở đó, ngài qua đó xem một chút đi." Thư ký thân thiết nói.
Lục Kiều Vi ừ một tiếng, sau đó đi vòng qua cửa lều, đi hai vòng chiếc lều đã sập, lều của Văn Cẩn Ngôn vẫn còn sáng đèn.
Văn Cẩn Ngôn mở cửa lều nói: "Vào đi, muỗi nhiều, không vào sẽ bị đốt."
Trên cánh tay của Lục Kiều Vi có vài cái mụn đỏ, nàng chậm rãi gãi gãi, Văn Cẩn Ngôn lấy thuốc ra đưa cho nàng, sau đó đẩy Thích Nhất Hoan sang một bên, cô ngủ ở giữa, nhường cho Lục Kiều Vi ngủ cạnh mình.
Lục Kiều Vi xấu hổ nói: “Tôi chưa thay quần áo.”
Thích Nhất Hoan trực tiếp bị đuổi ra ngoài.
Lục Kiều Vi thay quần áo ngủ, ba người nằm cạnh nhau.
Bầu không khí rất xấu hổ, Thích Nhất Hoan vốn không có chú ý tới, nàng đang chơi game trên điện thoại, đánh rất hăng hái, sắp thắng thì đột nhiên dừng lại.
Đèn trên điện thoại của nàng không sáng lắm, nhưng trong đêm tối, có hai người đang ngủ bên cạnh, lúc này nàng giống như một cái bóng đèn lớn.
Loại có công suất mấy trăm kilowatt, cực kỳ sáng, phát sáng rực rỡ.
Thích Nhất Hoan thấp giọng mắng, vội vàng kết thúc trò chơi, ánh sáng điện thoại mờ đi, trong lều là một mảnh yên tĩnh quỷ dị.
Vài người đồng loạt nhìn chằm chằm vào nóc lều.
Một lúc sau, Văn Cẩn Ngôn động đậy, nghiêng đầu nhìn Lục Kiều Vi, Lục Kiều Vi đương nhiên không dám cử động, dù sao chật chội, hơi nhúc nhích một chút liền có thể va vào cô.
“Cô đừng nhìn tôi.” Lục Kiều Vi khó nhọc xoay người, không cẩn thận chạm vào cánh tay của Văn Cẩn Ngôn, cảm nhận được nhiệt độ mát lạnh trên người cô.
Sau đó nàng không dám cử động nữa mà co ro thật chặt.
Văn Cẩn Ngôn lại quy củ trở mình, quay lưng về phía Lục Kiều Vi, cô nhìn Thích Nhất Hoan, Thích Nhất Hoan vốn đang nằm ngửa, tự hỏi tại sao cô không nhìn Lục Kiều Vi, nhìn chằm chằm mình làm cái gì, qua vài phút, nàng thật sự không nhịn nổi nữa, cũng quay người sang một bên, đưa lưng về phía Văn Cẩn Ngôn.
Văn Cẩn Ngôn vẫn bất động, ánh mắt như kim châm, đâm vào lưng Thích Nhất Hoan, Thích Nhất Hoan không thể cầm cự quá mười phút.
Nàng không muốn chịu đựng nữa.
Lều bên ngoài chỉ sập, dựng lên cũng không phải không ngủ được, nàng bò dậy ra khỏi lều, đi ra còn đóng chặt cửa lều lại.
Ba người chen chúc lập tức trở thành hai người.
Trước khi Thích Nhất Hoan rời đi, nàng còn cố ý nói: “Mình bị mất ngủ, không quen ngủ với người khác, hai người ngủ trước đi, mình ra ngoài đi dạo.”
Văn Cẩn Ngôn ừ một tiếng, sau đó quay đầu nhìn Lục Kiều Vi.
Ngủ như bánh nướng áp chảo, Lục Kiều Vi không cảm thấy buồn ngủ.
Trầm mặc một lúc, nàng nhạy bén nghe thấy động tĩnh, cảm thấy có gì đó không đúng, nàng bò dậy trong bóng tối, mở lều ra nhìn xem thì phát hiện lều bên cạnh đã được dựng lên.
Wtf? Lều còn tốt?
Lúc nàng đang suy nghĩ thì đèn trong lều bật sáng, bóng của hai người in trên lều, một cái bóng đặc biệt quen thuộc.
Lều cách âm không tốt nên Lục Kiều Vi nghiêng người lắng nghe.
"Sao vậy?" Văn Cẩn Ngôn tiến tới xem, sau đó kinh ngạc nói: "Nhất Hoan cùng Khúc Thanh Trúc muốn ngủ chung?"
Đúng vậy, người nói chuyện trong lều là Khúc Thanh Trúc và Thích Nhất Hoan... Bọn họ tựa hồ đang nói cái gì mà rất ngứa, ban đêm quá tối, rất dễ làm người nghe hiểu lầm.
Lục Kiều Vi nhịn không được nữa: “Có thể ngủ chung sao?”
"Hửm?" Ánh mắt Văn Cẩn Ngôn tối sầm, nói: "Nhất Hoan khá tốt, bạn của em cũng vậy."
Lục Kiều Vi muốn đi vào nhìn xem, nhưng Văn Cẩn Ngôn ngăn nàng lại, nói: “Nhất Hoan có ý tứ với Khúc Thanh Trúc.”
"Thật ư?" Lục Kiều Vi kinh ngạc, "Bọn họ mới gặp có hai lần, Thích Nhất Hoan đã có ý tứ với cậu ấy, như vậy không phải quá nhanh sao?"
"Không rõ lắm, nhưng em nghĩ kỹ lại một chút." Văn Cẩn Ngôn cũng đi theo phân tích, "Nhất Hoan chưa bao giờ tìm em nói chuyện, cậu ấy chỉ tìm Khúc Thanh Trúc nói chuyện."
Nghĩ kỹ lại... Hôm nay lên núi, hình như Thích Nhất Hoan chỉ nói chuyện với Khúc Thanh Trúc, giống như quá mức nhiệt tình với Khúc Thanh Trúc.
Sau đó, xảy ra vấn đề.
Khúc Thanh Trúc luôn hờ hững với Thích Nhất Hoan, bộ dáng rất lạnh lùng. Tại sao tối nay lại ngủ chung với Thích Nhất Hoan?
Văn Cẩn Ngôn nói: "Chắc chắn không phải là bị bắt cóc, Khúc Thanh Trúc là tự nguyện, có lẽ ngoài mặt không có gì, nhưng thực tế..."
Thực tế có chút ý tứ?
Không, không phải, Lục Kiều Vi quá hiểu bạn mình nên điều đó là không thể, nhưng tại sao Khúc Thanh Trúc có thể tự nguyện ngủ chung với Thích Nhất Hoan?
Văn Cẩn Ngôn lại hỏi: “Em sẽ không định đi qua lều bên đó đấy chứ?”
“Tôi là loại người này sao?” Thật ra Lục Kiều Vi muốn mở lều ra, nàng thực sự rất tò mò.
Sau đó, đôi mắt nàng mở to, hai bóng người trong lều thực sự chồng lên nhau, cô chạm tôi tôi chạm cô. Sau đó, bóng của Khúc Thanh Trúc đột nhiên đẩy Thích Nhất Hoan ra, Thích Nhất Hoan ngã xuống, nhưng cô vẫn ngồi.
Khúc Thanh Trúc ngồi trên người Thích Nhất Hoan.
Cô còn vén tóc, sờ bả vai.
Nàng muốn nhìn xuống thêm nữa, nhưng ánh sáng mờ đi.
"Aiz, hai người bọn họ thật không biết xấu hổ." Văn Cẩn Ngôn ghé vào tai nàng nói thêm, "Bạn của em cũng có ý tứ với Nhất Hoan sao?"
"...Không thể nào." Lục Kiều Vi thực sự không nghe thấy Khúc Thanh Trúc nhắc đến Thích Nhất Hoan, giống như không có hứng thú với Thích Nhất Hoan.
"Không phải vừa rồi em cũng thấy hết rồi sao?" Văn Cẩn Ngôn dùng giọng giáo dục nói: "Cho nên, sau này em không thể quá thân mật với Khúc Thanh Trúc, nếu không đối tượng của cô ấy sẽ chán ghét em, sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của em với Khúc Thanh Trúc."
Lục Kiều Vi nghe vậy có chút phát ngốc: "Không đến mức đó..."
“Nếu không tin, em có thể thử xem.” Văn Cẩn Ngôn lại hỏi, “Em đã nói với Khúc Thanh Trúc chuyện chúng ta ngủ với nhau chưa?”
Thật đúng là không có, sao nàng dám nói chuyện như vậy.
Văn Cẩn Ngôn kéo kín lều, "Cho nên em phải tin vào đôi mắt của mình nhìn thấy, nếu như chúng ta bị bắt được, em sẽ giải thích với Khúc Thanh Trúc thế nào?"
Lục Kiều Vi suy nghĩ một chút, chắc chắn nàng sẽ nói mình đang đuổi muỗi, nói Khúc Thanh Trúc nhìn lầm gì đó, dù thế nào đi nữa nàng cũng không thể thừa nhận.
Nàng cảm thấy choáng váng, lại nằm xuống, đồng thời cũng cẩn thận giữ khoảng cách với Văn Cẩn Ngôn, hiện tại hai người đang ngủ, nếu Văn Cẩn Ngôn thật sự làm cái gì...
"Nếu tôi làm cái gì, em hét lên thì mọi người sẽ nghe thấy. Yên tâm đi, ngủ sớm một chút." Văn Cẩn Ngôn nhắm mắt lại trước, đưa cho nàng nửa cái chăn, "Đêm trên núi lạnh, đắp chăn lên bụng, đừng để bị cảm lạnh."
Lục Kiều Vi 'ò' một tiếng, rất nhẹ nhàng.
Nàng ngồi đó một lúc, cảm thấy rất lạnh, nàng rụt tay lại, quay người sang một bên, lăn vào trong chăn. Nàng đang nghĩ đến Khúc Thanh Trúc, lại nghĩ đến người ngủ bên cạnh.
Văn Cẩn Ngôn nằm ở nơi đó, rất ấm áp.
Nằm thẳng không thoải mái, Lục Kiều Vi động hai lần rồi nghiêng người, một lúc sau, cánh tay nàng tê dại, nàng lại chống tay ngồi dậy.
Nàng cẩn thận lắng nghe, nghe thấy hô hấp đều đều của Văn Cẩn Ngôn, nghiêng người nhìn xem.
Nữ nhân này thực sự rất xinh đẹp, lông mi cong dài, sống mũi cao, cánh môi mỏng, ngay cả trong đêm cũng có thể nhìn ra màu đỏ, là một mỹ nhân khó gặp.
Tại sao tối nay Văn Cẩn Ngôn lại thành thật như vậy?
Thành thật hơn cả Khúc Thanh Trúc và Thích Nhất Hoan.
Có thể là nàng đang nghĩ quá nhiều chăng?
Lục Kiều Vi điên cuồng suy nghĩ một hồi, nhìn chằm chằm khuôn mặt Văn Cẩn Ngôn hồi lâu, cuối cùng mới nằm xuống, aiz, đêm nay thật bất bình thường.
…
Khi tỉnh dậy, hai người đang mặt đối mặt.
Hai chân nàng bị Văn Cẩn Ngôn kẹp chặt, xúc cảm mềm mại tinh tế khiến nàng sửng sốt trong giây lát, nhưng khi nàng rút lại, trong cái cọ xát đó thoải mái đến làm nàng khựng lại.
Da của hồ ly tinh tốt như vậy sao? Làm nàng không muốn rút lại mà muốn cọ tới cọ lui.
Hôm qua Văn Cẩn Ngôn mặc áo ngủ, nhưng nàng không nhìn kỹ, bởi vì Văn Cẩn Ngôn thay quần áo trong lều, nàng không nhịn được mà suy nghĩ.
Hồ ly tinh quyến rũ như vậy, còn kẹp chân nàng.
Có thể không mặc quần lót hay không nhỉ?
Rất có khả năng, Lục Kiều Vi mở chăn nhìn vào trong, đầu tiên nàng nhìn thấy đôi chân dài của hai người đan vào nhau, Văn Cẩn Ngôn kẹp thật chặt, váy của cô bị vén lên đến tận chân, chỉ hơi lệch một chút là nàng có thể thấy rõ.
Nàng thực sự muốn nhìn một chút.
"Dậy rồi sao?" Giọng nói khàn khàn của Văn Cẩn Ngôn đột nhiên vang lên trên đầu nàng, hỏi: "Đẹp không? Em có muốn nhìn rõ hơn không?"
Lục Kiều Vi giật mình, dừng động tác, vội chui ra khỏi chăn, lúc nàng đang định rút chân lại thì Văn Cẩn Ngôn đã dùng sức cả hai chân, không cho nàng chạy trốn: “Phi lễ tôi một đêm còn muốn trốn đơn giản như vậy sao?"
"Tôi phi lễ cô một đêm?" Lục Kiều Vi khiếp sợ nhìn cô, như nghe được một câu chuyện cười, "Cô đùa à? Chuyện này tuyệt đối không có khả năng!"
Văn Cẩn Ngôn nói: “Tôi ngủ rất quy củ, tình huống bình thường tôi sẽ không lộn xộn.”
"Cô cũng biết đây là tình huống chung, còn có hai tình huống!"
"Tình huống thứ hai chính là em động, tôi cũng động." Văn Cẩn Ngôn câu môi, "Hôm qua em không ngừng lộn xộn, lúc thì ngủ thẳng, lúc thì ngủ ngang, tôi bắt được em nửa ngày, đắp chăn cho em, cuối cùng chỉ có thể như vậy... thật mệt." Cô cử động chân làm Lục Kiều Vi choáng váng.
Giọng nói của Văn Cẩn Ngôn khàn khàn, mái tóc ngắn có chút lộn xộn, giống như bị tra tấn cả đêm.
Trong lều không có người thứ ba, Lục Kiều Vi rất rõ tư thế ngủ của mình, nàng cũng không tranh cãi, lặng lẽ nhặt quần áo lên mặc vào, xấu hổ nói: “Xin lỗi, tôi không khống chế được.”
"Không sao." Văn Cẩn Ngôn ho khan một tiếng, cùng nàng đưa lưng thay quần áo, khi hai người ra khỏi lều mới phát hiện hiện tại vẫn còn sớm, lúc này là lúc mặt trời mọc, thời tiết mát mẻ hơn một chút, nói là tới ngắm bình minh, kỳ thật người dậy cũng không có bao nhiêu.
Ngoài hai người ra, bên cạnh còn có đôi tình nhân trẻ ở trong lều, sáng sớm tinh mơ, bọn họ không thèm nhìn mặt trời mọc mà ở đó chụp ảnh còn hôn môi.
Mắt không thấy, mắt không thấy.
Tia sáng lan tỏa bốn phía, những ngọn núi vốn màu xám xịt dần dần được chiếu sáng, không khí nhuộm vàng, chim hót líu lo, buổi sáng khó tìm được sự bình yên.
Bằng mắt thường, mặt trời mọc rất chậm, nhưng trong lúc hoảng thần, khi nhìn lại thì nó đang lơ lửng trên bầu trời.
Lần xem mặt trời mọc này thật đáng giá.
Lục Kiều Vi nghe thấy tiếng chụp ảnh của camera.
Văn Cẩn Ngôn đang nghịch camera, chụp vài bức ảnh mặt trời mọc, vài giây sau, cô đổi hướng, chụp được hai bức ảnh của Lục Kiều Vi.
Lục Kiều Vi nhận thấy được, liền nhìn cô.
Văn Cẩn Ngôn lại không nhanh không chậm chụp thêm hai tấm, ôn thanh nói: “Bình minh và mỹ nhân rất hợp, ra hiệu ứng không tồi, có muốn gửi cho em không?”
Cô lật từng bức ảnh, tuy có ảnh phong cảnh nhưng phần lớn là của Lục Kiều Vi, có ảnh nàng mỉm cười, cau mày, thậm chí khi lều sập xuống, nàng phát ngốc đứng bên cạnh.
Những bức ảnh gửi đến điện thoại của Lục Kiều Vi, Lục Kiều Vi chọn lọc một vài tấm rồi đăng vào vòng bạn bè: “Cảm ơn.”
Lại không nhịn được hỏi: “Trước khi trở thành giám đốc điều hành của DMD, cô có đọc cuốn sách nào như hay không?"
Sao có thể toàn năng như vậy?
"Không có, tôi chỉ xem thôi."
Đấu không lại đấu không lại.
Không khí trên núi trong lành, Lục Kiều Vi hít sâu một hơi, cảm thấy hoàn toàn thoải mái.
Chờ mặt trời mọc, nàng trở về, Khúc Thanh Trúc từ trong lều đi ra, hai người nhìn nhau, bầu không khí quỷ dị đến khó hiểu.
Thích Nhất Hoan cũng đi ra, nói: "Chào buổi sáng."
Người vừa tỉnh dậy, tóc tai bù xù, dáng vẻ mệt mỏi, giọng nói hơi khàn, nhìn có vẻ tiều tụy hơn hôm qua một chút.
Đây là bị ép khô sao?
Có chút không đúng.
Lục Kiều Vi vội vàng lắc đầu, nhắc nhở mình không được suy nghĩ lung tung.
Khúc Thanh Trúc nói: “Ba người chật quá, mình ngủ không được, ra ngoài đi dạo một chút thì nhìn thấy Thích Nhất Hoan đang sửa lều, mình liền đi vào ngủ, không có làm gì cả."
Lục Kiều Vi nói: “Vậy sao cậu không kêu mình?”
Khúc Thanh Trúc nói trong lòng: Cậu xem mình có bản lĩnh đó hay không, nếu mình đi kêu cậu, với dáng vẻ kia của Văn Cẩn Ngôn, nhất định sẽ nghĩ cách xách cậu lại, tới tới lui lui, cậu vẫn sẽ về lều của cô ấy, còn không bằng "mặc cho số phận", như vậy mới có thể ngủ ngon.
Cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Quá muộn, Thích Nhất Hoan nói cậu ngủ rồi, mình không thể đi vớt cậu được."
“Nhưng hôm qua mình đã nhìn thấy…”
“Đập muỗi, trong đó quá nhiều muỗi.” Khúc Thanh Trúc gãi gãi cánh tay đầy vết đỏ, “Sao vậy?”
"Không có gì, không có gì." Lục Kiều Vi cảm thấy khả nghi, lúc nàng và Văn Cẩn Ngôn ngủ, khi tỉnh dậy trên người cũng có vết đỏ. "Thật sự là đập muỗi sao?"
Khúc Thanh Trúc cau mày nói: “Còn có thể có muỗi giả sao?” Vẻ mặt cô tò mò, cũng không biết hôm qua đầu óc Lục Kiều Vi đã bị bóp méo.
“Không có gì, chỉ là hai người đập quá kịch liệt mà thôi.”
Lục Kiều Vi không muốn hỏi Thích Nhất Hoan chi tiết, cũng cảm thấy Khúc Thanh Trúc nói có vài phần có lý, nàng tin tưởng bạn mình, ba người ngủ chung chắc chắn sẽ quá chật, hai người ngủ chung cũng không có gì.
Chỉ là cái bóng kia quả thực làm nàng ấn tượng sâu sắc.
Quá kịch liệt!
Cuộc trò chuyện kết thúc ở đây.
Khi chuẩn bị xuống núi, mọi người thu dọn đồ đạc mang theo và bỏ rác vào túi.
Bọn họ vẫn đi cáp treo, khi vào trong, Lục Kiều Vi nhét cốc giữ nhiệt vào tay Văn Cẩn Ngôn, nói: “Nước nóng.”
Văn Cẩn Ngôn mở cốc ra uống một ngụm, vị ngọt ngào, lại có thêm mật ong, cô hỏi: “Em lấy ở đâu vậy?”
Bọn họ nhiều người, nhanh chóng hết nước nóng lại không chuẩn bị mật ong. Lục Kiều Vi tự mình đóng gói ba lô, chuẩn bị những thứ này trong đó.
"Uống thì uống đi, quản nhiều như vậy làm gì?"
Lục Kiều Vi nhìn phong cảnh qua cửa kính, đi xuống rất nhanh, có cảm giác như chân đạp trong không trung, Lục Kiều Vi không dám nhìn xuống chứ đừng nói đến nhìn Văn Cẩn Ngôn, nàng luôn có cảm giác cái nhìn của cô quá mãnh liệt.
"Được rồi được rồi, tôi cùng đôi tình nhân trẻ bên cạnh xuống núi mua." Lục Kiều Vi lấy trong túi ra một chai trà bưởi mật ong đưa cho Văn Cẩn Ngôn: "Chúng tôi cùng nhau mua, cô cầm lấy uống đi."
Văn Cẩn Ngôn cầm chai nhỏ.
Mặt Lục Kiều Vi nóng bừng, lẩm bẩm nói: "Tôi mua gấp đôi giá, coi như là xin lỗi cô, về nhớ uống thuốc cảm."
Đến dưới chân núi, một tay Văn Cẩn Ngôn cầm chai nhỏ, cũng không cất vào túi, cổ tay đeo chiếc đồng hồ kim cương trông rất khoa trương.
Lục Kiều Vi cùng Khúc Thanh Trúc trở về khách sạn, thu dọn quần áo, lúc rời đi còn thần thần bí bí nhét thứ gì đó vào balo của Văn Cẩn Ngôn.
Sau khi bọn họ rời đi, Văn Cẩn Ngôn mở ba lô ra, vừa mở ra liền nhìn thấy rất nhiều hộp thuốc xanh đỏ, cô lấy ra một hộp, nhìn trên đó có dòng chữ: Một ngày ba lần, một lần hai viên.
Thích Nhất Hoan ho khan, hôm qua nàng dựng lều bị phong hàn, cảm lạnh càng nặng hơn, đỏ mắt nói: "Không tồi, thiết kế Lục chuẩn bị cái này cho cậu à? Cậu nói xem, đều cảm lạnh như nhau sao khác biệt lớn như vậy?" .
||||| Truyện đề cử: Bác Sĩ Nguy Hiểm |||||
Văn Cẩn Ngôn lấy thuốc ra, bẻ hai viên thuốc cho vào miệng, uống nước nóng trong cốc giữ nhiệt, Thích Nhất Hoan nhìn thật sự rất chua chát, nói: “Không nghĩ tới nhìn thiết kế Lục như vậy lại là một người rất sắc bén, tâm tư thật tinh tế."
Văn Cẩn Ngôn nhận lấy thuốc, cười nói: “Em ấy còn ôn nhu hơn mình.”
"Đúng là như vậy."
…
Khi trở lại công ty, tích lũy được rất nhiều công việc, vốn dĩ thứ Tư thứ Năm liền có thể về, nhưng trên đường pháp vụ đi một chuyến, hoãn lại sang thứ Sáu, sau đó là nghỉ cuối tuần nên bọn họ dứt khoát ở lại đó.
Đúng như Lục Kiều Vi dự đoán, sau khi chiếc nhẫn kim cương trở thành hot search, nhiều công ty trang sức đã tìm đến nàng để thiết kế kiểu dáng, trong đó có một số thương hiệu lớn đã nhờ nàng làm cố vấn thiết kế.
Lục Kiều Vi sắp xếp lịch trình của mình, chọn ra cái tốt nhất rồi gửi email trả lời, nếu quá muộn, nàng hỏi đối phương có thể đợi không, nếu có thể nàng sẽ nhận, nếu không đợi được, nàng có thể giới thiệu một thiết kế sư, lại không được thì chỉ có thể lần sau hợp tác.
Như vậy, các đồng nghiệp khác trong văn phòng cũng có thể được chia miếng bánh, nàng có thể chiếm được cảm tình của mọi người. Lúc nàng đi phân chia công việc, Trang Như Nhuế đưa cho nàng một tấm danh thiếp nói: “Đúng rồi, có người đến công ty gặp cô, tôi lấy lại danh thiếp của cô ấy, cô xem xem cô ấy có phải là khách hàng của cô không.”
"Ai vậy?" Lục Kiều Vi cầm lấy tấm danh thiếp xem, người kia là bác sĩ, nhìn qua rất xinh đẹp, nhưng là người xa lạ, không phải khách hàng của nàng.
Nhưng cũng thật kỳ quái, công ty có số điện thoại cơ quan của nàng, mấy ngày nay đi đấu giá số cơ quan của nàng vẫn luôn mở, ngoại trừ khách hàng cũ ra, nàng không nhận được cuộc gọi nào từ người này.
"Tôi không biết, đối phương nói cô ấy đang tìm cô, để lại danh thiếp." Trang Như Nhuế nói: "Sao cô không gọi hỏi xem? Cô ấy đã đến hai lần rồi."
"Được rồi, cảm ơn cô." Lục Kiều Vi cầm danh thiếp trở lại văn phòng, tìm kiếm trong danh sách khách hàng, nhưng không tìm được người như vậy.
Nàng nhập số điện thoại nhưng lần đầu không liên lạc được, nàng ra ngoài uống cốc cà phê rồi quay lại, bên kia gọi lại cho nàng.
"Thiết kế Lục phải không?" Giọng nói của đối phương rất nhẹ nhàng, nghe có vẻ là một nữ nhân rất dịu dàng.
"Đúng vậy, là tôi, mấy ngày trước tôi đi công tác, ngài tìm tôi có việc gì sao?" Lục Kiều Vi hỏi.
Đối phương ừm một tiếng, nói: "Không biết có tiện gặp cô không."
"Xin lỗi ngài là ai vậy?"
Bên kia im lặng một lúc rồi mới nói: "Tôi là dì của Nhuế Nhuế."
Tên này Lục Kiều Vi nghe có chút xa lạ, nàng còn chưa kịp nghĩ ra thì đối phương đã nói: "Trì Nhuế Thư, con bé nhờ cô thiết kế một thứ."
"À à à, Trì đại tiểu thư, vâng, đúng là có nhờ tôi thiết kế."
Tên đầy đủ của Trì tiểu thư là Trì Nhuế Thư, vì tính cách kiêu ngạo nên mọi người thường gọi nàng ấy là Trì đại tiểu thư, khi lần đầu nghe đến cái tên này, Lục Kiều Vi còn không phản ứng lại đó là ai.
Mặc dù đối phương nói là "dì" nhưng Lục Kiều Vi vẫn nghĩ đến "vợ nhỏ" mà đại tiểu thư đang theo đuổi, không khỏi tò mò hỏi: "Mấy ngày trước tôi đã giúp em ấy chuyển phát nhanh một món quà, hẳn là ngài đã nhận được rồi phải không? Mấy ngày nay tôi đi công tác, không ở công ty, ngài có việc gì sao?"
"Đã nhận được rồi, cảm ơn cô." Đối phương khách khí nói: "Tối nay cô có rảnh không? Tôi muốn mời cô ra ngoài nói chuyện một chút."
Nói thật, Lục Kiều Vi bận rộn như con quay, thật sự không có thời gian, nhưng nghĩ đến đại tiểu thư, nàng vẫn nói "Có", đối phương nói: “Cô xem nơi nào tiện, cô tan làm tôi sẽ tới tìm cô, được không?"
"Được!" Lục Kiều Vi rất mong đợi, nàng muốn xem người Trì tiểu thư thích là người như thế nào, tại sao lại giống như con thiêu thân, biết rõ là lửa nhưng vẫn phấn đấu quên mình.
Hai bên hẹn gặp nhau tại một quán cà phê lúc sáu giờ tối, tình cờ lại là quán cà phê mà Lục Kiều Vi thường đến khi làm việc với đại tiểu thư.
Tan làm, Lục Kiều Vi thu dọn một chút rồi mới đến chỗ hẹn.
Khi đến cửa, nàng dán mắt vào người kia.
Không phải đối phương quá xinh đẹp, mà là chiếc lắc tay trên cổ tay cô ấy không xa hoa, không có khảm bất kỳ viên kim cương lớn nào, kiểu dáng rất bình thường, chỉ có một viên đá mặt trăng đổi màu theo ánh sáng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...