Toàn thân Trì Nhuế Thư lạnh lẽo.
Nàng không tin, lại gõ cửa mấy lần, ngồi xổm dưới lầu chờ Thẩm Trác Ngọc về, mấy ngày, nàng đều không nhìn thấy bóng dáng Thẩm Trác Ngọc.
Trì Nhuế Thư mờ mịt, tất cả dự định mà nàng nghĩ ra, kể cả cùng nhau ăn Tết, cùng nhau chúc mừng đều tan thành mây khói, nàng muốn theo đuổi Thẩm Trác Ngọc, nhưng tất cả đều đã không còn, đều không có cơ hội.
Rất ủy khuất, cũng rất mê mang.
Trì Nhuế Thư ngồi ở bậc thềm, đầu óc rất hỗn loạn, mấy ngày nay nàng chỉ đi tìm Thẩm Trác Ngọc mà quên chăm sóc bản thân, cực kỳ chật vật, nàng có chút nghĩ sa đọa, như vậy thì tốt rồi, dù sao cũng sẽ không có ai nhìn đến nàng.
Nhưng chút hy vọng cuối cùng đã thôi thúc nàng không bỏ cuộc, nàng phải kiên trì, có lẽ lần này nếu tìm được Thẩm Trác Ngọc, Thẩm Trác Ngọc sẽ cùng nàng ở bên nhau.
Nàng nặng nề lê thân thể đi hơn mười bước, đầu óc giống như trường đua ngựa, hơn mười suy nghĩ đang thay đổi.
Nếu không thì từ bỏ đi, quên đi, Thẩm Trác Ngọc từ chối nàng như vậy, đều mệt mỏi, về sau đi trên con đường của riêng mình. Nhưng là, đôi chân nàng vẫn tiếp tục tiến về phía trước.
Trì Nhuế Thư đến bệnh viện, bác sĩ đang trong ngày nghỉ, bệnh nhân trong bệnh viện cũng không nhiều, nàng ngồi ở lầu một lát, một y tá quen biết đi ngang qua hỏi nàng: "Em đến gặp bác sĩ Thẩm sao?"
Nàng gật đầu, nghe y tá nói: "Bác sĩ Thẩm đã từ chức rồi, cô ấy vốn định đến chi nhánh bên dưới, nhưng bệnh viện không đồng ý. Cô ấy đã trực tiếp từ chức rồi, không biết cô ấy đi đâu."
Trì Nhuế Thư tựa hồ cắn đầu lưỡi muốn nói, lại ngừng hô hấp, y tá lại nói: "Em thích bác sĩ Thẩm phải không? Là loại tình yêu kia đi."
Tình yêu của Trì Nhuế Thư nóng cháy như vậy, thật dễ nhìn ra, dù có khắc chế thế nào thì nó cũng sẽ luôn phát ra.
Lúc này nàng rất mệt mỏi, không nghĩ ra nên đáp lại thế nào, đành nói: “Cảm ơn chị.”
Tình yêu quá sâu đậm, quá thống khổ, thậm chí không còn sức lực đi chia sẻ.
Trì Nhuế Thư trở về khách sạn, bát đĩa nàng mua lúc trước vẫn còn trên bàn, đầu giường có giá đỡ điện thoại, mấy ngày trước nàng để điện thoại lên đó xem đầu bếp nấu ăn và ghi chép từng bước.
Nàng mơ màng ở trong khách sạn mấy ngày, trong khoảng thời gian này, nàng còn có chút tinh thần, mỗi lần định ra ngoài lại bị thứ gì đó cản trở. Giáo sư kêu nàng sửa lại luận văn, còn sai sót vài chỗ, nàng thức khuya sửa lại mấy lần nhưng giáo sư không duyệt, còn muốn nàng quay lại trường làm đồ án tốt nghiệp.
Trì Nhuế Thư mua vé máy bay, chụp ảnh màn hình gửi cho cha nàng.
Bốn năm trước, hai cha con không nói chuyện nhiều, Trì tiên sinh kiên trì gọi điện, nhưng Trì Nhuế Thư không nghe máy.
Sau khi tin nhắn được gửi đi, Trì tiên sinh gọi tới.
Hắn nói: "Nhuế Nhuế, phải đi sao? Ta đưa con nhé?"
"Đúng vậy, tôi chuẩn bị đi." Trì Nhuế Thư hạ giọng, "Ông gọi cho dì phải không? Ông cho tôi thông tin liên lạc của dì ấy đi, tôi muốn tạm biệt dì ấy."
Giọng nói Trì tiên sinh lạnh lùng, "Nhuế Nhuế, con không nghĩ tới sao, con theo đuổi cô ấy như vậy là tạo gánh nặng cho cô ấy, cô ấy chỉ muốn trải qua cuộc sống như người bình thường thôi”.
Trì Nhuế Thư nói, "Xin ông, cho tôi đi, tôi sẽ nghe lời ông."
Bên kia nói thẳng, "Nhuế Nhuế, con với Trác Ngọc không có khả năng."
"Vậy sao, vậy ông lấy tư cách gì nói với tôi những lời này? Trước kia tôi không về nước, ông nói với tôi những lời này thì tôi có khả năng sẽ tin ông, nhưng tôi đã ở cùng dì ấy một tuần."
Một tuần này nàng và Thẩm Trác Ngọc rất vui vẻ, nàng cũng cảm thấy rất hạnh phúc, hai người cùng nhau đi dạo phố, đi ra ngoài mua đồ ăn, về nhà nấu cơm, thế giới hai người, dứt bỏ hết thảy, không quan tâm những thứ lung tung rối loạn kia.
Trì tiên sinh nói, "Ta cũng không có gọi điện kêu cô ấy đi, là tự cô ấy quyết định, Nhuế Nhuế, chỉ cần cô ấy muốn sống trong xã hội, lưng phải đeo gông xiềng đạo đức, nếu con người thoát khỏi đạo đức thì sống thế nào? Này không phải ta cưỡng chế yêu cầu, là nội tâm cô ấy không thể cường chống."
Trì Nhuế Thư ngừng giả vờ ngoan nói, "Ông đang nói đạo lý với tôi sao? Nếu thật sự có tam quan đạo đức kia thì hiện tại ông đã không phải là Trì lão bản."
Chẳng phải xã hội này là như vậy sao? Không ai luôn quan tâm đến tam quan đạo đức, luôn đặt ra chuẩn mực, nhưng ở trong mắt người khác, họ luôn đứng tại chỗ, dùng những quy tắc để ước thúc hành vi của người khác.
Nàng cũng dùng tam quan hỏi cha mình: Ông không ra ngoài tìm nữ nhân khác sao? Ông dám để tay lên ngực tự hỏi mình không có ngoại tình không? Ông còn có thể thủ thân như ngọc không?
Trì tiên sinh im lặng một lúc rồi nói: "Ta cũng không biết cô ấy đã đi đâu, số điện thoại của cô ấy trống."
Trì Nhuế Thư nói: "Không phải ông muốn tra liền dễ như trở bàn tay sao? Nhưng ông sẽ không giúp tôi tra, đúng không?"
Trước khi Trì tiên sinh nói "đúng", Trì Nhuế Thư đã cúp điện thoại, nàng bình tĩnh lại một lúc rồi gọi lại nói: "Để tôi từ bỏ, nghĩ cũng đừng nghĩ, ai cũng đều có tư cách làm tôi từ bỏ, còn ông thì không."
Điện thoại lại bị cúp, Trì Nhuế Thư không đạt được điều mình mong muốn, nàng vô cùng hận cha mình, chuyện này nhất định phải truy tìm căn nguyên, nàng mất mẹ khi còn rất nhỏ, mẹ mất như thế nào nàng cũng không rõ lắm.
Nhưng không thể không liên quan đến cha nàng.
Cha nàng chỉ biết mang rất nhiều nữ nhân về nhà, nói với nàng rằng đây là dì của nàng, sau này là mẹ của nàng, Thẩm Trác Ngọc cũng là một trong số họ, nhưng Thẩm Trác Ngọc đối xử với nàn rất tốt, hai người đã sống chung được 5 năm.
Trong gần hai nghìn ngày này, thời gian nàng ở bên Thẩm Trác Ngọc còn nhiều hơn cha nàng, cha nàng cho nàng một ít tiền liền không để ý đến, chỉ vì cha nàng xác lập quan hệ trước mà hai người phải gánh chịu loại khiển trách đạo đức này sao?
Dựa vào cái gì chứ?
Trì Nhuế Thư tức giận cũng vô dụng, biết cha nàng đã liên lạc với Thẩm Trác Ngọc gây áp lực, nàng muốn phát tiết.
Hai cha con đã xé rách da mặt từ lâu, để nàng từ bỏ Thẩm Trác Ngọc, đôi tay của Trì tiên sinh kia tuyệt đối không sạch sẽ, đã làm không ít chuyện.
Trì Nhuế Thư thực sự mua vé, nhưng không phải về trường học, nàng muốn tìm Thẩm Trác Ngọc trước Tết, nàng liệt kê những nơi Thẩm Trác Ngọc sẽ đến, tìm từng nơi, thậm chí còn đi đến quê hương của Thẩm Trác Ngọc.
Nàng từng nghe Thẩm Trác Ngọc nói, trong nhà cô có rất nhiều em trai em gái, cô là con cả, lúc cô đang đi học thì người trong nhà tới trường nháo lên, muốn đón cô về lấy chồng, chỉ vì mấy vạn tiền lễ hỏi.
Lúc đó Trì Nhuế Thư nghe đến chỉ cảm thấy hoang đường, nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy, nàng liền hiểu tại sao Thẩm Trác Ngọc lại coi trọng lời mời của cha mình đến vậy.
Phải đi bộ một giờ đường núi mới có thể nhìn thấy dân cư, còn phải đi đường ruộng, đổi lại là nàng còn không thể sống được một ngày chứ đừng nói đến chuyện lấy chồng sinh con ở đây.
Trì Nhuế Thư tìm mấy nơi cũng không thấy, nàng cũng tìm người thông qua mạng xã hội của Thẩm Trác Ngọc, nhưng trở về quá nhanh, không biết hiện tại Thẩm Trác Ngọc có bạn bè gì, tìm tới tìm lui cũng chỉ có thể tìm người lúc trước giúp nàng làm vòng cổ.
Hiện tại đối phương làm ăn rất lớn, đã kết hôn, cùng bạn gái rất ân ái, là một cặp đôi làm ai cũng hâm mộ. Trì Nhuế Thư nói chuyện với nàng ấy, trong lòng không nhịn được chua xót.
Hai tuần nữa là Tết đến rồi.
Cuối cùng Trì Nhuế Thư cũng biết được nơi ở của Thẩm Trác Ngọc, nàng đi đến một thị trấn nhỏ, có lẽ Thẩm Trác Ngọc là lần đầu tới đây, thuê nhà.
Tết cũng không tìm được xe, Trì Nhuế Thư xách ba lô ở khách sạn gần đó, ban ngày nàng ra ngoài hít thở không khí, cố gắng xem Thẩm Trác Ngọc, buổi tối bận rộn tăng ca.
Lần này nàng không quấy rầy Thẩm Trác Ngọc, chỉ im lặng quan sát, về phần Thẩm Trác Ngọc, cô cũng không biết Trì Nhuế Thư tìm tới, lúc tới đây, cô gần như cắt đứt thông tin liên lạc, là hoàn toàn không nghĩ tới.
Một buổi sáng, Thẩm Trác Ngọc đi mua đồ, cảm giác có người đang nhìn mình, cô ngẩng đầu nhìn trên khách sạn, chỉ thấy rèm cửa, cô đứng đó suy nghĩ một lúc mới tiếp tục đi mua đồ.
Trì Nhuế Thư ngồi xổm sau bức tường, nặng nề thở hổn hển, sau đó lại cười, dụi dụi đôi mắt đau nhức, nằm trên giường, trong lòng cảm thấy thỏa mãn.
Vào đêm giao thừa, phong tục ở đây là bắn pháo hoa, pháo hoa bị cấm trong toàn thành phố, trời xa đất lạ, khách sạn lạnh lẽo, màn trình diễn này có thể mang lại cảm giác ấm áp. Trì Nhuế Thư đi mua vật dụng hàng ngày, nhét đầy đơn.
Các thành phố lớn nói cấm bắn pháo hoa, thực ra chỉ cần có tiền là có thể thường xuyên thấy có người tỏ tình với ai đó, tên của ai đó được bắn trên bầu trời, thậm chí trong lễ khai trương của bất kỳ công ty nào cũng có bắn.
Nói thật, những loại pháo hoa đó càng bắn càng kém thú vị, nếu không có trình độ kỹ thuật thì một đóa hoa nổ tung trên trời, nhấp nháy vài giây thì chính là pháo hoa trong ký ức.
Trì Nhuế Thư có cảm giác Thẩm Trác Ngọc cũng sẽ đi.
Nàng thu dọn đồ đạc, đội mũ rồi đi tìm địa điểm được chỉ định trên , trên đường thấy rất ít người, lúc này đa số đều dán câu đối và hẹn bạn bè chơi bài, nơi xem pháo hoa đã bị bỏ rơi lạnh lẽo.
Nàng tìm kiếm xung quanh, tìm được khu vực quan sát, trên ghế có quá nhiều bụi, nàng dùng giấy vệ sinh lau sạch, cúi đầu nói chuyện với giáo sư trên điện thoại.
Dù nàng có sửa lại thế nào đi chăng nữa thì cũng có vấn đề, ngữ pháp cùng dấu câu, đều không liên quan gì đến nội dung bài luận nên nàng bị thúc giục quay lại trường.
Trò chuyện một lúc, nàng lại ngẩng đầu lên, nơi này đã tối, không có ánh sáng, nàng có chút sợ hãi, vừa định đi xuống thì nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở lối vào quảng trường.
Trì Nhuế Thư đội mũ để tránh bị phát hiện.
Thẩm Trác Ngọc đi một mình, trong tay cầm tấm vé giống như của nàng, Thẩm Trác Ngọc tìm một chỗ ngồi dưới đài quan sát, không đi lên, cuối cùng cũng có vài người thưa thớt đi vào, tất cả cùng nhau đi bộ, nhìn quảng trường vắng tanh cùng nhàm chán, một hồi không cảm thấy thú vị liền giải tán.
Vào đêm muộn, hai người là người duy nhất còn lại ở quảng trường.
Lạnh lẽo cùng cô đơn.
Tám giờ tối, nhân viên có mặt tại quảng trường.
Nhân viên nhìn thoáng qua, tựa hồ đoán trước nơi này sẽ không có người, nói: "Cũng bình thường, hiện tại đều ở nhà, thời tiết lạnh như vậy ai lại muốn ra ngoài xem pháo hoa."
Một người khác nói thêm: “Theo năm tháng cái này ngày càng kém thú vị, trước kia còn đến xem, con nít chạy tới chạy lui, hiện tại toàn là tụ tập ở nhà”.
"Người lớn cũng vậy, cùng nhau chơi mạt chược."
Vừa nói chuyện vừa liếc nhìn hai người trong góc rồi nói: "Này, cũng không nhất định, năm nào cũng có hai người như vậy đến xem náo nhiệt."
Năm nào cũng có hai người cô đơn, tựa vào nhau nhưng tâm lại không dám gần nhau.
Nói xong, hai người nhanh chóng châm lửa, khoảng mười giây, một tiếng vù, pháo hoa bay lên trời, một đóa hoa nổ tung trên bầu trời.
Màu sắc đa dạng, sáng hơn các vì sao trên trời.
Xôn xao một tiếng lại từ trên trời rơi xuống, rải rác trên mặt đất, tới tới lui lui, cảnh vật xung quanh bừng sáng, ngày đêm không ngừng trao đổi.
Khi còn bé, khi nhìn thấy pháo hoa, cũng sẽ kinh ngạc, cũng sẽ suy nghĩ rất nhiều điều phức tạp, trên trời có tiên nữ cùng ngắm pháo hoa với mình không?
Có quấy rầy giấc ngủ của nàng không?
Màn bắn pháo hoa kéo dài nửa tiếng, Thẩm Trác Ngọc xem pháo hoa, Trì Nhuế Thư cúi đầu nhìn cô, Trì Nhuế Thư đang dựa trên lan can, giống như đang gập bụng, cúi đầu ngẩng đầu. Lúc Thẩm Trác Ngọc ngẩng đầu lên, nàng nhanh chóng ngồi xổm xuống, lặp đi lặp lại nhiều lần, chính mình cũng mệt mỏi thở hổn hển.
Sau khi màn trình diễn pháo hoa kết thúc, Thẩm Trác Ngọc nhặt một mảnh pháo hoa rồi rời đi, Trì Nhuế Thư cũng đi xuống, nhẹ nhàng ngửi thử, phát hiện có một mùi nồng nặc, không dễ chịu chút nào.
Đêm rất lạnh, tim Trì Nhuế Thư đập thình thịch.
Nàng ấn lòng bàn tay lên đó, xoa nhẹ.
…
Khi về đến nhà thì tiệc mừng xuân đã bắt đầu.
Thẩm Trác Ngọc làm chút mì, cô nghĩ đến màn bắn pháo hoa, kiểm tra tuyển dụng nghề nghiệp trên điện thoại, cô dự định đi phỏng vấn ở một bệnh viện khác, thành phố tuy nhỏ nhưng ổn định, tiêu phí cũng không cao.
Cô chỉ ăn một miếng mì rồi tiếp tục xem Gala Lễ hội mùa xuân, giờ đây vở kịch đã gắn liền với giá trị cốt lõi của xã hội chủ nghĩa, không còn khôi hài nữa.
Nhưng khi các diễn viên cũ bước ra, liền có cảm giác họ vẫn luôn như vậy, khiến khán giả bật cười, Thẩm Trác Ngọc cười, điện thoại trên bàn reo lên, cô cầm lên, nhấc máy cười alo một tiếng.
Đầu bên kia điện thoại, Trì tiên sinh vội vàng nói: "Trác Ngọc, hiện tại cô đang ở thành phố A phải không? Cô đi xem Nhuế Nhuế đi, con bé xảy ra chuyện rồi, tim có vấn đề, tôi đang ở nước ngoài nhất thời không thể về, cô mau đi xem đi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...