Thương Nhân Đá Quý Cùng Tiểu Thư Kim Cương

Thẩm Trác Ngọc bị kéo vào trong cửa hàng, cô có chút ngượng ngùng, tuổi đã lớn, còn cùng cô gái nhỏ đến mua thứ này.

"Có gì phải thẹn thùng chứ?" Trì Nhuế Thư thoải mái hào phóng chọn đồ bên trong, chỉ vào người bên cạnh nói: "Dì xem người ta cũng tới đây với thân thích, đều là nữ nhân, chọn hai bộ nội y có làm sao đâu?"

Thẩm Trác Ngọc nghĩ nghĩ, chính mình ngượng ngùng có vẻ càng ngượng ngùng hơn, nhìn Trì Nhuế Thư so tới so lui, có khi còn so trên người cô, thấp giọng nói: "Dì thử xem."

"Dì cũng đổi hai bộ đi." Trì Nhuế Thư nói: "Mấy cái kia của dì quá bảo thủ, đổi hai bộ đẹp mắt, nữ nhân nên đối tốt với mình một chút."

"Mặc ở bên trong đều là chính mình xem." Tai Thẩm Trác Ngọc đỏ bừng.

Trì Nhuế Thư lại nói: "Cho chú con xem."

Thẩm Trác Ngọc nghi hoặc mà ừ một tiếng.

Trì Nhuế Thư nói: "Chính là chồng của dì đó! Dì quên chồng mình luôn rồi sao?"

"A... đúng vậy... cũng không phải." Đúng là Thẩm Trác Ngọc quên mất, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời thế nào, lắp bắp nhìn Trì Nhuế Thư.

"Mùa đông mặc quần áo dày một chút." Thẩm Trác Ngọc nói.

Đồ mà Trì Nhuế Thư chọn nhìn rất mỏng, chỉ là một mảnh vải hình tam giác, đồ bơi còn không lộ nhiều như vậy, bình thường cô sẽ không mặc.

"Mùa đông mặc một lớp bên trong một lớp bên ngoài, còn mặc dày như vậy, có thể thoải mái sao? Con cảm thấy rất ngột ngạt, hơn nữa, mùa đông có rất nhiều người không mặc gì ở bên trong, người khác còn không biết dì có mặc hay không."

Thẩm Trác Ngọc ò một tiếng, nhìn quần áo, lại nhìn Trì Nhuế Thư, trong đầu đột nhiên xoay chuyển: "Vậy hôm nay con còn mượn quần áo của dì?"

Động tác của Trì Nhuế Thư dừng một chút, lại cười nói: "Hôm nay trời nóng, chúng ta ra ngoài đi dạo, nóng thì phải cởi áo khoác, nếu bị nhìn ra thì làm sao bây giờ?"

Nghĩ tới đây, Thẩm Trác Ngọc cũng không rối rắm nữa, lại thấy Trì Nhuế Thư lấy thêm một chiếc ren chạm rỗng màu hồng nhạt, bên dưới còn có một mặt dây nhỏ, vội vàng ngăn nàng lại.

Trì Nhuế Thư nói: "Cái này là cho con, dì không thích sao?"

Thẩm Trác Ngọc xấu hổ, nói không thích cũng không tốt, nói thích cũng không tốt, cô rối rắm một lát rồi nói: "Con thích là được rồi, chủ yếu là mặc thoải mái."


Trì Nhuế Thư vâng một tiếng, chọn ra mấy cái, cô đi tới chọn quần lót, cũng kéo Thẩm Trác Ngọc tới, mỗi lần Thẩm Trác Ngọc mua cái này đều kiểm tra xem vải có mềm hay không, chỉ cần chọn kiểu dáng phù hợp với mình là được.

Người trẻ tuổi như Trì Nhuế Thư thì ngược lại, thích mua những cái đẹp, gợi cảm, có thể thưởng thức, thấy Trì Nhuế Thư cầm một kiện giống như dây nhỏ, Thẩm Trác Ngọc liền quay mặt đi.

Trì Nhuế Thư chọn xong, Thẩm Trác Ngọc liền đi thanh toán, Trì Nhuế Thư cười nói: "Dì, sao dì tốt như vậy, lại mua cho con cái này."

Tai Thẩm Trác Ngọc đỏ bừng, cô nhanh chóng đưa mã QR ra.

Sau khi ra khỏi cửa hàng, Trì Nhuế Thư ôm chiếc túi nhỏ nói: "Dì, dì là bác sĩ, hẳn là biết giặt đồ lót như thế nào mới tốt."

"Chú ý khử trùng, phơi nắng." Thẩm Trác Ngọc nhẹ giọng nói.

Đối với nữ nhân, một khi cùng nhau mua đồ tư mật, mối quan hệ của họ sẽ đột nhiên thăng lên, trước đó hai người đi trên đường còn quy quy củ củ.

Hiện tại Trì Nhuế Thư giống như một khối kẹo dính, dính chặt vào Trì Nhuế Thư, dắt tay cô, nắm cánh tay cô, kéo cô đi, lúc đầu Thẩm Trác Ngọc còn chưa quen, nhưng khi Trì Nhuế Thư động tác nhiều, cô cũng không còn lúng túng nữa.

Gần đó có một trung tâm mua sắm, Trì Nhuế Thư nói muốn mua hai bộ đồ ngủ để mặc, Thẩm Trác Ngọc thuận tiện dẫn nàng đến đó mua rất nhiều thứ Trì Nhuế Thư thích ăn.

Buổi tối về đến nhà đều mệt mỏi, Thẩm Trác Ngọc xuống bếp nấu món cá nàng thích ăn, Trì Nhuế Thư ở bên cạnh phụ giúp, kỳ thực cũng không có làm gì, chỉ thích ở cùng cô, sau đó Thẩm Trác Ngọc không cho nàng vào, nói bên trong có rất nhiều khói.

Sau khi đồ ăn được bưng lên, Trì Nhuế Thư lấy điện thoại ra, tìm kiếm nói: "Dì, có phim sắp chiếu, ngày mai chúng ta đi xem đi."

"Phim gì?" Thẩm Trác Ngọc hỏi.

Trì Nhuế Thư đưa điện thoại cho cô xem, Thẩm Trác Ngọc nhìn xong cau mày nói: "Thôi bỏ đi, phim kinh dị trong nước chẳng có gì hay, xem xong chỉ cảm thấy buồn nôn, không muốn ăn cơm, con lại không muốn giảm cân."

"Dì..." Trì Nhuế Thư chống cằm nhìn Thẩm Trác Ngọc thật sâu, Thẩm Trác Ngọc luôn có tâm lý của một người già, luôn cảm thấy mình đã già, nhưng Trì Nhuế Thư lại không thấy được chút dấu vết thời gian nào trên gương mặt cô.

Thẩm Trác Ngọc thường thích giữ cho khuôn mặt thật sạch sẽ, không để tóc mái, tóc xõa xuống mặt dài ba phần tư, thường thắt một bím nhỏ sau đầu, này mang lại cho cô vẻ quyến rũ thành thục.

Kỳ thực cô rất cao, nếu thả tóc xuống, mặc quần áo mà hôm nay Trì Nhuế Thư chọn, liền sẽ trông giống như một nàng tiên.

Bộ dáng hiện tại cũng thật xinh đẹp, lại kết hôn với ngây thơ cùng dụ hoặc, tưởng tượng một chút, Trì Nhuế Thư có chút không chịu nổi.


Thẩm Trác Ngọc không hiểu vì sao đang nói chuyện lại bị Trì Nhuế Thư nhìn chằm chằm, ánh mắt còn thâm tình như vậy, cô nói: "Nếu con muốn xem thì chúng ta đi trễ một chút, xem trước khi ăn lẩu rất buồn nôn."

Trì Nhuế Thư thu hồi tầm mắt, nghiêm túc nhìn cô, nói: "Con muốn xem cái khác."

"Hửm?" Thẩm Trác Ngọc nghi hoặc: "Cái gì khác?"

"Không có gì." Trì Nhuế Thư hoãn thần lại nói: "Chỉ còn lại một bộ phim tình cảm, xem chán nhất là phim tình cảm. Hoặc là quá buồn, đường ai nấy đi, hoặc là tuổi trẻ lung tung rối loạn, cưỡng gian ngược tâm, con không chịu nổi loại tuổi trẻ tự hủy hoại bản thân này."

Thẩm Trác Ngọc nghe xong lời nói của nàng cảm thấy có ý tứ, dù sao Trì Nhuế Thư ở trong lòng cô vẫn là một đứa trẻ, "Không phải lúc trẻ con cũng như vậy sao? Trước kia con dẫn rất nhiều bạn đến nhà, làm cho chướng khí mù mịt, dì còn bắt được con hút thuốc."

"Ai nha, đều là quá khứ. Hiện tại con không hút thuốc, hơn nữa con sẽ không đắm mình trụy lạc, con nỗ lực học tập cùng kiếm tiền, được không?"

Nói trắng ra, tính cách của Trì Nhuế Thư rất ương ngạnh, nhưng sẽ không vì phản nghịch mà không chịu học hành, cùng người khác chơi bời, nàng coi thường loại người dùng tuổi trẻ ngắn ngủi của mình mà phóng túng nhất.

"Để dì xem còn có phim nào khác không." Thẩm Trác Ngọc lướt qua xem, nhìn thấy một bộ phim hoạt hình 3D mới ra mắt, "Xem phim này đi, đánh giá rất tốt, mấy lần lên hot search, liền xem phim này."

Trì Nhuế Thư thở dài: "Cũng được ạ."

Sau khi ấn định xong các hoạt động ngày mai, Thẩm Trác Ngọc nhắc nhở nàng ăn cơm, tối mai đi xem phim.

Trước đây Thẩm Trác Ngọc rất ít hoạt động, ăn tối xong sẽ đọc tin tức rồi đi ngủ sớm, hiện tại có Trì Nhuế Thư nên có nhiều việc phải làm.

Ví dụ như đi tắm chỉ có một phòng tắm, Thẩm Trác Ngọc bảo Trì Nhuế Thư vào tắm trước, còn cô ở bên ngoài đun nước rồi ném đồ lót mới mua vào chậu để khử trùng.

Thỉnh thoảng Trì Nhuế Thư lại gọi cô: "Dì ơi, con quên mang quần áo, dì mang nội y vào cho con với."

Thẩm Trác Ngọc nói: "Dì giặt cho con rồi."

Trì Nhuế Thư mỉm cười: "Dì, dì vẫn giặt cái này cho con sao?"

Thẩm Trác Ngọc vốn tưởng rằng không sao, nhưng sau khi nghe được lời nàng nói, mặt cô bị hơi nước bay ra làm cho nóng lên, nói: "Thuận tiện giặt chung."


"Oa, dì còn giặt chung."

Thẩm Trác Ngọc hít sâu một hơi, nhanh chóng giặt xong, cố gắng không để ý đến lời nói của Trì Nhuế Thư, trẻ con nói chuyện chính là không có tâm, rất đơn thuần.

Một lúc sau, Trì Nhuế Thư lại gọi cô: "Dì ơi, con muốn đồ ngủ."

Đồ ngủ mới mua cũng bị Thẩm Trác Ngọc giặt, Thẩm Trác Ngọc lau tay, đứng dậy đi vào phòng tìm, quần áo của cô không nhiều, chỉ có ba bộ đồ ngủ mùa đông, hai người thay một bộ, hiện tại chỉ còn lại một bộ, cô nghĩ nghĩ liền đưa cho Trì Nhuế Thư.

Cô gõ cửa, Trì Nhuế Thư trực tiếp mở cửa, đứng ở cửa cũng không hề che chắn, chỉ có sương mù mịt cũng không che được gì, thân thể lả lướt của Trì Nhuế Thư ở ngay trước mắt cô.

Thẩm Trác Ngọc nhanh chóng đưa quần áo cho nàng, Trì Nhuế Thư đóng cửa lại, thở dài: "Dì, đều là nữ nhân, mỗi lần dì thẹn thùng như vậy làm con phải hiểu sai, aiz."

Thẩm Trác Ngọc có chút hoài nghi chính mình, chẳng lẽ là bởi vì cô không đủ thản nhiên, cho nên mới phòng bị nơi nơi sao?

Đúng là chuyện kia đã qua từ lâu, cô cũng không cần so đo nữa, cô nên thản nhiên hòa hợp với nàng như thân thích bình thường, nếu không sẽ lại trở thành một trò khôi hài.

Cô còn chưa kịp nghĩ xong thì cửa lại mở ra, Trì Nhuế Thư cài nút đồ ngủ, không chút để ý nói: "Dì, con đi ngủ đây."

"Đi đi." Thẩm Trác Ngọc không dám nhìn nàng, chậm rãi đi ra ban công phơi quần áo, lúc quay lại thì thấy Trì Nhuế Thư đi vào phòng ngủ chính, chui vào chăn, lấy một cái gối khác mà ôm, ấn ở trên cằm.

Thẩm Trác Ngọc uống chút nước, lấy quần áo rồi đi vào phòng tắm.

Cô tắm mà suy nghĩ rất nhiều chuyện, bởi vì không quá chải vuốt rõ ràng nên khi đi ra ngoài vẫn còn ngơ ngác, Trì Nhuế Thư gọi cô: "Dì, dì vẫn luôn đứng ở cửa không thấy lạnh sao, mau tới đây ngủ, con sắp chết cóng rồi."

Thẩm Trác Ngọc ừ một tiếng, sau đó mang chăn bông đã được phơi khô bên cạnh trải lên giường để buổi tối đắp.

Mỗi người một cái chăn, Thẩm Trác Ngọc vốn tưởng Trì Nhuế Thư sẽ cùng cô nói chuyện một hồi, nhưng không nghĩ tới Trì Nhuế Thư lại nghiêng người, cắm tai nghe, chơi điện thoại.

Là cô đã nghĩ nhiều rồi.

Thẩm Trác Ngọc dựa vào đầu giường trả lời mấy tin nhắn của bệnh nhân, cô chỉnh chăn cho Trì Nhuế Thư rồi nói: "Nhuế Nhuế, đừng chơi muộn quá, đi ngủ sớm đi."

Trì Nhuế Thư tựa hồ không nghe thấy, cũng không có đáp lại cô.

Thẩm Trác Ngọc nằm xuống trước.

Cô trở mình, cảm thấy có gì đó không đúng, có lẽ Trì Nhuế Thư đã buông tay, vẫn còn canh cánh trong lòng.


Đúng là bọn trẻ con, muốn cái gì thì la lối khóc lóc lăn lộn, hết nhiệt tình liền quên không còn một mảnh, chính người lớn mới nơm nớp lo sợ, dù có thế nào cũng đều không vứt bỏ được.

Nếu giữ lại, liền trở thành một đống rác.

Aiz.

Thẩm Trác Ngọc tự nhắc nhở mình không nên nghĩ nhiều, nửa đêm buồn bã không thích hợp, cô đã quen đi ngủ sớm, một lúc sau mới nhắm mắt lại ngủ thiếp đi, chính là lúc mơ mơ màng màng, cô đột nhiên nghe thấy một âm thanh lạ.

Cô cẩn thận lắng nghe thì tỉnh lại, cô làm bác sĩ đã lâu, rất quen thuộc với loại âm thanh này, mà cô nghe được loại âm thanh này nhiều nhất bởi vì nó quá giống tiếng kêu đau đớn của bệnh nhân.

Cô nhanh chóng mở mắt ra, nhẹ nhàng hỏi: "Nhuế Nhuế, sao vậy? Nơi nào không thoải mái sao?"

Hỏi một lần, cô không nghe thấy câu trả lời, chỉ thấy chăn bông rung lên, cô chớp mắt nghi hoặc, nhấc chăn lên nhìn vào trong.

Ánh mắt cô trực tiếp chạm vào màn hình điện thoại của Trì Nhuế Thư.

Hai nhân vật trên chồng lên nhau, ôm hôn môi.

Thậm chí còn có hai nữ nhân, thanh âm chính là phát ra từ hai người họ.

Hẳn không phải là đau đớn...

Thế mà Nhuế Nhuế đang xem cái này!

Trong phút chốc, Thẩm Trác Ngọc sửng sốt, cô nghĩ đến việc giả vờ như không biết rồi từ từ lui ra, ai biết trước khi lui, Trì Nhuế Thư đã ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của cô.

Mắt to nhìn mắt nhỏ, bầu không khí vừa quái dị vừa ngượng ngùng.

Có một câu nói rất hay, chỉ cần bạn duy trì một hành động xấu hổ, người xấu hổ là bạn hoặc là người khác.

Video vẫn đang phát, hình như ngón tay của Trì Nhuế Thư đã ấn vào nút âm lượng, âm thanh đột nhiên lớn hơn, Thẩm Trác Ngọc đỏ mặt.

Giọng nói của Trì Nhuế Thư rất nhỏ, tựa như đang ngượng ngùng nói: "Dì, sao đột nhiên làm như vậy? Làm cho con ngượng ngùng."

Thẩm Trác Ngọc bối rối không biết nên nói gì, khô khan đáp: "Xin lỗi."

Trì Nhuế Thư hờn dỗi nói: "Xin lỗi có ích lợi gì? Cảm giác chưa tới, phiền muốn chết, dì phải xem cùng con!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui