Dịch: Lan Chi
"Nói đi, đến cùng là chuyện gì? Còn làm bộ dáng thần thần bí bí..." Mạnh Đại Giang đi tới luyện võ trường, ngồi xuống.
Hiện giờ, luyện võ trường rất trống trải, chung quanh cũng không có ai đến gần nên nói chuyện cũng không sợ bị nghe lén.
"Cha," Mạnh Xuyên đứng đấy, chỉ vào mi tâm chính mình, thấp giọng hỏi, "Cha có từng nghe qua chuyện trong mi tâm chúng ta có một không gian hư vô chưa?"
Không gian trong mi tâm rốt cuộc là cái gì? Mạnh Xuyên rất muốn hiểu rõ. Nếu như cứ mơ mơ hồ hồ không tìm hiểu kỹ, chẳng may ngày nào đó phạm vào phải cấm kỵ trong tu hành ở không gian trong mi tâm thì coi như lỗ vốn nặng.
Nói đến tín nhiệm thì không phải nghi ngờ, Mạnh Xuyên tín nhiệm nhất là cha hắn.
"Bên trong mi tâm có không gian?" Mạnh Đại Giang nghi hoặc, " Xuyên nhi, cha không rõ lắm ý của con..."
"Giống đan điền vậy." Mạnh Đại Xuyên giải thích, "Bên trong đan điền của chúng ta tồn tại một không gian hư vô có thể nuôi dưỡng chân khí. Ở mi tâm cũng thế, bên trong có một không gian, thậm chí còn cất giấu một tiểu nhân trong đó."
"Cha không hiểu, cũng chưa từng nghe qua." Mạnh Đại Giang lắc đầu,"Xuyên nhi, sao tự dưng con lại hỏi chuyện này? Con nghe được ở đâu à?"
"Không phải nghe nói." Mạnh Xuyên trịnh trọng nói, "Mà là con có thể nội thị thấy rõ trong mi tâm của con có một không gian hư vô, mênh mông. Trong đó còn có một tiểu nhân hơi mờ nhạt. Tiểu nhân kia có hình dáng giống y chang con."
Mạnh Đại Giang nghe thế thì đồng tử co rụt lại.
"Cảm giác bản thân con thế nào?" Mạnh Đại Giang hỏi tiếp.
"Rất tốt, phi thường tốt." Mạnh Xuyên đáp, "Con cảm giác như bản thân được thoát thai hoán cốt. Khi con nhắm mắt lại vẫn có thể cảm ứng được rõ ràng mọi vật trong phạm vi quanh đó mười trượng, có thể thấy rõ con kiến có mấy chân, thấy rõ từng cọng lông nhỏ trên chân nó. Hơn nữa, trong cùng phạm vi đó con có thể cảm nhận hết thảy khí tức của sinh mệnh, từ sự tồn tại của mèo đến chó đều cảm nhận được hết."
"Nhắm mắt lại vẫn có thể thấy rõ chung quanh mười trượng? Cảm ứng được trong phạm vi một dặm?" Mạnh Đại Giang nghe thế, bản thân ông cũng cảm thấy mơ hồ.
"Xuyên nhi, chẳng lẽ con đang lén tu hành pháp môn tu hành đặc thù nào đó?"
"Không có." Mạnh Xuyên lắc đầu, "Các pháp môn khác, con cũng chưa từng xem qua. Chính là ngày hôm qua sau khi con vẽ tranh xong, thấy có hơi choáng váng, sau đó nội thị thì thấy có không gian ở mi tâm."
"Thoạt nghe thì có vẻ là chuyện tốt, nhưng nói không chừng có ẩn tàng nguy hiểm gì, không thể khinh thường được." Mạnh Đại Giang nói, "Đi... chúng ta đi gặp cô tổ mẫu của con!"
"Vâng." Mạnh Xuyên gật đầu.
******************
Bản thân Mạnh tiên cô bị trọng thương, nên thời gian còn sống có lẽ cũng không nhiều lắm. Bà để ý nhất là Mạnh Xuyên, hắn đang gánh trên vai toàn bộ hy vọng của Mạnh gia.
Việc có thể dốc hết bảo vật của gia tộc chỉ để đổi lấy một giọt Thần Ma Ngọc Tủy Dịch, đồng thời nguyện ý đem hết công lao tích lũy của bản thân chuyển đến cho Mạnh Xuyên thừa kế trong tương lai cũng cho thấy được địa vị của Mạnh Xuyên trong lòng Mạnh tiên cô. Có thể nói, vì Mạnh Xuyên, bà thậm chí cũng không tiếc cả tính mạng.
Mạnh Đại Giang, Mạnh Xuyên cũng vô cùng tín nhiệm bà.
Bên trong tổ trạch.
"Cô tổ mẫu." Mạnh Xuyên cung kính cúi chào.
"Mạnh Xuyên, sao cháu lại đến đây rồi?" Mạnh tiên cô đang ngồi trong sân, buông quyển thư tịch đang đọc dở xuống, cười nói,
"Cháu đó, mỗi ngày đều phải khổ luyện Bạt Đao Thức tám nghìn lần, khó mà có thể mới sáng sớm lại đến chỗ của ta."
Mạnh Đại Giang liền nói: "Trên người Xuyên nhi có nảy sinh một sự tình khá lạ."
"Sự tình khá lạ?" Trong lòng Mạnh tiên cô thót lại, "Cụ thể là chuyện gì?"
"Bẩm cô tổ mẫu," Mạnh Xuyên nói, "Đêm qua lúc con nội thị bản thân, phát hiện ra ở mi tâm có tồn tại một không gian, cũng giống như không gian nơi đan điền vậy. Nhưng trong không gian ở mi tâm có một tiểu nhân, trông giống cho như đúc."
Sắc mặt Mạnh tiên cô thay đổi: "Không gian trong mi tâm? Ta cũng chưa từng nghe qua..."
"Cô cô cũng chưa từng nghe qua?" Mạnh Đại Giang giật mình.
Mạnh tiên cô đã là Thần Ma khoảng tám mươi năm. Bà cũng có không ít Thần Ma hảo hữu, luận kiến thức tự nhiên cao hơn nhiều. Vậy mà bà lại chưa từng nghe qua chuyện "không gian ở mi tâm", thật không thể tin được.
Điều này chứng tỏ rằng việc đó rất hiếm, vô cùng hiếm thấy.
"Đừng nói vội, sau khi Mạnh Xuyên phát hiện ra không gian ở mi tâm, bản thân có thay đổi gì không?" Mạnh tiên cô hỏi tiếp.
"Xuyên nhi hắn nói khi hắn nhắm mắt lại vẫn có thể thấy rõ mười trượng chung quanh, thấy được rõ một con kiến có mấy chân, thấy được cả từng cọng lông nhỏ trên chân kiến, hơn nữa còn có thể cảm ứng được tất cả sinh mệnh khí tức trong vòng một dặm." Mạnh Đại Giang giải thích thêm. Mạnh Xuyên đứng bên cũng gật đầu.
"Nhắm mắt lại, vẫn có thể trông thấy sự vật mười trượng chung quanh? Còn có thể cảm ứng trong phạm vi một dặm?" Mạnh tiên cô nghi hoặc, " Con có từng phóng xuất ra chân khí?"
"Con bây giờ còn chưa ngộ ra Thế, dĩ nhiên chưa phóng xuất ra chân khí được." Mạnh Xuyên đáp.
"Ta biết chắc con không cách nào phóng xuất ra chân khí được." Mạnh tiên cô lắc đầu nói, "Sở trường của ta cũng là dò xét, có thể nhất niệm dò xét được phạm vi mười dặm, nhưng ta có thể làm được vì có thần thể, hơn nữa dùng chân nguyên thi triển pháp môn đặc thù mới có thể dò xét được trong mười dặm. Nhưng con không có thi triển ra bất kỳ chiêu số nào lại có thể dễ dàng cảm ứng được khí tức trong phạm vi một dặm. Chính ta đây cũng chưa từng gặp qua, đây là lần đầu nghe thấy chuyện này."
Mạnh Xuyên hoang mang.
"Con có thể dò xét khí tức của ta không?" Mạnh tiên cô lại hỏi.
"Cô tổ mẫu..." Bằng mắt thường Mạnh Xuyên có thể nhìn thấy rõ quần áo bên ngoài của Mạnh tiên cô nhưng nhắm mắt lại, hắn thấy Mạnh tiên cô sáng rực như mặt trời, khí tức chói lòa khiến hắn khó có thể thấy rõ.
"Khí tức cô tổ mẫu quá mạnh mẽ, con nhìn không được rõ." Mạnh Xuyên nói, "Khí tức của người so với khí tức cộng lại của tức cả sinh linh trong phạm vi một dặm còn mạnh mẽ hơn rất nhiều, con có thể cảm ứng được điều đó. Theo cảm ứng của con, khí tức của cô tổ mẫu giống như mặt trời rực rỡ, khó có thể nhìn thẳng vào, nhưng lại rất chói mắt dễ làm người khác chú ý."
Mạnh tiên cô như có điều suy nghĩ, nói khẽ: "Tuy rằng không gian trong mi tâm ta mới nghe lần đầu, nhưng ta lại nhớ đến một đáp án hợp lý."
Mạnh Đại Giang, Mạnh Xuyên đều cẩn thận lắng nghe.
"Có lẽ các con đều đã nghe qua rằng người đều có hồn phách." Mạnh tiên cô nói.
"Vâng." Cha con Mạnh Xuyên đáp. Trong dân gian đã sớm nói về chuyện hồn phách này.
"Nhưng các con có thể biết hồn phách ở đâu sao?" Mạnh tiên cô lại hỏi.
Hai người lắc đầu.
"Ta có nghe một vị hảo hữu nói qua rằng hồn phách là ở thức hải." Mạnh tiên cô nói, "Hồn phách thành hình người trông giống nhục thân như đúc. Lúc đó ta có hỏi thức hải ở đâu thì hắn chỉ chỉ vào đầu nhưng cũng nói hắn cũng không biết nhiều lắm, chỉ biết mối quan hệ này mạnh hơn tu luyện Thần Ma rất nhiều."
"Mối tương quan với hồn phách, mạnh hơn tu luyện Thần Ma?" Mạnh Xuyên, Mạnh Đại Giang đều như có điều suy nghĩ.
"Không gian trong mi tâm, nghe qua cũng rất giống với thức hải." Mạnh tiên cô nói, "Lại có một tiểu nhân thành hình người, giống nhục thân như đúc. Có lẽ đó sẽ là hồn phách của con."
Mạnh Xuyên khẽ gật đầu.
"Đương nhiên điều này chỉ là phán đoán của ta." Mạnh tiên cô nói, "Có thể đúng mà cũng có thể sai, con cũng không cần phải tin hoàn toàn."
Mạnh Xuyên gật đầu nhưng đã cảm thấy thu hoạch rất lớn. Thì ra trong đầu óc có thức hải, trong thức hải có hồn phách, mối tương quan này còn cường đại hơn tu luyện Thần Ma.
"Việc này hai người các con đều cần phải giữ bí mật. Nếu thật là chuyện vui, có thể sẽ là chuyện vui nhất thiên hạ, nhưng nếu bại lộ, nói không chừng sẽ có đại phiền toái." Mạnh tiên cô nói.
"Đúng." Mạnh Đại Giang cũng nói, "Nếu chính thức có tuyệt đỉnh thiên tài, bọn Thiên Yêu Môn sẽ tận lực tìm cách ám sát."
Thiên Yêu Môn luôn vì tư lợi. Nếu có tuyệt thế thiên tài vang dội cổ kim xuất hiện, Yêu Tộc đều treo giải thưởng. Thiên Yêu Môn cũng sẽ dốc sức liều mạng ám sát.
Nhưng thiên tài được xưng tụng "vang dội cổ kim", có thể ảnh hưởng đến đại cục của Nhân tộc- Yêu tộc cũng không có bao nhiêu người. Kiểu như Mai Nguyên Tri thì Thiên Yêu Môn cũng không buồn để ý tới. Nếu Mai Nguyên Tri không thể thành công vượt qua nhập môn khảo hạch của Nguyên Sơ Sơn thì có thể thấy cuộc đời của hắn cũng sẽ không dễ dàng nữa. Nếu vận khí hắn kém thì có thể chết trên chiến trường, cũng không thể trở thành Thần Ma. Dạng như Mạnh Xuyên, loại thiên tài ngay cả Thế còn chưa ngộ ra cũng chỉ có thể chói mắt ở phủ Đông Ninh thôi, Yêu tộc căn bản là không quan tâm đến hắn.
"Chỉ cần giữ bí mật, tiếp tục từng bước tu luyện, phấn đấu tiến nhập Nguyên Sơ Sơn." Mạnh tiên cô nói, "Nguyên Sơ Sơn là vùng đất tu hành cổ xưa. Khi con vào được Nguyên Sơ Sơn có thể xem qua thư tịch trong đó sẽ hiểu được huyền cơ của không gian trong mi tâm."
"Vâng." Mạnh Xuyên gật đầu.
"Đúng, giữ bí mật, chăm chỉ tu luyện." Mạnh Đại Giang cũng nói.
"Nhanh chóng ngộ ra Thế" Mạnh tiên cô tiếp lời, "Ngộ ra càng sớm càng tốt. Tốt nhất là có thể Ngưng Đan thành công. Tích lũy càng sâu, càng nắm chắc cơ hội tiến nhập Nguyên Sơ Sơn. Mai Nguyên Tri kia đến hai mươi tuổi mới ngộ ra Thế, tuy rằng có thể đi vật lộn đọ sức nhưng hy vọng thành công đã định trước xa vời, cuối cùng hắn cũng thất bại thôi. Con cố gắng chậm nhất phải ngộ ra Thế khi mười chín tuổi, tích lũy thêm một năm để tăng thêm căn cơ Thần Ma, như vậy hy vọng tiến nhập Nguyên Sơ Sơn mới lớn hơn."
Mạnh Xuyên rất muốn nói rằng, bản thân hắn có thể nắm chắc trong vòng vài ngày có thể ngộ ra Thế. Nhưng hiện tại hắn cũng chưa có ngộ ra, nói thế thì có đôi chút khoác lác rồi.
"Đợi ngộ ra Thế lại báo cho cha và cô tổ mẫu." Mạnh Xuyên thầm nghĩ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...