Dịch: Tiểu Hắc
Nhàn Thạch Uyển.
Nghe hết lời tường thuật của bảy cô gái, ba người Mạnh Xuyên, Yến Tẫn, Liễu Thất Nguyên đều có chút khó hiểu.
"Gọi hết nữ nhân trong tiểu lâu này ra xem nào." Yến Tẫn nghiêm nghị quát.
Hắn không tin. Vị thị nữ tỷ tỷ chăm sóc hắn hồi còn bé vô cùng tốt bụng, nhưng lại rơi vào hoàn cảnh này, bị tra tấn đến chết.
"Đưa các nàng ra đây." Lão giả mặc hoa bào phân phó. Hơn ba mươi cô gái đều bước ra, tập trung cùng một chỗ.
"Mạnh Xuyên công tử?"
Là Mạnh Xuyên ở Mạnh gia!"
Những cô gái kia vừa thấy Mạnh Xuyên thì hai mắt sáng ngời.
Đám thiên tài ở phủ Đông Ninh được vô số người hâm mộ ghen ghét. Huống hồ Mạnh Xuyên còn thường xuyên qua lại ở đạo viện Kính Hồ, nên mấy năm này có rất nhiều người từng bái kiến hắn.
"Các ngươi có ai bị cưỡng bức tới đây, cứ việc nói ra. Đừng sợ Hắc Lang bang trả thù." Mạnh Xuyên nói, "Hắc Lang bang không có lá gan này."
"Mạnh công tử, mặc dù lúc mới đầu có mấy tỷ muội còn khóc sướt mướt, nhưng cũng không liên quan mấy đến Hắc Lang bang. Ta thì vì đệ đệ có thể lấy vợ, nên tự nguyện tới đây. Còn mấy tỷ muội cạnh ta cũng có hoàn cảnh éo le khác, nhưng tất cả đều tự nguyện." Một cô gái vừa cười vừa nói.
"Mạnh công tử..."
Đám nữ tử này đều nói rõ hoàn cảnh của mình cho Mạnh Xuyên.
Ba người Mạnh Xuyên càng nghe càng mê mang. Bọn họ có thể cảm nhận được những cô gái này không hề có oán khí gì với Hắc Lang bang. Thậm chí khi nghe hoàn cảnh cực khổ của từng cô gái, họ đều có chút lay động.
Bọn họ biết đám thường dân sinh hoạt rất khó khăn, vì triều đình định ra quy củ, không đạt tới Tẩy Tủy Cảnh thì không được phục vụ nghĩa vụ quân sự, cũng không thể làm rất nhiều chức nghiệp. Nhưng làm ăn nhỏ lẻ có lẽ vẫn đủ để sống.
Có điều hôm nay họ mới biết được, sinh hoạt của đám thường dân còn bi thảm hơn nhiều. Có người có cha mẹ bệnh nặng, có người thì người nhà ham mê cờ bạc, có người thì gặp phải thiên tai, yêu quái tàn phá quê hương...
Những cô gái này có chút tư sắc nên còn có thể đi theo con đường này. Nếu cả tư sắc cũng không có thì muốn đi theo con đường này cũng không được.
"Tỷ tỷ!" Hài đồng Thiết Sinh đứng bên cạnh bỗng mở to mắt, kích động hô lên. Hắn nghe mấy cô gái kể khổ cũng không có cảm giác gì, vì cha hắn cũng là một con quỷ cờ bạc, nếu không phải tỷ tỷ hắn làm thị nữ của đại gia tộc kiếm tiền nuôi sống cả nhà thì nhà hắn đã sớm chết đói rồi.
"Thiết Sinh!" Một cô gái ở phía xa được Hắc Lang bang đưa tới chạy lại.
"Ha ha..." Lão giả mặc hoa bào cười nói, "Đã tìm được người rồi, chuyện gì xảy ra? Sao cô gái này lại được đưa đến Nhàn Thạch Uyển mà ngay cả ta cũng không biết?"
"Bẩm hộ pháp." Một tên bang chúng cung kính đáp, "Nàng này tên là Hồng Vũ, phụ thân nàng nợ chúng ta ba trăm lượng bạc, vì thế nên các huynh đệ đòi nợ tạm giấu nàng ở chỗ này, bức phụ thân nàng kiếm tiền trả nợ."
"Lão giả mặc hoa bào nghe xong, trừng mắt tức giận nhìn về phía ba người Ngụy lão đại quát lớn: "Các ngươi đi đòi nợ, rồi giấu người ở đây sao không nói với ta một tiếng?"
Ngụy lão đại giật mình, cuối cùng cười nói: "Hộ pháp, việc nhỏ như này sao dám kinh động người. Chúng ta chẳng qua chỉ định giấu nàng ở đây mấy hôm, dọa con quỷ cờ bạc kia một trận."
Bọn người Mạnh Xuyên nhíu mày.
Một bên thiếu nợ rất nhiều, chủ nợ tạm thời bắt người để bức bách trả tiền. Loại chuyện như vậy dù náo đến nha môn cũng chỉ bị xử phạt ít tiền mà thôi. Trừ khi nữ tử bị bắt đi bị ép buộc làm kỹ nữ, bị đánh đập... mới có thể xử nặng.
Nhưng tỷ tỷ Hồng Vũ của Thiết Sinh rõ ràng không có thương thế.
"Tỷ tỷ, bọn hắn có khi dễ tỷ không?" Hài đồng Thiết Sinh ôm tỷ tỷ hỏi.
"Không, bọn hắn chỉ giam giữ ta trong phòng mà thôi." Hồng Vũ lắc đầu đáp.
"Chẳng lẽ chúng ta đã nghĩ sai rồi?" Liễu Thất Nguyệt thấy thế nhẹ giọng nói nhỏ.
Yến Tẫn nhíu mày.
Mạnh Xuyên nhìn đám nữ tử trước mặt, mỗi người đều có khổ cực của riêng mình, nhưng không một ai bị ép buộc. Hôm nay trải qua những chuyện này đã khiến Mạnh Xuyên hiểu được một mặt khác trong cuộc sống.
"Thiếu gia." Lão bộc đứng cạnh Yến Tẫn nói nhỏ, "Hắc Lang bang sẽ không dễ dàng cho chúng ta thấy chuyện phạm pháp của bọn chúng đâu."
Yến Tẫn nghe thế, hai mắt sáng lên.
"Hồng Vũ công nương này rõ ràng là bị cưỡng ép tới, hơn nữa Hắc Lang bang cũng không có văn tự bán mình của nàng. Đã có một lần, ắt có mười lần trăm lần." Lão bộc cười nói, "Hơn nữa nơi giam giữ Hồng Vũ lại là ở một trạch viện đằng sau. Nếu ta không đoán sai thì ở đó còn có những nữ tử đáng thương khác."
Nghe những lời này khiến đám người Hắc Lang bang biến sắc, đặc biệt là lão giả mặc hoa bào sắc mặt cực kỳ khó coi.
"Đúng, không thể lộ ra ngoài, nên phải giấu giếm cẩn thận." Yến Tẫn lạnh lùng nói, "Vương bá, điều tra cẩn thận cái trạch viện này, ta muốn nhìn xem tiểu bang phái này rốt cuộc có bao nhiêu lá gan."
"Các vị đừng có quá phận!"
Lão giả mặc hoa bào sắc mặt âm trầm, tiến lên vài bước, đám bang chúng dưới trướng hắn cũng tiến lên, ngăn chặn đường đi của bọn người Yến Tẫn. Lão giả mặc hoa bào trầm giọng nói, "Các ngươi muốn cứu người thì chúng ta đã đưa người ra rồi. Các ngươi còn muốn bức chúng ta, chẳng lẽ không cho chúng ta đường sống?"
"Tránh ra!" Thanh âm Yến Tẫn cực kỳ băng lãnh.
"Nơi này là Hắc Lang bang, cũng là địa phận của Bạch gia." Lão giả mặc hoa bào cười lạnh, "Các người định vạch mặt?"
"Ha ha ha, một tên hộ pháp như ngươi có lá gan rất lớn đấy." Lão bộc cười nói, "Ở phủ Đông Ninh còn dám uy hiếp Ngọc Dương Cung hay sao?"
Ở phủ Đông Ninh, Ngọc Dương Cung có địa vị tối cao, đại biểu cho Nguyên Sơ Sơn.
"Dám cản trở Ngọc Dương Cung làm việc, ta có thể đánh chết các ngươi. Hắc Lang bang hẳn phải biết quy củ này." Lão bộc lấy ra lệnh bài Ngọc Dương Cung. Lập tức, đám bang chúng phía sau lão giả mặc hoa bào biến sắc, nhịn không được lùi về phía sau vài bước. Thực sự thì uy danh của Ngọc Dương Cung quá mạnh mẽ! Thương nói nha môn quản lý phàm tục, còn Ngọc Dương Cung quản lý tất cả.
Đắc tội Ngọc Dương Cung, chết cũng vô ích.
"Hộ pháp, đừng chống đối Ngọc Dương Cung."
"Nhịn một chút đi."
"Bẩm báo sự tình vào trong bang đi, chúng ta không ngăn cản nổi." Đám bang chúng này đều nói. Cho dù chuyện bị bại lộ, cưỡng đoạt mấy nữ tử đều là trọng tội, nhưng Hắc Lang bang nhiều người như vật, triều đình muốn trách tội cũng không đến phiên mấy tiểu lâu la như bọn hắn.
Dưới bóng đêm.
Trong Nhàn Thạch Uyển, đám nữ tử khẩn trương nhìn tình hình trước mắt, bang chúng Hắc Lang bang cũng rút lui, ba người Ngụy lão đại cũng không dám lên tiếng.
Chỉ có lão giả mặc hoa bào trầm mặt, ngăn ở phía trước: "Thật sự muốn vạch mặt sao?
"Vạch mặt, ngươi cũng xứng!" Lão bộc cười khẩy, luận bối cảnh thì gia tộc của hắn hơn xa ngũ đại gia tộc Thần Ma ở phủ Đông Ninh này.
"Tránh ra!" Ánh mắt Yến Tẫn đầy hàn ý, nghĩ đến rất nhiều nữ tử bị tra tấn, thậm chí bị hành hạ đến chết, trong lòng hắn dấy lên sát khí ngập trời.
"Ha ha ha, được. Ta tránh, ta tránh. Cho các ngươi điều tra!" Lão giả mặc áo bào mỉm cười, nụ cười khiến sắc mặt lão bộc biến hóa.
Đúng lúc này, từ bên hành lang đi ra một người.
Người này lưng còng, nhưng dáng người cao lớn, mái tóc tán loạn. Hắn cười tủm tỉm bước tới, nhìn mấy người Mạnh Xuyên, Yến Tẫn, Liễu Thất Nguyệt và lão bộc.
Mạnh Xuyên thấy người này khí tức nội liễm, nhưng trong lòng mơ hồ cảm giác được có uy hiếp vô cùng khinh khủng đang tới gần, tựa như có một con quái thú đang đi đến đây.
"Nghe nói các ngươi muốn điều tra nơi này?" Nam tử lưng còng cười, "Đường sống không đi, lại nhất định đi vào đường chết?"
Vừa dứt lời, trên thân người hắn bốc bộc phát một luồng khí tức màu xanh sẫm, đôi mắt cũng ánh lên lục quang, cả người bỗng chốc cao lớn hơn một chút. Đặc biệt, móng tay hắn bỗng dài ra, vung một trảo khiến đá cuội dưới đất lăng không bay vào tay hắn.
"Ta sẽ tiễn đưa các ngươi một đoạn đường." Nam tử lưng còng giương móng vuốt sắc bén lên.
Xiu...xiu...xiu...xiu...xiu...xiu...xiu...xiu...xiu!!!
Hơn mười viên đá được khí tức màu xanh sẫm bao bọc bay đi với tốc độ nhanh khủng bố.
"Rầm rầm rầm!!!"
Có viên xuyên qua cột gỗ, có viên xuyên qua hòn non bộ, nơi nào nó đi qua cũng bị xuyên thủng một lỗ.
"Aaaaaa..." Có ba tên bang chúng, hai nữ tử vô tội không may bị đá ném trúng. Mỗi người bị xuyên một lỗ thủng, máu phun tứ tung, mất mạng tại chỗ.
"Cẩn thận." Mạnh Xuyên giật mình, lập tức bước tới trước mặt Thất Nguyệt muội muội ngăn chặn, khoái đao bên hông cũng được rút ra khỏi vỏ. Liễu Thất Nguyệt thì túm lấy đôi tỷ đệ Thiết Sinh, kéo ra sau lưng mình.
"Thiên Yêu Môn, Yêu khí ngoại phóng!" Lão bộc cũng biến sắc, lập tức rút một thanh nhuyễn kiếm chém ra, "Thiếu gia cẩn thận."
Yến Tẫn cũng rút song kiếm của bản thân ra, kiệt lực ngăn cản.
Rầm rầm rầm!!!
Hơn mười viên đá mang khí tức màu xanh khủng khiếp oanh kích bọn họ. Mạnh Xuyên, Yến Tẫn, lão bộc dưới nguy cơ tử vong đều toàn lực ứng phó. Mạnh Xuyên chỉ cảm thấy mỗi viên đá đều vô cùng trầm trọng, còn nhanh hơn so với cao thủ Thoát Thai Cảnh bắn tên. Hơn mười viên đá hợp lại thì đáng sợ hơn trăm tên võ giả Thoát Thai Cảnh cùng lúc bắn tên nhiều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...