Hàn Thư Đồng nói rồi bước chân hoảng loạn đi về phía cửa phòng ngủ, giây phút nàng sắp mở ra cánh cửa, vì không đợi được câu trả lời của Chu Tế mà nội tâm của nàng không kiềm chế được sinh ra sợ hãi.
Động tác tay Hàn Thư Đồng cứng đờ, nàng xoay người lại nói với Chu Tế: "Mình vẫn nên đi thuê thêm phòng thôi."
"Không cần." Chu Tế nghe Hàn Thư Đồng nói, ôm chăn đi đến cạnh nàng, mỉm cười: "Cũng không phải chúng ta chưa từng ngủ cạnh nhau, cậu còn sợ mình làm gì sao?"
Nói xong Chu Tế bảo Hàn Thư Đồng mở cửa giúp nàng, Hàn Thư Đồng vặn tay nắm cửa, nhìn nàng đi vào, nghĩ: Mình mà sợ cậu? Cái mình sợ...
Chính là mình.
Vào năm nhất đại học có lần lớp tổ chức liên hoan, cuối cùng giải tán quá muộn, trường học đã đóng cửa. Sau đó bốn người trong phòng ký túc xá các nàng nghe theo lời đề nghị của Tả Viện, thuê phòng ở một khách sạn gần trường.
Tả Viện và người bạn kia ngủ chung một giường, theo lẽ tự nhiên, Chu Tế và Hàn Thư Đồng một giường khác.
Tình hình đêm đó giống hệt tối nay, điểm khác biệt duy nhất là hôm đó giường nhỏ hơn nhiều, với lại...
Tình cảm của nàng đối với Chu Tế khi đó vẫn còn rất thuần khiết.
Chỉ là bây giờ...
Chu Tế xếp chăn ra rồi ngồi lên giường, ngước mắt nhìn về phía cửa, thấy Hàn Thư Đồng đứng im ở đó không nói một lời, sắc mặt còn rất nghiêm túc.
"Thư Đồng?" Chu Tế khẽ gọi.
Hàn Thư Đồng nhìn về phía Chu Tế, vì mới tắm xong, hiện tại Chu Tế đang mặc váy ngủ màu xanh nhạt dài đến đầu gối, nàng nghiêng người ngồi trên giường, chân đặt trên mép giường.
Chu Tế thấy Hàn Thư Đồng nhìn, hỏi: "Không vào sao?"
Hàn Thư Đồng ho nhẹ mấy tiếng, nói: "Ừm, có việc phải làm."
"Ồ, vậy mình ngủ trước đây, không đợi cậu đâu." Nói rồi Chu Tế bò vào ổ chăn.
Hôm nay lượng vận động đối với Chu Tế đã là quá nhiều, dẫn tới hiện tại nàng sắp buồn ngủ chết rồi. Riêng việc nói chuyện với Hàn Thư Đồng thôi cũng đã cực kì tốn sức.
Sau khi nằm xuống, Chu Tế phất tay với Hàn Thư Đồng, nói: "Ngủ ngon."
Trước khi ra cửa, Hàn Thư Đồng còn chu đáo tắt đèn cho Chu Tế.
Phòng ngủ đã tối om, nhưng phòng khách vẫn sáng trưng như cũ.
Hàn Thư Đồng rảo bước đến ban công cửa sổ, nhưng thứ lôi kéo sự chú ý của nàng lại không phải là cảnh đêm, mà là chuyện khác.
Ví dụ như tần suất nhịp tim đập liên hồi của nàng lúc này.
Để bình ổn lại tâm trạng, Hàn Thư Đồng tự rót cho mình một ly rượu, quả nhiên sau khi uống một ngụm đã thấy tốt hơn nhiều.
Có việc phải làm không phải là cái cớ, hôm nay đến công ty chi nhánh thám thính một lượt xong Hàn Thư Đồng mới phát hiện ra có rất nhiều vấn đề đang chờ nàng giải quyết.
Lại nhấp thêm một ngụm rượu nữa, tức khắc mùi cồn nồng nặc xâm chiếm khoang miệng nàng. Hàn Thư Đồng bắt đầu xử lí công việc tối nay, tập trung làm đến 12h mới tắt máy tính.
Máy tính vừa tắt đi trong phòng đã không còn âm thanh gõ phím lạch cạnh, xung quanh lập tức yên tĩnh trở lại.
Không gian tĩnh lặng lôi kéo những suy nghĩ trước đó của Hàn Thư Đồng quay về.
Nhìn thời gian, Hàn Thư Đồng đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Nương nhờ ánh sáng trong phòng khách, Hàn Thư Đồng thấy bóng người trên giường đã ngủ say, tư thế ngủ đoan chính, đôi tay đặt trên bụng, cả người dán sát vào mép giường đến mức chỉ cần nghiêng người sẽ rơi xuống đất.
Mà phía bên kia giường, khoảng trống rộng đến mức có thể nằm thêm được ba Chu Tế nữa.
Hàn Thư Đồng thấy vậy liền lấy ghế dựa trong phòng khách đến, nhẹ chân nhẹ tay đặt cạnh mép giường, đề phòng trường hợp người kia ngã xuống.
Kê thêm hai chiếc ghế dựa ở cạnh mép giường Chu Tế rồi, lúc này Hàn Thư Đồng mới vòng sang bên kia, xốc chăn lên nằm xuống.
Hàn Thư Đồng lẳng lặng nằm một phút, toàn bộ căn phòng lâm vào yên tĩnh.
Bình lặng đến mức tiếng hít thở của Chu Tế ngày càng rõ ràng, yên tĩnh đến nỗi Hàn Thư Đồng có thể nghe thấy nhịp đập trái tim mình.
Thật nhanh, tim đập thật nhanh.
Vì để bản thân bình tĩnh lại, Hàn Thư Đồng nhắm mắt nghĩ đến chuyện khác nhằm di dời sự chú ý.
Nhưng thứ đầu tiên nàng nghĩ đến lại là gần đến tết rồi, năm nay nên tặng gì cho Chu Tế đây nhỉ?
Sau khi tốt nghiệp đại học, Hàn Thư Đồng chưa từng nghĩ sẽ cắt đứt liên lạc với Chu Tế, nhưng tính tình nàng vừa lạnh lùng vừa ít nói, không biết bình thường nói chuyện phiếm với người khác nên nói về chủ đề gì, cho nên đề tài duy nhất nàng nghĩ ra được chỉ có lời chúc vào những ngày lễ tết.
Lần đầu tiên gửi tin nhắn chúc tết cho Chu Tế, nói thật Hàn Thư Đồng rất hồi hộp, nàng sợ Chu Tế sẽ coi mình là tin nhắn rác mà không thèm để ý, nhưng không ngờ tin nhắn vừa gửi đi đã nhận được câu trả lời.
Phương thức nhắn tin giữa Hàn Thư Đồng và Chu Tế cứ vậy mà bắt đầu, hai người cũng bởi vì chút lời nhắn cỏn con này mà không cắt đứt liên hệ.
Cứ coi như Hàn Thư Đồng biết cách nhắn tin nói chuyện như thế nào đi chăng nữa, nàng có thể chia sẻ cho Chu Tế cuộc sống sinh hoạt thường ngày của mình, hoặc hỏi người kia gần đây sống thế nào, nhưng Hàn Thư Đồng lại không làm như vậy.
Một là nàng không muốn làm phiền đến Chu Tế, hai là... Nàng sợ nói nói một hồi, sẽ không cẩn thận nói ra những tâm sự trong lòng mình.
Hàn Thư Đồng vẫn luôn kiềm chế bản thân, sợ tình cảm của mình sẽ bất cẩn bại lộ, sợ Chu Tế vì vậy mà rời xa mình.
Đến tận ngày đó Hàn Thư Đồng nhìn thấy hotsearch, nhìn thấy người kia đang gồng mình kéo chiếc xe đi, nàng rất đau lòng, cũng thật sự hối hận.
Cho dù chỉ mới đóng vài bộ phim truyền hình, Hàn Thư Đồng vẫn tưởng Chu Tế sống rất tốt, trong lòng nàng Chu Tế giỏi giang như vậy, làm sao lại có chuyện không có phim để diễn được? Nhất định là cậu ấy không muốn diễn nên mới...
Nghĩ đến đây, Hàn Thư Đồng mở mắt ra, ngây người hai giây rồi quay mặt sang nhìn Chu Tế.
Trong phòng tối đến mức không thể thấy rõ bất cứ thứ gì, nhưng nghe được âm thanh hô hấp khe khẽ, Hàn Thư Đồng biết: Chu Tế ở đây, Chu Tế đang ở bên cạnh mình.
Sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa, Hàn Thư Đồng nghĩ.
Tiếp đó Hàn Thư Đồng lại nhắm mắt lại, bình thường chỉ cần vài phút là nàng có thể đi vào giấc ngủ, hôm nay nhắm mắt thế nào cũng không thể ngủ nổi.
Hàn Thư Đồng mở mắt ra, nhẹ nhàng xoay lại, quay người từ nằm nghiêng thành nằm thẳng.
Ba phút sau, nàng lại nằm nghiêng, quay lưng về Chu Tế.
Lại vài phút trôi qua, tiếp tục thay đổi mấy tư thế mà vẫn không thoải mái, Hàn Thư Đồng đành phải chấp nhận hiện thực. Điều khiến nàng không ngủ được không phải là gối đầu, không phải là chăn, cũng không phải vì tư thế không thích hợp mà là do bên cạnh có Chu Tế.
Bên này Hàn Thư Đồng lăn qua lộn lại, bên kia Chu Tế lại yên tĩnh ngủ.
Hàn Thư Đồng thấy mình không đánh thức Chu Tế mới yên tâm xuống giường.
Không biết vì lăn lộn một hồi khiến cơ thể nóng lên, hay vì nguyên do gì khác mà lúc này trên người Hàn Thư Đồng đã toát ra một lớp mồ hôi mỏng làm áo ngủ dinh dính khó chịu.
Đi vào phòng tắm, khoảnh khắc cởi quần áo ra tầm mắt của Hàn Thư Đồng vô tình lướt qua gương, nhìn thấy đôi mắt ngập tràn tình yêu cùng hai má đỏ hồng, Hàn Thư Đồng ngơ ngẩn.
Đây là nàng sao?
Để xác nhận, hai tay nàng chậm rãi đưa lên xoa mặt, trong nháy mắt lòng bàn tay được bao phủ bởi sự ấm áp khiến Hàn Thư Đồng xác định, đây chính là nàng rồi.
Thân thể nóng hổi ban nãy đã tìm được nguyên nhân.
Hàn Thư Đồng tiến đến gần gương, im lặng quan sát người đối diện, nhìn gương mặt còn ửng đỏ chưa tan. Trong lòng nàng mắng: Thật đúng là... không có tiền đồ!
Tình yêu của người trưởng thành tuy mãnh liệt, nhưng thế này so với nàng vẫn là quá kinh khủng rồi, bây giờ nàng không dám nói lên lời yêu thầm thì có khác gì tình yêu của mấy đứa trẻ con đâu?
Giây tiếp theo, Hàn Thư Đồng cởi đồ ngủ ra treo lên bên cạnh, đưa tay mở vòi nước lạnh.
Khoảnh khắc nước lạnh xối lên người, Hàn Thư Đồng cảm giác bao nhiêu oi bức khó chịu đều đã biến mất. Chỉ là nước không thể chạm đến tim, nơi còn tồn tại một ngọn lửa bất diệt.
Đi từ phòng tắm ra, thân thể Hàn Thư Đồng đã nhẹ nhàng hơn nhiều. Nàng không quay lại giường mà ra sofa trong phòng khách ngồi, một lần nữa tự mở bình rượu ra.
Ngọn lửa trong lòng dưới sự kích thích của cồn lại càng bùng lên mạnh mẽ. Những suy nghĩ tiểu nhân trong lòng vừa nảy lên đã bị cồn rót vào làm tê dại, dập tắt tâm tư bất chính vừa rồi trong lòng.
Lúc Hàn Thư Đồng quay lại giường đã là bốn giờ sáng.
Sau khi nằm lên giường, không biết do cảm giác say rượu quấy rối hay trong lòng có suy nghĩ, nàng vốn định bắt chước Chu Tế ngủ sát mép giường, nhưng khi nhìn thấy khoảng cách xa xôi giữa hai người, nàng nghĩ: Đến gần thêm một chút đi.
Sau khi dịch vào trong một centimet, Hàn Thư Đồng lại nghĩ: Có lẽ gần hơn chút nữa cũng không bị phát hiện đâu.
Đến khi Hàn Thư Đồng thong thả dịch vào trong thêm một centimet, cảm thấy mỹ mãn rồi đại não rốt cuộc cũng không thắng được cơn buồn ngủ, hai mắt nặng nề khép lại.
Dưới ánh nắng bình minh đang dần ló rạng, một Hàn Thư Đồng hoang loạn ban đêm dần biến mất.
-
Lúc Chu Tế tỉnh lại đã là hơn chín giờ, mở mắt ra thấy Hàn Thư Đồng vẫn còn nằm bên cạnh, nàng không khỏi có chút kinh ngạc.
Bình thường khoảng sáu, bảy giờ Hàn Thư Đồng đã dậy tập thể dục, sao hôm nay lại ngủ đến tận giờ này?
Chu Tế nhích người về phía Hàn Thư Đồng, ngửi thấy mùi cồn nhàn nhạt thoáng qua mới nhận ra Hàn Thư Đồng đã uống rượu.
Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì sau khi nàng ngủ tối qua vậy?
Ngay khi Chu Tế xoay người chuẩn bị xuống giường, tầm mắt nàng va phải hai chiếc ghế dựa, cả người cứng lại.
Nửa đêm lúc xoay người, nàng mơ màng cảm nhận được sự hiện diện của ghế dựa, cũng vì có ghế dựa nên động tác xoay người của nàng mới dừng lại, nếu không chắc chắn nàng đã rơi xuống giường rồi.
Là Hàn Thư Đồng kê cho nàng sao?
Thật ra lí do hôm qua Chu Tế ngủ sát mép giường là vì nàng thấy biểu cảm của Hàn Thư Đồng rất nghiêm trọng, cho rằng cô sợ mình sẽ làm gì nên lúc đi ngủ Chu Tế cố ý dịch đến mép giường, cách Hàn Thư Đồng xa xa một chút.
Lúc đó không nghĩ đến việc có thể rơi xuống đất hay không, bây giờ xem ra nàng phải cảm ơn Hàn Thư Đồng rồi.
Vừa tỉnh dậy chưa đầy ba phút, trong đầu Chu Tế đã toàn là thắc mắc.
Ra khỏi phòng ngủ, Chu Tế liếc mắt một cái đã thấy bình rượu đặt trên bàn trà chỉ còn một nửa, chứng tỏ Hàn Thư Đồng không uống nhiều, chỉ uống qua vài ba ly.
Chu Tế đoán, có thể là do áp lực công việc quá lớn.
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gõ, Chu Tế nhẹ giọng hỏi ai vậy, giọng Bạch Mạt lập tức vang lên sau cánh cửa.
"Chị Chu, hành lý của chị đã thu xếp xong chưa?" Bạch Mạt thấy Chu Tế còn đang mặc đồ ngủ, kinh ngạc hỏi: "Không phải chị vừa dậy đấy chứ?"
Chu Tế chưa kịp trả lời, Bạch Mạt lại kêu lên: "Chị Đồng, chị cũng mới dậy sao?"
Chu Tế quay đầu lại, thấy Hàn Thư Đồng đang đứng dựa vào cạnh cửa, ngái ngủ nhìn hai người.
Chu Tế: "Tỉnh rồi à?"
Hàn Thư Đồng gật đầu: "Cô Chu."
"Chị Đồng, chị Chu." Bạch Mạt gọi. "Đến đây ăn sáng, ăn xong chuẩn bị sắp xếp ra sân bay."
Bạch Mạt đặt bữa sáng trên bàn, đi đến phòng ngủ bắt đầu thu dọn hành lý cho Hàn Thư Đồng.
Chu Tế đi đến bên bàn, nhìn bình rượu một lúc rồi hỏi: "Cậu có chuyện gì phiền lòng sao?"
Thấy Hàn Thư Đồng nghi hoặc nhìn mình, Chu Tế chỉ chỉ bình rượu.
Hàn Thư Đồng trầm mặc một lát: "Mất ngủ thôi."
Chu Tế hỏi dò: "Không phải vì có mình bên cạnh đấy chứ?"
Chu Tế cẩn thận hỏi.
Nhưng Hàn Thư Đồng còn lâu mới thừa nhận, nàng nói: "Không phải, chỉ đơn thuần là mất ngủ thôi."
Thấy vấn đề không phải là mình, Chu Tế yên tâm nói: "Công nhận là uống rượu sẽ giúp dễ ngủ hơn, nhưng vẫn nên uống ít thôi. Lần sau cậu có thể gọi mình dậy uống chung, uống một mình buồn lắm."
Hàn Thư Đồng ngước mắt nhìn Chu Tế, thấy Chu Tế đang cúi đầu ăn, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ thốt lên: "Ừm."
-
Về đến nhà đã là lúc quay tập 3 của chương trình.
Nhưng lần này, điều khác biệt là Hàn Thư Đồng yêu cầu đi quan sát ghi hình.
Mỗi đợt quan sát sẽ tiến hành quay chụp sau khi hoàn tất ghi hình cho hai tập.
Thời gian ghi hình là một ngày, các vị khách quý được mời đến sẽ phải xem hai tập đã cắt ghép xong xuôi, sau đó đoàn hậu kỳ sẽ lấy vài đoạn ngắn trong đây để ghép vào những tập chính.
Quan sát viên được mời đến ngoại trừ các vị khách quý bên ngoài ra còn có người chủ trì Trình Vĩnh Nguyên và mấy người trong đoàn quan sát, tất cả đều là những người chủ trì nhỏ do đài truyền hình Cao Đài kí hợp đồng, sở dĩ bọn họ xuất hiện trong chương trình cũng chỉ vì để nói mấy câu khen ngợi trên sóng truyền hình mà thôi.
Đi quan sát không có Chu Tế, chỉ có một mình Hàn Thư Đồng.
Khi Hàn Thư Đồng ngồi trong phòng chờ bắt đầu, La Thủy Thu đến.
La Thủy Thu không phải đến chơi với Hàn Thư Đồng, cô đến đây là có việc, nghe được có Hàn Thư Đồng ở đây nên cố ý nán lại.
Mà thứ làm La Thủy Thu "cố ý" ở lại, không gì khác chính là chuyện tình cảm của Hàn Thư Đồng.
"Thế nào? Có tiến triển gì chưa?" La Thủy Thu tựa vào cạnh bàn, cúi xuống nhìn người đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hàn Thư Đồng mở mắt ra, chớp chớp sau đó trầm giọng nói: "Có."
"Cái gì?" La Thủy Thu lập tức trở nên kích động, thầm nghĩ sự an bài của mình đúng là có tác dụng, Hàn Thư Đồng vẫn biết tranh thủ, cô kích động hỏi: "Tỏ tình rồi à? Hay là con bé đồng ý rồi?"
Hàn Thư Đồng nhìn vào mắt La Thủy Thu, trong đầu vang lên một câu nói của Chu Tế, khóe miệng không giấu được nụ cười nói: "Trở thành bạn rượu."
"..." La Thủy Thu nhanh chóng bình tĩnh lại. "Em đùa chị à?"
"Không."
La Thủy Thu: "Có cơ hội tốt không biết dùng để tỏ tình mà lại đính ước rượu chè với nhau?"
"...Cũng coi như đã tiến thêm một bước rồi."
La Thủy Thu hận không thể rèn sắt thành thép. "Không phải chị đã nói rồi sao, người ưu tú như Chu Tế, nếu em không nhanh lên không chừng sẽ bị người khác xúc đi mất đấy."
"Không hiểu nổi—"
La Thủy Thu còn định nói gì nữa, đột nhiên bị Bạch Mạt bất ngờ bước vào ngắt lời.
"Chị Đồng, ba phút nữa bắt đầu quay, chị chuẩn bị— bà chủ chị cũng ở đây sao." Nói sắp xong rồi Bạch Mạt mới thấy La Thủy Thu đứng đó.
"Ừ, tôi còn tưởng em không nhìn thấy tôi nữa." La Thủy Thu nói.
Bạch Mạt sốt ruột nói: "Không có mà, em chỉ vội vàng nói với chị Đồng chương trình sắp ghi hình thôi."
Hàn Thư Đồng đứng lên. "Em phải đi rồi, chị thì sao?"
"Đi ra ngoài với em." La Thủy Thu đứng dậy, đi ngang qua Bạch Mạt còn vỗ vai nàng, Bạch Mạt tưởng bản thân sẽ bị mắng, ai ngờ La Thủy Thu chẳng nói gì, cô và Hàn Thư Đồng một trước một sau nối đuôi nhau ra cửa.
Mắt thấy cửa phòng sắp đóng lại, Bạch Mạt cũng chạy ra theo.
La Thủy Thu còn bận công việc khác, ra khỏi phòng liền tạm biệt Hàn Thư Đồng rồi rời đi.
Cuối cùng chỉ có Hàn Thư Đồng và Bạch Mạt đi xem tổng duyệt.
Không gian trong phòng tổng duyệt rất ấm áp, lấy màu hồng nhạt và xanh lam làm chủ đạo, giữa phòng là một chiếc bàn tròn, bên trên trải đầy những băng rôn bảng hiệu của các nhà tài trợ.
Vừa bước chân vào cửa, người đầu tiên chào hỏi Hàn Thư Đồng là người chủ trì Trình Vĩnh Nguyên.
Khi đang khách sáo nói chuyện hai câu với Trình Vĩnh Nguyên, phía sau đột nhiên xuất hiện một người quen.
Là Tả Viện.
Cô cũng là một trong những người chủ trì kí hợp đồng với Cao Đài.
"Thư Đồng, đã lâu không gặp." Tả Viện trưng bộ mặt tươi cười đi đến trước mặt Hàn Thư Đồng, giơ tay lên muốn ôm nhưng lại bị nàng ngăn lại trước.
Cánh tay Tả Viện đưa ra, đầu ngón tay Hàn Thư Đồng vừa chạm vào đã rụt lại ngay lập tức.
"Đã lâu không gặp." Hàn Thư Đồng nhạt nhẽo nói.
Sau đó cũng có mấy vị khách quý tham gia quan sát đến chào hỏi Hàn Thư Đồng, nàng lập tức bỏ đi mấy bước, không thèm để ý đến Tả Viện.
Hàn Thư Đồng vừa rời đi, nụ cười trên mặt Tả Viện liền cứng lại.
Cách đó không xa có mấy người chủ trì nhỏ nhìn thấy một màn này, mọi người đều che miệng cười thầm.
Trước khi Hàn Thư Đồng đến, Tả Viện vẫn đang khoác lác mình là bạn học cũ, lại thân thiết với Hàn Thư Đồng như thế nào, nhưng bây giờ xem ra chẳng giống lời kể chút nào, thậm chí còn thua xa.
Tả Viện cũng thấy sự cười nhạo của mọi người, tầm mắt không rời khỏi bóng Hàn Thư Đồng. Từ lần trước Hàn Thư Đồng rời khỏi nhóm chat, mỗi khi cô nhắn tin với Hàn Thư Đồng đều là trợ lí của nàng trả lời.
Tả Viện không biết vì sao thái độ của Hàn Thư Đồng với mình lại đột nhiên thay đổi như vậy, xem ra lúc ghi hình phải hỏi một câu rồi.
Có bốn tổ khách quý, lúc này chỉ còn Ngô Dĩnh Nhiên là chưa đến.
Hàn Thư Đồng chào hỏi với mấy người này xong thì ngồi vào vị trí đã được chỉ định sẵn.
Ba phút sau, một người phụ nữ bước vào từ cửa.
Ngô Dĩnh Nhiên có mái tóc vừa dài vừa thẳng, nhưng hôm nay mái tóc này được cô thắt lại rồi thả trên vai, thêm với trang phục mang chủ đề cao bồi khiến cô trông có sức sống thiếu nữ hơn nhiều.
Ngô Dĩnh Nhiên thấy tất cả mọi người đều đã ngồi ở chỗ của mình, vội vàng cúi gập người nói: "Xin lỗi mọi người, tôi đến muộn, trên đường thật sự kẹt xe quá kinh khủng."
Trình Vĩnh Nguyên thấy Ngô Dĩnh Nhiên bước vào liền đứng dậy đón, thấy cô vẫn đang cúi gập người xuống liền nhanh chóng đi đến đỡ lên: "Không sao không sao, cũng chỉ muộn có ba phút, không nghiêm trọng đâu, mau đến chào hỏi mọi người đi."
Ngô Dĩnh Nhiên nghe vậy liền đứng dậy, đi một vòng bắt tay mọi người, chỗ ngồi của Bạch Lục ở sườn bên phải chiếc bàn tròn, đến lúc Ngô Dĩnh Nhiên đi đến, Bạch Lục duỗi tay ra nói: "Có thời gian bắt tay thì ngồi vào chỗ của mình luôn đi."
Địa vị của Bạch Lục trong giới không phải là quá kinh khủng, nhưng cũng là một tiền bối có kinh nghiệm rồi, không ai dám đắc tội với cô ta.
Ngô Dĩnh Nhiên nghe vậy cười vang: "Cô Bạch nói rất đúng."
Nói rồi liền ngồi xuống ghế của mình.
Cô ngồi cạnh Hàn Thư Đồng, an tọa xong còn quay sang chào hỏi nàng.
Hàn Thư Đồng nhìn Ngô Dĩnh Nhiên, đột nhiên nhớ ra người này đã từng quay phim với Chu Tế, nên cũng lịch sự đáp lại.
"Được rồi, người đã đến đông đủ rồi, mọi người chuẩn bị khởi động máy thôi." Đạo diễn hiện trường lên tiếng, lần này thật sự bắt đầu ghi hình rồi.
Phân đoạn ngắn đầu tiên là của Túc Cảnh Hành, tiếp đó là Ngô Dĩnh Nhiên và vợ chồng Bạch Lục Bùi Hà.
Cuối cùng mới đến phần của Hàn Thư Đồng.
Cảnh đầu tiên là lúc Hàn Thư Đồng đánh răng rửa mặt, sau đó ngồi trên sofa mở đồ hộp ra.
Lúc này người chủ trì Trình Vĩnh Nguyên khơi mào một vấn đề, nhìn Hàn Thư Đồng hỏi: "Thư Đồng liệu có nấu cơm không nhỉ?"
Hàn Thư Đồng: "Lúc quay cảnh này thì không, nhưng bây giờ thì biết rồi."
Trình Vĩnh Nguyên kinh ngạc "A" một tiếng, hứng thú hỏi dò: "Học nấu sao?"
Hàn Thư Đồng gật đầu.
Ngô Dĩnh Nhiên ngồi một bên hỏi: "Chị Thư Đồng tự học sao?"
"Cô giáo dạy." Thanh âm của Hàn Thư Đồng trong một khắc khi nhắc đến cô giáo lập tức trở nên dịu dàng.
Trình Vĩnh Nguyên nghe rồi nói: "Tôi đoán sau này nhất định sẽ có đoạn em học nấu cơm, hơn nữa sẽ rất đáng mong chờ."
Tiếp theo câu nói của Trình Vĩnh Nguyên, màn hình video vốn dĩ đang dừng lại bắt đầu chiếu tiếp.
Màn hình chiếu cảnh vừa rồi Hàn Thư Đồng bày đồ ăn hộp ra bàn, sau khi ngồi xuống thì xem kịch bản một lát.
Lúc này trên video xuất hiện thêm một dòng chữ: [Đồ ăn tại sao lại không ăn?]
Mọi người cũng có thắc mắc tương tự, không đợi Hàn Thư Đồng trả lời đã thấy người trên màn hình đặt kịch bản xuống, đi đến trước một cửa phòng khác gõ cửa, hỏi xem người bên trong đã dậy chưa.
Mấy người đang ngồi lập tức tập trung tỉnh táo lại, bản chất muốn ăn dưa bại lộ: Trong nhà Hàn Thư Đồng vậy mà còn có người khác sao? Không biết có phải đàn ông không, nếu thật sự là như vậy...
Hot search kỳ này nhất định là của Hàn Thư Đồng rồi.
Cửa phòng bật mở, một cô gái bước ra, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Tả Viện và Ngô Dĩnh Nhiên sau khi nhìn thấy gương mặt cô gái, trong ánh mắt đều ánh lên sự kinh ngạc, tầm mắt không kiềm chế được mà hướng về phía Hàn Thư Đồng.
Sao Chu Tế lại ở chung nhà với nàng?
Ngoại trừ hai người họ, tất cả mọi người đều tập trung vào gương mặt Chu Tế.
Biểu cảm của nàng mông lung buồn ngủ, mặt mộc xinh đẹp, đích thị là một mỹ nữ.
Trình Vĩnh Nguyên kinh ngạc: "Vị này là..."
Hàn Thư Đồng nhìn Chu Tế, dịu dàng nói: "Bạn cùng nhà của tôi, Chu Tế."
Trình Vĩnh Nguyên chưa kịp hỏi tiếp, Ngô Dĩnh Nhiên đã lên tiếng nói: "Không ngờ cô Hàn và Tế Tế lại là bạn cùng nhà đó."
Tế Tế?
Ánh mắt Hàn Thư Đồng chuyển lên người Ngô Dĩnh Nhiên, chỉ thấy đối phương mỉm cười nhìn Chu Tế trên màn hình, nói: "Tôi chưa từng nghe Tế Tế nhắc qua đấy."
Con ngươi Hàn Thư Đồng đột nhiên cứng đờ.
Trình Vĩnh Nguyên nhìn Ngô Dĩnh Nhiên: "Dĩnh Nhiên cũng biết cô gái này sao?"
Ngô Dĩnh Nhiên nhìn Trình Vĩnh Nguyên, lướt qua Hàn Thư Đồng trong một giây, cô cười nói: "Đương nhiên, tôi và Tế Tế là bạn tốt, chúng tôi quen nhau lúc đóng phim chung, chỉ là không ngờ mối quan hệ giữa Tế Tế và cô Hàn lại tốt đến vậy."
Lúc này Tả Viện ngồi ở phía ngoài cùng chiếc bàn cười mỉa nói: "Chúng tôi là bạn thời đại học, tất nhiên phải có quan hệ tốt rồi."
"Đúng vậy, quên mất chị Viện cũng là bạn học của cô Hàn, nếu chị Viện không nói chắc không ai nhớ ra mất." Lúc này một người chủ trì bên kia lên tiếng.
Mấy người đang ngồi đây có muốn không nghe ra ý gì khác cũng khó, nhiều người thậm chí còn không vừa mắt kiểu thái độ này.
Trình Vĩnh Nguyên cho người nọ một ánh mắt, sau đó mỉm cười nói tiếp: "Lần sau gọi Chu Tế đến, vậy là có cảnh những người bạn cũ gặp lại nhau rồi."
Trình Vĩnh Nguyên nói xong, ra hiệu cho tổ đạo diễn tiếp tục video.
Tiếp đó là phân đoạn Hàn Thư Đồng ngồi bất động cả ngày trên sofa.
Bạch Lục quay đầu hỏi Hàn Thư Đồng: "Thư Đồng, em không thấy chán sao?"
Hàn Thư Đồng ừ một tiếng, đáp: "Không có gì chán, tập trung xem kịch bản đến mức mê mẩn nên cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu."
Hàn Thư Đồng vừa dứt lời, lúc này xuất hiện cảnh Chu Tế đi vào cửa, Bùi Hà chọc chọc cánh tay Bạch Lục còn đang muốn nói chuyện tiếp với Hàn Thư Đồng, nói: "Người kia đã về rồi."
Ý là muốn Bạch Lục tập trung xem video.
Bạch Lục vừa dời sự chú ý của mình lên màn ảnh, cái người bất động ngồi trên sofa vừa đột nhiên rồi nhúc nhích.
Không biết vì sao mọi người ở đây đều cảm thấy cảnh này thật buồn cười, không nhịn được phì cười ra tiếng.
Ngoại trừ đương sự, Tả Viện và Ngô Dĩnh Nhiên.
Ngô Dĩnh Nhiên chỉ cười nhẹ, sau đó nhìn lướt qua Hàn Thư Đồng, đúng lúc chạm phải ánh mắt của nàng.
Đối diện với ánh mắt của Hàn Thư Đồng, cô cảm nhận được thứ gì phát ra từ đó, Ngô Dĩnh Nhiên hình như đã hiểu ra điều gì, lại cười cười rồi thu hồi tầm mắt.
Hơn mười phút sau toàn bộ video đã chiếu xong, nghỉ ngơi nửa tiếng rồi tiếp tục xem tập hai, đến khi tập hai chiếu xong, ngày ghi hình hôm nay cuối cùng cũng kết thúc.
Ngay sau khi đạo diễn nói xong rồi, mọi người sôi nổi đứng dậy tạm biệt nhau, lúc này Trình Vĩnh Nguyên đề nghị: "Hôm nay là ngày ghi hình đầu tiên, hay là mọi người cùng đi ăn một bữa đi?"
Vợ chồng Bùi Hà Bạch Lục lên tiếng phụ họa tỏ vẻ đồng ý, Trình Vĩnh Nguyên nhìn những người khác, mấy người kia cũng cảm thấy không có vấn đề gì.
Vậy nên lúc tầm mắt Trình Vĩnh Nguyên dừng lại trên người Hàn Thư Đồng, nàng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Khi trở lại phòng nghỉ lấy đồ, Hàn Thư Đồng ấn mở khung chat với Chu Tế.
Chần chừ một vài giây, nhưng nàng vẫn đánh: [Công việc có ăn liên hoan, tối nay mình về muộn.]
Tin nhắn được gửi đi, Hàn Thư Đồng nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại chờ Chu Tế trả lời.
Khi Chu Tế nhận được tin nhắn của Hàn Thư Đồng là đang xào rau trong bếp, nàng chụp một bức ảnh đồ ăn trong nồi rồi gửi cho người kia.
Chu Tế: [Nó nói nó rất buồn.]
Lúc tin nhắn nhảy vào Hàn Thư Đồng đang trò chuyện với Bạch Lục, nghe tiếng điện thoại Hàn Thư Đồng vang lên, Bạch Lục liền bảo nàng nhanh xem tin nhắn đi.
Đọc được những lời của Chu Tế, Hàn Thư Đồng không nhịn được khẽ phì cười.
Bạch Lục ngồi một bên nghe thấy tiếng cười, kinh ngạc nhìn vào mắt Hàn Thư Đồng.
Cô đã từng hợp tác với Hàn Thư Đồng, tất nhiên cũng hiểu rõ tính cách của nàng.
Người có thể khiến Hàn Thư Đồng nhắn tin cũng có thể cười thành tiếng...
Hàn Thư Đồng: [Cậu nói xin lỗi với nó giúp mình đi.]
Gửi tin nhắn xong, Hàn Thư Đồng biết vẫn còn Bạch Lục ở đây nên cất điện thoại, chuẩn bị tiếp tục nói chuyện với người ta.
Nhưng nàng vừa ngẩng đầu lên đã thấy Bạch Lục cười tủm tỉm nhìn mình: "Thư Đồng, yêu đương từ khi nào đấy? Sao không thấy em nói cho chị?"
"Yêu đương?"
"Nhìn biểu hiện này của em mà còn muốn gạt chị à?" Bạch Lục chỉ điện thoại nàng. "Vừa rồi nhắn tin cho em không phải người yêu em thì là ai?"
Hàn Thư Đồng nhìn theo hướng Bạch Lục chỉ, nhất thời cạn lời, nàng lắc đầu nói: "Chị Lục, chị hiểu lầm rồi."
"Hiểu lầm cái gì? Em cười vui vẻ đến vậy, làm sao chị có thể nghĩ sai được chứ."
Hàn Thư Đồng nhấp môi nói: "Là Chu Tế."
"Chu Tế?" Nghe thấy cái tên xa lạ, Bạch Lục mất một thời gian mới phản ứng lại. "À, là bạn cùng nhà của em à."
Bạch Lục tự biết bản thân hiểu lầm, ngượng ngùng nói: "Thật là, chị còn tưởng là em yêu đương rồi cơ."
Hàn Thư Đồng không nói gì.
Bạch Lục lại hỏi: "Em cũng 25 rồi nhỉ? Bao giờ mới định lập gia đình vậy? Chị có quen nhiều người độc thân lắm, bọn họ đều là những người trẻ tuổi tương lai đầy hứa hẹn, nếu không thì chị giới thiệu mấy người cho em nhé?"
Mấy người?
Bạch Mạt đứng bên cạnh trong lòng hoảng hốt, coi chị Hàn nhà nàng là gì vậy trời.
Hàn Thư Đồng mở miệng: "Không cần đâu."
Lúc này điện thoại lại vang lên mấy tiếng thông báo, Hàn Thư Đồng cũng không nói chuyện với Bạch Lục nữa.
Chu Tế: [Mình nói giúp cậu rồi, nó nói nếu lúc về cậu có thể mang cho nó một phần kem, vậy thì nó sẽ tha thứ cho cậu.]
Sau đó là một bao lì xì Chu Tế gửi đến.
Chu Tế: [Làm ơn đi.]
Khóe miệng Hàn Thư Đồng không nhịn được nụ cười, Bạch Lục đứng một bên nhìn nàng, trong lòng không khỏi cảm thán: Nếu không phải đã biết đối phương là con gái, làm gì có ai sẽ không nghi ngờ đây là nhắn tin với người yêu chứ?
Ăn một bữa cơm hết hai tiếng, ăn xong còn có người đề nghị đi hát karaoke, Hàn Thư Đồng lấy lí do có việc ở nhà để từ chối.
Trước khi về nhà Hàn Thư Đồng tranh thủ đến công ty, về đến nơi đã là 9 giờ hơn, Chu Tế lại không có ở nhà.
Hàn Thư Đồng cất kem vào tủ lạnh, khi xoay người lại nàng liền thấy đồ ăn trên bàn vẫn còn y nguyên chưa đụng vào.
Đúng lúc này, Hàn Thư Đồng nhận được cuộc gọi tới của Chu Tế.
"Thư Đồng, cậu đã về rồi sao?"
Hàn Thư Đồng nghe thấy giọng nói của Chu Tế, ánh mắt trở nên dịu dàng hẳn: "Ừm."
"Mình còn tưởng cậu đang ở cùng với Dĩnh Nhiên chứ."
Lời nói của Chu Tế làm cho độ ấm của Hàn Thư Đồng giảm xuống: "Dĩnh Nhiên?"
Hàn Thư Đồng lặp lại.
Chu Tế nói: "Ừm, Dĩnh Nhiên nói cô ấy uống nhiều quá, nhưng lại không có trợ lí bên cạnh nên nhờ mình đến đưa về. Mình đến đón thì không thấy cậu ở đây nên muốn hỏi xem cậu đã về chưa thôi."
Uống say?
Hàn Thư Đồng nhíu mày, lúc ăn uống Ngô Dĩnh Nhiên nói muốn giữ giọng nên không uống một ngụm rượu nào, tại sao lúc đi hát karaoke lại uống?
"Bây giờ cậu ở đâu?"
Hàn Thư Đồng đang định nói nàng sẽ đi đón Chu Tế, bên kia điện thoại lại vang lên giọng nói của Ngô Dĩnh Nhiên: "Tế Tế, cậu gọi cho ai vậy?"
Chu Tế trả lời Ngô Dĩnh Nhiên hai câu, sau đó nói với Hàn Thư Đồng: "Đến nhà Dĩnh Nhiên rồi, không nói với cậu nữa."
Tiếp đó là tiếng tút tút vang lên, cuộc gọi đã ngắt kết nối.
Hàn Thư Đồng ngồi trên ghế, không biết đang nghĩ cái gì.
Một tiếng sau Chu Tế về đến nhà, lúc đó Hàn Thư Đồng đã tắm xong, đang ngồi trên sofa viết gì đó.
Thấy Chu Tế, Hàn Thư Đồng đứng dậy đi đến bên người đối phương, xách chiếc balo người kia tháo xuống, dịu dàng nói: "Đói bụng rồi đúng không? Cơm mình đã làm nóng rồi."
"Thật sao? Mình cứ tưởng hôm nay về sẽ phải ăn rau trộn cơ."
Chu Tế rửa tay rồi đi đến bàn, thức ăn đã được Hàn Thư Đồng bày ra bàn xong xuôi.
"Cậu có muốn ăn thêm một chút không?" Chu Tế hỏi.
"Không." Hàn Thư Đồng lắc đầu.
Chu Tế nghe vậy cầm đôi đũa lên: "Vậy mình ăn đây."
Hàn Thư Đồng ừ một tiếng, tiếp tục ngồi bên cạnh nhìn Chu Tế.
Khi Chu Tế nuốt xuống miếng cơm thứ ba, Hàn Thư Đồng cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, nàng hỏi: "Ngô Dĩnh Nhiên cô ấy..."
"À, cô ấy không sao đâu, chỉ là uống nhiều quá thôi." Chu Tế tưởng Hàn Thư Đồng muốn hỏi tình trạng sức khỏe của Ngô Dĩnh Nhiên nên không chờ nàng hỏi hết đã trả lời.
Nhưng thứ Hàn Thư Đồng quan tâm không phải chuyện này, mà là...
"Cậu và cô ấy thân lắm sao?"
Chu Tế gắp một đũa đồ ăn: "Cũng được, trước kia có đóng chung một bộ phim, không hẳn là rất thân thiết nhưng cũng không đến mức xa lạ."
Nhận được câu trả lời vừa ý, Hàn Thư Đồng vờ như không có chuyện gì gật đầu, như thể câu hỏi vừa rồi không phải nàng cố tình hỏi mà chỉ bâng quơ lúc tán gẫu.
Chu Tế cũng không để ý chuyện này, cho dù có để ý nàng cũng không cảm thấy có gì đáng ngờ.
Ba ngày lại trôi qua, lần này là lần quay thứ tư, nội dung là tập ba.
Hôm nay sau khi Chu Tế dậy, nhân viên công tác nói với nàng: "Cô Chu, hôm nay có một nhiệm vụ cô và cô Hàn phải hoàn thành."
Chu Tế vừa tỉnh ngủ, vẫn còn ngu ngơ, nàng hỏi: "Nhiệm vụ gì?"
Nhân viên công tác: "Chụp áp phích tuyên truyền ."
"Bây giờ đã chụp rồi sao? Bình thường không phải là chờ đến lúc chương trình phát sóng mới chụp à?"
"Đúng vậy, theo kế hoạch chương trình của chúng ta sẽ phát sóng sau nửa tháng nữa."
"Nửa tháng nữa... Là giữa tháng 8?"
"Đúng vậy, trùng với ngày Thất Tịch."
Chu Tế ồ lên, gật đầu: "Được."
Chu Tế gãi đầu, đột nhiên nhớ đến một vấn đề, nhân viên công tác sao không nói cho Hàn Thư Đồng, gọi tên Hàn Thư Đồng hai tiếng mà không nhận được câu trả lời, lúc này Chu Tế mới nói: "Thư Đồng không ở nhà sao?"
Nhân viên công tác: "Đúng vậy, cô Hàn đi chạy bộ buổi sáng rồi."
Bảo sao.
Chu Tế gật đầu: "Tôi biết rồi, đợi cậu ấy về tôi sẽ nói với cậu ấy."
Chu Tế rửa mặt thay quần áo xong xuôi đi ra, đúng lúc Hàn Thư Đồng đi chạy bộ về.
Chu Tế thuận miệng hỏi: "Cậu chạy bao lâu rồi?"
Hàn Thư Đồng nhẩm tính thời gian một lát: "Một tiếng rưỡi."
Chu Tế liếc mắt nhìn đồng hồ, bây giờ là 9 giờ.
Nói cách khác, 7 giờ rưỡi Hàn Thư Đồng đã đi chạy bộ rồi?
Quá ghê gớm.
"Làm sao bây giờ, so với cậu, mình thấy mình giống heo quá đi mất." Chu Tế vừa nói vừa làm động tác giả mũi heo với Hàn Thư Đồng.
Hàn Thư Đồng cũng bắt chước động tác đó: "Bây giờ mình cũng là heo rồi."
Chu Tế không ngờ Hàn Thư Đồng sẽ đáp lại trò đùa của mình, đột nhiên cảm thấy lạ lẫm.
"Thân là heo, tiếp theo chúng ta phải ăn thôi."
"Được."
Bữa sáng Hàn Thư Đồng đã mua từ lâu, đặt trên bàn.
Trong lúc ăn, Chu Tế nói với Hàn Thư Đồng về chuyện chụp , còn chỉ vào kịch bản nhân viên công tác đưa nói: "Chụp dựa theo kịch bản bọn họ đưa đó."
Thấy Hàn Thư Đồng đưa mắt nhìn sang, Chu Tế nói: "Mình chưa đọc qua nên cũng không biết nội dung là gì, lát nữa chúng ta ăn xong cùng nghiên cứu nhé."
Hàn Thư Đồng uống một ngụm sữa đậu nành: "Ừm."
Ăn sáng xong, sau khi Chu Tế dọn dẹp hộp đựng rồi hai người ngồi trên sofa, mở kịch bản ra.
Đại khái là một đoạn ngắn xoay quanh tên chương trình 《Thời gian một ngày》.
Đoạn đầu là Chu Tế đang dọn nhà hoặc ngồi trước bàn làm việc, còn lại Hàn Thư Đồng vẫn luôn đi đóng phim, dần dần đến cảnh sinh hoạt bình đạm thường ngày của hai người, cuối cùng là khi bọn họ cùng nhau về nhà, ngồi trên sofa xem TV.
Bối cảnh là từ lúc mặt trời mọc đến khi ánh trăng buông xuống, ý nói bọn họ đã làm gì trong một ngày.
Video ngắn này phải được quay ở nơi tổ chương trình đã lên kế hoạch sẵn. Hai người sửa soạn một lúc rồi ngồi xe đến địa điểm nơi tổ tiết mục chuẩn bị.
Đến nơi, hai người chào hỏi đạo diễn rồi bắt đầu quay.
Vì hình tượng của Chu Tế là người đi làm nên tổ đạo diễn đã chuẩn bị một bộ trang phục công sở cho nàng, là áo vest cùng sơ mi và váy ôm sát eo.
Nhưng bởi vì sai sót của các nhân viên, size quần áo lớn hơn kích cỡ thật 2 size.
Váy còn đỡ, dùng kẹp kẹp vào là có thể mặc được, nhưng áo vest ngoài thật sự quá to, khiến Chu Tế khi mặc vào trông hơi mập, không được thon gọn như đạo diễn mong muốn.
Đạo diễn đang muốn mắng chửi nhân viên, Chu Tế thấy vậy bèn ngăn lại, không đợi nàng kịp nói gì Hàn Thư Đồng đã đi đến kéo tay nàng, cười cười nói với đạo diễn: "Áo vest không được, vậy chỉ mặc sơ mi thôi cũng thể hiện được cậu ấy đang đi làm mà."
Vấn đề là size áo sơ mi cũng to hơn 2 số, may là hôm nay Hàn Thư Đồng cũng mặc áo sơ mi, tuy không phải là kiểu dáng kinh điển của người đi làm, nhưng quan trọng là cùng một loại là được.
"Đổi với mình đi."
Hàn Thư Đồng nói đạo diễn chờ một lát, rồi kéo Chu Tế đi về phía phòng thay đồ.
Phòng thay đồ ở chỗ này có thể đứng vừa hai người, chưa kể đối với tạng người gầy như bọn họ mà nói, không gian ở đây không chật chội tí nào, lại còn thừa ra một khoảng trống.
Đóng chặt cửa lại, Hàn Thư Đồng vừa cởi cúc áo ra vừa nói: "Vị đạo diễn này hơi nóng tính, cậu đừng để ý đến ông ta."
"Cậu nói vậy, cứ như là mình sắp sửa mắng ông đạo diễn đó không bằng."
Hàn Thư Đồng nhìn Chu Tế: "Mình chưa bao giờ nghĩ như vậy."
Nàng chỉ sợ Chu Tế chịu ấm ức.
Chu Tế sửng sốt một lát, cười nói: "Thật ra vừa rồi mình bảo ông ta dừng lại cũng là định nói không cần khoác thêm áo ngoài đâu."
"Ừ." Hàn Thư Đồng đáp lại, lúc này nàng đã cởi xong áo, đưa ra cho Chu Tế.
Từ lúc bước vào phòng thay đồ đến giờ, Chu Tế chưa từng có suy nghĩ sẽ đổi áo với Hàn Thư Đồng, bây giờ đối phương đưa ra nàng mới chợt nhớ tới.
Bên trong Hàn Thư Đồng mặc một chiếc áo ngực kín đáo màu trắng, là kiểu mà nếu chỉ mặc thế này ra phố cũng không có vấn đề gì.
Nhưng Chu Tế không giống vậy, hôm nay nàng mặc áo ngắn tay, bên trong chỉ mặc mỗi áo lót.
"Cậu chờ chút, mình cởi áo ra cho cậu ngay."
Nói rồi Chu Tế bắt đầu cởi nút áo, một nút, hai nút,...
Cùng với nút thứ ba bị gỡ ra, nội y tròn tròn cong cong màu hồng nhạt bên trong ẩn ẩn xuất hiện, mặc dù lúc bắt đầu cởi áo Chu Tế đã xoay người, nhưng Hàn Thư Đồng lại nhìn thấy không sót thứ gì từ trong gương.
Da thịt trắng như tuyết, xương quai xanh cùng đường cong cơ thể hồng hào.
Đối với người khác, đây có thể chỉ là một "người bình thường thay quần áo", nhưng đối với Hàn Thư Đồng, đây lại là "sức hấp dẫn chết người".
Hàn Thư Đồng cúi gằm mặt xuống, ánh mắt dính chặt vào mũi chân.
Chu Tế cởi áo xong, trong nháy mắt nhìn lên liền thấy cảnh này, nàng gọi: "Thư Đồng?"
Thanh âm nghèn nghẹn của Hàn Thư Đồng vang lên: "Ừm."
"Cậu đang làm gì vậy?"
Hàn Thư Đồng không trả lời mà hỏi: "Cậu thay xong chưa?"
"Chưa, để mình đưa cái này cho cậu trước."
Hàn Thư Đồng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhưng tầm mắt của nàng không nhìn thẳng về phía trước nữa, nàng nghiêng người nhận chiếc áo Chu Tế đưa rồi đổi lại cho đối phương cái trên tay mình.
Chu Tế mặc xong xuôi, đứng trước gương chỉnh trang lại rồi nói: "Mình ra ngoài trước đây."
Chu Tế cẩn thận tránh đi camera, mở hé cửa lách ra ngoài.
Hàn Thư Đồng đứng trong phòng thay đồ, tay cầm áo của Chu Tế. Chiếc áo này tuy người kia chỉ mặc trong một thời gian ngắn, nhưng bên trên vẫn còn vương lại mùi hương thoang thoảng của nàng.
Hàn Thư Đồng chần chừ một lát rồi mới tròng áo lên người.
Mùi hương lưu lại lâu đến tận khi Hàn Thư Đồng đi thay sang trang phục quay phim vẫn còn chút dư vị quấn lại trên người nàng.
Hàn Thư Đồng đổi sang cổ phục, mãi đến khi Chu Tế quay xong đoạn của mình rồi nàng vẫn đang bổ trang.
Chu Tế thay sang trang phục của cảnh quay tiếp theo rồi ngồi bên cạnh xem Hàn Thư Đồng quay.
Hàn Thư Đồng đóng vai một nữ anh hùng liều chết cứu người, hào phóng chí khí.
Trong khi Hàn Thư Đồng diễn, tất cả mọi người ở hiện trường đều bị cảm xúc của nàng dẫn dắt nhập tâm, dường như bọn bọ đang thật sự có mặt trong rừng trúc xào xạc, bản thân chính là người được vị nữ anh hùng kia cứu giúp.
Không ngoài dự kiến, quá trình quay chụp của Hàn Thư Đồng hoàn toàn thuận lợi, tiếp theo là một cảnh ngắn, hai người ngồi trên sofa xem TV.
Bọn họ thay quần áo ra ngồi trên sofa. Đạo diễn chỉ đạo tư thế:
"Cô Hàn, cô và cô Chu dựa sát vào nhau một tí, tốt nhất là một người có thể ngả đầu vào vai người kia, như vậy trông hai người sẽ thân mật hơn."
Chu Tế tiếp cận Hàn Thư Đồng trước, nghe đạo diễn nói vậy nàng lập tức ngả đầu ngã xuống vai đối phương.
Trong một nháy mắt, Hàn Thư Đồng cứng người lại.
Tuy chỉ là dựa nhẹ vào, ít nhiều gì cũng vẫn có lực tác động vào vai nàng.
Nhưng Hàn Thư Đồng không thấy nặng.
"Đúng rồi, gần hơn chút nữa."
Chu Tế ngoan ngoãn xích lại gần thêm chút nữa.
Lần này chóp mũi Hàn Thư Đồng đã tràn ngập mùi hương của Chu Tế, so với chiếc áo sơ mi ban nãy hương thơm lần này nồng nàn hơn nhiều.
"Đúng rồi, cứ như vậy, đừng nhúc nhích nhé, bắt đầu quay theo kịch bản được rồi." Đạo diễn vừa dứt lời lập tức đập bảng, camera cứ vậy mà bắt đầu quay.
Hàn Thư Đồng cầm bịch đồ ăn vặt trên đùi mình, quờ quạng xé ra một góc nhỏ.
Đó là gói khoai tây cắt lát vị dưa chuột, mùi thơm của dưa chuột bay ra qua vết xé nho nhỏ.
Chu Tế ngửi thấy mùi này theo bản năng thoáng liếc qua, mà Hàn Thư Đồng đang xé gói khoai tây, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm TV nhưng miếng khoai đầu tiên lấy ra lại đút cho Chu Tế.
Đoạn này là kịch bản viết, hai người lại diễn rất tự nhiên.
Nhưng cánh môi mềm mại và động tác nhấm nháp miếng khoai giòn rụm của Chu Tế là không có trong kịch bản.
Ngón út của Hàn Thư Đồng khẽ rụt lại, nhưng nàng nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái.
Và tiếp tục nhìn màn hình TV.
Vài giây sau, Chu Tế thò tay ra bốc một lát khoai, đưa đến bên miệng Hàn Thư Đồng, sau đó nghiêng đầu nhìn vào mắt nàng, nhỏ giọng nói: "Khá ngon đó, cậu ăn thử một miếng đi."
Mi mắt Chu Tế cong cong, ánh mắt trong veo mang theo nụ cười vui vẻ.
Hàn Thư Đồng theo bản năng khẽ hé miệng, ngay khoảnh khắc nàng cắn được lát khoai, đạo diễn hô: "OK, rất tốt."
Chu Tế rút tay lại.
___________________________________________
Hiện tại ngoài Wattpad, mình còn đăng truyện trên web Gasaga nữa nhé.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...