Thương Hành Thiên Hạ

Lục Gia Diễm ngữ khí bình thản: “Như thế nào lại không thừa nhận, chúng ta đã quen biết nhau “thật là lâu”.”

Tần Đồng càng nổi điên, vừa muốn há mồm phản bác Chu tẩu đã xen vào nói: “Tốt lắm tốt lắm, có cái gì cứ từ từ nói, hơn nửa đêm ngươi không ngủ thì để cho người khác còn ngủ.”

Nói xong dắt tiểu đào ra cửa, đi tới cửa liền quay đầu lại: “Có nói gì thì nên nói nhỏ, không nên làm phiền đến chúng ta.” Ánh mắt nhìn thẳng Tần Đồng, biểu thị rõ ràng.

Tần Đồng bị trừng một cái, cơn tức toàn bộ đều bị nghẹn ở cổ họng, không thể phát ra được, cũng không thể thu hồi, đành phải vòng về trừng trừng vào cái kẻ điên đang nhàn nhã kia.

Thật sự gặp quỷ rồi, Tần Đồng hắn sống hai mươi lăm năm, chính là hai mươi lăm năm đừng nói đối với nam nhân có “tình thú”, “hứng thú” còn không có được nửa phần, vậy mà hiện tại, bất quá chỉ có mấy câu, chính mình tự nhiên trở thành đồng tính luyến ái, bảo một người nam nhân như hắn phải làm sao?

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh không chút sợ hãi của người nọ, Tần Đồng thật sự chỉ muốn hung hăng đánh một cú cho hả giận, chẳng lẽ tám đời nhà mình nợ nần gì với hắn, chẳng lẽ là đã liên tục giết tám đời nhà hắn? Hay là thiếu tiền nhà hắn tám đời? Cho nên kiếp này mới đụng tới hắn, thật sự là như vậy?

Lục Gia Diễm đối với lửa giận của hắn chỉ vờ như không thấy, dù thế nào đi nữa thì trừng kiểu đó cũng đâu thể nào xuyên thủng được người mình, lững thững đến bên giường ngồi xuống.

Bên cạnh một thân ảnh nhanh hơn hướng lại, nhảy lên giường một phen cầm chặt lấy chăn, hai mắt trừng trừng nhìn: “Ngươi làm gì!” Thanh âm cũng không dám lớn, chỉ đang ráng đè thấp xuống, khí thế như thế thật sự đã giảm đi vài phần.

“Ngủ.”

“Đây không phải chỗ của ngươi, không nên phiền toái, quay về đi.”


“…”

Hai người cứ như thế mắt to trừng mắt nhỏ, trong phòng ánh sáng dần dần trở nên mờ ảo hơn, ngọn nến tiểu đào để lại trên bàn vốn không nhiều lắm, tại thời điểm này chỉ còn lại một chút đốm lửa đang miễn cưỡng bốc cháy, không bao lâu sau, đã hoàn toàn tắt ngúm.

Tần Đồng trước mắt tức khắc tối sầm, hô hấp theo bản năng cũng liền đình chỉ. Bóng tối đã thành công xoay chuyển không khí giằng co giữa hai người, Tần Đồng theo ánh nến cũng mất đi không ít dũng khí, trước mặt cái tên quả thực giống như được sinh ra từ bóng tối kia, một khi hắc ám bao phủ thì áp lực vô hình bỗng nhiên ập đến, khiến người ta dù không muốn chú ý cũng không được.

Lục Gia Diễm là ai, giác quan nhạy bén đừng nói là so với thường nhân, ngay cả người luyện võ bình thường cũng thể nào với tới được, hơi thở Tần Đồng biến hóa hắn hoàn toàn minh bạch, cảm thấy được rất thú vị, người này rõ ràng nhát gan sợ chết, lại cố tình tìm mình vài ba lần nói chuyện, hiện tại còn tốt hơn, không có võ công cũng dám đấu với hắn, tên này rốt cuộc được nuôi lớn lên như thế nào?

Nghĩ lại, cần làm sẽ phải làm, tuy rằng chính mình luôn luôn thích ứng trong mọi hoàn cảnh, nhưng hiện tại không phải vùng hoang vu cũng không phải thôn quê, có giường ngủ thì vì cái gì lại phải buông tha uổng phí? (anh đi giành giường với em ah 0_o)

Khẳng định Tần Đồng tuyệt đối sẽ không dám đem mình đá xuống giường, Lục Gia Diễm cũng không nói gì thêm, trực tiếp cởi ngoại bào rồi nằm xuống giường, quả nhiên giường gối mềm mại vẫn tốt hơn cành cây gồ ghề nhiều lắm, dù sao hiện nay mình cũng đã xong chuyện, coi như nghỉ ngơi dài hạn cũng không tồi.

Quả nhiên Tần Đồng thấy hắn nằm lên, trừ bỏ cặp mắt như muốn mở banh hết cỡ cùng nhanh tay ôm chăn ra ngoài cũng không làm gì khác, bất quá lại lui về góc giường.

Tần Đồng lúc này xem như đã uất nghẹn cực độ, từ nhỏ đến lớn chưa từng có người dưng nào mà làm cho hắn nín nghẹn đến mức như thế, chính là trong thời đại thế này, đối phương lại là một sát thủ cao cường, giết người rất gọn gàng sạch sẽ hắn đã tận mắt chứng kiến được.

Chính là dù như thế nào, cũng có thể khiến chuyện như thế xảy ra với cái cổ của mình, sau đó mang theo thi thể biến mất vô tung, dù là chính mình không may, Chu tẩu cùng tiểu đào lại có thể nghĩ mình đã bỏ trốn, kia thật sự vĩnh viễn cũng không tẩy sạch được.


Hiện tại ít nhất nhìn bộ dáng của hắn chắc vẫn còn có chuyện muốn làm, tạm thời sẽ không làm thế với mình, vì thế Tần Đồng niệm đi niệm lại: “Nhẫn nại nhẫn nại nhẫn nại, đại trượng phu co được dãn được, không so đo không tính toán.” Một bên giãn ra hai chân đã có chút tê cứng.

Phòng hắn vốn là phòng đơn, giường kia có thể lớn đến đâu, hiện tại lại chen chúc hai đại nam nhân, trong đó còn có một người vô cùng bá đạo đã chiếm cứ hơn phân nửa, tình cảnh người kia hoàn toàn có thể tưởng tượng được.

Tần Đồng ngồi cũng không xong mà nằm cũng không phải, hơn nửa đêm người khác được ngủ mắc gì hắn phải ngồi như thế đến hừng đông? Huống chi phòng này là từ tiền của hắn ra, là của hắn! Cứ cho là nằm đi, nằm như thế nào nha, cùng tên kia đối đầu, mình ngủ được thì mình là quỷ rồi; nhưng mà quay lại, đối mặt với chân người khác, hắn có chết cũng không chấp nhận.

Bên này Tần Đồng kịch liệt đấu tranh tư tưởng, bên kia Lục Gia Diễm hô hấp đã ngày càng đều đặn, hình như đã ngủ. Đêm càng thâm trầm, Tần Đồng giãy dụa một hồi, rốt cuộc cũng không chống lại được cơn buồn ngủ, lại không chịu nằm xuống, cuối cùng là đắp chăn ngồi ngủ.

Lục Gia Diễm luôn luôn dậy sớm, ngoài cửa sổ vừa mới lờ mờ bóng mặt trời hắn đã thức tỉnh, hai mắt lại sắc bén lạnh lùng, nhìn không có nửa điểm buồn ngủ mơ hồ, giống như tối qua hắn chỉ là điều tức luyện công, căn bản không có ngủ.

Sau đó hắn liền cảm giác được có một người khác bên cạnh, bản năng quay đầu nhanh tay hướng đến yết hầu đối phương, cuối cùng chỉ cách một tí xíu nữa mới khó khăn mà dừng tay lại.

Người trước mắt cong vẹo dựa vào đầu giường, tóc tai hỗn độn, chăn phủ trên người đã muốn rớt ra, mặt mày nhăn nhó cực kỳ, tựa hồ ngủ không hề thoải mái.

Nhìn cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên có chút hứng thú, Lục Gia Diễm khóe miệng hơi hơi lệch… một chút, xem ra bất luận như thế nào, dọc đường đi ít nhất cũng sẽ không bị nhàm chán. Lại nhớ tới người cách vách, trong lòng phủ lên một mạt âu sầu, lúc nào nên nói ra thân phận của chính mình?

Đã tỉnh lại thì cũng không nằm được nữa, Lục Gia Diễm đứng dậy đến bên bàn muốn uống một chén nước, không ngờ ấm nước rỗng tuếch, mới chợt nhớ lại ngày hôm qua Tần Đồng đã đem ra uống hết mất rồi.


Đành buông ấm trà tính đi xuống phòng lớn, vừa mới đem ấm trà đặt trên bàn, chợt nghe trên giường truyền đến “thịch” một tiếng, nhìn lại, nguyên lai Tần Đồng rốt cuộc không duy trì được đã đem đầu hướng ra khỏi giường mà nằm.

Tựa hồ bị động tĩnh của chình mình thức tỉnh, Tần Đồng rên rỉ nửa nhắm nửa mở trên cái đầu đang nhô ra khỏi giường, song con mắt mở lại giống như không mở, toàn bộ đều không có thần thái, có vẻ rất là khốn khổ.

Sau đó lại đổi tư thế nhắm mắt ngủ tiếp, lại ngủ không được, lăn qua lăn lại, cái chăn nguyên bản đang khoát lên người hắn lại bị hắn nhào nặn không khác gì ướp thức ăn, cùng với quần áo đầy nếp nhăn trên người quả thật đồng dạng xứng đôi.

Cứ như vậy lăn qua vài vòng, Tần Đồng rốt cuộc không tình không nguyện thức dậy, một đầu tóc rối rắm cùng với đôi mắt chỉ hé ra một khe hở nhỏ hướng cửa mà đi đến, bước đi thất tha thất thểu, đến cạnh cửa sờ soạng nửa ngày trời mới mở được cửa phòng mà đi ra ngoài.

Lục Gia Diễm thật sự có chút kinh ngạc nhìn một loạt động tác của Tần Đồng, thật sự bình sinh ít thấy được kẻ nào giống như thế, chỉ sợ ngay cả tiểu hài từ vài tuổi cũng không thể làm ra hành động như vậy đi.

Không bao lâu sau Tần Đồng đã quay lại, ánh mắt kia như trước vẫn không mở, đi đường vẫn lảo đảo, vẫn giống như lúc đi ra bước qua cái băng ghế, trở lại giường tùy tay hất chăn đắp lên, thỏa mãn đích hừ một tiếng, tiếp tục ngủ. Lần này rơi vào giấc ngủ cực nhanh, ngủ không biết trời trăng mây gió gì, mà từ đầu chí cuối, hắn không hề phát hiện trong phòng lại vừa dư ra thêm một người.

(gì, tiểu tử kia không phải mộng du, chỉ là phải đi nhà xí. Hắn ngày hôm qua cơ hồ uống cả một hồ nước nha, ngay cả chỗ vệ sinh cũng không có. Cổ nhân trước dùng cái bô nhưng hắn không có thói quen như thế, hơn nữa thói quen đi WC ở thời hiện đại thôi, vì thế còn lưu lại đến giờ, đổi thành đi nhà xí.) – lời tác giả.

Xem Tần Đồng ngủ thật thoải mái, Lục Gia Diễm không hiểu sao lại mất hứng đi xuống uống nước ăn sáng, dù sao vẫn còn rất sớm, chính mình sớm thế ra ngoài lỡ đụng các nàng, nếu lỡ hỏi cái gì đó, đối ứng không tốt cũng không tiện. Ánh mắt tại nơi gian phòng nhỏ hẹp lưu một vòng, chính mình ngồi ở trong này, cũng không thực tế chút nào.

Không khỏi quay lại nhìn cái tên đang say sưa ngủ, hiện tại không ai cùng hắn giành giường, ngủ thật là thoải mái đi, chỉ sợ đã sớm đem mình quẳng lên chín tầng mây rồi.

Nhớ tới phản ứng thú vị của hắn ngày hôm qua, còn thân phận của mình hiện tại, Lục Gia Diễm đứng dậy hướng về phía giường, dù sao cũng đã như thế, không bằng làm cho chân thật một chút đi.

Bá đạo đẩy đẩy Tần Đồng, vẫn như trước ngủ không hề có phản ứng, Lục Gia Diễm cũng không khách khí, động thủ một chút đã đem người chuyển vào bên trong, chính mình lại nằm xuống bên ngoài giường.


Đã bao nhiêu năm, thần kinh mình chưa từng có một khắc giống như bây giờ thả lỏng ra? Càng miễn bàn đến việc ngủ lại như thế này, giơ tay nhìn những ngón tay thôn dài của mỉnh, nhắm mắt lại, hưởng thụ yên bình khó có thể có được như thế này.

Không biết là có quan hệ gì với tâm tình hiện giờ hay không, bên cạnh vang lên tiếng hít thở cư nhiên cũng không làm hắn cảm thấy phiền lòng, giấc ngủ thâm trầm mười mấy năm không thấy, rốt cuộc giờ đã đến thăm hắn.

Chờ Lục Gia Diễm cảm thấy không thoải mái mở mắt ra lần nữa, trời đã sáng tỏ, mà hắn đang phải trợn mắt mà nhìn vào hai tay hai chân của người nào đấy cư nhiên bám vào người mình, nghiễm nhiên biến hắn thành một cái gối ôm khổng lồ, vẻ mặt ngủ trông rất hạnh phúc (anh hạnh phúc vì có một cái gối ôm bự hay là… 0_o), chăn giường sớm đã bị đá xuống một góc.

Nhịn xuống ý định muốn một chưởng đem người đập nát, hắn nhíu mày bắt những thứ đang bấu víu trên người mình xuống, vừa mới chuẩn bị rời giường, Tần Đồng cư nhiên bất mãn rên rỉ hai tiếng, tay chân đồng thời lại bám vào.

Lại đem người đẩy ra, cư nhiên vẫn không buông tha tiếp tục bám bám, lại đẩy ra, lại bám vào, tới tới lui lui vài lần, tính nhẫn nại của hắn rốt cuộc cũng đã tới giới hạn, chuẩn bị một chưởng đem người đánh cho tỉnh dậy.

Bàn tay vừa mới giơ lên, Tần Đồng rốt cuộc cũng không kiên nhẫn mà tỉnh lại. Làm cái gì? Hắn thật vất vả mới mơ thấy được một mỹ nữ tóc vàng mắt xanh cực kỳ nóng bỏng, ôm thật thoải mái, như thế nào lại bị cắt ngang, hắn mà có súng, nhất định sẽ một phát đem cái tên quấy rối kia lên gặp thượng đế cho biết.

Kết quả ánh mắt vừa mới hung hăng mở ra, vừa vặn đụng vào một đôi mắt lạnh như băng ẩn chứa vẻ không kiên nhẫn, cơn tức đang tràn đầy đột nhiên bị đóng băng lại, không khí vừa mới hít vào phổi không khác gì những tảng băng lạnh buốt.

Sau đó người nọ khẽ nhếch môi, lạnh lùng nói: “Lấy ra.”

Tần Đồng căn bản mới tỉnh ngủ, theo bản năng hỏi lại: “Lấy cái gì ra?” Không có trả lời, Tần Đồng nháy mắt mấy cái, nghiêng đầu nhìn nhìn.

Mới chỉ vừa liếc mắt một cái, còn chưa kịp nhìn cho rõ, hắn đã giống như bị sét đánh, vô cùng nhanh chóng nhảy dựng vào góc giường, đồng thời phát ra một âm thanh rõ ràng “SHIT!” truyền khắp trong và ngoài ***.

Cái gì mỹ nữ nóng bỏng, căn bản là cơn ác mộng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui