Lục Tiệm chợt thở dài một tiếng. Diêu Tình từ từ thẳng người dậy, nửa thẹn nửa giận im lặng không nói. Lục Tiệm cũng trầm mặc một lúc rồi thở dài khẽ nói:
- A Tình, mấy năm qua cô chịu khổ nhiều rồi phải không?
- Nói nhăng. – Diêu Tình bực tức nói – Có gì khổ chứ?
Lục Tiệm nói:
- Nếu không khổ sở thì tại sao cô lại khóc lóc thương tâm như vậy chứ?
Diêu Tình trong lòng tức giận, lạnh nhạt nói:
- Tôi khóc hay không thì liên quan gì đến anh?
Nói xong dừng lại một chút rồi lại tiếp:
- Việc tôi khóc chỉ có anh biết, tôi biết, không được có người thứ ba biết đến, càng không được nói cho xú hồ ly, nếu hắn chê cười là tôi sẽ tìm anh hỏi tội đấy.
Lục Tiệm là người rất lương thiện nhưng cũng tuyệt không phải ngu đần, biết rõ Diêu Tình kiêu ngạo tự phụ, việc gì cũng muốn hơn người khác, nhưng ngay cả việc khóc hay không khóc mà cũng muốn tranh hơn thua thì thật khiến y phải lắc đầu cười khổ.
Trầm mặc hồi lâu, Diêu Tình bỗng nói:
- Anh nói trên họa tượng tổ sư có ẩn chữ viết, có phải thật thế không?
Lục Tiệm nói:
- Là thật.
Diêu Tình nói:
- Những chữ đó anh còn nhớ không?
Lục Tiệm nói:
- Nhớ chứ.
Diêu Tình đứng dậy ra khỏi cửa, không bao lâu đã lại đẩy cửa đi vào, tay trái cầm một chén nước trong, tay phải cầm một cái đèn dầu, sau đó lấy từ trên lưng xuống một cái gói màu xanh. Cái gói này cô chôn trong rừng ngoài thành Nam Kinh, sau khi rời thành mới đào lên, lúc mở ra thì ngoài ba quyển họa tượng tổ sư còn có một cái thước ngọc sáng bóng trong suốt như bị ánh đèn xuyên qua.
Diêu Tình khêu ngọn đèn dầu, y theo cách của Lục Tiệm tẩm ướt rồi hơ lửa, trên họa tượng của Địa bộ liền hiện lên chữ: “Trì cộng hòa nhược ủng hạ vu bạch.” Trên họa tượng của Lôi bộ là: “Hoàn điên hữu phỉ bính nhật tự chu.” Còn trên họa tượng của Phong bộ lại là: “Chu bạch hưởng chất ngâm tích chi căn.”
Diêu Tình nhìn ba bức họa tượng đó lo lắng mừng vui lẫn lộn. Mừng là vì chữ đã lộ ra, lo lại vì đoán không ra ý nghĩa bên trong. Cô nghĩ ngợi một lúc rồi lấy chiếc thước ngọc đó ra, tiện tay kéo một cái, chiếc thước ngọc chợt dài ra, biến thành một trang sách mỏng dài. Thì ra cái thước ngọc đó vốn không phải là thước mà là một tập thẻ ngọc, chỉ là chế tạo tinh xảo nên mới nhìn qua quyết hiểu không rõ bí ẩn bên trong.
Diêu Tình lại lấy một cây cương châm đâm vào đầu ngón tay, ngón tay trắng như tuyết thấm ra một giọt máu hồng. Lục Tiệm lo lắng nói:
- Cô làm gì vậy?
Liền nắm lấy tay cô, vừa kinh hãi vừa đau lòng. Diêu Tình thấy vẻ mặt hắn thì trong lòng vui sướng nhưng ngoài miệng lại mắng:
- Tiểu tử ngốc, đừng có làm loạn lên.
Rồi gạt tay y ra, nói:
- Anh đọc lại mấy câu trong bốn bức họa tượng của Ninh Bất Không cho tôi nghe.
Lục Tiệm ngẩn ra, đành nói:
- Trên họa tượng của Hỏa bộ là: “Chi thượng trường bạc đông quý ác huyệt”.
Diêu Tình cứ thế hỏi rõ rồi dùng châm thấm máu tươi viết lên thẻ ngọc. Nói ra cũng thật kỳ quái, vết máu vừa dính lên thẻ ngọc thì nhanh chóng biến mất, thẻ ngọc lại phục hồi vẻ sáng bóng.
“Sao lại như vậy?” Lục Tiệm rất kinh ngạc trong lòng. Diêu Tình nói:
- Thẻ ngọc này chính là “Thái tuế kinh”, trên đó ghi lại thần thông mà các đời Địa Mẫu ngộ ra, nếu không phải máu tươi thì không viết lên được, còn một khi đã viết lên thì nét chữ sẽ biến mất ngay.
Lục Tiệm nói:
- Vậy nếu muốn đọc thì sao?
Diêu Tình lườm y, mỉm cười nói:
- Anh từ lúc nào đã trở nên hiếu kỳ như vậy chứ?
Lục Tiệm bất giác ngượng ngùng, Diêu Tình lại cười nói:
- Được rồi, được rồi, để tôi nói cho anh biết, thẻ ngọc này dùng thuật “Hóa sinh” thúc đẩy thì có thể nhìn được vết chữ viết bằng máu.
Cô thấy Lục Tiệm không tin thì tay trái cầm thẻ, ngầm vận huyền công. Không bao lâu, trên thẻ ngọc chầm chậm hiện lên vết chữ bằng máu đỏ tươi, lời lẽ ngắn gọn, nét chữ khác nhau, hiển nhiên không phải là một người viết ra. Ở gần cuối rõ ràng có viết tám chữ nhỏ li ti “Chi thượng trường bạc đông quý ác huyệt”. Diêu Tình lại nói:
- Từ xưa, cao thủ Địa bộ luyện thành “Hóa sinh” rất ít, hầu hết đều là Địa Mẫu. Vì vậy cũng chỉ có Địa Mẫu mới có thể xem được văn tự trên quyển kinh này, luyện thành thần thông mãnh liệt.
Lục Tiệm tấm tắc khen kỳ, nghĩ tới việc Diêu Tình lại có thể luyện thành thần thông “Hóa sinh” mà chỉ Địa Mẫu mới biết thì trong lòng hết sức khâm phục.
Sau đó Diêu Tình lại bảo Lục Tiệm đọc nốt ba câu còn lại rồi nhất nhất ghi lại trên thẻ ngọc, sau đó lại đem ba câu ẩn trong họa tượng của Địa, Phong, Lôi ba bộ đọc đi đọc lại, nhớ kỹ trong lòng.
Ghi nhớ xong, cô nghĩ ngợi rồi lấy ra chậu than, dùng đèn châm vào họa tượng của ba bộ rồi bỏ vào chậu than đốt cháy. Trong nháy mắt, ba quyển họa tượng lửa cháy bùng bùng, hóa thành tro bụi.
Lục Tiệm nhìn mà trợn mắt há miệng, thất thanh nói:
- Cô sao lại đốt…
Diêu Tình vội vã bịt chặt miệng y, thấp giọng trách móc:
- Anh muốn cả thế giới đều biết ư? Chẳng lẽ Ninh Bất Không chưa nói cho anh biết? Họa tượng tổ sư của tám bộ Tây Thành ẩn chứa bí mật rất lớn, từ xưa đã truyện lại “tám đồ hình hợp nhất thì thiên hạ vô địch”. Theo tôi đoán trong những chữ đó có lẽ ẩn chứa tuyệt thế võ công của tổ sư Tây Thành, sau khi luyện thành sẽ trở nên thiên hạ vô địch.
Cô nói đến đó thì cặp lông mày đen nhánh liền giãn ra, chăm chú nhìn Lục Tiệm nửa giận nửa cười nói:
- Tôi đốt cháy ba bức họa tượng rồi thì trừ tôi sẽ không còn ai có thể kiếm đủ chữ ẩn trong tám bức họa tượng. Vậy thì hiện giờ trên đời cũng chỉ có tôi có thể luyện thành võ công trong đó… ừm, nếu tôi luyện thành sẽ dạy lại cho anh, biết đâu có loại võ công nào đó có thể khắc chế được “Hắc Thiên Kiếp” của anh.
Lục Tiệm nghĩ ngợi rồi lắc đầu nói:
- A Tình, tạm thời đừng nói đến “Hắc Thiên Kiếp” của tôi. Những họa tượng tổ sư đó là đời đời truyền lại, nếu Ngu đại tiên sinh và Tiên Bích tỷ tỷ làm mất thì sẽ rất rắc rối.
Diêu Tình hầm hầm trợn mắt nhìn y, giận dữ nói:
- Anh còn nghĩ đến con tiện nhân đó à? Hừ, dù có rắc rối thì cũng đáng đời.
Nói rồi tức giận quay đầu đi một lúc, khi len lén liếc lại thấy Lục Tiệm cúi đầu lo lắng thì nhất thời càng giận dữ, mắng:
- Đồ ngốc, anh chỉ nghĩ cho người khác, chẳng lẽ lại không nghĩ đến việc giải được “Hắc Thiên Kiếp”, luyện thành võ công vô địch thiên hạ, làm những việc lớn rung trời chuyển đất sao?
Lục Tiệm giật mình, lắc đầu nói:
- Tôi làm được việc lớn gì chứ? Lúc bận thì chèo thuyền, lúc rảnh thì uống trà, sống một cuộc sống bình thường là tốt lắm rồi.
Diêu Tình trừng mắt nhìn y cảm thấy chẳng thể thuyết phục được, bèn im lặng một lúc rồi bỗng lắc đầu nói:
- Sống như vậy thì có gì thú vị chứ?
Nói đến đó, hai người không nói gì nữa, lặng lẽ ngồi đối diện nhau, mỗi người đều có tâm sự riêng.
Bỗng nghe ngoài cửa truyền tới một trận cười đùa, Diêu Tình im lặng đứng dậy khẽ đẩy cửa sổ hé ra một chút thì thấy Cốc Chẩn đang đùa nghịch với đứa con nhỏ của chủ nhà, lúc thì sờ mó cái đầu mập mạp của đứa trẻ, lúc thì búng búng cái má phính trắng bóc của nó, lúc thì kéo cái quần của nó xuống một nửa, đợi cho thằng bé đuổi theo thì hắn lại hi hi ha ha quay người bỏ chạy. Thằng bé không buông tha, ra sức rượt đuổi đến mức khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng, đầu toát mồ hôi. Cốc Chẩn thấy vậy thì bỗng quay người ôm nó lên, tung lên cao rồi lại đón lấy làm cho đứa trẻ vừa kêu toáng lên vừa vui vẻ sung sướng.
Diêu Tình thấy cảnh đó thì như bị chạm vào nơi mềm yếu nhất trong đáy lòng, như hòn đá ném xuống nước vô cớ làm gợn lên bao nhiêu ký ức tuổi thơ, những cảm xúc thơ ngây như dòng nước chảy qua trong lồng ngực, khiến cô bất giác ngơ ngẩn xuất thần.
- A Tình, cô nhìn xem. – Lục Tiệm không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh, vui vẻ nói – Trong cuộc sống bình thường cũng có nhiều điều vui vẻ chứ.
Diêu Tình bỗng kinh hãi, ngẩn ra rồi mắng:
- Vui hay không vui cái gì, con hồ ly thối đó toàn chỉ biết bắt nạt đứa trẻ con.
Lục Tiệm khẽ cười khổ, nhìn Cốc Chẩn một lúc rồi chợt nói:
- A Tình, cô có tin Cốc Chẩn bị oan uổng không?
Diêu Tình cười nhạt nói:
- Hắn oan uổng hay không thì có gì khác nhau chứ?
Lục Tiệm lắc đầu nói:
- Khác nhau lớn lắm. Nếu hắn bị oan thì tôi có mất mạng cũng phải rửa sạch cho hắn. Còn nếu hắn thực sự không điều ác gì không làm thì tôi…
Nói đến đó, cổ họng y nghẹn lại, trong ánh mắt hiện lên sự thống khổ.
Diêu Tình nhìn y, hừ khẽ nói:
- Nếu theo tôi quan sát thì tội danh đó đúng là có chỗ đáng ngờ, khiến người ta không hiểu được.
Lục Tiệm vội nói:
- Chỗ đáng ngờ gì?
Diêu Tình nói:
- Lúc xú hồ ly trốn ở Tụy Vân lâu, tôi cũng vừa khéo có ở đó. Đám danh kỹ kia cả ngày ở lẫn với hắn thật như mỡ để miệng mèo. Xú hồ ly ngoài miệng thì hi hi ha ha nói đủ lời trăng gió nhưng mấy ngày liền tôi quan sát thì hắn chưa từng thật sự động đến đám nữ nhân đó dù chỉ một ngón tay. Tụy Vân lâu là nơi rồng rắn lẫn lộn, nam tử vào đó không phải là loại háo sắc thì cũng là ngụy quân tử, tôi ở đó mấy tháng mà kiểu cách như xú hồ ly cũng chỉ gặp lần đầu tiên. Hắn đối với gái lầu xanh đã như vậy thì sao có thể hại em gái của mình được?
Lục Tiệm vô cùng mừng rỡ, vỗ tay nói:
- Đúng vậy, Cốc Chẩn vốn không phải người xấu, vì sao cô cứ bực tức hắn như vậy?
Diêu Tình hậm hực nhìn hắn, tức giận nói:
- Anh còn nói giúp cho hắn nữa. Hắn không động đến tôi thì tôi để ý đến hắn làm gì, nhưng nếu hắn trêu chọc tôi thì tôi sao bỏ qua được…
Còn chưa dứt lời thì bỗng lại nghe ngoài phòng truyền đến tiếng nhạc, như tiếng sáo mà không phải sáo, uyển chuyển du dương. Diêu Tình liếc mắt nhìn qua thì thấy Cốc Chẩn đang ngồi đối diện với cửa phòng, để đứa trẻ ngồi trên đầu gối, dùng một cái lá cây thổi sáo, thổi xong một khúc thì lại dạy cho đứa trẻ đó.
Diêu Tình bỗng nổi lên nghi ngờ: “Xú hồ ly chẳng lẽ biết ta ở trong phòng nên cố ý chặn cửa không cho ta ra?” Nghĩ vậy thì trong lòng oán hận, quay người nói với Lục Tiệm:
- Đợi tôi đi rồi anh mới được mở cửa. Nghìn vạn lần phải nhớ kỹ không được nói với xú hồ ly là tôi đã qua đây.
Rồi không đợi Lục Tiệm trả lời đã tung mình nhẹ nhàng nhảy lên nóc nhà, dỡ một mảng ngói chui ra.
Lục Tiệm chẳng hiểu gì cả, mắt thấy mái ngói được lấp lại thì mới mở của ra. Cốc Chẩn thấy y thì chào hỏi rồi cười nói:
- Đêm qua cũng thật kỳ quái, ta nghe trong phòng ngươi ê ê a a như có người đang khóc vậy.
Lục Tiệm trong lòng có điều xấu hổ nên mặt đỏ bừng, cười át đi nói:
- Làm, làm gì có người. Ngươi, ngươi nghe nhầm rồi.
Cốc Chẩn mặt không đổi sắc nhìn y hồi lầu rồi bỗng cười nói:
- Nếu không có người thì chắc là chuột cắn nhau rồi. Người khóc lóc ta cũng từng nghe qua, nhưng chuột cắn nhau thì mới là lần đầu nghe thấy đấy.
Diêu Tình từ đằng xa nghe thấy thì tức đến nghiến răng, nhưng lại không cách nào bắt bẻ được nên trong lòng vô cùng bực bội. Bỗng nghe Lục Tiệm ấp úng nói:
- Ngươi, ngươi nói vậy không đúng, chuột, chuột làm sao khóc được?
Cốc Chẩn cười nói:
- Con chuột đó không chỉ khóc được mà còn biết viết chữ.
Diêu Tình trong lòng thấp thỏm: “Chẳng lẽ ta đem chữ trong họa tượng viết lên ‘Thái Tuế kinh’ hắn cũng trông thấy rồi ư.” Nghĩ đến đó, ánh mắt liền lạnh buốt, lòng nổi sát cơ.
Lục Tiệm cũng cảm thấy khó hiểu, lắc đầu nói:
- Làm gì có việc đó?
Cốc Chẩn cười nói:
- Ngươi không tin ư?
Liền đặt đứa trẻ xuống, đi qua mấy gian phong cầm lên một tờ giấy, cười nói:
- Xem cái này trước đi.
Lục Tiệm tiếp lấy, thấy giấy trắng như tuyết, bên trên là một hàng chữ mạnh mẽ viết:
“Cốc huynh nhã giám. Người ta trí khôn có cao có thấp, vận mệnh có chỗ cùng chỗ thông, kẻ thấp trí muốn làm việc cao trí thì có thất bại cũng là lẽ thường tình. Túc hạ tự phụ có chút tài năng muốn tẩy trầm oan, thật đáng khâm phục nhưng cũng không biết tự lượng sức. Ngươi vốn là con sâu cái kiến, không chịu nổi một cái búng tay, nhưng ta có lòng từ bi cũng cho ngươi một con đường sống. Hiện giờ Trần, Ma đã chết, Từ Hải cũng tiêu, may mà còn một Uông chạy về quê cũ, ta mời ngươi cùng thi rượt đuổi, kẻ thắng sẽ sống, kẻ thua phải chết. Chắc ngươi hào phóng tất không phụ lòng.
Đông đảo nội gian bái thượng.”
Lục Tiệm nhìn kinh hãi, hồi lâu mới nói:
- Cái này sao lại ở đây?
Cốc Chẩn cười nói:
- Không biết, ta vừa tỉnh lại thì nó đã ở trên bàn rồi.
Rồi nhìn Lục Tiệm nói với vẻ đầy hàm ý:
- Vậy là có người muốn khiêu chiến với ta rồi.
- Thật kỳ lạ. – Lục Tiệm nói – Người đó đã có thể vào phòng đặt thư thì tại sao không thuận tay làm hại ngươi?
Cốc Chẩn cười nói:
- Cái đó gọi là mèo vờn chuột, vờn trước rồi mới giết sau. Người này cuồng ngạo như vậy, nếu giết ta một cách dễ dàng thì chẳng phải sẽ mất đi rất nhiều hứng thú ư…
Bỗng nghe Diêu Tình cười nhạt rồi nói:
- Nói cả nửa ngày mới lòi ra ngươi là một con chuột vừa gian ác vừa xấu xa.
Rồi đi tới đưa tay đoạt lấy bức thư, xem qua và thản nhiên nói:
- Đây là nam nhân viết.
Cốc Chẩn nói:
- Tại sao nhìn ra được.
- Nử tử viết thì mềm mại thành khẩn, làm sao ngang ngạnh thế này được? – Diêu Tình chỉ nét chữ - Hơn nữa ngươi nhìn xem, những nét chữ này mạnh mẽ có lực, chắc chắn là do nam tử viết ra.
- Đại mỹ nhân chỉ biết một mà không biết hai. – Cốc Chẩn lắc lắc đầu, cười nói – Chỉ có vài dòng ngắn ngủi thì việc gì phải tự mình viết? Cho dù người đó là nữ nhân thì cũng có thể tìm một nam văn sĩ nói ra ý định rồi nhờ viết. Cô nhìn mấy câu chua ngoa này đi, nói những gì trí cao việc thông, chẳng giống người giang hồ mà lại giống cái bình giấm chua rỗng tuếch. Nếu đổi lại là ta thì phải viết thế này: “Họ Cốc kia nghe cho rõ, cái mạng nhỏ của ngươi lão tử đây chỉ động đầu ngón tay là có thể dí ngươi chết bẹp, nhổ bãi nước bọt là có thể khiến ngươi chết ngạt, đánh một phát rắm cũng có thể hun cho ngươi sống dở chết dở. Bây giờ ta cho ngươi một con đường sống, để xem vận may của ngươi thế nào. Tứ đại khấu chỉ còn Uông lão quỷ, ai bắt được hắn là thắng, kẻ thua trước hết phải dập đầu mười tám cái rồi sau đó tự chặt đầu xuống.” Khà khà, như vậy mới đúng là giọng điệu hào hùng của người giang hồ chứ.
Diêu Tình nhất thời nghẹn lời, hai má lúc đỏ lúc trắng, nghiến răng nói:
- Làm gì có kẻ nào bụng dạ quanh co như ngươi.
Rồi vung tay ném thẳng tờ giấy đó vào mặt Cốc Chẩn. Cốc Chẩn chân tay loạn xạ gỡ tờ giấy đó xuống thì bỗng nghe Lục Tiệm kêu lớn một tiếng. Hai người quay lại nhìn chỉ thấy y hoảng hót nói:
- Thế này thì hỏng rồi, các ngươi xem câu này “may còn một Uông Trực chạy về quê cũ”. Nói như vậy thì tên nội gian này cũng biết Uông Trực chạy về quê rồi ư?
Cốc Chẩn, Diêu Tình đều thu lại nét cười. Cốc Chẩn gật đầu nói:
- Trong lá thư đó thì cây này khiến người ta khó hiểu nhất. Xin hỏi những gì vị đại nhân nội gian đó nói có ai dám tin không? Cho dù hiện giờ hắn nói thật, quay lại báo cho Uông Trực thì Uông lão quỷ cũng có thể lâm trận bày kế, không quay về Huy Châu nữa. Mà cho dù có về thì tên nội gian đó cũng có thể đi trước một bước giết hắn luôn. Lợi hại nhất chính là địch nhân một hơi bố trí cạm bẫy, chúng ta mà đến thì chẳng phải tự chui vào lưới ư? Nói tóm lại, theo những gì viết trên đó thì tranh giành việc truy đuổi với hắn chẳng khác gì Khổng phu tử dọn nhà cả.
Lục Tiệm nói:
- Tại sao lại nói như vậy?
Cốc Chẩn nói:
- Chín phần mười là thua.
Lục Tiệm trong lòng trầm xuống, Diêu Tình lại phì một tiếng, khinh thường nói:
- Nói cả nữa ngày, toàn là lời bỏ đi.
Lục Tiệm cũng thở dài nói:
- Chẳng lẽ không có cách nào ư?
Cốc Chẩn cười cười, bấm đốt ngón tay rồi nói:
- Lục Tiệm, cách đoạt vũ khí đó của ngươi có hiệu nghiệm lắm không?
Câu hỏi của hắn chẳng ăn nhập gì, Lục Tiệm nhìn hắn đầy ngạc nhiên. Lại nghe Cốc Chẩn nói:
- Ngươi làm như thế nào vậy?
Lục Tiệm gãi gãi đầu, nói:
- Ta cũng không rõ lắm, tự nhiên làm được thôi, giống như, giống như…
Nói tới đó, y nghĩ ngợi một chút rồi nói:
- Giống như vũ khí nào rơi vào tay ta thì ta đều có thể dùng được. Vũ khí của ta chạm vào vũ khí người khác thì lập tức có thể đoạt lấy, còn nguyên nhân bên trong thì chẳng ai hiểu rõ.
Diêu Tình ngưng thần nhìn Lục Tiệm có vẻ nghi hoặc. Cốc Chẩn thì vỗ tay cười nói:
- Ta hiểu rồi, tất có quan hệ với “Bổ Thiên Kiếp Thủ”. Hay lắm, hay lắm, ta cho người một danh hiệu, gọi là “Thiên Kiếp Ngự Binh pháp”. Thiên kiếp chính là “Bổ Thiên Kiếp Thủ”, ngự binh là không chỉ khống chế vũ khí của mình mà còn không chế vũ khí của đối thủ nữa. Ngươi thấy thế nào?
- Thiên Kiếp Ngự Binh pháp? – Lục Tiệm đọc lại hai lần rồi vui vẻ nói – Cái tên đó hay lắm, nhưng ngươi hỏi vậy để làm gì?
- Không vào hang hổ sao bắt được hổ con. – Trong mắt Cốc Chẩn chợt lóe lên mãnh liệt – Nếu có “Thiên Kiếp Ngự Binh pháp” đó thì cho dù Huy Châu là đầm rồng hang hổ ta cũng dám xông vào tranh đấu.
Lục, Diêu hai người nghe vậy đều hít một hơi khí lạnh. Diêu Tình thất thanh nói:
- Biết rõ có cạm bẫy mà ngươi còn muốn đến ư?
- Không sai. – Cốc Chẩn gật đầu nói – Cô sợ cạm bẫy, y cũng sợ cạm bẫy, vị nội gian đại nhân đó chẳng lẽ không sợ cạm bẫy sao? Hắn lưu lời như vậy chính là muốn dọa ta không dám đi về phía tây để tiếp tục mang tiếng xấu, cứ như vậy chẳng phải không cần đánh cũng thắng ư? Hừ, trong thiên hạ làm gì có việc tốt như vậy? Mọi người đều cho là ta không dám tới thì lão tử lại cứ muốn tới đấy, cái đó gọi là “vào chỗ chết để tìm đường sống”.
Diêu Tình phì một tiếng, nói:
- Ngươi có chiến lược gì chứ, toàn là dựa vào Lục Tiệm. Còn cái “Thiên Kiếp Ngự gì gì pháp” đó có nói cả nửa ngày ta cũng không tin đâu.
Cô thấy gần đó có một cây sào phơi quần áo thì đưa tay chặt làm hai đoạn vung tay nói:
- Tiếp lấy.
Rồi ném cho Lục Tiệm. Lục Tiệm đón lấy sào trúc, hơi ngẩn ra. Diêu Tình nhìn y, tay cầm nửa còn lại nghĩ nghĩ rồi chợt hỏi:
- Lục Tiệm, anh còn nhớ được kiếm pháp “Đoạn Thủy” không?
Lục Tiệm nghe vậy trong lòng chuyển động, trước mắt chợt bồng bềnh hiện lên bóng dáng trắng muốt đón gió biển bay lượn múa may đó, liền cười cười:
- Sao lại không nhớ được? Tôi cả đời cũng không quên đâu.
Diêu Tình nghe vậy thì trên khuôn mặt lạnh nhạt hiện lên nét cười, giống như băng tan tuyết chảy, nước chảy mùa xuân. Lục Tiệm trông thấy tim bỗng đập nhanh thêm mấy phần.
Diêu Tình vừa cười thì bỗng nghiêm lại, thản nhiên nói:
- Đã nhớ được thì hôm nay tôi sẽ dùng kiếm pháp “Đoạn thủy”, xem anh có thể đoạt được cái sào trúc của tôi hay không.
Lục Tiệm ngẩn ra, Diêu Tình lại không để cho y nghĩ nhiều, lấy sào trúc thay kiếm chợt sử ra chiêu “Phiến quang cát vũ” đâm tới. Lục Tiệm ứng thế đánh ra chiêu “Tật phong sậu vũ”, nhưng không ngờ sau khi y ngộ ra “Thiên Kiếp Ngự Binh pháp” thì giao đấu với người khác cũng tự động dung nhập vào chiêu thức, vì vậy kiếm trúc vừa đâm ra thì bề ngoài tuy giống mà thực chất lại khác. Hai kiếm vừa giao nhau, Diêu Tình liền cảm thấy hổ khẩu đau nhói rồi cây sào trúc trong tay như sống dậy, nhảy nhót muốn rời đi.
Lục Tiệm một chiêu đắc thủ nhưng bỗng tỉnh ngộ ra, sợ thắng Diêu Tình sẽ khiến cô không còn mặt mũi nào, liền vội đẩy sào trúc đi để hủy bỏ chiêu thế đoạt vũ khí. Diêu Tình bỗng thấy kiếm thế của y lệch đi, lộ ra sơ hở liền sử ra chiêu “Xạ đấu ngư”, bóng trúc loáng lên như điện xẹt đâm tới ngực Lục Tiệm.
Lục Tiệm từ khi được Tiên Bích chỉ dạy đã học được thủ pháp “Định Mạch”, kiếp lực tụ về “Kiếp Hải” nên hai tay càng khéo léo hơn. Nếu nói ngày trước giao đấu với Doanh Vạn Thành chỉ có thể cảm nhận được biến hóa nội lực của đối thủ, dựa vào đó để biến hóa chính mình thì bây giờ loại cảm giác đó ngày càng nhạy bén, đã hóa thành một loại trực giác, trong lúc không lưu tâm cũng có thể tự đối phó với khí cơ của đối phương, mượn lực của đối phương để đoạt vũ khí, thậm chí là điều khiển cơ thể của đối thủ.
Tuy nhiên thần thông của y chưa đủ, cho dù có năng lực kỳ diệu nhưng cũng không thể thu phóng tùy ý, lúc giao đấu với người khác đều phải dựa vào trực giác. Vì vậy sào trúc của Diêu Tình đâm tới, Lục Tiệm cũng không kịp nghĩ nhiều, sào trúc vòng lại quét ngang trước ngực.
Diêu Tình không ngờ y rút kiếm về nhanh như vậy, đâu có giống tên tiểu tử ngốc nghếch đói khổ, có khí thế mà không có sức mạnh năm xưa. Bốp một tiếng, kiếm thế của Diêu Tình đã bị chặn lại, cây sào trúc trong tay cô chẳng có triệu chứng gì trước đã vuột khỏi tay bay mất.
Lục Tiệm không tự chủ được lại dùng ra “Thiên Kiếp Ngự Binh pháp”, không hề mừng rỡ mà còn kinh hãi, kêu thầm một tiếng “Khổ rồi”, liền xoay cổ tay lại móc cây sào trúc đặt lại vào tay Diêu Tình. Cái đoạt cái trả vũ khí đó nhanh như điện chớp. Diêu Tình trong lòng tỉnh ngộ, đưa mắt nhìn qua thấy Lục Tiệm mặt đỏ bừng, ánh mắt chớp chớp không ngừng thì biết là nếu chỉ so kiếm thì mình coi như đã thua rồi, nhưng nếu cứ thế nhận thua thì còn gì là thể diện? Lại nghĩ Cốc Chẩn võ công thấp kém, nhãn lực dở tệ, cho dù có quan sát thì cũng không thể nhìn rõ mình bị mất kiếm, đã như vậy chi bằng ra sức chống chế, thế nào cũng không thể để xú hồ ly đó chế cười được.
Nghĩ vậy liền mặt dầy nghiến răng dựa vào việc Lục Tiệm không dám đoạt vũ khí liền xoạt xoạt đâm cây sào trúc loạn lên, tay trái lại lấy ra một hạt “Nghiệt nhân tử”, nhắm chuẩn vị trí rồi búng ra. “Nghiệt nhân tử” chui vào lòng đất thì “Chu Lưu Thổ kình” cũng theo bàn chân cô đẩy ra. Chân khí này tính chất đặc biệt, vừa gặp đất liền sinh biến hóa kỳ diệu. Mặt đất hơi uốn lên rồi xoạt một tiếng rồi một cái rễ màu xanh xám phá đất chui lên, gặp gió liền dài ra, nhanh chóng to bằng cánh tay người cuốn chặt lấy hai chân Lục Tiệm rồi bò lên trên.
Lục Tiệm bản lĩnh toàn ở hai tay, công phu dưới chân thì rất bình thường, vì vậy vừa cuốn liền bị giữ chặt. Diêu Tình thừa lúc y không cách nào động đậy được liền đâm trái đâm phải, chỉ không dám va chạm với cây sào trúc của y. Lục Tiệm lúc đầu còn có thể cố gắng múa sào chống đỡ, nhưng “Nghiệt duyên đằng” càng lúc càng dày, từ đầu đến chân đều bị bó chặt, đừng nói là xuất kiếm mà ngay cả mở miệng nói năng cũng khó khăn, liền bị Diêu Tình một kiếm dí sát ngực cười khẽ nói:
- Có nhận thua hay không?
Lục Tiệm có lòng nhận thua nhưng không cách nào nói được, miệng ú ớ, mắt đảo mòng mòng. Cốc Chẩn phì một tiếng, cười nhạt nói:
- Cái đó là đấu kiếm quái gì chứ, có bản lĩnh thì rút bỏ rễ cây đấu lại.
Diêu Tình thấy Lục Tiệm khổ sở thì trong lòng cũng không nỡ, liền hủy rễ cây rồi liếc Cốc Chẩn nói:
- Chỉ cần thắng thì dùng kiếm hay dùng rễ cây có gì khác nhau? “Nghiệt duyên đằng” có sáu kiểu biến hóa, loại “Trường sinh đằng” đó là ít gây hại cho người nhất, còn lại nào là “Xà nha kinh”, “Ác quỷ thứ” chẳng cái nào không lấy mạng cả. Ngươi chẳng phải đã nhìn thấy sao, mặt của Hoàn Trung Khuyết bị “Xà nha kinh” cào nên mới biến thành bộ dạng quái dị như vậy.
Lục Tiệm nghe thế liền nghĩ tới cảnh bị cành rễ quấn chặt cả người vừa rồi, bất giác lạnh cả mình.
Diêu Tình phì một tiếng, lại nói:
- Ngươi nói cái món “Thiên Kiếp gì gì pháp” đó có thể đánh khắp thiên hạ, đúng là không biết tự lượng sức.
Cốc Chẩn vẫn mặt không đổi sắc, a a cười nói:
- Lục Tiệm dù không thể đánh khắp thiên hạ, nhưng một hảo hán có ba người giúp. Nếu không có đại mỹ nhân giúp đỡ thì dựa vào hai người bọn ta tuyệt đối không thể xong việc được.
Diêu Tình trong lòng vô cùng khoan khoái nhưng ngoài miệng vẫn lạnh nhạt nói:
- Bớt vỗ mông ngựa đi, ta có đi thì cũng là vì tính mạng của Lục Tiệm thôi. Hừ, chẳng có liên quan gì đến xú hồ ly nhà ngươi cả.
Cốc Chẩn cười nói:
- Tất nhiên, tất nhiên.
Diêu Tình đưa mắt nhìn sang, thấy Lục Tiệm đang chăm chú nhìn mình, hai mắt hơi ửng đỏ như có ánh lệ thì đoán ra y đang nghĩ gì, bất giác thầm thở dài kéo tay áo y đi tới sau nhà, thấp giọng trách móc:
- Tiểu tử ngốc, nam tử hán đại trượng phu sao có thể khóc? Anh xem xú hồ ly đó, da mặt so với đất còn dày hơn, có lúc nào nhận thua đâu.
Lục Tiệm nghe vậy thì cố nén khóc, ấp úng nói:
- A Tình, vì tôi mà khiến cô phải mạo hiểm, tôi, tôi không chịu được…
Cổ họng bỗng nghẹn lại.
Diêu Tình lồng ngực nóng bừng khó kìm chế nổi tình cảm, dắt tay Lục Tiệm nhẹ nhàng ngồi xuống một chỗ trong vườn, ngả đầu lên vai y khẽ cười nói:
- Chỉ cần trong lòng anh nhớ đến tôi, nhắc đến tôi thì cho dù có nguy hiểm hơn tôi cũng không sợ…
Câu đó vừa nói ra thì bỗng cảm thấy thẹn thùng, thầm nghĩ: “Nha đầu ngốc, sao ngươi lại biến thành lòng dạ mềm yếu như vậy chứ” Toàn làm những việc của đám nữ nhân ít tuổi, nói những lời đáng xấu hổ, không ngượng hay sao…”
Trong lòng cô không ngừng tự trách nhưng sao cũng không lấy nổi dũng khí để rời khỏi bờ vai của Lục Tiệm, chỉ biết im lặng không nói tiếng nào, lòng thầm mong quãng thời gian này trôi qua càng chậm càng tốt.
Lục Tiệm cầm bàn tay trắng muốt mềm mại của cô, cách một lần vai áo vẫn cảm nhận được khuôn mặt căng mọng như hoa sen, trơn mịn như mỡ đông đó, trong lòng bất giác nòng bừng bừng, tình cảm bay bổng. Cho dù như vậy y cũng vẫn không dám nhìn Diêu Tình, chỉ cảm thấy trong tình cảnh này, đang ngồi yên như vậy mà liếc mắt một cái là cũng xâm phạm đến thời khắc thiêng liêng hiếm có này.
Má tựa vai kề, bất giác thời gian cứ trôi, bỗng nghe một tiếng cười dài êm tai vang lên, rồi lại nghe Cốc Chẩn tíu tít hát:
- Thiếp mượn bờ vai chàng mà dựa, dựa khuôn mặt xinh đẹp tuyệt vời. Chính là lầu vàng gác tây gõ then ngọc, hành lang vắng lặng quanh co. Tựa vào phượng đỏ loan xanh, bóng giếng vàng cây ngọc tuy không ai làm chứng nhưng cũng buông lời thề non hẹn biển…
Lục Tiệm không hiểu, nhưng Diêu Tình xuất thân quyền quý, từ nhỏ đã nghe nhiều vở kịch, biết rõ bài hát này lấy từ “Đường Minh Hoàng đêm thu múa dưới cây ngô đồng”, hát lên cảnh Lý Long Cơ và Dương Ngọc Hoàn tựa vai áp má nói lời thề non hẹn biển, liền biết Cốc Chẩn nhìn trộm tình hình bên này nên cố ý trêu chọc, nhất thời vừa thẹn vừa giận, liền rời khỏi Lục Tiệm đứng bật dậy. Lục Tiệm không hiểu nguyên nhân, cũng vội đứng dậy.
Nhất thời quay về định viện, đã thấy Cốc Chẩn vòng hay tay ôm một gốc cây lớn, cười hì hì nhìn hai người nói:
- Thật xin lỗi, tuyệt không phải tiểu đệ có ý quấy rầy, chỉ sợ hai vị thời gian ngắn ngủi, ngồi đó cả ngày thì cũng không hay lắm.
Lục Tiệm lúc này mới hiểu ý trong bài hát của Cốc Chẩn, thẹn đến mặt đỏ tim dồn, chút nữa là kiếm chỗ nào vắng chui vào. Diêu Tình cũng đỏ bừng hai má, trừng mắt nhìn Cốc Chẩn, mắt như muốn phun ra lửa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...