Thương Hải Nguyệt Châu

Diệp Tam mỉm cười gật đầu, quay người, giả vờ tức giận nói: "Vậy hôm nay thư sinh kia kêu ta là tỷ tỷ của ngươi, có lẽ ta quả thực trông già hơn ngươi!"

Nữ hài tử kiêng kị nhất từ "già", Cố Trạm cau mày, trong lúc nhất thời không biết nên nói thế nào, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, sờ thắt lưng, đi về phía trước, từ trong lòng lấy ra một con búp bê gốm nhỏ, nhét vào trong tay Diệp Tam, cẩn thận nói: "Có thể hắn thấy ngươi ổn trọng, nghĩ ngươi là tỷ tỷ, là ta không tốt, là ta luôn tranh ở phía sau ngươi."

"Về sau.. về sau ngươi tránh ở phía sau ta, giống như con búp bê này, vĩnh viễn làm tiểu cô nương tùy hứng vui vẻ là được."

Ngày tháng trôi qua, ánh bình minh hòa cùng ánh hoàng hôn, màn đêm đẫm sương sớm, xuân qua thu đến, Diệp Tam dần dần thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với những người tị nạn.

Với sự giúp đỡ của các quan chức, nhiều người tị nạn trước đây đã lần lượt bắt đầu kinh doanh, có cuộc sống ổn định.

Một ngày nọ, Diệp Tam đang uống rượu thì có một nhóm người đến rất đông, tuy gầy gò nhưng Diệp Tam nhìn thoáng qua có thể biết họ là đội lưu manh mới thành lập trong số những người tị nạn.

Tên cầm đầu đập rìu vào quầy, chỉ vào Diệp Tam hỏi:

"Ngươi chính là Diệp Tam?"


Lúc này Liên Y đã về phủ lấy cơm trưa, Thương Ca cũng không ở đây, Cố Trạm vừa mới xuống hầm rượu, trong tửu quán chỉ có Diệp Tam.

Nàng cười xin lỗi nói: "Vị công tử này, không biết tiểu điếm đắc tội ngài ở chỗ nào?"

Tên đầu lĩnh lưu mạnh khịt mũi hừ lạnh một tiếng, "Ngươi cũng coi như thức thời, ta nghe nói, ngươi và Lư lão gia có quan hệ rất tốt, vốn là tỳ nữ của Lư lão gia, không ngờ lại ngại bần ái phú, trộm tài sản của Lư lão gia, chạy cùng một tiểu bạch kiểm mở tửu lâu. Việc này có thật không?"

Lục lại trí nhớ, Diệp Tam không nhớ nổi ai là Lư lão gia, mãi cho đến khi nhìn thấy con búp bê sứ của Cố Trạm, mới chợt nhớ ra ở hướng đông có một ông già độc thân họ Lư, hắn cả ngày không phải là tô son thì là trát phấn, lúc trước chính là cứu được Cố Trạm từ tay hắn.

Tên đầu lĩnh lưu manh nói to đến nỗi hàng xóm xung quanh không khỏi thò đầu vào xem, mọi người đều biết Diệp Tam sống ở Lan phủ, nhưng không biết tại sao nàng không thân cũng chẳng quen nhưng lại sống ở Lan phủ, hơn nữa ngày thường nàng có vài phần tư sắc, trong đám người cũng có một vài người đồn chuyện bậy bạ.

Nói đến đây, nàng hừ lạnh một tiếng, cười nói: "Quan gia chắc là nghĩ sai rồi, Lư lão gia tử thích nam nhân, ta là một nữ tử chân chính, nào có thể lọt vào pháp nhãn của lão nhân gia hắn?"

Tên đầu lĩnh lưu manh cũng không hiểu rõ tình hình của hai người, nhìn thoáng qua đám người ở phía sau, lại hét lên:

"Nếu không phải ngươi yêu nô lệ của Lư lão gia mua, hắn làm sao có thể vào tửu quán của ngươi?"

Nhìn thấy những người xung quanh ồn ào, Diệp Tam đè nén cơn tức giận nói: "Cố Trạm là ta tiêu tiền mua."

"Nếu dùng tiền mua thì khế ước nô lệ ở đâu?" Hán tử đưa tay ra, trong lúc nhất thời, Diệp Tam không nghĩ ra được lý do gì, nàng cũng không thể nói rằng mình đốt khế ước nô lệ chỉ vì muốn cho Cố Trạm tự do. Nhưng nếu nàng đốt nô khế, Cố Trạm vẫn nguyện ý làm nô lệ của nàng, chuyện này chẳng phải sẽ lại bị một số người coi là có tư tình sao.

"Vị huynh đệ này." một giọng nói từ trong đám người vang lên, chính là Tô lão gia, "Diệp cô nương là người của Lan phủ. Chuyện này chắc chắn có hiểu lầm gì đó, tiểu huynh đệ vạn lần không thể nói lung tung."

Hán tử cười nói: "Theo chỗ ta được biết, Lan lão thái thái vẫn luôn coi nàng ấy như cháu dâu tương lai. Hiện tại nàng ấy đang bí mật giấu một nam nô lệ. Nếu Lan công tử biết chuyện này, không chừng còn muốn cảm tạ ta vì giúp hắn diệt cỏ tận gốc!"

Nghe thấy lời này, lão Tô suy nghĩ một chút, nhìn Diệp Tam, dùng ánh mắt ý bảo ta đã nói hết lời, liền khom người lùi ra phía sau không nói một lời, lúc này Cố Trạm đi ra từ hầm rượu, nhìn thấy một nhóm người vây quanh Diệp Tam, hắn vội vàng bước tới bảo vệ.


Trong đám đông, Diệp Tam nhìn thấy "Lư lão gia" đã lâu không gặp, lúc này đang đắc ý đứng ở một bên xem diễn.

Hán tử hô lên một tiếng: "Các huynh đệ, nhìn đi, đôi nam nử không biết xấu hổ này, chúng ta đập tửu quán, bắt nô lệ này về Lư phủ để trút giận thay cho Lư lão gia!"

Cố Trạm vừa định bước tới ngăn cản, Diệp Tam liền túm lấy góc áo của hắn, lắc đầu, hai người cũng bước sang một bên.

Một tửu quán tốt đẹp, trong nháy mắt, quầy hàng bị đập vỡ tan tành, tất cả những chai rượu tinh xảo đều bị đập xuống đất, bình rượu vỡ nát, mặt đất phủ đầy rượu, hương rượu lan tỏa khắp phố!

Mấy tên lưu manh cũng hơi say vì mùi rượu, tên cầm đầu kéo Cố Trạm, nhưng lại bị Cố Trạm dùng tay trái nắm chặt cổ tay không nhúc nhích được, cầu xin tha thứ.

"Tên nô lệ này cũng thật mạnh, cho dù ta không đối phó ngươi, Lan công tử cũng sẽ không buông tha cho ngươi! Diệp Tam, ngươi không lấy ra được nô khế, liền không thể chứng minh ngươi trong sạch! Sau này ngươi đừng hòng sống yên tại đây!"

Diệp Tam thờ ơ nhìn tên đầu lĩnh lưu manh trước mắt, đang định nói thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ xa truyền đến.

"Nô khế ở chỗ ta, là ai muốn xem, Hi sai người tự mình đưa đến quý phủ xem!"

Diệp Tam vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy người đến không ai khác chính là Thanh Hi, hắn khoan thai bước tới, tư thái ung dung uy nghiêm, từng bước một đi đến bên người Diệp Tam.


"Diệp cô nương là khách quý của quý phủ, lại là bạn thân của ta. Các ngươi nếu ở Phục Lĩnh đủ lâu, cứ thoải mái tung tin đồn về nàng ấy, ta có thể cho ngươi đi bất cứ đâu, cũng có thể khiến ngươi nơi nào cũng đi không được."

Tên cầm đầu tuy không biết Đại công tử Lan gia là người như thế nào, nhưng hắn cũng hiểu rõ địa vị của Lan gia, vội vàng quỳ xuống đất, dập đầu xin lỗi:

"Lan công tử, sao dám phiền ngài đại giá? Là ta bị lão già họ Lư kia lừa gạt. Chúng ta sẽ cút khỏi đây, cút khỏi đây."

Nói xong, mấy tên côn đồ vội vàng bỏ chạy khỏi đám đông, Tô lão gia tiến lên hạ thấp người chào Lan công tử, lại chửi rủa mấy tên lưu dân kia làm dơ đất Phục Lĩnh. Khuôn mặt hắn tươi cười, tỏ vẻ rượu hôm nay bị đập nát tính là hắn mua, Diệp Tam vừa muốn từ chối đã thấy ánh mắt Thanh Hi nhìn nàng, ý bảo nàng chớ có lên tiếng.

"Vậy làm phiền Tô làm gia." Thanh Hi gật đầu nói.

Mặt trời chiều ngã về tây, Diệp Tam trên đường về cùng Thanh Hi, hỏi: "Sao ngươi lại đồng ý để Tô lão gia nịnh bợ, hắn chính là một tên hai mặt."

Thanh Hi cười không nói gì, Thương Ca cướp lời đáp:

"Còn không phải là công tử cảm thấy lần trước cô nương dùng nhiều tiền, lần này chẳng qua là để hắn nhổ ra một chút mà thôi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui