Giản Quân Khải ra khỏi quán cà phê, gọi điện thoại cho Hạ Hàm.
“A lô !” Hạ Hàm tùy tiện lên tiếng, bên kia còn cười nói, “Ây, cậu đừng quấy, chơi vậy là xấu lắm nha.”
Quân Khải: “…”
“Ai, Quân Khải, gọi điện làm gì ?” Qua hồi lâu, Hạ Hàm dường như mới ý thức được là mình đang nghe điện thoại.
“Công ty của ba tôi…” Anh dừng một chút, ngữ khí trở nên nghiêm túc hẳn, “Có phải là cậu làm không ?”
“Đúng vậy a. Sao thế ?” Hạ Hàm không chút chần chừ đáp, nhưng thế lại càng làm Quân Khải hết đường nói. “Ôi, tôi cũng không phải có thù oán riêng gì với ba cậu đâu, nhưng cậu cũng biết đấy, cái hạng mục nọ của công ty ba cậu là tôi thật lòng xem trọng, thật đó.”
Quân Khải lập tức xem thường, có chút bất đắc dĩ. Anh biết Hạ Hàm thật ra là thấy bất bình vì chuyện của anh, nhưng mà…
“Ai nha, được rồi được rồi. Chuyện này cậu không cần xen vào, chỉ cần làm ông chủ chuyên phủi tay như mọi lần là được. Tôi có chừng mực.” Nói xong câu đó Hạ Hàm liền cúp điện thoại, chỉ còn lại mình Quân Khải hơi ngây phỗng người cầm di động, trầm mặc một hồi sau đó khẽ thở dài một hơi, tiếp tục đi về trước.
Giản Hành Tri vừa về tới nhà liền thấy Lưu Lỵ Lỵ đang chơi đùa với đứa con sắp được một tuổi của họ, nàng lúc này đang mặc một bộ đồ ở nhà đơn giản, mái tóc dài được vén vào bên tai, tươi cười xán lạn lại xinh đẹp.
Giản Hành Tri ngẩn người, rõ ràng chính là một hình ảnh rất tốt đẹp, nhưng bấy giờ trong lòng ông lại không duyên cớ dâng lên một sự phiền chán.
Thấy ông trở về, Lưu Lỵ Lỵ lập tức đứng dậy, nàng vén vén tóc bên tai, mỉm cười với ông, “Chuyện thương lượng với Quân Khải thế nào ? Nó đồng ý cho công ty nhập vào Giản thị không ?”
Lúc nói những lời này, trong lòng nàng ẩn ẩn có một cỗ bất an, từ khi biết Quân Khải cư nhiên có một công ty lớn như vậy, nàng bắt đầu thấy hốt hoảng. Nàng rất hiểu con người Giản Hành Tri, chính bởi vì hiểu rất rõ, nên nàng biết sớm muộn gì cũng có một ngày ông thấy hối hận với quyết định trước đó. Mà nếu thực tới thời điểm đó rồi, ông sẽ đổ hết mọi sai lầm của mình lên đầu người khác, bởi vì ông sẽ vĩnh viễn không bao giờ thừa nhận mình sai, mà nàng lại chính là người thích hợp nhất để gánh vác mọi sai lầm kia. Dù sao thì, nàng xác thực có châm ngòi quan hệ cha con của bọn họ !
“Em nói nó có thể đồng ý hay không ?” Giản Hành Tri tức giận nói.
“Vậy… Nó chấp nhận trả hai ngàn vạn à ? Công ty nó không phải là công ty đầu tư mạo hiểm sao, nếu chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn rồi kiếm được lợi nhuận thì nó cũng được lợi mà ?”
“Chuyện đó thì đồng ý, có điều nó yêu cầu anh ly hôn với em, còn muốn lập di chúc ghi mọi tài sản anh để lại đều sẽ thuộc về nó, em nghĩ anh đáp ứng không ?” Ngữ khí của ông càng phát ra sự mất kiên nhẫn.
Thần sắc Lưu Lỵ Lỵ trong nháy mắt hiện ra bối rối, bất quá chỉ trong chớp mắt liền an tĩnh lại. Nàng cười khẽ vài tiếng, “Quân Khải hiện tại căn bản không thiếu tiền, sở dĩ như vậy có lẽ là vì…” Nàng dường như định ám chỉ gì đó, “Trước đây anh không thèm quan tâm nó, cũng chính vì thế đã đả thương nó, nó ghi hận trong lòng cũng hợp lẽ đi ! Ai, Quân Khải cũng thật là, hai người dù sao cũng là cha con a, mọi tài sản của anh về sau cũng đều của nó mà, giờ lại đưa ra yêu cầu kia làm ba mình mất mặt, thật sự là không hiểu chuyện.”
“Đủ rồi đủ rồi, em đừng nói nữa.” Giản Hành Tri không kiên nhẫn phất phất tay, ông biết Lưu Lỵ Lỵ đang lo ngại điều gì, nhưng ông tuyệt đối sẽ không đồng ý yêu cầu của Giản Quân Khải. Nếu nói ra ông đường đường là chủ tịch một công ty mà chỉ vì hai ngàn vạn đi nghe lời con trai vứt bỏ vợ, chẳng phải sẽ làm người ta cười đến rụng răng sao. Hừ, rốt cuộc ai mới là ba ai là con đây !
******
Kiều Tân Hạo bị Lý Y Dương hung hăng đè trên giường, quần áo trên thân đều bị xé toang, Lý Y Dương kìm chặt hai tay hắn, nụ hôn tinh mịn không ngừng đáp xuống trên cổ và ngực hắn.
Hôm nay hắn đến để chất vấn Lý Y Dương về đoạn ghi âm Tô Vũ bật, thế nhưng, hắn không ngờ tới là, Lý Y Dương không chút nào do dự, thẳng thắn thừa nhận.
Hắn cười khẽ, “Đúng vậy, là tôi làm. Ngày đó cậu bị thượng đã nghi ngờ Giản Quân Khải kêu người làm, nhưng thực chất chuyện đó cũng là tôi làm.” Sau đó, không đợi hắn kịp phản ứng, Lý Y Dương liền nhào tới, dùng sức ngăn chặn hắn.
“Khốn nạn, cút ngay, anh cút ngay cho tôi…” Kiều Tân Hạo không ngừng giãy giụa, hắn co hai chân dùng đầu gối hung hăng thúc vào bụng Lý Y Dương. Lý Y Dương kêu một tiếng đau đớn, động tác hơi ngưng một chút, giây tiếp theo, y dùng chân đè hai đầu gối Kiều Tân Hạo xuống, sau đó tiếp tục điên cuồng hôn hắn.
Đột nhiên, Kiều Tân Hạo mạnh phát lực, vươn một chân câu thắt lưng Lý Y Dương, sau đó xoay người một cái đặt y dưới thân. Hai mắt hắn đỏ ngầu tấu hết đấm này tới tấm khác lên mặt y, “Ông xem mi là bạn, vậy mà mi cư nhiên muốn thượng ông, cho mi thượng, ông cho mi thượng !”
Lý Y Dương trong lúc không kịp đề phòng bị Kiều Tân Hạo giộng hết mấy cú, chỉ cảm thấy trước mắt sao bay mòng mòng, khóe miệng cũng tràn ra một tia máu. Nhưng y dường như một chút cũng không để ý, ngược lại còn nhẹ nhàng mỉm cười. Y nhân một khắc sơ hở bắt lấy cổ tay Kiều Tân Hạo, sau đó dùng lực một cái vặn ngược lại, Kiều Tân Hạo kêu đau một tiếng, y một lần nữa đặt hắn dưới thân.
“Em cần gì nổi giận ! Tại sao phải nổi giận hử ? Cứ đồng ý theo tôi không tốt sao ? Tuy hiện tại em không có gì, nhưng thế cũng không sao cả, chỉ cần tôi còn thấy hứng thú với em là được. Tôi sẽ nuôi em, sẽ làm em thật thoải mái sung sướng.”
“Phi !” Kiều Tân Hạo căm hận nhìn y, “Anh đừng làm tôi kinh tởm, anh có hứng thú với tôi, nhưng tôi không hứng thú với anh. Bây giờ tôi chỉ cần vừa thấy mặt anh là sẽ ghê tởm muốn nôn. Lý Y Dương, mọi thứ của tôi đều bị anh phá hư, tôi sẽ không bỏ qua cho anh, tuyệt đối sẽ không tha cho anh. Một ngày nào đó, tôi sẽ trả lại từng thứ từng thứ mà anh đã gây cho tôi, toàn bộ các người đều trốn không thoát đâu, tôi sẽ tính sổ từng người một, tôi sẽ khiến các người phải quỳ gối dưới chân tôi khóc lóc cầu xin, mỗi người đều khóc cầu xin tôi. Ha ha ha ha ha…”
Lý Y Dương lẳng lặng nhìn bộ dáng điên cuồng của Kiều Tân Hạo, khóe miệng giơ lên một nụ cười hài lòng. Chính là như vầy, y thích chính là dáng vẻ một nam nhân đã từng cuồng vọng tự cao tự đại bị vứt vào bụi rậm, hắn sẽ điên cuồng đến tuyệt vọng, nằm trong bụi rậm mà giãy giụa đấu tranh, còn y, sẽ ở một bên yên lặng nhìn xuống hắn. Kiều Tân Hạo bây giờ chỉ có thể ỷ lại vào mình, hắn vĩnh viễn đều chỉ có thể ỷ lại vào mình.
“Ha ha, đừng quy hết mọi sự thất bại của em lên đầu tôi. Những hình ảnh trần truồng của em là do Dư Hạc gửi cho Tô Vũ, tôi chỉ phối hợp với bọn họ một chút thôi. Hơn nữa…” Y vừa nói, vừa cười mỉm từ trên xuống dưới đánh giá Kiều Tân Hạo, “Chỉ bằng em bây giờ, muốn trả thù người khác ư, vô dụng. Em nói đi, hiện tại trên thế giới này, ngoại trừ tôi, còn ai khác sẽ trợ giúp em không, không ai, không ai sẽ giúp em. Em chẳng có cái gì trong tay, em vĩnh viễn sẽ không có biện pháp báo thù. Em chỉ có thể nhìn mọi thứ của mình bị anh trai mình với bọn Giản Quân Khải cướp đi, em chỉ có thể yên lặng nhìn Giản Quân Khải với Dư Hạc hạnh phúc vui vẻ bên nhau, mà em chỉ như một tên ăn mày, chật vật đến đáng thương, không có bất luận kẻ nào để ý em.”
Trong lúc y nói, Kiều Tân Hạo một bên như sắp điên mà giãy giụa, biểu tình trên mặt hắn vô cùng hung ác, “Anh cút cho tôi, cái thứ vô sỉ hèn hạ, anh cút cho tôi !” Những lời của Lý Y Dương hắn hoàn toàn không thể nào phản bác, chỉ còn biết lặp lại một câu chửi đơn điệu, một lần rồi lại một lần.
“Được rồi được rồi, ngoan, đừng kích động.” Lý Y Dương mỉm cười kiềm chết cả người hắn, “Đừng kích động, em chỉ cần ngoan ngoãn theo sát tôi, tôi sẽ giúp em, bất kể em muốn làm gì tôi đều sẽ giúp. Chỉ cần em ngoan ngoãn…”
Y nói xong câu đó Kiều Tân Hạo liền đột nhiên yên tĩnh trở lại, trong nháy mắt hắn thả lỏng toàn thân, ánh mắt ngây ra mờ mịt nhìn chằm chằm Lý Y Dương.
Lý Y Dương hơi bất ngờ một chút, nhưng vẫn đè chặt hắn.
“Thật sự chuyện gì cũng giúp tôi ?” Qua hồi lâu, Kiều Tân Hạo thẫn thờ nói.
Lý Y Dương cũng ngẩn ra, sau đó nở nụ cười, “Đương nhiên, dù sao cũng chỉ có tôi mới giúp em được, không phải sao ?”
Kiều Tân Hạo bây giờ hận rất nhiều người, hắn hận Tô gia, hận Kiều Tân Vũ, hận Lý Y Dương, hận Dư Hạc. Thế nhưng, người hắn hận nhất vẫn là Giản Quân Khải, kể từ kiếp trước cho đến kiếp này, chính người này đã hết lần này đến lần khác cướp đi những gì hắn có, làm cho hắn phải sống chẳng khác gì một con chó. Chính người này đã phá hủy toàn bộ cuộc đời hắn. Hắn nhất định phải thù tên đó, bất chấp giá nào cũng phải trả thù.
“Em muốn tôi giúp em như thế nào ?” Thấy Kiều Tân Hạo như đang lâm vào trầm tư, biểu tình trên mặt ngày càng trở nên quỷ dị, Lý Y Dương rốt cục buông hai tay ra, sau đó ngồi dậy khỏi người Kiều Tân Hạo.
“Tôi muốn… giết Giản Quân Khải.” Mặc dù đã không còn bị Lý Y Dương khống chế, Kiều Tân Hạo vẫn lăng lăng nằm trên giường, hai mắt trống rỗng nhìn trần nhà, khóe miệng vạch lên một nụ cười khó lường.
“…” Ánh mắt Lý Y Dương lấp lóe, “Sao nhất định phải dùng biện pháp như thế, vì một tên Giản Quân Khải mà em phải ngồi tù, đáng giá sao ?”
“Anh không muốn giúp tôi chứ gì ? Anh căn bản là đang gạt tôi, anh thực chất không muốn giúp tôi.” Kiều Tân Hạo mạnh bật dậy, hung tợn trừng y.
Lý Y Dương mấp máy môi, thần sắc trên mặt biến hóa mấy độ, nhưng vẫn nhẹ gật đầu, “Được, tôi giúp em.”
Kiều Tân Hạo nhìn mặt Lý Y Dương, khẽ cười. Hắn tuyệt đối sẽ không buông tha cho Giản Quân Khải, nhưng mà, người nam nhân trước mắt này, hắn cũng đồng thời không bỏ qua.
…
Quân Khải với Dư Hạc gần đây thật sự rất an nhàn, giống như trong lòng không cần phải lo lắng chuyện gì, cả người đều lộ ra hương vị thoải mái sung sướng. Bọn họ ngày nào cũng cùng một chỗ xem TV, chơi một ít game giải trí, hoặc là ngẫu nhiên cùng ra ngoài ăn bữa cơm, tạo nên bầu không khí như là một đôi vợ chồng an nhàn thảnh thơi. Đêm trừ tịch – ngày 30, hai thằng con trai trong nhà bếp làm sủi cảo lung tung beng hết một hồi, cuối cùng cũng làm ra được một bàn thức ăn ngon. Buổi tối hơn 11 giờ, Quân Khải lái xe mang Dư Hạc đến quảng trường gần đó, ngay thời khắc đến 0 giờ, tiếng chuông báo hiệu năm mới vang lên, pháo hoa nở rực đầy trời, mọi người đều hoan hô náo nhiệt. Quân Khải quay đầu nhìn gương mặt mỉm cười nổi bật trong ánh lửa của Dư Hạc, không hiểu sao bỗng dưng thấy hơi bàng hoàng. Em ấy đã ở bên mình bao lâu rồi ? Rõ ràng là người mà kiếp trước cầu không được, giờ đây lại mỉm cười im lặng đứng bên cạnh mình, đáy mắt lóe ra tia sáng hoa mỹ. Hết thảy của hết thảy chuyện này, đều giống như một giấc mộng dài muôn thuở không có điểm cuối, lại còn ngọt ngào đến mức khiến người ta muốn khóc.
Mặc dù chỉ đón năm mới hai người với nhau, nhưng tuyệt đối không vắng lạnh. Những lúc Dư Hạc buồn ngủ ngồi vật vờ xuống sô pha, mái đầu còn ướt sũng chờ anh lau, Quân Khải đã nghĩ, hạnh phúc như vầy, thật làm người ta thỏa mãn biết nhường nào.
Lúc này, Quân Khải và Dư Hạc xem phim xong đi ra.
“Em ở đây chờ anh chút, anh đến bãi đỗ xe lái xe tới.” Quân Khải cười kéo kín khăn quàng cổ lại cho Dư Hạc.
“Ừ.” Mấy khi thời tiết lạnh lẽo như này Dư Hạc đều luôn không muốn nhúc nhích, hôm nay vẫn bị Quân Khải chết sống tha ra đây. Cậu gật đầu, “Nhanh trở về nha.”
Quân Khải đi được nửa đường, vừa sờ túi áo, phát hiện bao tay của Dư Hạc vẫn còn ở chỗ mình. Anh không khỏi cau mày, sau đó xoay người quay lại ngay.
Dư Hạc không thích những nơi đông người cho lắm, lúc này mặc dù đã về khuya, nhưng người ra vào rạp chiếu phim vẫn còn nhiều. Cậu tìm một góc có phần âm u chút mà đứng, đang nhàm chán dùng chân đá đá mặt đất. Giản Quân Khải hiểu Dư Hạc quá mà, cho nên liếc mắt một cái là thấy ngay thân ảnh cậu. Anh không nhịn được mỉm cười, vừa tính đi tới, đột nhiên, một bóng người không biết từ góc tối nào nhảy ra, cầm một cái khăn tay bịt kín mũi Dư Hạc, sau đó ôm cậu kéo vào một ngõ tắt giữa hai tòa nhà.
“Mày làm gì ? Buông em ấy ra !”
Động tác của người nọ cực nhanh, gần như là anh vừa lên tiếng liền mất bóng dáng. Sắc mặt Giản Quân Khải nhất thời trắng bệch, trong óc cũng trống rỗng. Lý trí còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã chạy về phương hướng người kia vừa biến mất.
Ngõ tắt kia rất sâu, quanh co uốn khúc một hồi mới rốt cục tới được một kho hàng, ngay sau đó vẻ mặt Giản Quân Khải lập tức lạnh xuống.
Anh đuổi theo quá mức kịch liệt, vẫn còn đang thở hổn hển, nhưng biểu tình bình tĩnh lạ kỳ. Anh hơi liếc mắt nhìn Dư Hạc đang nằm hôn mê dưới đất bên kia, trong lòng an tâm được chút, rồi lại lạnh lùng nhìn đám người đang cầm gậy sắt với dao găm.
Giản Quân Khải cười lạnh một tiếng, đại khái biết được những người này thực chất là đến vì mình, Dư Hạc chỉ là công cụ bọn chúng dùng để khống chế mình thôi.
“Kiều Tân Hạo phái các người tới ? Muốn làm gì ?” Vừa nói, tay anh vừa một bên ấn xuống nút báo nguy khẩn cấp trên điện thoại trong túi quần.
“Kiều Tân Hạo nào ở đây, tao không biết. Đừng dông dài vô nghĩa với nó nữa, các anh em, lên.” Dứt lời, đám người nhất loạt vọt tới Giản Quân Khải.
Giản Quân Khải nhất thời thầm căng thẳng, anh tuy có học võ một thời gian, nhưng khi phải đối mặt với cả một đám côn đồ cầm vũ khí ồ ạt xông tới này, mấy chiêu của anh căn bản không thể ứng phó.
“Ô.” Quả nhiên, không né được mấy chiêu, trên lưng Giản Quân Khải liền trúng ngay một gậy. Anh nhăn mày, xoay người toan giật lấy gậy sắt vào tay, sau một hồi giằng co, rốt cuộc cũng đoạt được.
Tay anh nắm chặt cây gậy, quay người liền cho một phát vào đầu một tên, động tác gọn gàng lưu loát. Sau một tiếng kêu to, người nọ đầu chảy máu tươi ngã xuống đất. Có điều, anh còn chưa kịp đắc ý, cái ót bất chợt đau nhức, anh lảo đảo về trước vài bước rồi mới đứng vững lại, chỉ cảm thấy đầu như ngưng hoạt động, trước mắt trở nên mơ hồ hẳn đi.
Ha ha ! Lúc này đây anh còn có tâm tư tự giễu, chắc là, bây giờ đã chẳng khác nào mấy người bị cận thị đi !
Tiếp theo, anh ngược lại càng như là máu trong người sục sôi, cầm gậy điên cuồng công kích mấy người kia, không đánh vào chỗ nào khác mà chỉ chuyên môn nhắm vào đầu, trúng một phát liền nhất định thấy đối phương đầu rơi máu chảy. Mấy tên côn đồ này cũng chưa phải là chuyên nghiệp, liếm máu trên lưỡi dao này kia đối với họ mà nói vẫn còn khá xa xôi. Bọn họ vốn chỉ muốn gia nhập một hắc bang nọ, kết quả yêu cầu gia nhập lại chính là phải từng giết người, rồi trực tiếp đưa ra một tấm ảnh, cho bọn họ tới luyện tập.
Nhưng mà, luyện tập cũng không phải cứ luyện thế này mà nên a !
Bảy tám người nay đã nằm dài hơn phân nửa, nhất là những tên cầm dao, vì vũ khí quá ngắn, còn chưa kịp đến gần đã bị Giản Quân Khải cho một gậy gục xuống sàn. Giờ chỉ còn lại hai ba người tận lực hỗn chiến với anh.
Gần cuối bọn họ đã muốn nảy sinh ý định rút lui, kiên trì đánh nhau nãy giờ, phe bên này chỉ còn mỗi hai người. Hai người xoay đầu nhìn đối phương một cái, thập phần ăn ý nhanh chân vọt đi, đầu cũng không thèm quay lại một lần. Thế nhưng, bọn họ vừa mới chạy ra khỏi đường tắt, còn chưa kịp thở phào thì nghênh diện đã là một xe cảnh sát, vừa vặn dừng ngay trước mặt bọn họ.
Cơ hồ là hai người kia vừa đi, Giản Quân Khải cũng lập tức ngã quỵ xuống, ngực anh không ngừng phập phồng, hô hấp dồn dập. Miệng đã tràn đầy mùi máu tươi, sau ót cũng đau nhức liên hồi, toàn thân trên dưới của anh đã trúng không ít gậy, trên cánh tay còn có một vết dao thật dài, cũng may là đang mùa đông, quần áo mặc dày hơn bình thường nên cũng không sâu lắm. Đoạn thời gian cuối kia, anh quả thực là dựa vào nghị lực để duy trì, ngay cả hình ảnh trước mắt cũng mơ hồ không rõ nét, thật may là hai người kia đã chạy, nếu không anh thật sự không kiên trì nổi bao lâu nữa.
Anh vẫn không ngừng thở hổn hển, nghĩ không biết cảnh sát khi nào mới tới. Anh nhìn đám người nằm trên mặt đất, khẽ cười, chỉ cần cảnh sát không hiểu lầm, xem anh thành phạm nhân bắt lại là tốt rồi.
Nghỉ mệt tại chỗ chừng nửa phút, anh chợt nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng rên rỉ rất nhỏ từ Dư Hạc. Không biết lấy khí lực từ đâu ra, anh lại có thể đứng lên, đi về phía Dư Hạc.
Dư Hạc khi có người đột ngột lao tới bịt mũi mình cậu liền phản ứng lại, theo bản năng ngừng hô hấp, mặc dù vậy vẫn hít phải không ít thuốc mê, may mắn không bao lâu đã tỉnh lại được.
Thế nhưng, vừa mở mắt, cậu liền thấy Quân Khải đầy người thương tích đi về hướng cậu, anh nhìn qua cực kì chật vật, trên trán bầm một khối, khóe miệng còn vương đầy máu tươi. Dư Hạc vừa mới tỉnh lại, tầm mắt còn hơi mơ hồ, tuy nhiên, không đợi cậu kịp nói câu gì đó, lại đột nhiên thấy một người sau lưng Quân Khải bất ngờ run rẩy đứng dậy, vẻ mặt hung ác, cầm gậy hướng ngay tới Quân Khải phang.
“Không được !” Dư Hạc hai mắt đỏ bừng nhìn cây gậy ngày càng tới gần, khi chính mình còn chưa kịp phản ứng, cậu đã quên mình lao tới, sau đó một phen đẩy Quân Khải ra.
Chỉ thấy một bóng đen chợt lóe lên trước mắt, tiếp đó trán Dư Hạc đau nhói một trận, ngả mạnh về sau, “Phịch” một tiếng ập vào tường, rồi mới trượt xuống.
Tiếp theo, ý thức của cậu là một mảnh tối đen.
Không biết qua bao lâu, Dư Hạc cảm thấy cơ thể mình dường như nhẹ hẫng, phiêu phiêu, bốn phía đều là một mảnh tối mịt, tĩnh lặng đến mức khiến người ta sợ hãi.
Thân thể Dư Hạc nhẹ nhàng lập lờ trong một không gian nào đó, cậu chỉ cảm thấy ý thức mình là một mảng mờ mịt, dường như trong đầu chỉ còn trống rỗng, không có bất cứ thứ gì. Lại chẳng biết qua bao lâu, cậu rốt cục cũng thấy một tia sáng lấp ló trong khoảng không gian bát ngát tối đen này, vì thế cậu theo bản năng lướt về hướng đó. Nhẹ nhàng, thật lâu thật lâu, trước mắt cuối cùng cũng lóe lên một màn sáng chói lòa, sau đó đôi mắt Dư Hạc thình lình mở ra.
“Ưm ?” Dư Hạc ngồi bật dậy, cậu mở to hai mắt nhìn, không thể tin nhìn tất cả mọi thứ trước mắt.
______________
2 chương cuối ta sẽ post luôn một lượt khi nào edit xong cả 2 chương. Cho nên chắc hơi bị lâu nha..(〃▽〃) Nhưng tóm lại, khuyến cáo các bạn đừng nên bỏ lỡ 2 chương cuối, không sẽ uổng phí cả quá trình đọc 68 chương trước. (๑ˇεˇ๑)
Ráng đợi nhoa các tuềnh êu ~~~~~~~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...