Thượng Cung

Ta vội vàng quỳ xuống biện bạch, “Hoàng hậu nương
nương, thần thiếp oan uổng quá. Canh thuốc kia thần thiếp đã uống qua sau đó
mới múc cho thái hậu. Thần thiếp cũng không có việc gì, sao lại nói canh thuốc
không ổn?”

Hoàng hậu cười lạnh, không còn thấy vẻ từ ái như
thường ngày, nói: “Bản cung biết ngươi sẽ biện bạch như thế mà. Bản cung
làm sao lại quên, Ninh chiêu hoa trước kia từng là thượng cung, thủ đoạn tự
nhiên cao siêu. Người bên ngoài càng đoán ngươi không dám trắng trợn hại người,
ngươi lại càng muốn làm như thế. Không sai, chén canh thuốc ngươi bưng đi tất
nhiên là không có độc, nhưng Ninh chiêu hoa học rộng hiểu nhiều. Ninh chiêu hoa
còn nhớ Lan Nhược hiên có một loại hoa lan, tên gọi là nhụy điệp không?”

“Thần thiếp tự nhiên nhớ rõ, mấy tháng trước lúc nhụy
điệp nở rộ, thần thiếp còn mời hoàng hậu nương nương cùng đi Lan Nhược hiên
xem, hoàng hậu nương nương đã quên rồi sao?” Ta cúi đầu nói, “Thần thiếp
còn không ngờ tới, thợ làm vườn trong cung tài nghệ lại cao siêu như thế, mang
nhụy điệp vào trong trong phòng ấm, mùa đông rét đậm mà vẫn có thể nở hoa như
cũ. Chẳng qua hoa cỏ này được người ta chăm sóc, chung quy vẫn không có tư thái
xinh đẹp như được thiên nhiên bên ngoài tạo hình.”

Đám thợ làm vườn sao có thể chăm chỉ như vậy, chắc hẳn
phải có người ngầm hạ chỉ, trong phòng ấm mới có lan nhụy điệp nở rộ. Ta lại
không đoán ra rốt cuộc hoàng hậu đã bày bố cục diện như thế nào, nhụy
điệp nở rộ, hương thơm xông vào mũi, nhưng loại hoa này cũng không độc.

Hoàng hậu cười nhạt, “Lấy thủ đoạn của Ninh chiêu hoa,
tự nhiên sẽ không dùng thứ bắt mắt như thế…”

Nàng vẫy tay một cái, có một ngự y tiến lên, thấp
giọng bẩm báo: “Khởi bẩm hoàng hậu nương nương, canh thuốc này, thực sự là
thuốc hay trị bệnh tim đập nhanh. Mấy ngày gần đây thái hậu bị phong hàn ho
khan, thần giúp ngài ấy kê mấy phương thuốc Đông y chống lạnh, trong đó có thục
Địa hoàng, Nam khung, Bạch Thược, Bạch phục linh, Đương quy, gừng khô, cây
Thạch xương bồ, Hoàng kỳ, Nhân sâm, Cam thảo, nhưng những cơn rùng mình ớn lạnh
của thái hậu vẫn giảm bớt, mấy ngày gần đây lại càng hay rùng mình, thần liền
cho thêm quế vào trong thuốc. Ninh chiêu hoa tự tiện dùng canh thuốc tẩm bổ cho
thái hậu, có mấy thứ cũng hơi xung đột, nhưng xung đột không lớn, chỉ khiến dạ
dày thái hậu khó chịu thôi…”

Liền có cung nữ quản sự trong hậu cung tiến lên bẩm
báo: “Hoàng hậu nương nương, sau khi Ninh chiêu hoa đi rồi, thái hậu liền đi xí
hai ba lần, ra vật vàng trắng tanh tưởi vô cùng. Thái hậu nghĩ đến túi hương
tháng trước Ninh chiêu hoa tặng cho ngài, liền kêu nô tì đem ra treo lên để át
mùi hôi, chẳng ngờ không đến hai canh giờ, bệnh tim đập nhanh của thái hậu liền
tăng thêm, không còn cứu vãn được nữa.”

Ngự y ở bên cạnh liền chứng thực, “Thái hậu nương
nương đã đi tả, thân thể liền hư không, hơi lạnh đã nhập vào thân thể, tuy nhụy

điệp không độc, hít vào trong mũi, lại có công hiệu kích thích dạ dày. Hơn nữa
thái hậu lớn tuổi, vốn có thuốc thang bảo vệ, nhưng thuốc thang lại bị đi tả ra
hết, như thế sẽ khiến cho bệnh tim đập nhanh của ngài tăng thêm, hết cách xoay
chuyển.”

Ta thầm cười lạnh trong lòng, nàng đã bày sẵn một cái
bẫy để ta nhảy vào, tất nhiên là đã nghĩ đến tất cả sơ hở, dù ta có biện giải
ra sao, cũng chỉ là phí công. Xem ra Khổng Văn Trân đã đầu phục hoàng hậu, từ
trong miệng nàng, tất nhiên sẽ có vô số chứng cớ gây hại cho ta. Chuyện ta từ
Tinh Huy cung đi ra gặp nàng cũng không phải là ngẫu nhiên, mà gặp gỡ Tố Hoàn,
cũng không phải ngẫu nhiên. Tố Hoàn mang theo giỏ, cố ý để ta nhìn thấy, chính
là muốn cảnh báo cho ta.

Ta cúi đầu nói: “Nếu như thần thiếp sơ sẩy khiến
thái hậu mắc bệnh hiểm nghèo, thần thiếp không còn lời nào để nói.”

Trong điện đột nhiên yên tĩnh trở lại, hoàng hậu không
nghĩ đến ta lại nhận tội nhanh như vậy, những lời nói đã chuẩn bị vẫn chưa nói
ra miệng, kế tiếp lại không biết nên thẩm vấn thế nào.

Trầm mặc nửa buổi, nàng mới nói: “ Nói như thế,
ngươi đã thừa nhận việc thái hậu chết có liên quan tới ngươi?”

Ta nhàn nhạt mà trả lời: “Thần thiếp cái gì cũng chưa
thừa nhận. Nhưng hết thảy đều tại ý trời, thần thiếp có ý tốt lại khiến thái
hậu gặp đại họa này, thần thiếp hổ thẹn trong lòng, nếu hoàng hậu bởi vậy mà
muốn xử tử thần thiếp, thần thiếp cũng không có lời nào để nói!”

Hoàng hậu cười lạnh: “Bản cung nghe nói Ninh
chiêu hoa giảo hoạt như hồ ly, ngày hôm nay đã được lĩnh giáo. Ngươi có biết
người ngồi trong gian phòng bên kia, là gì của ngươi không?”

Một góc đại điện có một cái cửa gỗ nho nhỏ, vốn được
sơn đỏ, lúc này lại treo vải trắng lên, ta cúi đầu nói: “Thần thiếp không
biết.”

Hoàng hậu vẫy tay một cái, phiến cửa gỗ nhỏ liền không
tiếng động mà mở ra, Ninh Tích Văn vẻ mặt mờ mịt đi ra. Nàng trông thấy ta, đi
lên vài bước, kêu một tiếng: “Tỷ tỷ?” Đã bị mấy cung nữ ngăn cản.

Ta nhíu mày, hoàng hậu đã biết được cái gì từ chỗ nàng?

Hoàng hậu nói: “Ninh chiêu hoa, bản cung từng thân
thiết với ngươi, những thứ ngươi mưu cầu, bản cung chưa hề từ chối. Vốn lấy
thân phận của ngươi, nội quyến không thể vào cung, nhưng ngươi cầu ta, nói là
vị muội muội này của ngươi rất đáng thương, mẫu thân mới chết, muốn đưa nàng
vào cung cho khuây khỏa, bản cung liền đáp ứng, lại không ngờ, muội muội của
ngươi đã nói cho bản cung ít chuyện mới mẻ trong nhà ngươi.”


Ta do dự liếc mắt nhìn Ninh Tích Văn một cái. Vẻ mặt
nàng vẫn mờ mịt, hiển nhiên nàng cũng bị người ta bắt đến, vẫn chưa rõ nguyên
do, chỉ hi vọng nàng đừng nói ra cái gì gây rắc rối là tốt rồi.

Khuôn mặt hoàng hậu thay đổi trở nên hoà nhã, nói với
Ninh Tích Văn: “Tích Văn muội muội, muội đừng sợ, bản cung luôn qua lại thân
thiết với tỷ tỷ của muội, hiện nay, tỷ tỷ của muội rước họa vào thân, bản cung
vì muốn giúp nàng thoát tội, đành phải hỏi muội, muội có từng nghe tỷ tỷ nói gì
thì mau kể lại đi.”

Ninh Tích Văn không biết tình hình lúc trước, xem bộ
dáng lại thực sự cho rằng hoàng hậu đang giúp đỡ ta, do dự nói: “Hoàng hậu
nương nương, chỉ cần tiểu nữ nói ra, tỷ tỷ sẽ không có chuyện gì sao?”

Ta gấp gáp trong lòng, lại không có cách nào đưa mắt
ra hiệu cho nàng, lấy trí tuệ của nàng, không thể tự hiểu ra. Ta đành phải âm
thầm cầu nguyện, hi vọng nàng đừng nói ra cái gì bất lợi.

Ninh Tích Văn do dự nửa buổi, nhìn ta, lại nhìn hoàng
hậu mặt mũi hoà nhã một cái, ngập ngừng ấp úng mà nói: ” Lúc trước nô tì
vào cung, lúc rãnh rỗi cũng thường nói chuyện trong nhà, tỷ tỷ cũng có đề cập
đến thái hậu nương nương, nói nếu không phải năm đó có thái hậu nương nương đề
bạt, tỷ tỷ sớm đã không còn tánh mạng.”

Ta âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, thầm nghĩ những lời này
không hề có sơ hở gì.

Hoàng hậu cười nói: “Ninh chiêu hoa luôn luôn là người
nhận ơn sẽ báo đáp, biết thái hậu có bệnh tim đập nhanh, liền thường xuyên đến
thăm, phải không?”

Ninh Tích Văn khẽ gật đầu, “Tỷ tỷ cũng nói với
tiểu nữ như vậy.”

Hoàng hậu nói: “Nhưng muội không biết, Ninh chiêu hoa
lại vì nghĩa diệt thân, tự mình đem bí mật thái hậu cấu kết với người ngoài
cung tiết lộ cho bản cung?”

Ninh Tích Văn khẩn trương liếc mắt nhìn ta một cái,
vội vàng mà nói: “Không, tiểu nữ không biết. Tỷ tỷ mang ơn thái hậu nương
nương, tỷ sẽ không làm như vậy.”

Hoàng hậu cười cười, vẫy vẫy tay, có hai tên nội thị
giám mang theo một người từ ngoài điện đi vào. Người kia cúi thấp đầu, sắc mặt

tiều tụy, hiển nhiên là đã chịu nghiêm hình tra tấn.

Ninh Tích Văn vừa thấy hắn liền kích động, kinh hô
thất thanh: “Hắn chính là sát thủ giết chết mẫu thân!”

Hoàng hậu nói: “Tích Văn muội muội còn không biết một
chuyện khác. Vị sát thủ này sau khi kiểm chứng, là do Thái Thú An Định phái đi,
mà bản cung kiểm chứng thêm lần nữa, lại phát hiện Thái Thú An Định cũng là
cháu chắt bà con xa của thái hậu!”

Ta khép mắt không nói. Chỉ cần nhìn là hiểu ngay tất
cả mọi chuyện, nàng tốn nhiều công phu như thế, tất cả chứng cớ đã giăng thành
một cái lưới lớn chặt chẽ bao phủ ta, phá hỏng tất cả đường lui của ta. Không
cần kiểm chứng, sở dĩ ta đầu độc thái hậu, đó là bởi vì thái hậu phái người lấy
tánh mạng đại nương. Động cơ giết người rõ ràng như thế. An bài chu đáo chặt
chẽ đến vậy, chắc hẳn chẳng thể hoàn thành trong một sớm một chiều. Phải sắp
đặt từ rất lâu trước kia, có lẽ bắt đầu từ lúc ta và hoàng hậu còn xưng tỷ
muội, nàng đã âm thầm bày ra hết thảy. Nhưng ta không hiểu, ta là một phi tần
bậc thấp hoàn toàn không có thế lực nhà ngoại trợ giúp, không thể tạo thành
chút uy hiếp nào, có ta ở bên cạnh nàng, đối với nàng mà nói chỉ có trăm mối
lợi mà không có chút thiệt thòi nào, vì cái gì nàng lại muốn đuổi tận giết
tuyệt như thế?

Ninh Tích Văn cơ hồ lung lay sắp đổ, mắt nhìn ta, tràn
đầy bi thương, “Tỷ tỷ, tỷ là vì báo thù cho nương, mới…”

Một câu này của nàng đúng là hoạ vô đơn chí*, càng
chứng thực tội danh của ta. Có lẽ, muội muội này của ta chẳng hề ngu dốt như vẻ
bề ngoài?

(*Trích từ câu phúc bất trùng lai, họa vô
đơn chí nghĩa là ở đời may mắn thường ít có, nhưng xui rủi thì có rất nhiều, đã
xui vẫn có thể xui thêm.)

Ta thở dài một tiếng, ngẩng đầu lên, nhìn hoàng hậu,
“Hoàng hậu nương nương, thần thiếp xuất thân đê tiện, chỉ cầu mong một chỗ
nương thân, khó tránh phải dùng chút thủ đoạn, nhưng thần thiếp tự nhận là ăn ở
với hoàng hậu nương nương cũng không tệ. Nếu hoàng hậu nương nương hiểu được phần
tâm ý này của thần thiếp, nghĩ biện pháp giúp thần thiếp thoát tội, tất nhiên
thần thiếp cảm kích vô vàn. Chỉ là thần thiếp không cẩn thận, chọc vào đại họa
như thế, may mà chưa liên luỵ đến hoàng hậu nương nương, coi như thần thiếp vẫn
tích được chút công đức. Thần thiếp có tội, xin hoàng hậu hạ chỉ, trị tội thần
thiếp. Nhưng thần thiếp có bệnh phong thấp, Tông Nhân phủ* rét lạnh thấu xương,
thần thiếp sợ chống chọi không nổi. Trước kia Hoàng hậu nương nương thưởng cho
thần thiếp một chiếc ghế nằm tử đàn, thần thiếp chưa hề hưởng dụng qua, bây giờ
chiếc ghế nằm tử đàn kia, Sư quý phi cũng không cần nữa, thần thiếp muốn xin
hoàng hậu chút ân tình, thần thiếp đã bị định tội, có thể mang chiếc ghế nằm tử
đàn vào trong phòng giam hay không?”

(*Tông nhân phủ: Chuyên trị tội và xử lý phạm nhân có
tội nặng, hoàng thân quốc thích)

Hoàng hậu ngẩn ra, hiển nhiên không hiểu vì sao ta
bỗng dưng lại nhắc đến chuyện ghế nằm tử đàn, thật lâu sau cũng không lên
tiếng. Ta liền ngẩng đầu lên nhìn nàng, khóe miệng mỉm cười, nói với nàng: “Nói
tới nơi chế tạo ghế nằm tử đàn này, cũng là nhà của hoàng hậu nương nương.

Nương nương luôn luôn thân thiết với thần thiếp như tỷ muội, dù cho ở trong
phòng giam, cũng để thần thiếp lưu lại một chút nhớ mong phải không?”

Hoàng hậu ngồi thẳng trên ghế phượng không động đậy,
nhưng ta biết trong nháy mắt nàng ta đã chấn động. Ta âm thầm cười lạnh. Cạm
bẫy ta mai phục không chỉ có như vậy đâu. Ta luôn luôn biết cách xin ăn ở chỗ
sói hổ, lấy lòng những kẻ tàn ác. Hoàng hậu nắm hậu cung trong tay, động một tí
là lấy tính mạng người khác, có gì khác sói hổ đâu. Tuy nàng thân thiết với ta,
nhưng một khi ta không thể khiến nàng thỏa mãn, nàng liền đưa ta vào chỗ bất
nghĩa. Cũng giống như Sư Viện Viện, nàng không động, thì ta cũng không động.

Nàng trầm mặc nửa buổi, mới thở dài nói: “Ninh chiêu
hoa quả nhiên tính tình sảng khoái. Chỉ trách bản cung không có năng lực, không
thể cứu Ninh chiêu hoa trong lúc nguy nan, nhưng yêu cầu nho nhỏ này của Ninh
chiêu hoa, dù thế nào bản cung cũng nên giúp Ninh chiêu hoa hoàn thành.”

Mặt ta lộ vẻ cảm kích, quỳ xuống hành lễ cảm ơn nàng.

Nàng đi xuống ghế phượng, đi về hướng ta, thở
dài: “Ninh chiêu hoa, ngươi và bản cung cũng có một hồi tình tỷ muội, bản
cung dù đã có kết luận, tự nhiên cũng phải chứng thực lần nữa, đợi hoàng thượng
hạ thánh chỉ mới xử phạt. Ngươi yên tâm, bản cung sẽ cầu tình với hoàng thượng,
xin hoàng thượng niệm tình, giảm tội cho ngươi.”

Ngưởi trong đại điện tuy không nhiều, nhưng nghe hoàng
hậu nói như vậy, chắc hẳn mỗi người đều âm thầm gật đầu khen ngợi không thôi.
Ta hãy còn cúi đầu nhìn dưới chân. Thái hậu mới hoăng, vớ giày trên chân ta
thuần một màu trắng. Hoa văn tối màu trên gấm, váy dài trắng nõn kéo lê trên
mặt đất, trong mắt tựa hồ đều là một mảnh tuyết trắng, giống như trận mưa tuyết
nhiều năm trước đây, vô tận vô cùng, tràn đầy tuyệt vọng.

Lúc này ta bị bỏ hết thoa cài trên đầu thay quần áo
trắng, đưa vào Tông Nhân phủ chờ thẩm vấn. Ta bị nhốt vào một gian nhà tù đơn.
Không giống những lao ngục khác, nơi này coi như cũng sạch sẽ, trên giường trải
vải thô, còn có chăn mỏng, không thấy rách nát dơ bẩn. Ta biết đây là đặc ân
của hoàng hậu. Ta đã thế này, vĩnh viễn không còn cách nào xoay mình, nàng liền
mừng rỡ hào phóng, lại được tiếng hiền từ, lưu lại cho hoàng thượng một cái ấn
tượng tốt.

Ba thước tóc đen không có trâm cài giữ, liền thả xuống
bên eo; gương mặt vốn không có bao nhiêu son phấn, hiện tại chắc đã phai sạch.
Trong lao chuẩn bị quần áo mùa đông của phạm nhân, đưa tới cho ta một bộ, ghé
vào chóp mũi ngửi thử, mùi nấm mốc lập tức sộc lên. Ta cố nén cảm giác khó
chịu, mặc quần áo mùa đông vào, cảm giác rét lạnh thấu xương mới bớt đi một
chút.

Từ cửa sổ nhỏ hẹp trên mái nhà tù trông ra ngoài, chỉ
thấy ngoài cửa sổ vẫn u tối như trước, nhìn không thấy một chút ánh sáng mặt
trời. Chẳng lẽ tuyết lại sắp rơi? Ta thầm nghĩ, cơn mưa tuyết nhiều năm trước
kia, lúc đó tuổi ta còn nhỏ, không có năng lực bảo vệ mình, mới bị người ta chà
đạp, mà hiện giờ ta tin tưởng ta đã khác xưa, dù cho ta không thể giữ được tánh
mạng của mình, cũng muốn kéo người cùng nhau xuống suối vàng.

Bất quá, tốt nhất là nàng có thể giữ được tánh mạng
cho ta. Ta nhìn bông tuyết tung bay bên ngoài, nhẹ nhàng nở nụ cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui