Trong bóng đêm u ám, hơi thở của Mộ Vãn Diêu và Ngôn Thượng hòa vào nhau.
Nàng vuốt ve miếng ngọc bội, trong lòng nhất thời giật mình lại chua xót.
Lần đầu cùng nàng chung giường Ngôn Thượng đã muốn đưa nàng miếng ngọc này.
Chàng nói đây là ngọc bội gia truyền của nhà mình nhưng khi ấy nàng vẫn e sợ hôn nhân, luôn sợ chàng sẽ xác định chuyện cưới xin nên mới không dám nhận.
Đó là lần duy nhất chàng cho nàng xem miếng ngọc bội này, sau đó nhiều lần nàng hối hận nhưng Ngôn Thượng không bao giờ lấy miếng ngọc này ra nữa.
Sau khi thành hôn nàng cũng từng rối rắm nghĩ vì sao chàng không cho mình miếng ngọc này? Không phải đây là ngọc đính ước ư? Không phải đồ gia truyền sao? Vì sao không đưa cho nàng?
Nhưng sau đó nàng lại nghĩ có lẽ bởi vì hai người không thể có con nên ngọc bội này để lại cho bọn họ thực lãng phí.
Nếu ngọc bội không thể truyền xuống cho con cháu họ thì nói không chừng chàng đã trả nó lại cho người nhà rồi.
Hẳn chàng sẽ muốn cha Ngôn đưa nó cho anh cả hoặc em ba nhà mình.
Không ngờ ngọc bội vẫn còn.
Mộ Vãn Diêu cúi đầu, nhẹ giọng hỏi: “Vì sao chàng không trả ngọc bội này cho phụ thân?”
Trong lúc chiến loạn khẩn trương thế này có lẽ hai người không nên thảo luận chuyện nữ nhi tình trường nhưng nếu đã không nhúc nhích được thì cũng chẳng thể quan tâm những việc khác.
Nàng chỉ đơn giản muốn hỏi cho rõ.
Ngôn Thượng mỉm cười nói nhỏ: “Nếu trả về thì nàng sẽ đau lòng.
Đồ của nhà chúng ta nàng không muốn giữ ư?”
Mộ Vãn Diêu: “Ai thèm đồ nhà chàng chứ.”
Ngôn Thượng chỉ cười không nói, kỳ thực chàng đã đau tới không nói nên lời.
Lúc này chàng thực sự muốn thuốc giảm đau, đầu cũng choáng váng như say xe, tinh thần bắt đầu mệt mỏi rã rời, thân thể cực kỳ không xong.
Trong lúc dày vò hết sức đó chàng thấy Mộ Vãn Diêu nắm tay mình.
Chàng sợ run lên và nghe thấy nàng nhẹ giọng nói thầm: “Chàng không phải muốn nói chuyện để dời lực chú ý và khiến bản thân tỉnh táo ư?”
Ngôn Thượng an tĩnh một lát, theo bản năng định nói không.
Mộ Vãn Diêu ngửa mặt nói: “Đừng lừa ta.
Chàng đã quên ta nói gì rồi ư? Ở trước mặt ta chàng có thể tự tại một chút, đừng cố chịu đựng, cũng không cần một mình gánh vác —— Ngôn Nhị ca ca, chàng có phu nhân, có thê tử, có người đồng hành.
Để ta chia sẻ với chàng nhé.”
Tim Ngôn Thượng đập loạn nhịp.
Thật lâu sau chàng mới mỉm cười nói: “Được.”
Trong bóng tối, hai người không thể động đậy, Mộ Vãn Diêu gian nan duỗi tay ôm chàng.
Nàng thử vài lần đều không thể đưa tay luồn vào giữa lưng chàng và tảng đá nhưng nàng lại thấy máu lan ra nồng đậm.
Có lẽ bản thân Ngôn Thượng cũng không biết, chàng đã mất cảm giác đau, cũng không biết bản thân chảy bao nhiêu máu.
Nhưng Mộ Vãn Diêu đụng tới góc chàng cũng thấy máu thì hoảng hốt.
Chảy nhiều máu thế này thì làm sao chịu được?
Nhưng nàng là người giỏi bức bách chính mình, để bản thân bình tĩnh.
Dù trong lòng lo lắng đau xót nhưng lúc nàng ngẩng đầu khuôn mặt vẫn mang ý cười nói: “Nói đi cũng phải nói lại, nhà chàng cũng coi như ở nơi thôn dã mà sao lại có thứ như ngọc gia truyền thế này?”
Ngôn Thượng thẹn thùng nói: “Ta cũng nghi hoặc nhưng hình như là trong nhà mẫu thân ta truyền xuống.
Ta không biết.
.
.
.
.
.
Khi còn bé ta cũng từng hỏi nhưng phụ mẫu không muốn nhiều lời.”
Mộ Vãn Diêu cười cười sau đó đột nhiên xiết chặt miếng ngọc bội trong tay.
Trong bóng đêm mọi cảm giác của con người được phóng đại hơn, lúc này có một tia sáng theo khe hở tiến vào khiến tim Mộ Vãn Diêu nhảy dựng.
Nàng nghĩ có khi nào đám Phương Đồng đã tới và bọn họ sẽ nhanh chóng được cứu hay không.
Nhưng hoảng sợ một hồi nàng lại nhìn chằm chằm khe hở kia chứ không nói với Ngôn Thượng.
Nàng túm chặt lấy góc áo chàng, dùng sức xoắn vặn, cố gắng duy trì bình tĩnh.
Mộ Vãn Diêu nói: “Chúng ta mệt mỏi quá.”
Ngôn Thượng an ủi nàng: “Đừng sợ.”
Mộ Vãn Diêu than nhẹ: “Chàng có nguyện vọng gì không?”
Ngôn Thượng an tĩnh một chút rồi nói: “Có.”
Mộ Vãn Diêu lập tức kinh ngạc, với hiểu biết của nàng về Ngôn Thượng thì chàng là người ngay thẳng đến cực điểm.
Chàng không hề gian giảo, không có ý tưởng siêu thực nào, đối với tương lai cũng không có chờ mong hão huyền nào.
Chàng luôn có kế hoạch của mình, cũng chưa từng nghĩ đến những thứ không thật.
Người như chàng thì sao có nguyện vọng được.
Mộ Vãn Diêu nói thầm: “Chàng không phải hy vọng thiên hạ thái bình, dân chúng an khang, thịnh thế gì gì đó linh tinh đúng không?”
Ngôn Thượng cười một chút rồi lại ngượng ngùng nói: “Không phải, ta có nguyện vọng của chính mình.
Ta muốn thân cường thể tráng, giống như đại ca của ta hoặc Dương Tam vậy.
Ta muốn có võ công thật tốt, có thể dễ dàng chém kẻ thù, lại ngàn dặm giết người cũng không mệt.”
Mộ Vãn Diêu thấy kỳ quái.
Lúc này nàng chẳng để ý tới khe hở càng lúc càng lớn kia mà chỉ để ý tới nguyện vọng kỳ quái của Ngôn Thượng rồi hỏi: “Vì sao chàng lại có nguyện vọng này?”
Ngôn Thượng nhẹ giọng nói: “Nếu ta được như thế thì chúng ta đã không bị vây khốn ở đây không thể ra ngoài.
Nếu Dương Tam Lang ở đây thì nàng sẽ không phải gặp nguy hiểm, nói không chừng đá vừa nện xuống hắn đã có thể nhanh chóng mang nàng thoát đi.
Còn ta lại quá yếu.”
Mộ Vãn Diêu ngây người.
Lòng nàng đều là chua xót, vui mừng và buồn khổ nảy lên.
Nàng cố sức nâng tay vuốt ve khuôn mặt chàng trong một mảnh u tối.
Nàng cố hết sức tới gần, dựa sát vào người chàng quyến luyến nói: “Chàng đừng nghĩ như thế.
Sở dĩ ta yêu chàng vì con người chàng hiện tại.
Ta không muốn chàng biến thành người khác, cũng không muốn chàng phải văn võ toàn tài.
Hiện tại ta thích chàng, thích khuôn mặt, nụ cười, vòng eo và vóc người của chàng.
Ta thích chính là Ngôn Thượng chứ không phải người khác.
Cho nên chàng không cần nghĩ nhiều, chàng của hiện tại là tốt nhất, chàng không biết ta thích chàng thế nào đâu.”
Mặt Ngôn Thượng nhất thời nóng lên, nói không nên lời.
Thành thân hơn nửa năm nên dù sao trong lòng chàng cũng không còn giống như khi mới quen.
Hôn nhân là một loại thái độ đương nhiên khiến người ta sẽ không dễ dàng nói những lời ngọt ngào.
Chàng vốn tưởng bản thân không thích nghe lời này nhưng Mộ Vãn Diêu vừa nói thế thì chàng đã đỏ mặt, trong lòng âm thầm vui vẻ.
Mộ Vãn Diêu mỉm cười, nàng không cần nhìn mà chỉ cần sờ độ ấm trên mặt chàng là đủ biết chàng lại đang đỏ mặt.
Nàng cố nhịn không nói gì, trong lòng cũng vui vẻ theo.
Chàng luôn như thế.
Mộ Vãn Diêu lại trêu chọc: “Kỳ thật ta cũng có nguyện vọng, chàng có muốn biết là gì không?”
Mặt Ngôn Thượng nóng lên nghĩ vợ chàng là người loạn thất bát tao thích gây sức ép cho chồng, lại càng thích trêu chọc chàng.
Có lẽ nguyện vọng của nàng có liên quan tới chàng nhưng Ngôn Thượng ngại không dám thừa nhận mà chỉ thấp giọng nói: “Ta không biết.”
Mộ Vãn Diêu nghiêm trang nói: “Ta cảm thấy chúng ta đều quá mệt mỏi.
Chờ chúng ta rời khỏi đây, chờ việc này qua rồi chúng ta phải nghỉ ngơi thật tốt mới được.
Chúng ta tìm nơi không ai quấy rầy mà ở riêng bảy ngày bảy đêm, chàng nói có được không?”
Ngôn Thượng nghĩ việc này quá tốt, đây không phải là nàng muốn ở chung một chỗ với chàng sao? Thế là chàng ôn nhu đáp: “Được.”
Mộ Vãn Diêu cười khúc khích nói: “Chàng cũng không biết ta có ý gì đã dám đồng ý lung tung hả?”
Ngôn Thượng mờ mịt.
Mộ Vãn Diêu: “Ta là muốn cùng ca ca tới một chỗ không ai quấy rầy mà ngủ ấy.”
Ngôn Thượng: “.
.
.
.
.
.”
Mộ Vãn Diêu thấy chàng không nói lời nào thì chứng tỏ chàng đã hiểu.
Nàng dựa vào trán chàng mà cắn môi buồn cười.
Ngôn Thượng cảm thấy mình bị chê cười thì lập tức phàn nàn: “Được rồi, nàng nói cái này làm gì?”
Chuyện của Tần Vương còn chưa chấm dứt đâu, nàng lại muốn làm gì chứ?
Chàng thấp giọng nói: “Ta không được đâu.”
Mộ Vãn Diêu lại rất nghiêm túc nói: “Chàng làm được, để tỷ tỷ ta dạy chàng.”
Ngôn Thượng cười nói: “Nàng mới không phải tỷ tỷ của ta.”
Hai người cứ thế dựa sát vào nhau mà nói lời thân mật.
Mấy tháng chia lìa không được nói chuyện nên lúc này quả nhiên là cơ hội tốt.
Không biết lại qua bao lâu Mộ Vãn Diêu mở miệng nhẹ nói với Ngôn Thượng: “Ca ca, ta có một việc muốn nói với chàng.”
Suy nghĩ trong đầu Ngôn Thượng đã có chút hỗn độn, chàng cố chống đỡ để nghe nàng nói chuyện, miệng hỏi: “Cái gì?”
Mộ Vãn Diêu: “Chàng còn nhớ rõ có một ngày ta ôm một chậu hoa súng tới tìm chàng không? Đó là vật đính ước của chúng ta.”
Ngôn Thượng ừ một tiếng: “Ta nhớ rõ.
Chậu hoa đó không phải vẫn để trong phòng của chúng ta hay sao? Ta thấy nàng ngày ngày đều phải chăm sóc nó một phen, năm nay ta không ở nhà hẳn là hoa nở đẹp lắm đúng không?”
Mộ Vãn Diêu nói: “Đó là ta lừa gạt chàng.”
Ngôn Thượng ngây ra hỏi: “Có ý gì?”
Mộ Vãn Diêu híp mắt, nhìn thấy ánh sáng phía sau lưng chàng càng lúc càng lớn.
Nàng nhìn chằm chằm nơi đó, miệng có lệ nói: “Bồn hoa súng kia vốn đã chết từ sớm.
Chàng không ở Trường An ba năm, trong lúc đó ta cũng không hề qua chỗ chàng.
Bồn hoa kia đã sớm bị bỏ mặc mà chết.
Nói cách khác thì vật đính ước của chúng ta đã sớm không còn.”
Ngôn Thượng: “.
.
.
.
.
.”
Mộ Vãn Diêu: “Nhưng ta sợ đó là điềm xấu, giống như chúng ta không thể ở bên nhau lâu dài vậy.
Cho nên trước khi thành thân ta đã đổi chậu hoa khác.”
Nàng dùng sức nắm lấy tay Ngôn Thượng, tai đã nghe thấy tiếng nói chuyện mang theo lo lắng của thủ vệ ở bên ngoài.
Mộ Vãn Diêu: “Ta không dám cho chàng biết.
Nhưng hiện tại không sao cả, chàng đã đưa ngọc bội cho ta chứng tỏ chàng đã chấp nhận ta.
.
.
.
.
.
Vậy chậu hoa kia không cần nữa, lúc về ta sẽ ném nó đi.”
Ngôn Thượng nói: “Ta biết.”
Mộ Vãn Diêu nhất thời ngẩn ra.
Ánh mắt nàng nhìn người trước mặt, hơi híp lại.
Nương theo ánh sáng chiếu vào càng lúc càng rõ, nàng nhìn thấy khuôn mặt chàng.
Lúc này trên trán chàng đổ mồ hôi, da mặt xanh trắng điển hình của người mất nhiều máu.
Vẻ xanh xao của chàng mang theo chết chóc, làm gì còn chút ôn nhuận như ngọc ngày thường nữa.
Nhưng giọng chàng vẫn bình tĩnh, nếu không phải nàng đã nhìn thấy thần sắc của chàng mà chỉ nghe giọng nói thì căn bản không đoán ra được tình trạng của người này tệ tới mức nào.
Ngôn Thượng ôn nhu cười nói: “Ta biết chậu hoa súng kia là giả.
Ta tự mình chăm sóc chậu hoa của chúng ta một năm, ngày ngày sợ nó chết, mỗi ngày đều phải xem một lượt thì làm sao không nhận ra chậu cây mới là giả chứ? Nhưng giả thì sao, ta biết Diêu Diêu cực kỳ muốn giữ ta lại mới dùng chậu hoa giả đó tới dỗ dành ta.
Nàng hy vọng hoa không chết, có thể sống lâu dài, điều này ta hiểu.
Chúng ta giữ lại chậu hoa đó đi, chỉ là tình cảm của chúng ta không nhất thiết phải ký thác trên một chậu hoa.”
Đôi mắt đen của chàng đã bắt đầu mơ màng, nhưng miệng vẫn ngọt ngào nói: “Diêu Diêu, ta yêu nàng.”
Chàng gằn từng tiếng: “Nàng nhất định phải tin tưởng dù có việc gì xảy ra thì ta vẫn yêu nàng.”
Mộ Vãn Diêu thất thần, nàng cố nhịn cảm xúc dâng lên, cả người hơi run rẩy.
Vì ánh sáng càng lúc càng rõ nên nàng đã nhìn thấy trọn vẹn nam nhân đang quỳ gối trước mặt mình, cả nửa người chàng đều ngâm trong máu loãng.
Sao lại chảy nhiều máu thế này?
Mộ Vãn Diêu hoảng hốt, vẻ mặt sợ tới vặn vẹo.
Nàng nắm chặt ngọc bội trong tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay mới có thể miễn cưỡng khống chế cảm xúc nói: “Ta tin tưởng chàng.”
Ngôn Thượng dần ngã xuống, lẩm bẩm: “Ta, ta.
.
.
.
.
.”
Mộ Vãn Diêu cực hiểu ý người nói: “Không phải chàng thấy mệt ư? Ngôn Nhị ca ca, chàng nhắm mắt lại ngủ một chút đi, chuyện tiếp theo.
.
.
.
.
.
để ta!”
Ánh mắt Ngôn Thượng vốn tan rã nay hơi ngưng lại nói: “Không.
.
.
.
.
.”
Mộ Vãn Diêu: “Chàng phải tin tưởng ta.”
Chàng ngẩn ra hồi lâu mới mơ hồ nói: “Ta chỉ nghỉ một lát, chúng ta ra ngoài được thì nàng nhớ gọi ta.”
Kỳ thật sau lưng chàng đã bị đá chọc một lỗ lớn, mà Phương Đồng cùng đám vệ sĩ khác đã chuẩn bị đi vào.
Phương Đồng vui vẻ gọi to vào bên trong để công chúa không cần lo lắng, bọn họ sẽ nhanh chóng cứu người ra.
Mộ Vãn Diêu không biểu tình mà ôm lấy Ngôn Thượng, khe hở phía sau càng lúc càng lớn.
Ngôn Thượng dựa trên vai nàng, nhắm mắt lại, lông mi dài nhẹ phất qua gò má chàng.
Lông mi chàng cọ qua khiến nước mắt của nàng rơi xuống.
Nàng mới không khóc!
Ngôn Thượng nhìn không thấy nên nàng sẽ không khóc cho bất kỳ kẻ nào xem!
Mộ Vãn Diêu nhìn chằm chằm đám hộ vệ, trong lòng cực kỳ hận Tần Vương và hoàng đế —— ngôi vị hoàng đế kia vừa không phải của Ngôn Thượng, vừa không phải của nàng, nhưng vợ chồng bọn họ lại phải vất vả làm lụng.
Giang sơn xã tắc này thật đáng giận!
Non sông Đại Ngụy thực đáng ghét!
Vì sao Ngôn Thượng lại bị thương?!
Mấy người Phương Đồng nỗ lực cứu công chúa và phò mã ra ngoài, thấy hai người chôn bên dưới cuối cùng lộ ra thì cả đám đều vui vẻ đi lên đón.
Nhưng vừa tới nơi bọn họ đã hoảng hốt thấy sau lưng phò mã là một mảng máu lớn.
Phò mã hấp hối tựa vào vai công chúa, sườn mặt trắng như giấy.
Mộ Vãn Diêu quát với người bên ngoài: “Còn không cứu chúng ta ra ngoài!”
Nàng lại hỏi: “Bắt được Tần Vương chưa? Bắt sống hắn cho ta, ta muốn tính sổ với hắn!”
Đám hộ vệ giúp đỡ nàng lôi Ngôn Thượng ra sau đó cẩn thận cõng ra ngoài.
Mộ Vãn Diêu vừa nghe bọn họ báo cáo chuyện bên ngoài vừa đi theo Ngôn Thượng.
Nơi này không có ngự y nên chỉ có thể dùng băng gạc băng bó một chút để cầm máu.
Giọng nàng căng thẳng ra lệnh: “Cẩn thận lưng chàng.
.
.
.
.
.
Có tảng đá găm trong đó, các ngươi đừng chạm bừa bãi.”
Phương Đồng: “Các vị đại thần.
.
.
.
.
.”
Mộ Vãn Diêu thở sâu một hơi: “Để bọn họ tới gặp ta.”
Không khí oi bức, ngưng tụ âm trầm.
Mộ Vãn Diêu ngẩng đầu nhìn trời và nghe thấy tiếng sấm ầm vang.
Trong tiếng sấm nàng nghiến răng nghiến lợi ——
“Bắt sống Tần Vương!”
—
Trong thành Trường An sấm sét chớp lóe chiếu lên khuôn mặt kinh hoảng của mọi người.
Ngôn Hiểu Thuyền cẩn thận dẫn mọi người chạy trốn, một đường lặng lẽ chạy tới ngõ nhỏ chỗ phủ công chúa.
Nhưng vì số người đi theo càng lúc càng đông, nàng lại không thể đuổi ai đi nên bọn họ di chuyển cồng kềnh, khả năng bại lộ càng tăng.
Ngôn Hiểu Thuyền chỉ vừa không để ý thì đám người lớn và trẻ nhỏ đã chen chúc khiến một đứa bé bị đẩy ra ngoài ngõ.
Cùng lúc ấy có tiếng gót sắt đuổi tới.
Tim nàng đập như sấm, cũng không kịp trách cứ kẻ đã đẩy đứa nhỏ kia mà chỉ vội đuổi ra ngoài muốn cứu đứa bé.
Đúng lúc này đứa nhỏ kia bị một đôi tay ôm lấy, mũi giáo của tiểu binh còn không kịp đâm thì hắn đã bị người ta kéo xuống đập ngất xỉu.
Một nữ lang trẻ tuổi xách cổ áo đứa nhỏ, tay thu lại sau khi tấn công tên tiểu binh.
Nàng ta quay đầu nhìn về phía Ngôn Hiểu Thuyền.
Triệu Linh Phi nhìn chằm chằm ngõ nhỏ phía sau Ngôn Hiểu Thuyền thấy có rất nhiều người đang trốn ở đó thì kinh ngạc nhíu mày.
Còn Ngôn Hiểu Thuyền thì vừa cảnh giác vừa cẩn thận nói: “Đa tạ nữ lang cứu giúp.
Ta đang dẫn người về nhà.
.
.
.
.
.
Huynh trưởng của ta là mệnh quan triều đình, chị dâu là công chúa được sủng ái.
Nếu có gì sơ xuất thì hai người họ sẽ bảo vệ ta.”
Triệu Linh Phi ngạc nhiên trừng to hai mắt, hô hấp phập phồng nói: “Ngươi.
.
.
.
.
.
huynh trưởng của ngươi là Ngôn Nhị ca sao? Chị dâu là Đan Dương công chúa ư?”
Nàng lại cảm thán thốt ra: “Hóa ra ngươi chính là muội muội của Ngôn Nhị ca! Ngươi chính là …….
biểu ca của ta.
.
.
.
.
.”
Nàng thiếu chút nữa đã nói ra chuyện Dương Tam nhớ mãi không quên em gái của Ngôn Nhị, đến nỗi người như nàng cũng nghe nói tới.
Nhưng nghĩ tới người tấn công thành hiện tại chính là Dương Tự, nàng lại không biết thái độ của đối phương thế nào.
.
.
.
.
thế là đành ngậm miệng.
Triệu Linh Phi nhìn chằm chằm Ngôn Hiểu Thuyền nghĩ thảo nào, bảo sao anh họ nhà mình lại thích nàng này như thế.
Khí chất dịu dàng, tâm địa lại thiện lương như thế này quả là quá giống Ngôn Nhị ca.
Ngôn Hiểu Thuyền cũng bất ngờ hỏi: “Nữ lang quen huynh trưởng của ta ư?”
Triệu Linh Phi cười một cái, có chút khoái hoạt đáp: “Đó là đương nhiên.
Ta là Triệu Linh Phi.
.
.
.
.”
Nàng chủ động nói: “Ngươi muốn dẫn những người này chạy tới phủ công chúa ư? Để ta giúp ngươi.”
Ngôn Hiểu Thuyền tự nhiên là vui vẻ.
Có Triệu Linh Phi tương trợ nên đoàn người chạy trốn thuận lợi hơn nhiều.
Nhưng hiện tại trong thành đều là địch, muốn tìm một con đường hoàn toàn an ổn là không thể.
Lúc còn cách phủ công chúa hai ngõ nhỏ thì bọn họ bị đuổi kịp.
Tiếng gót sắt rung trời đuổi theo phía sau.
Đây không phải quân của Lưu Văn Cát mà là quân của Dương Tự.
Quân đội vây quanh Ngôn Hiểu Thuyền, Triệu Linh Phi và mọi người phía sau bọn họ.
Một tên tiểu tướng cao giọng phẫn hận báo: “Tướng quân, lại là bọn họ đến ngăn cản chúng ta công thành! Bắc nha dùng đám dân chúng này ngăn cản chúng ta vậy không bằng chúng ta cho bọn chúng biết cách này căn bản vô dụng!”
Ngôn Hiểu Thuyền bỗng dưng ngẩng đầu nhìn về phía Dương Tam Lang đang cưỡi ngựa đen, cả người nguy nga như núi, trong tay cầm thanh đao lớn.
Triệu Linh Phi thì đứng trước người nàng, theo bản năng muốn che chắn cho mọi người phía sau.
Ngôn Hiểu Thuyền giật mình nói không nên lời còn Triệu Linh Phi lại nhìn người trước mặt gọi: “Biểu ca!”
Một tiếng biểu ca này khiến mọi người ở đây đều nhìn về phía Dương Tự.
Dương Tự lại không nhìn bọn họ nói: “Tránh ra.”
Ngôn Hiểu Thuyền mềm mại nói: “Không thể.”
Triệu Linh Phi kiên định nói: “Không thể.”
Ngôn Hiểu Thuyền: “Dân chúng là vô tội, vì sao lại thành vật hy sinh của các người?”
Triệu Linh Phi: “Muội ở Tây Vực mấy năm đã nhìn thấy nhiều chuyện nhưng cũng không có chỗ nào như thế này.
Biểu ca, huynh muốn tạo nghiệp thiên cổ hay muốn làm phản tặc thì muội cũng không ngăn cản, cũng vẫn gọi huynh một tiếng ‘biểu ca’.
Hôm nay huynh làm chuyện này muội cũng không có gì để nói, nhưng đây là dân chúng, muội và Hiểu Thuyền muội muội đương nhiên vẫn phải cứu họ.”
Dương Tự đạm mạc nói: “Các muội không phải đối thủ của ta.”
Ngôn Hiểu Thuyền cầu xin: “Chúng ta sẽ tới phủ công chúa, sẽ không đi ra ngoài, huynh coi như chưa phát hiện chúng ta đi.”
Triệu Linh Phi: “Biểu ca, huynh để Hiểu Thuyền muội muội rời đi nhé, để muội làm tù binh được không?”
Ánh mắt Dương Tự nhìn Ngôn Hiểu Thuyền, lại nhìn Triệu Linh Phi.
Hắn bị tiểu tướng quân bên cạnh khuyên ra tay, nói cái gì mà người làm việc lớn không cần để ý tiểu tiết.
Hơn nữa Thái Tử còn đang chờ hắn, nếu không đánh hạ được hoàng cung thì Trường An sẽ không phải của bọn họ.
Mà Dương Tự là kẻ có thể san núi băng rừng, đối phó với đám dân chúng tay không tấc sắt này thì có khó gì?
Dương Tự nhấc đao lên chĩa về phía hai nữ lang kia.
Chỉ cần hắn nhẹ nhàng vung lên thì tình nghĩa ngày xưa sẽ chẳng còn.
Người bên cạnh thúc giục hắn: “Dương tướng quân ——”
Ánh mắt Ngôn Hiểu Thuyền sáng ngời, nàng không nói gì mà chỉ ôm chặt đứa nhỏ trong lòng, rõ ràng không muốn khuất phục.
Triệu Linh Phi thì bày ra tư thế chống địch, lòng xót xa nghĩ ngày xưa nàng và anh họ tập võ cùng nhau nhưng nay hai người lại đối đầu.
Hiện tại nàng đã thoát khỏi ảnh hưởng của hắn, trở thành một nữ lang có chính kiến của riêng mình.
Lúc này nàng chỉ gọi hắn một tiếng biểu ca sau đó cũng không nói gì nữa mà ngẩng cằm, ánh mắt kiên định ý nói —— huynh muốn đánh thì đánh!
Oanh ——
Sấm đánh cả ngày còn mưa lúc này mới trút xuống, giọt nước bắn lên lưỡi đao trong tay Dương Tự khiến nó sáng lên.
Hai nữ lang trước mặt vẫn ngước mắt nhìn hắn.
Cách màn mưa Dương Tự cũng nhìn chằm chằm các nàng: Một người làm cho hắn mộng mơ không quên, một người là thân nhân cùng hắn lớn lên bên nhau.
Giờ họ lại đứng đối diện hắn.
Dương Tự nghiêng đầu qua một bên, tay nắm chặt dây cương giục ngựa quay đầu, miệng ra lệnh: “Đi ——”
Hắn quay đầu đi coi như không thấy những người này.
Ngôn Hiểu Thuyền và Triệu Linh Phi thấy vậy thì thở nhẹ một hơi, còn tướng sĩ phía sau hắn lại kinh ngạc.
Tiểu tướng không phục mà đi theo khổ sở khuyên: “Dương tướng quân, ngài buông tha cho bọn họ nhưng lúc chúng ta công thành tên thái giám kia sẽ dùng chính những kẻ này đối phó với chúng ta.
.
.
.
.
.”
Dương Tự phóng ngựa như bay nhưng giọng nói vẫn truyền lại rõ ràng: “Cổng hoàng thành có 6 cái, Lưu Văn Cát không có sức dồn hết dân chúng tới cả 6 cửa đâu.
Chúng ta sẽ tấn công nơi ít phòng bị nhất!”
Tiểu tướng: “Sao lại phải như thế.
.
.
.
.
.”
Dương Tự lớn tiếng đánh gãy lời hắn: “Quân lệnh như núi, tất nhiên là nghe ta!”
Hắn đã nói thế thì không ai dám cãi nhưng mà.
.
.
.
.
.
Chủ tướng nhân từ nương tay không thể xuống tay giết dân chúng còn kẻ địch lại đê tiện.
Cho dù chủ tướng có lợi hại thế nào thì có lẽ từ lúc này đã thua rồi.
—
Tại sơn trang nghỉ hè, Ngôn Thượng đến khiến Tần Vương rơi vào thế bị động.
Lúc sau phía Tần Vương có quân của Dương Tự hỗ trợ nên lại lật ngược thế cờ, nhưng tất cả đều chỉ phí công.
Đến lúc chạng vạng quân của Lý gia từ phía nam tới cứu viện, hơn nữa trời đột ngột mưa to ảnh hưởng tới chiến cuộc khiến quân của Tần Vương rất nhanh đã chiến bại.
Tần Vương bị bắt sống dẫn tới gặp Mộ Vãn Diêu.
Hắn bị người ta trói gô lại, cả người dính máu, lúc nhìn thấy đứa em gái cũng cả người ướt đẫm hắn lập tức cười to hỏi: “Sao vậy, Diêu Diêu, ngươi còn muốn cứu phụ hoàng ư?”
Hắn không thể hiểu nổi nói: “Ngươi cứu ông ta làm gì? Ông ta có thể cho ngươi làm hoàng đế hoặc cho ngươi ưu đãi gì ư? Ta mà làm hoàng đế thì ta cũng có thể cho ngươi.
Không phải ngươi muốn hàn môn phát triển ư, ta cũng không phải muốn hàn môn chết.
Ta chỉ là ——”
Hắn cắn răng, phẫn nộ lại bi thương nói: “Ta chỉ muốn sống sót!”
Mộ Vãn Diêu hờ hững: “Ngươi phải làm loạn thần tặc tử nhưng ta thì không.”
Tần Vương cười đến phát run.
Hắn ai oán nghiền ngẫm mấy câu “Loạn thần tặc tử” sau đó nói: “Chẳng lẽ ngươi không hận phụ hoàng sao? Năm đó ông ta đưa ngươi đi hòa thân chẳng lẽ không khiến ngươi hận? Diêu Diêu, đây chính là cơ hội báo thù tốt nhất.
Phụ hoàng cho ngươi binh, cho ngươi vào Trường An cứu ông ta đúng không? Ngươi chỉ cần đi muộn một chút, chỉ cần muộn một lát.
.
.
.
.
.
vậy ông ta nhất định chết.
Có Thái Tử điện hạ ở đó.
.
.
.
.
.
Thái Tử điện hạ sẽ giúp chúng ta giết ông ta!
Đợi ông ta chết rồi chúng ta lại phân ai làm hoàng đế không tốt sao? Ta và Thái Tử điện hạ đều sẽ giữ lời hứa với ngươi? Đến phụ hoàng ngươi còn tin, vậy vì sao không thể tin chúng ta? Diêu Diêu, ngươi để tay lên ngực tự hỏi xem ta và Thái Tử.
.
.
.
.
.
có ai ngoan độc được như ông ta?! Ai là đối tượng hợp tác tốt hơn ông ta?!”
Mộ Vãn Diêu ra lệnh: “Chặn miệng hắn lại, đừng để hắn nói nữa.”
Nàng quay đầu bước đi, sợ chính mình nghe tiếp sẽ không nhịn được động tâm.
Lúc này lòng nàng đã loạn, nàng quả thực bị Tần Vương thuyết phục.
.
.
.
.
Binh ở trong tay nàng, chỉ cần nàng tới muộn một chút.
.
.
.
.
.
—
Mưa như trút nước, binh mã được chỉnh đốn.
Mộ Vãn Diêu ngóng nhìn quân đội đông nghìn nghịt trong mưa, lại nhìn giọt mưa mà ngẩn người.
“Điện hạ, chúng ta sẽ phát binh trợ giúp Trường An sao?” Có đại thần tới hỏi.
Mộ Vãn Diêu đang chần chờ thì nghe thấy có giọng nói yếu ớt kiên định vang lên phía sau: “Lập tức trợ giúp Trường An.”
Mọi người đều quay đầu lại, Mộ Vãn Diêu cũng kinh ngạc quay đầu đỡ lấy cái người sắc mặt tái nhợt đang được hộ vệ dìu kia.
Nàng sốt ruột hỏi: “Sao chàng không nghỉ một chút.
.
.
.
.
.”
Ngôn Thượng trấn an cười với nàng và nghĩ làm sao chàng nghỉ ngơi cho được.
Lúc này chàng lại ra lệnh một lần nữa, mọi người không thấy công chúa lên tiếng thì cũng đi xuống làm việc.
Sau khi bọn họ rời khỏi đó chàng mới khẽ nói với vợ mình: “Ta biết nàng nghĩ cái gì, nhưng thời gian không còn nữa, người trong thành là vô tội.”
Mộ Vãn Diêu thấp giọng nói: “Chàng chỉ nghĩ tới dân chúng.”
Ngôn Thượng ngây ra nhìn nàng đáp: “Ta đứng về phía nàng bởi vì nàng không thể giết phụ hoàng của nàng được, dù là gián tiếp.”
Chàng nói: “Diêu Diêu, tội giết cha không nên do nàng gánh.
Lương tâm dày vò sẽ tàn phá nàng sau này.
Mặc kệ người bên ngoài như thế nào nhưng chúng ta phải làm việc không thẹn với lòng, không thể làm kẻ ác, bởi vì.
.
.
.
.”
Chàng nhìn màn mưa bên ngoài nhẹ giọng nói: “Có người so với chúng ta còn muốn làm chuyện này hơn.”
—
Nhưng có người muốn làm kẻ ác thì Ngôn Thượng và Mộ Vãn Diêu cũng chẳng thể can ngăn.
Khi quân cứu viện tới một vạn binh mã của Dương Tự bị đối phương và bắc nha liên thủ tấn công.
Lưu Văn Cát còn lôi cả dân chúng vào làm đệm lưng.
Sau khi chết không biết bao nhiêu người, đến hừng đông hôm sau, lúc mưa tạnh Dương Tự bị bắt.
Tin tức này truyền tới Đông Cung khiến nơi này một mảnh ai oán.
Thái Tử điện hạ cũng bị quân lính vây quanh, giam giữ như phạm nhân.
Lưu Văn Vát nói Tần Vương đã nhận tội, hiện đang thỉnh cầu bệ hạ khai ân.
Hoàng đế hỏi Thái Tử có gì muốn nói không, ví dụ như xin tha, hay giải thích gì đó thì ông ta đều muốn nghe.
Thái Tử trầm mặc.
Lưu Văn Cát thống khoái vô cùng mà nhìn hắn, nghĩ tới ngày đó chính kẻ này đã gián tiếp tạo thành bi kịch của mình.
Mà nay bản thân mình lại là người thẩm vấn hắn nên Lưu Văn Cát vui vẻ đến cả người run lên, hận không thể phanh thây kẻ này ngay lập tức.
Đông Cung là một mảnh thảm đạm, còn Thái Tử chỉ ngẩng mặt đạm mạc nói: “Việc trên thế gian này được làm vua thua làm giặc.
Ta không có lời nào để nói.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...