Ngôn Thượng cực kỳ kiên quyết nói: “Sao ngài lại nói cái này? Ta đã nói ta không làm bạn với ngài được.”
Hoặc là thành quyến thuộc hoặc cả đời không dây dưa.
Nhưng khả năng cả đời không dây dưa quá thấp.
Như vậy chỉ có thể là người yêu…… Ngôn Thượng vẫn luôn giãy dụa, chàng cảm thấy Bùi Khuynh không bảo hộ được nàng, cảm thấy chỉ có mình mới có thể vô điều kiện giúp nàng.
Nhưng chàng lại không tin mình có thể vĩnh viễn đứng ở phía nàng, tấm lòng vì thiên hạ của chàng quá nặng, nên khi đối mặt với tình cảm cá nhân chàng luôn phải hy sinh.
Có lẽ Mộ Vãn Diêu vẫn thích chàng, nhưng cũng hận chàng phản bội.
Cho nên nàng mới nói cái gì mà làm bạn, cho dù định nghĩa bạn bè của nàng…… chắc có bao gồm cả ngủ với nàng mà không có danh phận gì hết.
Ngôn Thượng không muốn như vậy.
Chàng nghĩ đến rối rắm, cố sửa sang lại suy nghĩ, muốn kiên quyết bày tỏ thái độ cự tuyệt làm bạn bè với Mộ Vãn Diêu.
Nhưng nàng lại chẳng thèm để ý tới cái này, chàng cự tuyệt cũng chẳng sao.
Nàng chỉ cười, lấy tay đẩy đẩy chàng.
Ánh trăng chiếu vào trên giường, nàng hứng thú bừng bừng nói: “Không cần lo cái đó.
Mau cùng ta tâm sự về suy nghĩ của ngươi, rồi chí hướng.
Ta thật sự rất tò mò về ngươi.
Ba năm…… Ngươi còn giống như trước kia không? Ngươi có còn tâm cao khí ngạo và không bị người bên ngoài đả động hay không?”
Ngôn Thượng bị nàng đẩy thì thẹn thùng, chàng quên mất ý nghĩ vốn có của mình sau đó không được tự nhiên mà nói: “Có cái gì mà nói đâu, ta vẫn là ta thôi.”
Nhưng bị Mộ Vãn Diêu đẩy chàng vẫn chậm rãi nói về ba năm nay của mình.
Chàng kể ban đầu mình đã cân bằng thế lực với Khương thị thế nào, rồi ban đầu người của huyện Nhương rất cứng rắn.
Còn có cả những gian nan khi xây học đường, rồi Khương thị ép chàng giết gà dọa khỉ như thế nào.
Mộ Vãn Diêu kinh ngạc hỏi: “Ngươi còn giết người?”
Ngôn Thượng thấp thấp giọng đáp: “Ừ.”
Mộ Vãn Diêu nhìn chàng, khi đối mặt với đại nghĩa chàng rất ít khi hối hận vì hành vi của mình.
Nhưng sau khi xong việc chàng vẫn sẽ tiếc cho kẻ bị chết dù có lẽ chàng không bị dày vò bởi vì chuyện phải làm thì chàng vẫn làm.
Huyện Nhương bị chàng xé rách một lỗ, nhưng chàng lại cùng Khương thị hợp tác, phát triển Nam Dương.
Vào năm thứ hai hoa màu được mùa, Khương thị thu được các loại thuế, lương thực so với trước đó nhiều nên bọn họ mới dần tán thành những cải cách của chàng với Nam Dương.
Sau hai năm này chàng chỉ tập trung thay đổi được ba lĩnh vực: Khuyến nông, chấn hưng giáo dục và trị an.
Mộ Vãn Diêu mỉm cười gật đầu nói: “Kẻ làm quan từ xưa tới nay đều phải chú ý tới ba điểm này.
Chẳng qua đa số quan viên thích làm trò bề ngoài, viết văn thật đẹp đẽ, kẻ khác thấy vậy thì cho rằng tình hình thực tế cũng tốt như vậy.
Những kẻ như thế lên chức rất nhanh nhưng trên thực tế có lẽ đa phần tinh lực của kẻ kia đều dùng để viết tấu chương thật đẹp rồi.”
Nàng trìu mến nhìn Ngôn Thượng nói: “Đáng tiếc ngươi không biết viết văn hay, những thứ ngươi viết đều quá…… khô khan”
Ngôn Thượng không để bụng nói: “Ta không muốn đem tâm tư dồn lên văn chương mà càng muốn vì bá tánh làm việc nhiều hơn.
Mấy năm nay ta lấy Nam Dương làm thí nghiệm, xem ta có thể phát triển nơi này đến mức nào.
Rốt cuộc ta muốn biết mình có thể đưa Nam Dương đi tới trình độ nào.
Hiện giờ việc diệt phỉ tuy là để kiềm chế Khương thị nhưng trên thực tế đây cũng là một việc cần làm.
Ta có khuyến nông thế nào nhưng mỗi năm phỉ tặc đến cướp bóc đều khiến bá tánh gặp khổ.
Đám giặc cướp kia không làm ăn gì mà thường cấu kết với quan viên.
Bọn chúng bỏ ra chút tiền là sẽ có quan viên bí quá hoá liều, nhẹ nhàng buông tha bọn này.
Vì thế bá tánh thu hoạch xong, ngoài nộp thuế, còn phải cúng cho đám giặc cướp…… Vậy họ còn lại bao nhiêu? Diệt phỉ là một bước cần phải làm ở Nam Dương.
Ta sợ quan viên Nam Dương không chịu diệt phỉ cho tốt nên cố ý viết một ánh văn nói ngần ấy năm bởi vì giặc cướp mà nhiều quan viên Nam Dương bị cách chức, đường quan lộ không thông.
Ta đếm ra có 50 người càng làm thì chức quan càng thấp, đây là do phong thủy của Nam Dương không tốt, cần phải sửa lại đường núi.
Nhưng núi bị đám phỉ tặc bá chiếm, thế nên diệt phỉ đương nhiên là cực kỳ quan trọng.
Nếu cứ tiếp tục thế này đường quan lộ vẫn sẽ ách tắc.
Đám quan viên nghe xong lập tức sợ hãi, làm gì có ai không dốc sức diệt phỉ?”
Nói đến phong thủy thì từ trước tới giờ người ta đều tin.
Những kẻ làm quan thấy chàng liệt kê ra nhiều quan viên bị cách chức thì cũng bán tín bán nghi, và muốn bắt đầu làm việc.
Mộ Vãn Diêu cũng khẩn trương nắm chặt cánh tay chàng hỏi: “Cái gì? Đến Nam Dương làm quan địa phương là đường làm quan sẽ tắc ư? Ngươi đếm được 50 kẻ như thế hả? Vậy ngươi……”
Thế chẳng phải nói Ngôn Thượng sẽ không thể quay về Trường An sao? Đường làm quan của chàng cũng bị tắc hả?
Mộ Vãn Diêu vốn không tin những thứ mê tín này nhưng sau khi Ngôn Thượng liệt kê ra số người thì…… Nàng cũng bắt đầu nghi thần nghi quỷ.
Ngôn Thượng đỏ mặt, hổ thẹn nói: “Chỉ là lừa gạt người khác thôi.
Ta tính cả những người như Lễ Bộ thượng thư của ba mươi năm trước thành ‘không thể thăng tiến, quả đáng tiếc’.
Trong một áng văn lớn, xen lẫn chút thông tin như thế cũng chẳng ai để ý đâu.
Nhưng nếu có người tinh tế xem xét thì sẽ thấy chỗ nào cũng có vấn đề.
Có điều bọn quan viên vốn nghi thần nghi quỷ quen rồi nên chẳng có kẻ nào đi tìm hiểu kỹ.”
Mộ Vãn Diêu bừng tỉnh “A……” một tiếng.
Sau đó nàng lại nghe thấy chàng nói việc xử lý tranh cãi của bá tánh, rồi mỗi năm vào mùa xuân chàng sẽ tự mình xuống ruộng trồng trọt với bà con……
Mộ Vãn Diêu chống tay lên má mà nghe, nàng còn kéo tay chàng, càng nghe càng không tự giác sán đến gần chàng.
Nàng ngửa đầu nhìn người trước mặt, hô hấp phất qua da thịt chàng nhưng vì Ngôn Thượng không nhìn thấy nên hoàn toàn không biết nàng đã sắp hôn lên mặt chàng rồi.
Cũng có thể chàng cảm nhận được nhưng lại không biết tư thế của hai người lúc này thân mật thế nào, cũng không biết nàng chỉ hận không thể ôm lấy mặt chàng mà nhìn cho thật kỹ ——
Nhìn kẻ đáng ghét này.
Nhìn kẻ ghê gớm này.
So với ba năm trước thì tư tưởng của chàng thành thục hơn, những việc chàng muốn làm ở Nam Dương cũng rất nhiều.
Chàng đã vạch ra quy hoạch hoàn chỉnh cho Nam Dương, lại dựa vào chức vụ huyện lệnh của mình mà khiến Thứ Sử phải nhường đường, còn cùng chàng hợp tác.
Chàng không cầu danh, không cầu lợi…… Nhưng sự tình lại làm đến hoàn hảo, dân tâm đương nhiên không cần cầu đã bay về phía chàng.
Người nhà nghèo lấy chàng vì vinh quang.
Ngày sau cũng sẽ lấy chàng làm cương lĩnh.
Mộ Vãn Diêu nâng đỡ quan lại nhà nghèo ba năm, trong lúc đó nàng ngăn chặn mọi tin tức về Ngôn Thượng, nhưng ngẫu nhiên vẫn có thể nghe được từ miệng quan viên cái tên Ngôn Tố Thần.
Đáng tiếc Ngôn Thượng là quan địa phương, không có liên quan gì mấy tới Trường An nên lực ảnh hưởng quá yếu…… Nhưng đêm này Mộ Vãn Diêu không tự giác nghĩ nếu Ngôn Thượng ở Trường An thì hiện tại người dìu dắt đám quan nhà nghèo sẽ là chàng đúng không?
Còn Bùi Khuynh thì tính cái gì? Hắn sẽ không thể không nhường đường cho Ngôn Thượng.
Chàng có phẩm chất cao khiết, lại được rèn luyện nhiều năm nên thủ đoạn cực kỳ khéo léo đưa đẩy……
Một đêm này Mộ Vãn Diêu ngồi bên cạnh nghe chàng nói những chuyện bình thường, ngôn từ nhạt nhẽo nhưng trái tim nàng vẫn không nhịn được đập bang bang, vì chàng mà cúi đầu khâm phục.
Cả người chàng đều phát ra ánh sáng khiến nàng luyến tiếc rời mắt.
Ngôn Thượng nói nhiều rồi mới dừng lại khẽ cười.
Mộ Vãn Diêu nghe đến mê mẩn, trong lúc bất giác chàng không chỉ nói với nàng mà còn tham khảo nàng về đạo làm quan.
Chàng đột nhiên dừng lại không nói khiến Mộ Vãn Diêu sốt ruột thúc giục: “Sao thế? Tiếp tục đi.”
Ngôn Thượng thấp giọng nói: “Nói lâu quá ta hơi khát nước.”
Vì mắt chàng không nhìn thấy nên nửa tháng này hai người đều ở chung một phòng, dù sao cũng giả vờ làm vợ chồng rồi nên Mộ Vãn Diêu cũng học được chút việc nhỏ có thể chăm sóc chàng.
Nghe chàng nói khát thế là cô công chúa tôn quý lập tức xuống giường đi rót nước.
Nhưng Ngôn Thượng lại giữ chặt nàng, bất đắc dĩ nói: “Ý ta là…… đã khuya rồi, điện hạ không định đi ngủ sao?”
Mộ Vãn Diêu sửng sốt, lại nhìn cái giường phía sau bình phong rồi nói: “Ta không muốn đi ngủ.”
Tuy hai người ở cùng phòng nhưng vì Ngôn Thượng giữ lễ nên bọn họ vẫn luôn ngủ khác giường.
Chàng ngủ giường ngoài còn Mộ Vãn Diêu thì ngủ ở bên trong.
Nhưng đêm nay Mộ Vãn Diêu có chút không muốn tách ra.
Nàng nhìn chàng đến si mê rồi lẩm bẩm: “Ta muốn nghe ngươi nói chuyện.”
Nàng ngồi lại, cúi đầu nhẹ kéo tay áo chàng hỏi: “Đêm nay ta và ngươi ngủ một giường, chúng ta thức đêm nói chuyện được không?”
Trái tim Ngôn Thượng nảy lên, trong lòng kinh sợ đến nỗi ngón tay chàng cũng tê dại.
Giữa đêm khuya mà nàng nói như vậy…… Đối với một đôi nam nữ mới vừa ở trong ngõ nhỏ hôn đến quên trời đất như bọn họ thì việc này quả là quá ái muội.
Ngôn Thượng nói: “Ngài đã đính hôn, ta cũng……”
Mộ Vãn Diêu lạnh giọng hỏi: “Ngươi đã đồng ý là sẽ từ hôn mà giờ muốn đổi ý hả?”
Ngôn Thượng ngạc nhiên, sau đó ôn nhu trấn an nàng: “Ta không đổi ý, về huyện Nhương ta sẽ xử lý việc này, nhưng dù ta không có hôn ước thì ngài cũng……”
Mộ Vãn Diêu hòa hoãn lại, không thèm để ý nói: “Ta cũng sẽ từ hôn.
Chẳng lẽ ngươi cho rằng Bùi Khuynh đối xử với ta như vậy mà hắn còn có thể đi tiếp ư? Hôn nhân của ta đã vì lợi ích thì một khi nó không khiến ta hài lòng tự nhiên sẽ bị ta chỉnh, không phiền ngươi lo lắng.”
Ngôn Thượng nghe nàng nói từ hôn một cách kiên định như thế thì trong lòng càng thầm vui mừng cho nàng.
Chàng vui vì hiện tại nàng đã có thể khống chế vận mệnh của mình, không bị khắp nơi thúc giục bức hôn như trước nữa.
Nhưng…… chàng vẫn cảm thấy cùng chung chăn gối không thích hợp.
Chàng chần chừ hồi lâu khiến Mộ Vãn Diêu chờ đến không kiên nhẫn, cảm thấy chàng bà mụ còn hơn trước kia.
Nàng bất mãn nói: “Ngươi sợ cái gì? Một đại nam nhân như ngươi thì ta làm được gì?”
Ngôn Thượng cười khổ.
Nàng vẫn cho rằng chàng còn ngây thơ dễ lừa như ba năm trước ư? Chẳng lẽ một nữ lang thiên kiều bá mị ngủ trên giường mà chàng lại không hề có chút ý tưởng gì ư?
Nhưng Mộ Vãn Diêu mà ngang ngược kiêu ngạo lên thì Ngôn Thượng cũng không cự tuyệt được.
Chàng vẫn phải thuận theo thế là nàng hứng phấn ôm gối mềm tới, vui vẻ ngồi trên giường của chàng rồi lôi kéo cháng nằm xuống cùng nói chuyện.
Trái tim chàng vẫn luôn đập bang bang, tuy không nhìn thấy nhưng mùi hương của nữ lang cứ quẩn quanh, tự chủ của chàng cũng vì thế mà suy yếu dần.
Ngôn Thượng đã không có cách nào nói nữa nhưng Mộ Vãn Diêu vẫn thúc giục nên chàng đành oán giận một câu: “Sao ngài lại cứ thế?”
Mộ Vãn Diêu trợn tròn mắt, khó hiểu hỏi: “Ta lại làm sao?”
Hiện tại nàng cực kỳ nghe lời, không làm gì, cũng không bắt nạt chàng thế chàng còn oán giận cái gì?
Ngôn Thượng nhẹ giọng nói: “Ôm ấp hôn hít đối với ngài cũng không có ý nghĩa gì, cũng không đại biểu cái gì.
Nhưng ta…… về sau đối với lang quân khác ngài đừng như thế.”
Mộ Vãn Diêu an tĩnh một chút mới nói: “Không có lang quân khác, chỉ có ngươi thôi.”
Bọn họ cùng nằm trên giường, nhìn sườn mặt của chàng, nhìn đôi mắt chàng buộc vải trắng, nhìn chàng ôn nhuận mềm mại không hề có tính công kích là nàng lại yên tâm.
Cả người chàng có cảm giác an toàn của thánh nhân khiến nàng khó cự tuyệt.
Dù vậy chàng cũng có điểm không đáng yêu của thánh nhân.
Nhưng nàng vẫn đặc biệt thích người này, cũng bắt đầu phát hiện thời gian không thể làm cho yêu thích này phai đi.
Nàng nhìn thấy chàng là vẫn sẽ thích đến không được.
Tóc nàng xõa trên gối, miệng mỉm cười nói: “Bùi Khuynh còn chưa lên giường của ta đâu.”
Ngôn Thượng: “……”
Chàng lập tức banh mặt, có chút không vui nói: “Ngài nói với ta cái này làm gì?”
Chàng không thích cùng nàng thảo luận về nam nhân khác, đặc biệt lại là nam nhân khác của nàng.
Mộ Vãn Diêu nhịn cười, không nói nữa.
Nhưng câu chuyện này một khi đã mở ra thì Ngôn Thượng lại chần chờ, chủ động khai thông đề tài hỏi: “Ba năm này điện hạ làm những gì?”
Mộ Vãn Diêu có lệ nói: “Ta có thể làm cái gì, chỉ vội vàng ôm quyền lực, thu nhân tâm.
Nói chuyện của ta không thú vị, nói chuyện của ngươi đi.”
Nàng rất thích nghe xem Ngôn Thượng đang làm cái gì, còn việc của mình nàng hoàn toàn không thèm để ý.
Nàng cảm thấy chuyện của mình tầm thường nên chỉ muốn nghe những chuyện chàng đã trải qua.
Nàng vốn hâm mộ anh hào trong thiên hạ, mà nay một vị anh hào dang ngủ cùng giường với nàng thì sao có thể không động tâm được?
Có vẻ như nàng đặc biệt hâm mộ người như Ngôn Thượng.
Còn chàng lại cố chấp nói: “Ta cũng muốn nghe chuyện của ngài.
Chuyện ngài làm sao lại không có ý nghĩa gì? Ta cảm thấy rất có ý nghĩa.
Vì sao ngài cứ luôn coi nhẹ bản thân, cảm thấy mình không tốt vậy? Năm đó ta đối xử với ngài như thế…… nhưng ngài đều tha thứ cho ta đấy thôi.
Điện hạ là, là……”
Chàng chân thành cảm thán: “Điện hạ là công chúa, là nữ lang tốt nhất thiên hạ.”
Mộ Vãn Diêu ngẩn ngơ, lập tức ngồi dậy, tóc dài rũ trên người chàng hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
Ngôn Thượng lập tức đỏ mặt, ý thức được mình vừa càn rỡ thế nào.
Chàng nắm chặt chăn gấm trên người mình, nghiêng mặt qua nói có chút không được tự nhiên: “Ta chẳng nói gì, ta nói điện hạ càng ngày càng tốt……”
Mộ Vãn Diêu thấy xấu hổ trong lòng.
Vì nàng căn bản không phải người tốt như chàng nói, nhưng chàng thấy như thế khiến nàng không nhịn được cảnh tỉnh bản thân, muốn mình thật sự trở thành người tốt.
Nàng muốn chàng kính nể mình, muốn chàng vì mình tự hào…… Mộ Vãn Diêu rũ mắt nhìn chàng hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Ta vẫn yêu quyền thế nhất.
Ngươi biết ta và ngươi không giống nhau, ta không thể mất quyền thế.”
Ngôn Thượng không nói chuyện.
Mộ Vãn Diêu lại cúi người nằm xuống bên cạnh chàng.
Ngôn Thượng không biết có phải mình nằm mơ không nhưng sau đó hai người tiếp tục nói chuyện phiếm.
Lúc chàng có chút buồn ngủ thì nghe nàng mơ hồ nói một câu: “…… Nhưng ngoài quyền thế thì ngươi xếp thứ hai.
Chỉ có ngươi có thể cùng quyền thế chống chọi, lôi kéo ta không bị nó cắn nuốt.”
Trong nháy mắt chàng lập tức tỉnh táo, nhưng khi chàng nín thở lắng nghe thì không thấy nàng nói gì nữa.
Trước mắt chàng đen như mực, bóng đêm có lẽ đã rất sâu, nhưng hương thơm bên cạnh vẫn như cũ.
Mộ Vãn Diêu nhẹ nhàng dựa gần cánh tay chàng, hơi thở cũng vững vàng hơn.
Chàng nhẹ nhàng gọi “Diêu Diêu” nhưng nàng không đáp lại thế là Ngôn Thượng cảm thấy hẳn là nàng ngủ rồi.
Chàng nhẹ nhàng thở dài, sờ soạng đắp chăn cho nàng, rồi mu bàn tay lại nhẹ nhàng chạm lên mặt nàng.
Chàng luôn lo lắng thân thể nàng không tốt, sợ một đường này khiến nàng bị bệnh nên bản thân cực kỳ để ý.
Thấy nhiệt độ cơ thể nàng bình thường chàng mới hoàn toàn yên tâm.
Nhưng Ngôn Thượng lại vì một câu cuối cùng kia mà lăn tăn, không biết đó là ảo giác của bản thân hay thật sự do nàng nói ra.
Thế là chàng nhẹ nhàng xoay người, nhẹ nhàng thở dài.
Trong lòng chàng kích động, lại sợ nàng sẽ cự tuyệt, sợ mình không làm được.
Trong bóng đêm chàng tự mình dày vò tra tấn bản thân ——
Chàng còn chưa thật sự cân bằng được quan hệ cá nhân và thiên hạ, có lẽ nào chàng sẽ thật sự khiến Mộ Vãn Diêu tổn thương nữa hay không.
Nếu chuyện như ba năm trước xảy ra lần nữa…… Mộ Vãn Diêu sẽ hỏng mất, mà chàng cũng sẽ hỏng mất thôi.
Lúc Ngôn Thượng xoay người thở dài thì Mộ Vãn Diêu nằm bên cạnh cũng vẫn còn thức.
Nàng mở đôi mắt to tròn trong bóng đêm, nhìn chàng trằn trọc, vì mình mà rối rắm.
Lòng nàng không nhịn được nhẹ bay lên, mềm mại như nước.
…… Nàng thế nhưng lần lượt vì Ngôn Thượng mà động tâm.
Không chỉ muốn ngủ với chàng mà còn muốn có chàng.
Nàng muốn xây lầu cao, dựng kim ốc để giấu chàng vào đó.
Nàng muốn trân trọng chàng, để không ai chiếm được, không ai nhìn được cái tốt của chàng.
Và quan trọng là để không ai có thể chia sẻ chàng, nhưng sao mà thế được.
Vì thế Mộ Vãn Diêu cũng phiền muộn mà thở dài.
Mà một tiếng thở dài này của nàng khiến kẻ đang đưa lưng về phía này lập tức kinh ngạc.
Chàng run run gọi nàng một tiếng nhưng không thấy nàng đáp lại, thế là chàng cũng an tĩnh, cho rằng có lẽ nàng nằm mộng mà thở dài.
Nhưng kỳ thật việc nàng nằm mơ cũng thở dài khiến chàng càng thêm đau lòng, cảm thấy đều là do mình không tốt.
Một đêm cứ thế trôi qua.
—
Đêm trôi qua thật an bình.
Mộ Vãn Diêu chưa bao giờ nói với Ngôn Thượng nhiều lời như vậy, cũng chưa bao giờ nghiêm túc tìm hiểu thế giới và ý nghĩ của chàng như thế.
Ba năm trước nàng chỉ muốn cùng người này có quan hệ tình nhân, sau đó hai người rơi vào ngõ cụt, quả thực không thể đi tiếp.
Lúc ấy Mộ Vãn Diêu không thể không xẻo tim mình.
Bởi vì nếu không làm thế thì có lẽ nàng sẽ hoàn toàn mất người này.
Không mổ tâm, nàng và Ngôn Thượng sẽ không thể thoát khỏi con đường cụt kia.
Đêm qua phải nói là rất tuyệt vời, Mộ Vãn Diêu cảm giác được mình và Ngôn Thượng tiến gần nhau hơn.
Chàng cũng hiểu được suy nghĩ của nàng, bản thân nàng cũng ngượng ngùng nói một vài lời sau đó mới chăm chú nghe chàng nói.
Khi chàng chăm chú lắng nghe nàng rất vui mừng, có cảm giác được người khác khen ngợi.
Cái hôn ở trong hẻm quả thực khiến người ta run rẩy nhưng cả đêm nói chuyện phiếm càng khiến linh hồn hai người thân cận hơn.
Đêm qua không biết hàn huyên bao lâu mới ngủ, nhưng sáng hôm sau tỉnh lại cả người nàng đều cảm thấy ấm áp vì cảm xúc còn sót lại tốt qua.
Buổi sáng Mộ Vãn Diêu tỉnh lại vẫn không nhịn được cười.
Nàng hơi sợ hãi sự việc tối qua chỉ là giấc mộng, nhưng nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới một ngày mình và Ngôn Thượng có thể hòa giải thế này.
Mộ Vãn Diêu lặng lẽ mở mắt, thấy người nằm bên cạnh vẫn đưa lưng về phía mình mà ngủ.
Mái tóc dày đen nhánh của chàng rũ trên gối, giống như mực nước.
Theo thói quen chàng vẫn ngủ đưa lưng về phía nàng, áo trong mỏng manh để lộ xương vai xinh đẹp như núi non.
Nam sắc quả là mê hoặc lòng người.
Cho dù chỉ là sau lưng, cho dù chàng chỉ mặc áo trong đơn bạc.
Mộ Vãn Diêu nhìn thấy thì mặt nóng lên, nhất thời cảm thấy kinh ngạc, trong lòng cũng khó chịu.
Nàng âm thầm nghĩ không hiểu bản thân làm sao, có phải đã lâu lắm không gần gũi người khác nên chỉ nhìn thấy lưng nam nhân nàng đã khát vọng đến thế không.
Đột nhiên Mộ Vãn Diêu nghe thấy Ngôn Thượng thở dài.
Nàng bị dọa nhảy dựng lên, vội ôm ngực, suýt nữa đã cho rằng việc mình nhìn chằm chằm người khác bị phát hiện.
Nhưng rất nhanh nàng đã nhớ ra đây là người mù, chàng còn đưa lưng về phía nàng thì có thể thấy cái gì? Thế là nàng lại yên tâm, hào phóng mà nhìn chằm chằm, tò mò vì sao sáng sớm mà chàng đã than thở.
Ngôn Thượng nằm trên giường một lát, vì đã quen tự hạn chế mình nên chàng chỉ nằm một lát đã chống tay ngồi dậy, trong khi Mộ Vãn Diêu vẫn còn muốn ngủ nướng.
Nàng nhận ra chàng đang quay đầu lại “nhìn” mình thế là vội nhắm mắt lại.
Sau đó nàng lại nhớ ra chàng không nhìn được.
Vì thế nàng lại lặng lẽ hé mắt.
Chàng đang cúi người, cổ áo hơi buông, một vài lọn tóc đen xõa trên xương quai xanh của chàng, cực kỳ đẹp đẽ.
Ngôn Thượng duỗi tay sờ trán nàng, còn Mộ Vãn Diêu thì vẫn không nhúc nhích, tùy ý để chàng thử nhiệt độ cơ thể mình.
Nàng chỉ ôm chăn, đỏ mặt nhìn chàng ghé sát vào.
Ai ngờ chàng càng lúc càng đến gần sau đó cả người lại cứng đờ, rồi thở dài, tay cũng rời đi.
Mộ Vãn Diêu: “……”
Nàng trố mắt một lúc lâu, rồi lại không nhịn được nhẹ nhàng cong môi cười, hiểu rõ Ngôn Thượng đang than cái gì.
Lúc chàng cong người thì biến hóa trên người chàng lộ rõ, phản ứng sinh lý này khiến chàng hoang mang, lại bất đắc dĩ.
Đó là lý do vì sao mới tỉnh dậy chàng đã than thở.
Mộ Vãn Diêu thì vẫn ung dung, lại có chút hứng thú xem diễn.
Chỉ thấy chàng xoay người đưa lưng về phía nàng, ngẩn ngơ mà ngồi.
Mộ Vãn Diêu còn đang chờ xem chàng giải quyết vấn đề của bản thân ra sao thì thấy chàng cứ ngồi đó bất động, sau đó lại thở dài.
Ngôn Thượng ngồi ở mép giường, tay chống mặt giường thở dài.
Phản ứng tự nhiên vào buổi sáng vốn không quá nghiêm trọng, chàng nhịn một chút là tốt.
Nhưng chàng đã đánh giá sai lực ảnh hưởng của Mộ Vãn Diêu đối với mình, cả đêm qua chàng đều phải chống cự dụ hoặc muốn tới gần người bên cạnh.
Mãi mới đợi tới sáng thế mà thân thể này lại thành thật hơn bản thân chàng nhiều.
Chàng đã nằm thật lâu nhưng phản ứng vẫn không tiêu tan, chàng cũng biết nếu cứ thế thì Mộ Vãn Diêu sẽ tỉnh.
Nếu nàng tỉnh thì chàng làm sao đối mặt đây?
Ngôn Thượng nhíu mày phiền não hồi lâu, ngồi đến cứng đờ hỏng mất.
Chàng càng muốn thân thể bình tĩnh thì nó lại càng mãnh liệt hơn, không chịu sự khống chế.
Ngôn Thượng quá sợ Mộ Vãn Diêu tỉnh lại sẽ phát hiện ra nên chàng giãy giụa hồi lâu cuối cùng không tình nguyện duỗi tay kéo đai lưng, ngón tay run run thò xuống dưới……
Có tiếng nữ lang khẽ cười.
Ngôn Thượng cứng đờ.
Cả người chàng bị người ta ôm lấy từ phía sau.
Mộ Vãn Diêu cực kỳ tự nhiên mà ôm chặt lấy eo chàng, bàn tay mềm mại đặt lên mu bàn tay chàng rồi chuyển hướng nhẹ hạ xuống.
Ngôn Thượng đã hoàn toàn cứng đờ, ngón tay nàng vừa dùng sức là eo chàng đã không tự giác lùi lại.
Lát sau chàng hổ thẹn muốn chết, cả khuôn mặt và cổ đều đỏ lựng.
Chàng kinh sợ gọi: “Diêu, Diêu Diêu?”
Mộ Vãn Diêu dựa vào cổ chàng, cười cười hỏi: “Sợ cái gì? Sao ngươi vẫn không nghĩ thoáng được nhỉ…… Tối hôm qua ngươi hôn ta say mê như vậy, lúc ấy ta còn tưởng ngươi đã tiến bộ ai ngờ đó chỉ là diễn trò, còn đây mới là thực.”
Chàng khàn giọng lắp bắp: “Ngài, ngài đừng nói nữa.”
Chàng khó chịu mà cong vai, lại dùng khuỷu tay đẩy nàng, run rẩy nói: “Ngài tránh ra, đừng, đừng động vào ta, một lát là tốt rồi ……”
Mộ Vãn Diêu không cho là đúng: “Cái này có là gì? Sao ngươi phải thế nhỉ? Để ta giúp nào.”
Chàng vẫn khẩn trương, vẫn không dám nhưng nàng lại khiến chàng thấy thoải mái, chỉ có thể há mồm thở dốc, cả người vốn căng chặt nay có thể thả lỏng.
Mộ Vãn Diêu kề sát thấy chàng hé miệng trầm mê quá hấp dẫn thế là không nhịn được cúi đầu hôn chàng.
Dưới sự kinh ngạc của đối phương nàng còn hùng hồn đầy lý lẽ nói: “Ai bảo ngươi hé miệng?”
Ánh mặt trời lọt vào trong phòng, tình ý của hai người đều khó nhịn.
Mộ Vãn Diêu đè Ngôn Thượng xuống giường sau đó nghịch ngợm lại cường thế mà ghé vào trên vai chàng, túm lấy tay không cho chàng cự tuyệt.
Cả người chàng bị nàng chọc ghẹo mà run lên, hơi nóng bốc cao khiến hô hấp của chàng hỗn độn.
Đến cuối cùng không rõ là ai hôn ai và ai đang luyến tiếc rời đi.
Sau khi mọi thứ kết thúc Mộ Vãn Diêu cũng mặt đỏ tai hồng, nhưng nàng chỉ gạt sợi tóc trên mặt cho Ngôn Thượng sau đó rũ mắt nhìn chàng.
Cánh môi chàng đỏ ửng, tai cũng đỏ, miệng thở phì phò mơ hồ nghiêng về phía nàng gọi: “Diêu Diêu……”
Mộ Vãn Diêu đỏ mặt không nói lời nào.
Ngôn Thượng lại nắm lấy tay nàng, do dự một chút mới hỏi: “Ngài có cần ta giúp không?”
Mộ Vãn Diêu: “……?”
Chàng còn có dũng khí này sao? Sao nàng không biết nhỉ?
Mộ Vãn Diêu cười rộ lên: “Giúp thế nào? Dùng tay? Không cần đâu, ha ha.
Ta không có nhu cầu mãnh liệt như ngươi.”
Nàng cất tiếng cười quyến rũ nhưng hàm ý trong lời nói lại khiến chàng càng đỏ mặt hơn.
—
Lúc ăn sáng Hàn Thúc Hành cảm thấy hai người kia có chút không thích hợp, nhưng hắn cũng không quá hiểu người Đại Ngụy nên cũng không để ý mà chỉ nói đến tin tức mình do thám được.
Ngôn Thượng nói cần chờ hai ngày, chàng muốn nói với vị huyện lệnh ở đây về tình hình hiện tại.
Qua hai ngày tiếp theo huyện lệnh chỗ này đã sắp điên lên.
Vì công chúa không thấy đâu mà hộ vệ của công chúa đã tới gần nên Khương thị càng tăng áp lực cho ông ta.
Nếu không bắt được người thì mọi người sẽ phải trả giá lớn…… Mà đúng vào lúc này chính là thời cơ mà Ngôn Thượng chờ đợi, vì thế chàng muốn tới đàm phán với huyện lệnh.
Trước khi đi chàng do dự hỏi Mộ Vãn Diêu: “Sau khi kết thúc việc này ngài sẽ đến Kim Lăng.
Vậy ngài…… Có thể chờ ta hay không?”
Mộ Vãn Diêu kỳ quái hỏi: “Chờ ngươi làm gì?”
Ngôn Thượng nói: “…… Chờ ta đi Trường An.
Ta nghĩ, liệu chúng ta có thể bắt đầu lại hay không?”
Mộ Vãn Diêu ngơ ngẩn, không nghĩ tới Ngôn Thượng sẽ nói như vậy.
Chàng đứng ở cửa phòng tạm biệt nàng, lại cúi đầu nhẹ giọng nói với nàng những cái này: “Ta giải quyết xong chuyện thành hôn sẽ đi tìm ngài, chờ một năm sau nhiệm kỳ của ta ở Nam Dương kết thúc ta sẽ đi tìm ngài ngay…… Được không?”
Mộ Vãn Diêu im lặng một lát, cuối cùng mới cong mắt mở miệng nói dưới sự thấp thỏm của chàng: “Được.”
Nhưng một năm quá dài.
—
Ngôn Thượng đi rồi, Mộ Vãn Diêu thì chơi xích đu một mình trong viện.
Chiều hôm đó cuối cùng cái xích đu này mới làm xong, nàng đang chơi thì nghe được tiếng động bên ngoài.
Vừa ngẩng đầu nàng đã thấy Phương Đồng mang theo đám hộ vệ tới.
Phương Đồng nhìn thấy công chúa thì tất nhiên vừa kích động vừa yên tâm, còn Mộ Vãn Diêu chỉ khẽ cười, nhìn thấy bọn họ tới nàng cũng vui vẻ.
Vì Phương Đồng đã đến chứng tỏ Bùi Khuynh khống chế được huyện Nhương, và Trường An có thể rút ra tay ra đối phó Nam Dương.
Mọi chuyện nên kết thúc rồi.
Nhưng trong giờ khắc Phương Đồng yên tâm nói rằng bọn họ có thể đi Kim Lăng thì nàng vẫn ngồi trên xích đu thảnh thơi nói chuyện phiếm với hắn: “Ta muốn có Ngôn Thượng cả đời.”
Phương Đồng sửng sốt hỏi: “Ngài có ý gì?”
Mộ Vãn Diêu không chút để ý đáp: “Không có gì, nói tình huống của huyện Nhương cho ta nghe.”
Phương Đồng trầm mặc một chút mới nói thứ mà công chúa để ý nhất: “Vị hôn thê của Ngôn Nhị Lang…… Hiện giờ huyện Nhương cho rằng Nhị Lang đã chết, nhưng vị hôn thê kia vẫn muốn vì hắn thủ tiết, phụ thân nàng ta đang khuyên nhủ nữ nhi không cần như vậy.”
Lời Phương Đồng nói làm Mộ Vãn Diêu vốn còn đang do dự lập tức hạ quyết định.
Nàng cong môi nói: “Vì hắn thủ tiết sao? Tức là chỉ cần hắn trở về, chỉ cần hắn còn sống thì Diệu Nương kia vẫn muốn gả cho hắn sao? Tiện nghi cho tên Ngôn Thượng kia quá.
Một khi đã như vậy thì ta sẽ để Bùi Khuynh lại huyện Nhương, còn Ngôn Thượng…… thì ta muốn giam cầm, cưỡng bách hắn cùng ta đi Kim Lăng rồi cùng về Trường An.
Ta muốn bức bách hắn cưới ta.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...