“Cảnh Dương, đợi chút nữa nhớ chăm sóc Cảnh Chiêu, cho dù có chuyện gì xảy ra, cũng không được hành động xằng bậy, có nhớ không?”
Thiên Hậu xoay người nhìn hai đứa con mình.
Dứt lời, trên mặt bà hiện lên vẻ tàn khốc.
Cảnh Dương biến sắc, dường như đã đoán được gì đó, hắn vội vã gật đầu.
Trên đời này, người có thể làm cho mẫu hậu trịnh trọng như thế, ngoài mấy vị chân thần mới thức tỉnh ấy thì còn ai nữa.
Quan hệ của Phượng Nhiễm và Thượng Cổ chân thần rất tốt.
Hôm nay phụ hoàng giao lại vị trí Thiên Đế cho nàng ta, ngay lúc này Thượng Cổ chân thần lại bắt giam bọn họ, chắc hẳn là vì không muốn bọn họ làm hỏng mất chuyện tốt của Phượng Nhiễm chứ gì.
Xem ra vị chân thần được cả Tam Giới tôn sùng đó, hóa ra cũng chỉ được như vậy! Cảnh Dương khinh thường nhìn, đáy lòng nảy sinh oán giận.
“Vu Hoán, có lẽ Triêu Thánh Điện rất quen thuộc với ngươi rồi nhỉ? Nếu đã đến thì vào luôn đi, chắc cũng không cần bổn quân phải tự mời đâu.” Giọng nói sắc bén vọng lại từ trong điện, Vu Hoán căng thẳng, quay sang gật đầu với Cảnh Dương và Cảnh Chiêu, dẫn theo hai người họ đi vào trong đại điện.
Vương tọa phía trên đại điện, Thượng Cổ mặc một bộ cổ bào đỏ sậm, quan ngọc trước trán đen như mực.
Nàng lạnh lùng hạ mắt quan sát phía dưới đại điện, tất cả mọi thứ trong mắt nàng chỉ nhỏ bé như con sâu cái kiến.
Thiên Khải miễn cưỡng ngồi nhàn nhã bên cạnh, ấn ký tử nguyệt trên trán âm u hiện lên.
Dung nhan tà mị, kiêu kỳ, ẩn theo sự uy nghi lãnh đạm.
Vu Hoán đi đến đại điện, ngước lên hai người trên vương toạ, bà trầm mặc hồi lâu, rồi cúi mặt, khẽ nói: “Bái kiến Thượng Cổ thần quân, Thiên Khải thần quân.”
Mộ Quang đột nhiên truyền đế vị cho Phượng Nhiễm, hóa thân thành đá.
Thượng Cổ lại cùng Thiên Khải đồng loạt xuất hiện ở Tiên GIới, mang Triêu Thánh Điện từ vùng hỗn độn trở lại, xem ra chuyện năm xưa… Ngài ta đã biết.
Hiện giờ không thể nói bà đang sợ hãi hay nhẹ nhõm, tới lúc này, ngoài việc có thể bảo vệ Cảnh Chiêu và Cảnh Dương bình an, nhất thời trong đầu Vu Hoán không thể nào nghĩ ra thêm lý do nào cả.
Đại điện đang cực kỳ im ắng, Cảnh Dương và Cảnh Chiêu đồng loạt nhìn lên hai người trên vương tọa, không hiểu sao trong lòng lại cực kỳ kính sợ, lập tức trầm mặc quỳ xuống theo Thiên Hậu.
Nhất là Cảnh Chiêu, đáy mắt màu xám tro như chết chóc của nàng vô cùng bất an.
Đây không phải lần đầu tiên nàng gặp Thượng Cổ, nhưng lại là lần đầu nhìn thấy dáng vẻ của một Thượng Cổ chân thần, bễ nghễ thế gian, rạng rỡ tựa hệt ánh trăng.
Trong nháy mắt, giống như đột nhiên tỉnh ngộ, nàng ở cảnh giới Thương Khung với người kia đã trăm năm, nhưng chưa hề có được ánh mắt của hắn.
Thế gian này, nếu người ta đã say đắm Thượng Cổ, làm sao có thể yêu được thêm nữ tử khác chứ?
Thế nhưng, Cảnh Chiêu lại bỗng dưng nghĩ rằng, Bạch Quyết à, nếu như Thượng Cổ không yêu ngươi, vậy thì đó đúng là kiếp nạn lớn nhất của cả đời ngươi rồi.
“Vu Hoán, bổn quân không hề thích những hồi ức trước kia chút nào, nói đúng hơn là lỗi lầm của mình.
Nếu nói hối hận lớn nhất của ta thì đó chính là mang ngươi từ Phượng Tộc về Triêu Thánh Điện vào mười hai vạn năm trước.”
Một lúc lâu sau, giọng nói lạnh băng vang lên khắp điện, khiến người ta khó lòng thấu được tâm tình của người nói.
Vu Hoán chậm rãi ngẩng đầu, đáp: “Thần quân nói quá rồi, Vu Hoán có tài đức gì… Để thần quân quan tâm chứ?”
“Không, ngươi có đấy.” Thượng Cổ vung tay đập xuống tay vịn, phát ra âm thanh giòn giã, giống như tiếng lòng đang đập thình thịch của Vu Hoán: “Tình nghĩa chủ tớ của ngươi và ta đã sớm cắt đứt, đưa ngươi về Triêu Thánh Điện, chứ không phải xử phạt ở Huyền Thiên Điện, là sự nể nang cuối cùng ta dành cho Mộ Quang.”
Lời Thượng Cổ vừa dứt, Vu Hoán chợt đờ người, sắc mặt lập tức ảm đạm.
Hai mắt Cảnh Chiêu ngập nước, thấy Thiên Hậu chật vật như vậy, bèn muốn tiến lện, nhưng lại bị Cảnh Dương giữ chặt.
Cảnh Chiêu quay đầu lại nhìn về Cảnh Dương, hắn đang nhếch miệng quay sang hướng Thượng Cổ.
“Thần quân là chúa tể thế gian, muốn giáng tội lên người Vu Hoán, Vu Hoán không còn lời nào để nói.
Chỉ có điều Cảnh Chiêu, Cảnh Dương không liên quan đến chuyện năm ấy, kính xin thần quân đừng giận chó đánh mèo.”
Vu Hoán bảo vệ Cảnh Dương và Cảnh Chiêu ở phía sau lưng, ánh mắt hiện lên tia kiên quyết.
Cảnh Chiêu và Cảnh Dương thấy thế liền vô cùng cảm động.
Thượng Cổ nheo mặt lại, trông có phần trầm ngâm.
“Vu Hoán, ngược lại thì ngươi là một mẫu thân tốt đấy.” Khóe miệng nàng hơi nhướng lên, nhưng không hề vui vẻ: “Ta không trừng phạt ngươi trước mặt chúng tiên, nhưng không có nghĩa hai đứa con nhà ngươi không được biết chân tướng năm xưa.”
Vu Hoán đột nhiên ngẩng đầu, cuối cùng cũng có vẻ sợ sệt lẫn trốn tránh.
Cảnh Chiêu, Cảnh Dương sững sờ, nhìn sắc mặt này của Thiên Hậu, bọn họ không khỏi bất an.
“Tội của ngươi, chết muôn lần cũng khó chuộc nổi.”
Thanh âm phán quyết mang theo hơi lạnh thấu xương, vọng ra khắp đại điện.
Cảnh Dương, Cảnh Chiêu sững sờ ngẩng đầu, bắt gặp Thượng Cổ đang đứng khỏi vương tọa, gương mặt chứa chan nghiêm nghị.
“Sáu vạn năm trước, ngươi dẫn Nguyệt Di và chúng thần sa vào linh nhãn đại trận diệt thế, khiến bọn họ chết thảm nơi hạ giới.
Tru sát thượng thần viễn cổ, đây là tội thứ nhất.”
Dọc theo từng bậc cầu thang bằng trầm thạch, Thượng Cổ bước xuống chậm rãi.
“Ngươi nhận nhờ vả của Vân Trạch chưởng quản Phượng tộc, một vạn năm trước tự tiện vứt bỏ Phượng Hoàng ở đầm lầy Uyên Lĩnh, tự sinh tự diệt.
Cướp vị trí tộc trưởng, đây là tội thứ hai.”
Cảm nhận thấy ánh mắt không ngờ của Cảnh Dương và Cảnh Chiêu, bờ vai vốn dựng thẳng của Vu Hoán nay lại run rẩy.
Bà chậm chạp nhắm mắt lại.
“Ngươi là Thiên Hậu, vốn nên phúc trạch Tam Giới, nhưng lại dùng quyền lực làm chuyện riêng.
Kích động chiến tranh Tiên – Yêu, khiến hai giới tử thương vô số, Tam Giới không thể bình an, đây là tội thứ ba.”
Thượng Cổ đứng giữa thang đá, dừng bước.
“Vu Hoán, đừng nói vị trí Thiên Hậu, cả cái chức thượng thần, ngươi làm gì có tư cách hưởng lấy chứ?”
Vu Hoán trợn mắt, ngẩng đầu, sợ hãi trong lòng dần tản đi, bà khàn giọng nói.
“Thần quân, ngài cao cao tại thượng, từ nhỏ đã ở phía trên cao so với chúng thần.
Nếu ngài bé nhỏ như hạt cát bụi, không biết còn có thể dùng mấy lời này giáo huấn ta nữa không?”
“Ta chỉ vì mình thôi, sai chỗ nào cơ chứ? Nếu như ngày trước Nguyệt Di không chết, làm sao ngài có thể tuẫn thế, làm sao Thượng Cổ Giới bị phong ấn chứ? Làm sao ta có thể trở thành chí tôn tồn tại trong Hậu Cổ Giới được? Ta cẩn trọng vì Phượng Tộc sáu vạn năm, chẳng qua Phượng Nhiễm tốt số mà thôi.
Tại sao nó mới sinh ra mà có thể ẵm được cái chức hoàng giả Phượng Tộc, còn cao quý hơn cả ta vậy?”
Phượng Cổ nhìn Vu Hoán điên cuồng thao thao, đột nhiên nhớ tới năm xưa.
Trong đám người Phượng Tộc, Vu Hoán kiễng chân, cứng cỏi nhìn về phía nàng.
Rút cuộc là khi nào, Vu Hoán đã biến thành cái bộ dạng này vậy? Quả là độc đoán, ngang tàn…
“Vu Hoán, ngươi cho rằng Thượng Cổ từ nhỏ đã là chân thần ngay rồi sao?” Nhìn dáng vẻ Vu Hoán hùng hổ dọa người, Thiên Khải đột nhiên mở miệng.
“Ý gì đây? Thiên Khải thần quân, thế gian này vốn không công bằng, ai ai cũng vì bản thân, tại sao mỗi ta là không được?” Vu Hoán khẽ giật mình, ngẩng đầu nói.
“Tuy Thượng Cổ là nhờ Tổ Thần dùng lực hỗn độn nặn nên, nhưng khi khải trí đã phải nhập thế luân hồi muôn kiếp.
Mỗi đời đều trải qua kiếp nạn: tham, sân, si, hận, ái, ác, dục… Không thiếu cái nào, nếu thất bại phải lịch kiếp vãng sinh lại.
Cứ mãi như thế suốt vạn năm mới tu thành chính quả, dùng cơ thể hỗn lực tấn lên chân thần.
Ngay cả Phượng Nhiễm cũng vậy, kỳ thật hoàng giả Phượng Tộc đều là một người duy nhất.
Chỉ có điều, hoàng giả sẽ liên tục trùng sinh, liên tục lịch thế, liên tục diệt vong.
Phượng Hoàng có thể bất tử, nhưng chắc chắn không thể nhớ được mình đã từng yêu ai, từng đau khổ như thế nào trong suốt trăm năm.
Đây chính là nguyên do tại sao mười vạn năm một lần, Phượng Hoàng mới hàng thế.
“Thế gian này không có chuyện gì cho không cả.
Tới lúc này, ngươi có từng cảm thấy hối hận không?”---Đọc FULL tại ---
Vu Hoán dần dần mê mang, đối diện với đôi mắt màu tím của Thiên Khải, bà thất thần: “Không, ta không sai, ta không hề sai…”
Cảnh Dương và Cảnh Chiêu lo lắng nhìn gương mặt hoảng loạn của Thiên Hậu, muốn đỡ lấy bà nhưng không thể nhúc nhích.
Trong lòng bọn họ, Thiên Hậu vốn luôn cao quý, nghiêm trang, là người hai bọn họ tôn quý nhất thế gian này.
Nhưng hôm nay…
“Dù thứ hại Cảnh Giản chết thảm La Sát là ham muốn quyền lực của ngươi, nhưng mà Mộ Quang lại vì ngươi hóa thân thành đá, cam nguyện giam cầm trọn đời một chỗ.
Ngươi cũng không hối hận sao?”
Thượng Cổ rủ mắt, nói khẽ, thần sắc khó phân.
Vu Hoán thất thần, bỗng khôi phục thần trí.
Bà đột nhiên quay phắt người lại, nhìn về Cảnh Dương và Cảnh Chiêu, sắc mặt chợt tái mét.
Vu Hoán hấp tấp chìa tay bắt lấy bọn họ, nhưng khi cả hai né tránh mình, cả người bà dường như đã thực sự sụp đổ.
“Cảnh Chiêu, Cảnh Dương…” Vu Hoán vội vã, dường như muốn cố gắng giải thích với hai người: “Mẫu hậu không muốn gì cả, ta chỉ không ngờ Cảnh Giản và phụ hoàng các con lại…”
Nhận thấy đôi mắt đau buồn của hai đứa con nhà mình, Vu Hoán im bặt.
Bà đột nhiên quay phắt đầu lại, điên loạn như ma quỷ, hai mắt đỏ ngầu: “Thượng Cổ, cớ sao ngài lại trở về chứ! Ngài hủy hoại mất tôn vinh ta mất sáu vạn năm dựng lên, tiêu diệt sự bảo bọc của Mộ Quang đối với ta, đá phăng mất sự mong chờ của các con ta dành cho ta, ngài còn muốn làm cái gì nữa? Đày ta vào luyện ngục Cửu U sao? Ta nói cho ngài biết, ta không sợ, cũng không hối hận…”
“Con hối hận rồi.” Giọng nói kiên định run rẩy vang sau lưng Thiên Hậu, bà kinh ngạc quay lại, thấy Cảnh Dương đang nhìn mình chằm chằm, khóe miệng mím chặt đến nỗi trào ra máu.
“Mẫu hậu, con không hối hận làm con của phụ hoàng, làm huynh trưởng của Cảnh Giản, nhưng nếu để được chọn, Cảnh Dương ước gì mình không phải con trai của mẫu hậu.” Hắn nhìn thoáng về hướng Thiên Hậu, dùng sức quỳ trên mặt đất dập đầu ba cái, rồi rướn thẳng người bước ra ngoài điện, bước chân loạng choạng, không hề quay đầu lại.
Cả người Vu Hoán run rẩy, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt dường như đang dâng trào huyết lệ.
Cảnh Chiêu thấy thế không đành lòng, cuối cùng không cam tâm rời khỏi đại điện như Cảnh Dương.
“Vu Hoán, ta không đày ngươi vào Cửu U, cũng không khiến ngươi hồn phi phách tán.
Tội nghiệt hôm nay của ngươi, đều do một phần sai lầm ta năm xưa gây ra, thế nên ta sẽ chấm dứt nó.” Thượng Cổ xoay người, không hề nhìn Vu Hoán, thần lực ánh bạc tuôn trào từ lòng bàn tay nàng, bao bọc lấy Vu Hoán.
Năm đó, nếu nàng không giúp Vu Hoán thăng lên thượng thần, có lẽ bà ta sẽ không trở thành một con người như ngày hôm nay.---Đọc FULL tại ---
Cảnh Chiêu cả kinh, muốn áp sát gần Thiên Hậu, lại bị luồng thần lực hung hăng bắn ra.
Vu Hoán bị nâng lên không trung, thần lực ngũ thải tuôn ra từ lòng bàn tay bà, biến mất khỏi điện.
Sắc mặt bà cực kỳ trắng bệch, cuối cùng cũng hoảng sợ: “Thần quân, ngài còn muốn làm gì nữa!”
“Năm đó ta giúp ngươi thăng vị thượng thần, mới khiến cho ngươi nảy sinh ra lòng tham lam.
Vu Hoán, ngươi không còn tư cách ở trong Tiên Tộc nữa rồi, thần lực và thần mạch tộc phượng hoàng trên người ngươi, đã bị ta thu lại hết.”
Bạch quang chói mắt quấn quanh người Vu Hoán, thần lực chậm rãi bị hút ra, tiếng tiên cốt đứt gãy hòa chung với thanh âm huyết dịch phun trào, vang cả đại điện, nghe không khác gì sự tra tấn đau khổ nhất thế gian.
Gương mặt Vu Hoán nhăn nhúm lại, bà thảm thiết gào lên.
Cảnh Chiêu khóc đỏ mắt, chỉ biết ra sức dập đầu với Thượng Cổ xin tha.
Tiếng đập giòn giã với nền đất lát trầm thạch, hòa chung với âm thanh rên rỉ của Vu Hoán, trông vô cùng bi thương.
Thượng Cổ chậm rãi nhắm mắt, không hề dừng lại.
Một đạo thần lực hùng hậu dũng mãnh lao về phía Vu Hoán, Thiên Khải thở dài một tiếng, quay mặt sang chỗ khác.
Nửa canh giờ sau, mọi tiếng động bỗng ngừng lại.
Thượng Cổ thu hồi thần lực, Vu Hoán bỗng chốc rơi xuống từ không trung, ngã sấp mặt bên cạnh người Cảnh Chiêu.
Áo bào trắng thuần nhiễm vài vệt máu đỏ, Vu Hoán khó khăn ngẩng đầu, khiến Cảnh Chiêu đang nức nở một bên cũng phải lập tức nghẹn ngào che miệng.---Đọc FULL tại ---
Thiên Hậu không còn thần lực và tiên mạch nữa, tức khắc mất hết khí khái hoa lệ, cả người tiều tụy trông như một bà lão.
Cảnh Chiêu ôm lấy Thiên Hậu, run rẩy không thể thốt thành lời.
“Thượng Cổ thần quân, thứ ngài ban tặng cũng đã thu hồi lại, có phải sắp đưa ta vào địa ngục Cửu U nữa không?” Vu Hoán trống rỗng ngẩng đầu, giọng khàn đặc nói.
Từ đầu đến cuối, Thượng Cổ không hề ngoái đầu lại.
Thiên Khải thấy thế liền dõi theo gương mặt lạnh lẽo chất chứa sự mệt mỏi của nàng.
“Vu Hoán, ngươi làm loạn Tam Giới, bổn quân trục xuất ngươi khỏi hàng ngũ tiên nhân, ngươi cũng không thể bước vào luân hồi.
Không già, không chết đi, không thể tấn nhập tiên, yêu, hay người, mãi mãi trôi nổi bên ngoài Tam Giới, nhận lấy mười vạn năm cô tịch khổ đau.”
Thượng Cổ dừng lại một chút, rồi mới tiếp tục: “Vu Hoán, bổn quân chưa bao giờ lấy đi thứ gì của ngươi cả.
Kết cục hôm này chung quy chỉ do ngươi mà thôi.”
Lời vừa dứt, Thượng Cổ cùng Thiên Khải đồng loạt biến mất khỏi đại điện Triêu Thánh.
Cảnh Chiêu chứng kiến Thiên Hậu tuyệt vọng, trong lòng không khỏi đau khổ.
Bị Tam Giới đày đọa, bị người thân nhất vứt bỏ, dùng thân thể phàm nhân vĩnh viễn không thể luân hồi, trải qua khổ đau, không được giải thoát trong tận mười vạn năm… Cuộc đời như thế, sống không được, chết không xong.
Đối với mẫu hậu, đây không khác gì hình phạt kinh khủng nhất, nặng nề nhất.
Thượng Cổ thần quân, người tàn nhẫn nhất thế gian này, chính là ngài chứ không ai khác.
Nàng nâng Thiên Hậu dậy, bước ra khỏi Triêu Thánh Điện.
Thân ảnh gầy yếu còng xuống, như thể mất hết sinh cơ.
Sau khi Thượng Cổ Lịch được tái sử dụng một trăm năm, Tam Giới vốn không ngừng đấu đá lại nghênh đón biết bao nhiêu việc lớn chỉ trong vòng một ngày.---Đọc FULL tại ---
Thiên Đế Mộ Quang hóa thân thành tảng đá vĩnh viễn canh giữ ở biên giới Tiên – Yêu, Phượng Hoàng lên ngôi Thiên Đế… Còn thêm cả việc, tội lỗi sáu vạn năm trước ở Thượng Cổ Giới của Thiên Hậu bị vạch trần, bà phải nhận lấy trừng phạt của Thượng Cổ chân thần.
Chỉ trong một đêm bị mất hết cả thần vị lẫn tiên mạch, vĩnh viễn bị Tam Giới ruồng rẫy.
Không ai biết bà đã đi nơi nào, biến thành bộ dạng gì.
Chỉ biết rằng từ ngày hôm đó, có một kẻ bị chúng sinh Tam Giới vứt bỏ, kẻ đó không còn là chính mình, không phải tiên, yêu hay ma, mãi mãi trọn đời cô tịch..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...