Thiên Khải ôm A Khải đang cứng đờ như một khúc gỗ, dõi theo Thượng Cổ bước ra khỏi màn sáng.
Trong lòng bàn tay của y thấm đẫm mồ hôi, xưa nay y vốn luôn chẳng màng quan tâm đến vạn vật, nhưng không hiểu sao lúc này lại cảm thấy vô cùng khẩn trương, bỗng đột nhiên y nhớ về lời nói của Bạch Quyết ở cảnh giới Thương Khung….
Người cứu ngươi không phải là ta hay Chích Dương, mà chính là Thượng Cổ…
Thiên Khải ngừng thở, nhìn sang phía Thượng Cổ một thân huyền bào.
Thượng Cổ, năm xưa phải chăng nàng đã quên kể cho ta hay biết điều gì?
Thượng Cổ đứng trước mặt Thiên Khải, cảm nhận ánh mắt của y hơi chăm chú quá mức, nàng bỗng cau mày: “Thiên Khải?”
Thiên Khải xốc lại tinh thần, lúng túng đảo mắt, trầm giọng nói: “Thượng Cổ, muội nhớ lại chuyện Hậu Trì rồi sao?”
A Khải đang cúi thấp đầu, hai cái tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy áo bào của Thiên Khải, bộ dạng đáng thương như sợ bị bỏ rơi.
Thượng Cổ không trả lời Thiên Khải, nàng cúi xuống nhìn A Khải.
Im ắng một hồi đột nhiên bắt lấy A Khải đang ủ rũ, nàng nắm lấy cổ áo của cậu, răn dạy: “A Khải, ta dạy con như thế nào? Thẳng lưng híp ngực lên nào, bộ dáng vô tích sự đó sau này sao lấy vợ nổi?”
Thiên Khải thả lỏng trong lòng, khóe miệng cong lên, lùi về sau hai bước.
A Khải ngơ ngác ngẩng đầu, đôi mắt to chớp chớp, chân ngắn đung đưa hồi lâu trong ánh mắt có chút tức giận của Thượng Cổ, bờ môi run rẩy gọi: “Cô cô…”
Thượng Cổ phất tay áo, vỗ nhẹ lên trán cậu, âm thanh thanh thúy vang lên.
A Khải chưa kịp nói gì, Thượng Cổ đã nâng đầu cậu lên, không hề nháy mắt mà ngước nhìn cậu, đôi mắt màu trà đen ẩn hiện tiếng thở dài.
“A Khải…” Thượng Cổ kéo A Khải vào trong lòng, bàn tay có chút cứng ngắc, khẽ đặt trên lưng A Khải, nhẹ nhàng vỗ về, cuối cùng nàng thì thầm: “Ta là mẫu thân con đây.”
Bị bất động ngả trên vai của Thượng Cổ, mới đầu A Khải hơi có phần cứng ngắt, đến khi bàn tay êm ái vỗ về lên lưng cậu, tiếng khóc nức nở đột nhiên vang lên.
Cậu bé òa lên thảm thiết, như thể sông Hoàng Hà vỡ bờ đê, hai tay bé xíu ra sức ôm lấy người Thượng Cổ.
“Mẫu thân… Mẫu thân…”
Tiếng khóc ban đầu vô cùng kinh thiên động địa, sau đó thút thít từng nấc một cách ngẹn ngào. Thượng Cổ nghe thấy, trong lòng chua xót bất lực, nàng ghì chặt ôm lấy con mình vào lòng, trong mắt ngập tràn ý tự trách.
Lần đầu mới gặp A Khải, bóng lưng nho nhỏ ấy, nở nụ cười tươi rói như Vô Hoa Quả, cậu bé lon ton khắp Thanh Trì Cung, dè dặt cẩn thận sáp lại gần nàng, gọi nàng một tiếng “Cô cô”…
Sợ hãi, bất an, mong chờ của cậu… Đáng nhẽ nàng phải sớm nhận ra, lại cứ ngu xuẩn cho rằng A Khải là do một nữ tử phàm trần sinh ra.
Nàng chờ đợi A Khải trăm năm, đó vốn chính là niềm an ủi duy nhất của nàng ở Ẩn Sơn, vậy mà nàng lại tự tay ruồng bỏ cậu, thậm chí còn gọi cậu là A Khí (Khí: vứt bỏ)
Hậu Trì, ngươi quả thật hồ đồ! Dù Bạch Quyết có khốn nạn, tuyệt tình đến cỡ nào, nhưng chung quy A Khải vẫn vô tội.
Nhớ lại thân ảnh mặc hỉ bào đỏ thẫm trên cảnh giới Thương Khung, gương mặt lãnh lẽo của hắn, bờ môi Thượng Cổ không khỏi xẹt qua một vòng tự giễu, nàng rũ mắt… Thượng Cổ à, có nghĩ đó là lựa chọn của ngươi hay không?
Hậu Trì là ngươi, ngươi cũng chính là Hậu Trì, dù cho có bao biện như thế nào, cũng không thể thay đổi sự thật hai ngươi chính là một.
Nhưng cuối cùng, giống như Bạch Quyết khi thức tỉnh, không còn đơn thuần là Thanh Mục ngày trước, nàng… cũng vĩnh viễn không thể quay về lại như trước.
Hậu Trì có thể tùy hứng, nhưng Thượng Cổ không thể.
Hậu Trì có thể tự do yêu, nhưng Thượng Cổ không thể.
Hậu Trì có thể vì một người mà phụ lòng toàn bộ muôn dân trăm họ, còn Thượng Cổ bắt buộc không thể.
Tuy rằng thất vọng phẫn nộ đến cùng cực, nhưng nàng thậm chí không cần hỏi Thiên Hải nguyên nhân sao lại dấu diếm mình.
Nàng yêu Thanh Mục một trăm năm, ngây ngốc ôm lấy niềm tin ở Ẩn Sơn suốt một trăm năm, thậm chí đến tận ngày đại hôn của hắn đều chưa từng buông bỏ.
Nhưng chính vì chấp niệm không buông ấy của nàng đã hại Cổ Quân hồn phi phách tán, Bách Huyền thi cốt vô tồn.
Yêu Thanh Mục không chỉ là sự sai lầm duy nhất của nàng, mà nàng còn quá cố chấp.
Cuối cùng, hại người hại mình.
Thượng Cổ thở dài một hơi, xốc lại tinh thần hỗn loạn, nàng ôm lấy A Khải đang nức nở trên vai mình xuống, xoa nhẹ đôi bàn tay của cậu, ấm áp thủ thỉ: “A Khải, là mẫu thân sai.
Sau này dù có chuyện gì xảy ra chăng nữa, ta sẽ không bao giờ bỏ con nữa đâu.”
Đây là đứa con máu mủ ruột thịt của mình, là người thân thuộc nhất, là người quan tâm nhất của nàng.
A Khải mím môi, hung hăng gật đầu, mắt sưng húp như hai hạt bồ đào, nhưng thần thái rực rỡ như thể soi rọi khắp cả thế giới.
Thượng Cổ lau khô vệt nước mắt của cậu, chậm rãi nói: “A Khải, sau này, con sẽ tên là… Nguyên Khải.”
Đứng đầu vạn vật, khai mở thiên địa sinh trưởng.
(Vạn vật chi thủ, khải thiên địa nhi sinh)
Con của nàng, có thể mang một cái tên hay như thế, dẫu gì cũng là ước nguyện nông cạn nhất của nàng.
Thiên Khải ở bên ngẩn người, y nhìn sang A Khải, một gương mặt y hệt Bạch Quyết, trong lòng y có chút đắng chát.
Thượng Cổ xem trọng nhất là thân nhân, hiện tại, bọn họ mới thật sự là người một nhà.
“Thiên Khải, là huynh phong ấn thần lực của A Khải à?” Thượng Cổ tụ lại thần lực, đương nhiên đã nhìn ra hỗn lực bao phủ trên người A Khải.
Thiên Khải lấy lại tinh thần, gật đầu, nói: “A Khải xuất thế càn hệ quá lớn, vì vậy ta mới phong ấn lực lượng của nó.”
Lực hỗn độn lăng giá cùng với thiên địa, nhưng nói đi phải nói lại… Đây cũng chính là nguồn thần lực mang trọng trách nặng nề nhất.
Hỗn Kiếp giáng xuống, chỉ có lực hỗn độn mới có thể phá giải được.
Nếu như có thể, y mong A Khải chỉ đơn thuần được kế thừa tiên lực của Bạch Quyết mà thôi.
Thượng Cổ nhíu mày, nàng giao lại A Khải vào tay y, trầm giọng nói: “Thiên Khải, đưa A Khải quay về Thanh Trì Cung, ta ở điện Thương Khung chờ huynh.”
Thiên Khải cầm lấy A Khải đang còn chưa muốn rời đi, y thấy Thượng Cổ sắp cất bước bèn đột nhiên gọi: “”Thượng Cổ!”
Thượng Cổ quay người, lẳng lặng nhìn y.
“Muội không trách ta?”
“Lạ quá đấy, sao lại phải trách chứ?” Thượng Cổ rủ mắt, vẻ mặt thoáng sững sờ, giọng nói nặng nề khó giải thích được: “Trăm năm tương bồi ở Ẩn Sơn, ơn nghĩa chiếu cố A Khải, ban đầu huynh thức tỉnh ở cảnh giới Thương Khung cũng vì ta.
Thiên Khải, nhưng thứ này ta còn chưa đảm đương nổi.”
Quan trọng nhất là huynh và Chích Dương, vô luận chuyện gì phát sinh, đối với ta, hai huynh đều là người trọng yếu nhất.
“Không phải.” Thiên Khải đã chạy tới, đứng trước mặt Thượng Cổ, chắc nịch nói: “Ý ta không phải chuyện này, Thượng Cổ, năm đó…” Y dừng một chút, một tia lo lắng vốn chờ đợi từ lâu chực trào nổi lên trong mắt: “Sao muội lại chọn tuẫn thế?”
Có phải đúng như lời Bạch Quyết nói không…
“Không biết, ta nghĩ chắc vì cứu Tam Giới đi.”
Giọng nói Thượng Cổ thanh trầm tĩnh lạnh, Thiên Khải dường như đã mất hết sức lực, y rũ mắt.
Thượng Cổ nhìn y nửa ngày, mới đột nhiên nói: “Thiên Khải, có phải huynh còn lừa ta cái gì nữa không?”
Đồng tử Thiên Khải hơi co lại, y hỏi lại: “Muội nói cái gì cơ?”
“Ta chỉ có trí nhớ Hậu Trì, Hỗn Kiếp của ba trăm năm trước, ta chưa biết đã xảy ra chuyện gì nữa? Có phải huynh còn gì đó giấu ta sao?”
Thiên Khải mở to mắt, thất thanh: “Thượng Cổ, muội nói gì vậy, còn ký ức ba trăm năm, muội vẫn chưa khôi phục sao?” Khó trách lại không trách y vì từng gây ra Hỗn Kiếp…
Chỉ là, sao lại có thể chứ, ngoài kiếm Cổ Đế và Hỗn Lực có thế phong ấn trí nhớ của Thượng Cổ, trên đời còn ai có thể làm được nữa, trừ phi Tổ Thần Kình Thiên hàng thế… Nhưng từ mấy vạn năm trước, Tổ Thần đã hóa thành hư vô rồi mà!
Thượng Cổ nhìn bộ dáng kinh ngạc của Thiên Khải, cũng không muốn nhắc lại chuyện này, dặn dò: “Đưa A Khải về Thanh Tri Cung đi, ta ở điện Thương Khung đợi huynh.
Đến lúc đó, nếu huynh muốn kể về sự tình đã xảy ra năm đó, cũng chưa muộn đâu.”
Thượng Cổ quay người, bay về phía cảnh giới Thương Khung, Thiên Khải khựng lại một chút, nhìn về A Khải tội nghiệp trong lồng ngực mình, cười khổ nói: “Xú tiểu tử, ta lại bị mẫu thân con vứt bỏ rồi.”
A Khải quơ lấy bàn tay Thiên Khải, thì thầm nói: “Tử Mao đại thúc, người còn A Khải mà.” Nói xong, cậu còn cọ cọ vào ngực của y, giống như mọi ngày.
Thiên Khải giật cả mình, mỉm cười nói: “Tên tiểu tử thúi này!” Nghe A Khải nói như thế, nội tâm y ít nhiều cũng tốt hơn một chút, gõ gõ cái trán của A Khải, hai người quay về lại cung Thanh Trì.
***
Nam Hải.
Đảo Ngô Đồng.
Trên đảo là vô số tiên thụ (thụ: cây) ngất ngưởng cao mấy trượng, xanh ngắt một mảnh.
Phía cực đông là điện Phượng Hoàng, bởi vì sự trở lại của Phượng Nhiễm nên nó được bố trí rực rỡ, khang trang hẳn.
Nhưng Phượng Nhiễm lại khăng khăng dựng một gian nhà trúc phía sau chính điện, lấy làm nơi nghỉ ngơi.
Các trưởng lão trong tộc chờ mong hơn cả mười vạn năm ròng, ai ai cũng coi Phượng Hoàng như bảo bối quý giá, hiển nhiên mọi sự chú ý đều đặt hết trên người nàng.
Khắp vạn năm nay, danh tiếng hỏa phượng hoàng Phượng Nhiễm trong Tam Giới đều chỉ có duy nhất một từ “nóng nảy”, nhưng Phượng Nhiễm thức tỉnh ở đảo Ngô Đồng lại vô cùng khác lạ, bình tĩnh trầm lặng, khiến mấy vị trưởng lão vốn lo lắng lại vui mừng khôn nguôi.
Phượng Kỳ trưởng lão vuốt ve chòm hoa râu đẩy cánh cửa của nhà trúc ra, thấy Phượng Nhiễm đang nghiêm chỉnh ngồi, trong tay đang nghiền ngẫm thư tráp mà các trưởng lão tặng, đáy lòng ông có chút cảm khái.
Năm đó bị Tam Giới ruồng rẫy, Phượng Nhiễm ngổ ngáo ngày xưa, bây giờ cũng đã toát lên sự uy nghiêm của một vị hoàng giả.
Nghe thấy tiếng bước chân, Phượng Nhiễm bèn ngẩng đầu nhìn về phái cửa, ánh mắt ẩn chứa sự mệt mỏi, cười nói: “Phượng Kỳ, cho ta một chút thời gian, lễ nghi trong tộc nhiều quá, quy củ cũng không ít, ta mới đọc một nửa thôi.”
Đại trưởng lão Phượng Vân bế tử quan đã hơn vạn năm, đại sự trong tộc luôn do nhị trưởng lão Phượng Kỳ làm chủ, lần này nàng trở về, việc đăng vị cũng nhờ một tay Phượng Kỳ chủ trì.
Trước kia, khi Phượng Hoàng đăng vị sẽ mời chúng thần thượng cổ dự lễ, tiểu tiên ở hạ giới sẽ tới triều bái.
Ngày nay Tam Giới đã xoay chuyển, tất cả đều được giản lược hết.
Nhưng dù sao cũng là tộc Phượng Hoàng thượng cổ, chút lễ nghi còn lại đã đủ làm khổ Phượng Nhiễm rồi.---Đọc FULL tại ---
“Không sao, bệ hạ lần đầu sống ở đảo Ngô Đồng, hiển nhiên sẽ chưa quen hết với mọi thứ mà, chờ sau này sống lâu thuận tiện rồi, ai da…”
Nghe tiếng thở dài của Phượng Kỳ lại vang lên, mấy ngày nay toàn bị giày vò quá sức vì lời thỉnh tội đến từ mấy vị trưởng lão, Phượng Nhiễm chuẩn bị trấn an ông thì Phượng Kỳ bỗng tiếp tục: “Bệ hạ, Thiên Đế đã đứng ngoài đảo nửa ngày rồi.
Ngài ấy đứng đầu một giới, cứ như vậy liệu có ổn không?”
Nửa ngày trước, Thiên Đế đã xuất hiện bên ngoài đảo Ngô Đồng, nhưng chưa hề tiến nửa bước vào phạm vị của đảo.
Khi Phượng Nhiễm biết chuyện, cũng chỉ lấy cớ bận rộn khước từ đuổi y, sau đó chả thấy nhắc lại việc này nữa.
Mấy vạn năm nay, Thiên Đế chấp chưởng Tiên Giới, Phượng Kỳ thấy cảnh này hiển nhiên sẽ cảm thấy sự sắp xếp đây không hề hợp lí chút nào.
Phượng Nhiễm lắc đầu nói: “Phượng Kỳ, lúc này ông ta đến đây chắc hẳn là vì muốn kéo Phượng Tộc vào trận doanh của Tiên Giới.
Ở La Sát, ta đã ban xuống pháp lệnh phượng Hoàng rồi, chuyện này không có khả năng đâu.”
Thấy Phượng Nhiễm nói chắc như đinh đóng cột, Phượng Kỳ cũng có chút hơi xúc động, nhớ lại người Phượng Tộc chết thảm ở Đệ Tam Trọng Thiên, ông nghẹn ngào: “Ta cũng không đồng ý việc Phượng Tộc tham gia tranh giao Tiên – Yêu, lúc trước Phượng Tộc chưa có người nắm đầu, tất nhiên chỉ có thể nghe lời Thiên Hậu điều khiển.
Ôi, ta cũng đã từng làm rất nhiều chuyện hồ đồ.”
“Chuyện cũ đã vậy rồi, trưởng lão không cần để tâm.” Thấy Phượng Kỳ cũng giống nàng, Phượng Nhiễm cảm giác một chút an ủi, nhận thấy Phượng Kỳ mấp máy bờ môi, giống như còn phần muốn giải bày, nàng bèn mở lời: “Trưởng lão có ý nghĩ gì, cứ nói đi đừng ngại.”
“Bệ hạ, kỳ thật ta không nói điêu về Thiên Đế đâu.
Nhưng mấy năm gần đây, ngài ấy thực sự đã phù hộ Phượng Tộc chúng ta đấy.
Đó đều là thật hết.
Hôm nay, vì không muốn kéo Phượng Tộc dây vào Tiên Giới nên ngài ấy mới dừng lại ở bên ngoài đảo.
Chi bằng, bệ hạ thử gặp ngài ấy một lần đi, được không?”
Phượng Nhiễm hơi nhíu mày, nhìn lại Phượng Kỳ, thấy ánh mắt ông vẫn luôn giữ vững lập trường, bèn thích thú cười nói: “Làm sao trưởng lão lại tin tưởng tuyệt đối như thế?”
Phượng Kỳ khép hai tay trước ngực, từ tốn nói: “Bởi vì Thiên Đế không phải Thiên Hậu, tính cách Cảnh Giản điện hạ thuần phác chất lương, chắc hẳn từ do cách dạy dỗ của cha hắn đấy.”
Phượng Nhiễm bỗng nhiên đanh mặt lại, đáy lòng gắt gao, nàng buông xuống thư tráp trong tay, khẽ gật đầu, trầm mặc hồi lâu, rồi mới rời khỏi nhà trúc.
Phụ hoàng của Cảnh Giản, cho dù nàng không thích, cũng không thể cự tuyệt y đứng ngoài cửa như thế được.---Đọc FULL tại ---
***
Bên bờ đảo Ngô Đồng có vô số cồn cát nhỏ rải rát.
Thiên Đế đứng dưới một rặng cây dâu già ở bên ngoài phía xa đảo, trông có phần trầm ngâm.
Nghe thấy tiếng bước chân phía sau lưng, y quay đầu lại, thấy Phượng Nhiễm một thân trang phục hoàng đế, vẻ mặt uy nghiêm.
Y không khỏi vui mừng, y làm sai nhiều chuyện như thế rồi.
Tới tận lúc này đây, cuối cùng một vài việc cũng có thể được cứu rỗi, quay về lại quỹ tích ban đầu.
“Phượng Nhiễm, Cảnh Giản ở núi Thiên Từ, sau này nếu như có dịp, cô tới đó thăm nó một chút cũng tốt.”
Không phải y không biết rõ tâm tư của thằng con nhà mình, nhưng cho tới bây giờ, hết thảy đều quá trễ.
Y và Vu Hoán tội lỗi vô số, không phải ông trời không giáng xuống quả báo, chỉ là tất cả đều đổ lên hết người của Cảnh Chiêu và Cảnh Giản.
Ánh mắt Phượng Nhiễm trầm xuống, nói: “Bệ hạ tới tận nơi này, chắc sẽ không chỉ vì một câu nói này nhỉ?”
“Tất nhiên là không phải rồi, Phượng Nhiễm, năm đó Vu Hoán lưu đày cô ở đầm lầy Uyên Lĩnh, đúng thật vì nàng ấy biết rõ cô là hoàng giả của Phượng Tộc, chuyện này, là chúng ta…”
Phượng Nhiễm xua tay, cắt ngang lời Thiên Đế: “Lúc trước bệ hạ cũng biết ư?”
Thiên Đế cười khổ: “Lúc trước dù chưa xác định, nhưng cũng đoán được chút ít.
Chuyện này là lỗi ta, ta sẽ không trốn tránh.”
“Được rồi, cũng đâu có ở đầm Uyên Lĩnh đâu chứ.
Sau này có gặp lại, ta mong sẽ không nhắc lại chuyện này nữa.” Cảnh Giản đã chết, gánh chịu hết thảy tội nghiệt của Thiên Hậu mà ra đi, bây giờ nàng không thể quấy bừa đòi lại công bằng ngày xưa trước mặt cha mẹ hắn.
Thấy Phượng Nhiễm hơi có chút không kiên nhẫn, Thiên Đế cũng không định tiếp tục chủ đề đó nữa, y khẽ niệm tiên chú, một cuộn quyển trục càng óng xuất hiện trong tay.
Y khựng lại một chút.
Trước vẻ mặt ngập tràn hồ nghi của của Phượng Nhiễm, y quay sang: “Hôm nay ta tới đây, đúng thật là có chuyện muốn nhờ, kính xin Phượng Hoàng có thể đồng ý.”
Thấy y trịnh trọng lên tiếng, lại xưng danh Phượng Hoàng, Phượng Nhiễm bèn trầm giọng: “Chuyện gì?”
“Mời Phượng Hoàng xuất đảo, tới Thiên Cung.”
Phượng Nhiễm không tiếp, cau mày: “Thiên Đế, ngày trước ta đã từng nói, chắc hẳn ông chưa quên.”---Đọc FULL tại ---
“Không phải là Phượng Tộc.” Thiên Đế hơi hơi trầm giọng: “Chỉ mỗi một mình Phượng Hoàng cô thôi.
Ta hy vọng Phượng Hoàng có thể kế nhiệm vị trí Thiên Đế, điều khiển Tiên Giới vượt qua kiếp nạn lần này, đây là chiếu thư truyền ngôi.”
Phượng Nhiễm chậm rãi híp mắt, nói: “Thiên Đế, ông có ý gì?”
Mộ Quang là người được Thượng Cổ tuyển chọn kỹ càng.
Công lao to lớn sáu vạn năm chấp quản Tiên Giới, sao lại đưa ra sự quyết định này chứ?
Thiên Đế thở dài một hơi, y ngậm ngùi nhìn sang phía cây dâu già, đột nhiên nói: “Phượng Nhiễm, ngươi muốn tới Thượng Cổ Giới nhìn thử không?” Thấy Phượng Nhiễm không nói, y tiếp tục: “Nơi đó là nhà của tộc phượng hoàng thượng cổ, có lẽ cô cũng nên quay về một lần.”
“Vị trí Thiên Đế cần sự cương trực công chính, ta không đảm đương được.
Công bằng mà nói.
Tâm tư riêng của ta quá lớn, Phượng Nhiễm à, chiến tranh hai giới căng thẳng như dây đàn.
Ta và Vu hoán không thể điều lĩnh Tiên Giới được nữa, không phải chúng ta sợ hãi lùi bước, mà là… Từ lúc bắt đầu, đã không có tư cách rồi.”
Phượng Nhiễm không đáp lại, nghe những lời Mộ Quang nói, chắc hẳn là vì lúc trước ở Thượng Cổ Giới, Thiên Hậu đã gây ra chuyện gì đó sai lầm… Chỉ có điều, rốt cuộc bà ta đã làm gì? Chuyện của hai vợ chồng nhà Thiên Đế, quả thật chắc cũng không đáng khiến y từ bỏ chức vị đâu nhỉ? Nghĩ một hồi, nàng liền hời hợt buông xuống một câu, quay lưng về hướng đảo Ngô Đồng.
“Ta nói rồi, tộc phượng hoàng sẽ không tham gia, tất nhiên đã bao gồm cả ta.”
“Phượng Nhiễm, Cảnh Giản hy sinh quên mình, để thủ giữ Tiên Giới.
Ta tin cô có thể thay nó bảo vệ, đúng như ý nguyện của Cảnh Giản.
Ba ngày nữa ở Huyền Thiên Điện, ta sẽ đích thân truyền lại vị trí Thiên Đế cho cô.”
Lời nói Thiên Đế vang lên văng vẳng.
Phượng Nhiễm dừng bước, thật lâu sau mới quay đầu.
Dưới rặng cây dâu già, chẳng thấy bóng người nào hết, chỉ thừa lại duy nhất một cuộn giấy óng ánh sắc vàng lơ lửng giữa không trung.
Phượng Nhiễm cúi đầu, lấy ra phiến lông phượng đỏ trong ngực, chậm rãi nhắm mắt lại.
Cảnh Giản, nếu như chàng vẫn còn, vậy chàng định hy vọng ta sẽ làm như thế nào đây?
***---Đọc FULL tại ---
Bên ngoài rừng đào trong đầm Uyên Lĩnh.
Thượng Cổ chậm rãi cất bước theo con đường mòn.
Hoa đào phấp phới cả một mảnh trời, thi vị như một áng thơ, vô thực như từ tranh vẽ.
Xa xăm thấp thoáng nghe thấy tiếng róc rách suối chảy, quả thật là cảnh đẹp!
Năm đó, nàng mang theo nỗi lo lắng, thấp thỏm quay về từ Ẩn Sơn, đã từng đi qua con đường này.
Ngoảnh đầu trăm năm, người vật không còn, chỉ có mỗi phong cảnh này, vẫn hệt như lúc trước..
Nàng đứng lặng ở cuối đường mòn, ngắm nghía thanh niên đang ngồi thẩn thơ dưới rặng rừng đào rực rỡ, bất giác im lặng một hồi.
Hắn hơi cúi đầu, dung nhan vẫn như trước giờ, tóc dài như mực, khóe môi nhu hòa.
Chỉ có điều, Thượng Cổ đột nhiên nhớ lại trăm năm trước ở đỉnh Thương Khung, khuôn mặt dứt khoát vô tâm của hắn, từng câu từng lời băng lãnh đến mức tàn nhẫn, bóng lưng lạnh lẽo không hề quay lại đó.
Bạch Quyết, oán giận của Hậu Trì hóa thành ngọn lửa thiêu quanh kiếm Cổ Đế đã trăm năm nay, còn ngươi, đã có bao giờ ngủ một giấc an ổn chưa? Có bao giờ nhớ đến một người tên là Hậu Trì – tin tưởng ngươi trăm năm, yêu thương ngươi trăm năm, và… căm hận ngươi trăm năm chưa!
Thượng Cổ cất bước về phía bạch y nhân ở dưới rừng đào, khóe miệng không hiểu sao lại cong lên.
Bất quá, thật đáng tiếc, ta vẫn chỉ mãi là Thượng Cổ mà thôi.---Đọc FULL tại ---
Một Thượng Cổ quen biết ngươi ngót nghét ngàn vạn năm, một Thượng Cổ chưa từng yêu ngươi.
Còn Hậu Trì – kẻ si mê ngươi đến mức hèn mọn.
Từ cái ngày Cổ Quân biến mất, đã bị chính tay ngươi chôn vùi ở đỉnh Thương Khung rồi!
Ngươi, có hối hận không?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...