Thượng Cổ


Thiên địa càn khôn, cửu châu liệt hỏa, chí tôn chẳng gì hơn được ngọn lửa của chân thần.
Trăm năm trước Cổ Đế kiếm từ Thương Khung cảnh rơi xuống, một kiếm phân ra khe trời, tạo nên nghìn thước vực thẳm giữa hai giới tiên yêu, sâu không thấy đáy, nơi tận cùng lửa cháy dữ dội, đã hàng trăm năm không mảy may suy yếu.
Một năm cuối cùng của hậu cổ lịch, tại Thương Khung cảnh, Thượng Cổ chân thần dẫn theo Thiên Khải chân thần giáng thế, ba trong số tứ đại chân thần đã xuất hiện, vì để tôn kính thần uy của chân thần, cửu châu bát hoang liền thay đổi niên lịch, từ đó thượng cổ lịch lại bắt đầu.
Ba năm đầu thượng cổ lịch, vua của yêu giới Sâm Giản mất đi yêu lực, thế lực suy yếu so với tiên giới, chiến tranh giữa tiên yêu nổi lên, yêu giới không ngang sức, Yêu hoàng chết trận trên sa trường.

Đại hoàng tử Sâm Hồng nhiều lần tới Thương Khung cảnh, cầu Bạch Quyết chân thần che chở, sau khi đôi bên giao chiến hơn một năm, Bạch Quyết chân thần cuối cùng đã mở miệng bảo đảm cho yêu giới, Sâm Hồng dẫn theo chúng nhân yêu tộc đầu quân dưới trướng Thương Khung cảnh, tôn Bạch Quyết làm vua.

Thiên đế hết cách, chỉ đành rút quân khỏi yêu giới.
Từ đó, chân thần Bạch Quyết là chí tôn của yêu giới, cùng với tiên giới ngang tài ngang sức, nhưng Bạch Quyết nói rõ rằng chờ ngày đại hoàng tử Sâm Hồng tấn thăng lên thượng thần, chủ vị của yêu giới lại trả về cho tộc yêu hổ.
Với tôn vị của Bạch Quyết chân thần, can thiệp vào chiến tranh tam giới, vốn là chuyện hiếm thấy, mà nguyên nhân chỉ là do năm ấy thượng cổ giới khai mở, nhưng không hiểu sao bị đóng lại ngay sau đó.
Mà sở dĩ Thiên đế dám đối đầu với Bạch Quyết chân thần, chẳng qua cũng là cậy vào việc Thiên Khải chân thần và Thượng Cổ chân thần ẩn cư trong Thanh Trì cung mà thôi.
Một trăm năm trước, Cổ Đế kiếm hoành không xuất thế, Bạch Quyết chân thần trọng thương, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng tại Thương Khung cảnh, Thiên Khải chân thần đưa Thượng Cổ chân thần hôn mê trở lại Thanh Trì cung, sau đó liền mất tích cả trăm năm.
Chỉ khi Bạch Quyết chân thần tiếp quản yêu giới năm đó, Thiên Khải chân thần mới chiêu cáo tam giới rằng hắn đứng về phía tiên giới, còn Thượng Cổ chân thần từ đầu đến cuối đều chưa từng xuất hiện trong tam giới.
Tuy có những ý kiến bất đồng, nhưng rốt cuộc chẳng có ai dám nhắc tới.
Năm đó trên Thương Khung cảnh, ngày đại hôn của Bạch Quyết chân thần, thượng thần Cổ Quân vẫn lạc, thượng quân Bách Huyền đã chết, Hậu Trì tiên quân thức tỉnh, trong nháy mắt đã là cả trăm năm.
Thanh Trì cung.
Phượng Nhiễm ngâm nga bước ra hậu sơn, trong tay xách một chiếc lồng chim khảm vàng xen lục, tròng mắt xoay chuyển, dừng lại trước sơn môn đang đóng chặt.
Nơi này do Thiên Khải dựng lên một năm trước, hậu sơn từ sau khi có hắn chuyển vào, cực ít người dám bén mảng đến.
Thấy Bích Ba đang leo trèo ở trên cây cách đó không xa, Phượng Nhiễm nheo mắt lại nói: "Này, Bích Ba, ta đã tới phàm gian một chuyến, đem về cho ngươi lễ vật này, xem xem có thích không?"
Bích Ba bay tới, bay mấy vòng xung quanh lồng chim, tròng mắt to chớp chớp, phát ra thanh âm trong trẻo vui thích: "Phượng Nhiễm tiên quân, đây là cái gì?"
"Ta thấy chim chóc tại phàm gian đều sống ở trong đó, liền tiện tay lấy một cái trong nhà đại phú gia kia mang về, cho ngươi này." Phượng Nhiễm đẩy lồng chim về phía Bích Ba, hạ thấp thanh âm nói: "Trong kia sao rồi?"
Bích Ba lắc đầu nguầy nguậy, vỗ cánh vội vàng đón lấy lồng chim, lẩm bẩm: "Vẫn vậy thôi, yêu quái tóc tím kia canh giữ trong động, ngoại trừ A Khải thì ai cũng không vào được."
Khóe mắt Phượng Nhiễm khẽ giật, cố gắng bỏ qua sự thực kinh hoàng rằng Bích Ba từ năm này qua năm khác, ngày này qua ngày khác luôn gọi vị chân thần tôn quý nhất trong lịch sử là 'yêu quái tóc tím', nàng nuốt nước bọt, xua xua tay: "Ngươi đi nói với A Khải, để hắn đưa ta vào trong đi, Thanh Trì cung này lại không phải của Thiên Khải chân thần, hắn chiếm núi làm vua thì cũng thôi đi, còn chiếm luôn cả trăm năm, thực chẳng có tinh tự giác làm khách gì cả."
"Biết thừa ngươi không tốt bụng như vậy, ta cũng chẳng dám nói đâu." Bích Ba hừ một tiếng, túm lấy lồng chim bay về phía cửa sơn động: "Ngươi cho rằng ta ngốc chắc, yêu quái tóc tím chỉ một bàn tay liền có thể đập chết ta, ta còn chưa đợi được đến khi Hậu Trì thần quân tỉnh lại, thì đã phải đến âm phủ để báo tin rồi."
Ngươi là cái đồ phiền phức chuyên gây rắc rối, quỷ quân ở địa phủ dám nhận ngươi mới là kỳ quái! Phượng Nhiễm không nhịn được đáy lòng oán thầm một câu, những cuối cùng vẫn vì lời nói sau cùng của Bích Ba mà than thở.
Tam giới thăng trầm biến ảo trăm năm, duy chỉ có Hậu Trì, ngủ say tại hậu sơn Thanh Trì cung, không biết nhân gian năm tháng, cũng không biết khi nào mới tỉnh lại.

E rằng chuyện xảy ra một trăm năm trước đã mài rút hết xương máu của Hậu Trì, bằng không trước khi ngủ say cũng sẽ chẳng đặt một cái danh tự như vậy cho tiểu thần quân sắp sửa xuất thế – Khí (vứt bỏ).

Cha bỏ mẹ bỏ, cả thiên địa đều vứt bỏ.
May sao Thiên Khải chân thần ở Thanh Trì cung, sau khi hắn phá xác khải trí liền thay đổi một âm tiết khác, A Khải, chính là hài tử do tinh hồn của Thanh Mục và Hậu Trì hóa thành năm đó, bây giờ là tiểu thần quân của Thanh Trì cung.
Phượng Nhiễm nhìn về phía cửa hang sừng sững bất động đã đóng kín trăm năm, đôi mắt từ từ rũ xuống, thần tình phức tạp.
Hậu Trì, một trăm năm rồi, bất luận những thị phi vướng mắc năm đó, đều đã qua hết, ngươi nên..

tỉnh lại rồi.
Hậu điện Triều Thánh.
Bởi vì Cảnh Chiêu công chúa đã gần một năm chưa trở về Thiên cung đột nhiên giá lâm, cả tòa cung điện đều yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Thiên hậu từ ngoài điện bước vào, thấy Cảnh Chiêu ngồi trên ghế chờ nàng, liền lạnh mặt quay người, lại bị Cảnh Chiêu chạy lên trước kéo lấy vạt áo.
"Mẫu hậu." Thanh âm của Cảnh Chiêu cực thấp, có chút thỉnh cầu khó phát hiện: "Người đã không nói chuyện với con cả năm trời rồi.."
Cảnh Chiêu chấp chưởng Thương Khung cảnh đã trăm năm, đứng trên chúng nhân đã lâu, tâm tính khí nết sớm đã khác xa so với trước kia, Thiên hậu thấy bộ dáng tiểu nữ nhi đã lâu không gặp của nàng, cũng có chút không nỡ, nhưng vẫn quay người phất tay, cứng giọng nói: "Ngươi bây giờ ở Thương Khung cảnh chỉ dưới một người trên vạn người, đâu còn cần người mẫu hậu này!"
"Mẫu hậu, thần quân tuy rằng tiếp quản yêu giới, nhưng xưa nay chưa từng gây bất lợi cho tiên giới, cũng không làm tổn hại tới tôn vị của người và phụ hoàng..

Tại sao tới bây giờ người vẫn còn tức giận?"
"Cảnh Chiêu, ngươi nên biết, từ khi Thiên Khải và Thượng Cổ giáng thế, thượng cổ lịch mở ra, tam giới bát hoang đều không thể tôn phụ hoàng ngươi làm chủ, những lời dễ nghe này, ngươi đừng diễn trò với ta nữa." Nghĩ tới mấy năm này chung quy bởi vì Cảnh Chiêu ở Thương Khung cảnh, sự kính trọng của tam giới đối với nàng và Mộ Quang ngược lại không giảm mà còn tăng, thanh âm của Thiên hậu dịu xuống: "Ta tức giận không phải vì chuyện yêu giới hồi đó.."
Bởi vì lời của Thiên hậu, trên mặt Cảnh Chiêu xẹt qua một tia kinh hỉ, nhưng sự vui mừng này còn chưa lan tới đáy mắt, thì bỗng ngưng lại.
"Ta tức giận là bởi vì đã bao nhiêu năm rồi, tuy rằng trước kia hôn lễ bị gián đoạn là chuyện đã rồi, nhưng con ở lại Thương Khung cảnh danh bất chính ngôn bất thuận đã một trăm năm, đây rốt cuộc là chuyện gì?" Thanh âm của Thiên hậu có chút hận rèn sắt không thành thép: "Cảnh Chiêu, tuy rằng bây giờ yêu giới và tiên giới ngẫu nhiên sẽ có xung đột, nhưng có Thiên Khải và Bạch Quyết ở đây, sẽ không xảy ra đại loạn, nếu con không sớm lấy được danh phận trong Thương Khung điện, nếu như có một ngày, Hậu Trì..

không phải..

Thượng Cổ chân thần ra khỏi Thanh Trì cung, con phải làm thế nào?"
Vô cùng miễn cưỡng thốt ra hai từ đó, Thiên hậu xoa xoa lông mày, ngồi trên chiếc ghế bên cạnh.
Toàn bộ tam giới đều biết rằng Hậu Trì trước kia bây giờ đã là Thượng Cổ chân thần, tuy rằng không biết vì sao nàng suốt một trăm năm không ra khỏi Thanh Trì cung, nhưng không ai là không rõ ràng về mối nhân duyên vướng mắc năm đó.
So về thân phận tôn quý, ngay cả tam đại chân thần cũng không sánh bằng Thượng Cổ, càng huống hồ là Cảnh Chiêu của hiện tại?

Cảnh Chiêu trầm mặc xuống, hồi lâu sau mới nhấc lên chén trà trên bàn nhấp một ngụm, thần tình có chút xa xăm, nhưng lại đạm mạc không giống ngày thường: "Mẫu hậu, mặc kệ nàng ta có thân phận gì, chung quy cũng không có đạo lý đi tranh đoạt phu quân của người khác, bây giờ người ở bên thần quân..

là con."
Nàng từ từ ngẩng đầu, trong mắt lại hiện lên vẻ quý khí và kiêu ngạo hoàn toàn không thua kém gì Thiên hậu đã ở lâu trên ngôi cao.
Thiên hậu khẽ giật mình, ngay lập tức âm thầm thở dài, để có thể danh chính ngôn thuận đứng cạnh Bạch Quyết, một trăm năm này, Cảnh Chiêu rốt cuộc đã thay đổi bao nhiêu, và nhẫn nhịn bao nhiêu?
"Vậy hôm nay con tới đây là vì cái gì?" Thiên hậu xoay tròng mắt, nhìn Cảnh Chiêu, lãnh đạm nói.
"Tháng sau là thọ đản của Đông Hoa lão thượng quân, hắn đã gửi thiếp mời tới Thương Khung điện, con muốn cùng mẫu hậu tham dự." Cảnh Chiêu mím khóe môi, cuối cùng trở lại trọng tâm câu chuyện, nghĩ tới mục đích chính, liền bật cười.
"Là Đông Hoa thượng quân trên Đại Trạch sơn?" Đáy lòng Thiên hậu dao động, thấy Cảnh Chiêu chân mày bất động, liền nhắc nhở: "Thọ yến của Đông Hoa thượng quân hơn hai trăm năm trước, ta nghe nói nàng.."
"Mẫu hậu, chuyện đã qua rồi.

Thọ yến của lão thượng quân, chúng ta hãy tham dự cùng nhau, cũng để cho hắn mặt mũi, sẽ không có phiền phức gì đâu." Cảnh Chiêu thần sắc đạm nhạt, thấp giọng nói.
Thiên hậu dừng một chút, hiểu rõ ý tứ trong lời Cảnh Chiêu.
Bất luận thân phận của Thượng Cổ có bao nhiêu tôn quý, chỉ cần nàng không xuất hiện, còn Cảnh Chiêu vẫn luôn có thể đứng bên Bạch Quyết, thì trong tam giới này người được chúng nhân ngưỡng mộ vĩnh viễn chỉ có Cảnh Chiêu.
Nàng trầm mặc trong giây lát, cuối cùng khẽ thở dài trước ánh mắt mong đợi của Cảnh Chiêu, nói: "Được."
Cảnh Chiêu được Thiên hậu đồng ý, tán gẫu một lúc liền rời đi, Thiên hậu nhìn thân ảnh nàng biến mất bên ngoài Ngự Vũ điện, xoa xoa đầu lông mày, khóe mắt hiện lên một tia mệt mỏi.
Đã một trăm năm rồi..

Bắt đầu từ khoảnh khắc Cổ Đế kiếm xuất thế, Hậu Trì thức tỉnh, nàng đã sống nơm nớp lợ suốt cả trăm năm.
Mỗi một ngày đều trôi qua trong sự sợ hãi, chỉ sợ Thượng Cổ mà xuất hiện..

Đến bây giờ, nàng vẫn không thể sánh được với sự can đảm và dũng khí của Cảnh Chiêu.
Cảnh Chiêu, nếu như con từng trải qua những năm tháng viễn cổ lâu đời của thời thượng cổ, đứng sau người đó lâu đến nghìn năm vạn năm, con sẽ hiểu, trên đời này, có một số người, sinh ra đã có thể làm chủ thế gian, đứng trên chúng sinh vạn vật.
Trong Thương Khung cảnh, Tam thủ hỏa long buồn chán quay vòng trên đại điện, ngáp dài một cái, dùng móng vuốt vỗ vỗ cái miệng lớn, từ xa nhìn thấy thân ảnh của Cảnh Chiêu xuất hiện giữa không trung, xì xì một tiếng, vung cánh bay xuống phía thang trời, thoắt cái đã không thấy bóng dáng.
Trong rừng đào của Uyên Lĩnh chiểu trạch, bóng người đang ngồi rũ mắt cảm giác được luồng khí tức nóng hầm hập ngay sát, khẽ nâng mắt, thấy cự long đang ngồi xổm cách hắn không xa, nói: "Tam hỏa, làm sao vậy?"

"Thần quân, Cảnh Chiêu trở về rồi." Tam thủ hỏa long co lại bằng một cánh tay, xoay vòng giữa không trung, thanh âm ồm ồm.
"Ngươi khi nào lại thích quản mấy chuyện này vậy?" Bạch Quyết nhàn nhạt nói, không nhanh không chậm khẽ lật cuốn sách trên tay.
"Nàng ta và Thiên cung có quan hệ thân thiết, chúng ta muốn đánh tiên giới cũng không được!" Tam hỏa khó chịu lắc lắc cái đầu, tiến sát vào Bạch Quyết mấy phân.
"Chiến tranh giữa tiên yêu vốn loạn sinh sát nghiệp, năm đó ta thay ngươi tu bổ lại một cái đầu, vốn muốn giúp ngươi thành thần, nếu như bây giờ ngươi giúp đỡ Sâm Hồng, sau này độ kiếp sẽ khó khăn hơn rất nhiều."
"Có quan hệ gì, lão long ta đã sống mấy vạn năm rồi, khó có ai nhìn được trong mắt, càng huống hồ ta cũng tính là yêu tộc, năm đó khi yêu lực của Yêu hoàng mất đi, tiên giới thừa cơ tấn công yêu giới, khiến cho Yêu hoàng chết trận trên sa trường, với yêu tộc như ta mà nói thực sự là vô cùng nhục nhã, làm sao có thể có thù không báo?"
Tam thủ hỏa long nói chuyện mạch lạc rõ ràng, Bạch Quyết vỗ vỗ đầu hắn, phất tay nói: "Được rồi, trước kia ta đã nói qua, tuy có thể che chở cho yêu giới, nhưng không thể can dự vào chính sự của yêu giới, Sâm Hồng hắn muốn như thế nào, ta cũng sẽ không nhúng tay vào, nếu như các ngươi tự tin có thể thắng được Mộ Quang và Vu Hoán, cứ xuất binh là được, ta không tham gia, Thiên Khải tự nhiên cũng sẽ như vậy."
Bạch Quyết một lời nói xong, Tam thủ hỏa long liền ủ rũ cúi đầu, lẩm bẩm 'vậy thì ta sẽ chờ vậy, mạng của lão long ta cũng đáng giá lắm chứ bộ', sau đó quay người bay đi.
Giây lát sau, thân ảnh của Cảnh Chiêu xuất hiện tại bên ngoài rừng đào, nàng nhìn Bạch Quyết đang ngồi trong rừng, vẻ kiêu ngạo lẫm liệt khắp người từ từ biến mất, bước chân khựng lại tại chỗ.
Mái tóc dài màu vàng kim của người đó không biết từ khi nào đã bắt đầu khôi phục lại màu đen nhánh, trường bào thuần trắng, khóe mày đạm mạc, hình như bắt đầu từ một ngày trăm năm về trước, toàn thân đều trở nên thanh lãnh.
Cảnh Chiêu không biết thời thượng cổ hắn vốn dĩ là như vậy, hay là bắt đầu từ khoảnh khắc Thượng Cổ chân thần thức tỉnh hắn mới thay đổi.
"Sao lại đứng đó mà không nói gì?" Bạch Quyết quay đầu, nhìn Cảnh Chiêu sững sờ bên cạnh, thấp giọng hỏi.
"À." Cảnh Chiêu hồi lại thần, tiến gần hơn một chút, nhưng vẫn dừng tại nơi cách Bạch Quyết hơn một thước, nàng rất lâu về trước đã phát hiện, khi nàng cách hắn một khoảng cách này, sắc mặt của hắn mới là thỏa mãn nhất.
"Một tháng sau là thọ yến của Đông Hoa thượng quân, ta và mẫu hậu sẽ cùng tới dự, chàng..

có thể có thời gian không?" Cảnh Chiêu thấp giọng nói, thấy Bạch Quyết bất giác nhíu mày, vội vàng mở miệng: "Nội điện còn có chút chuyện cần phải xử lý, ta trở về trước đây."
Cảnh Chiêu vội vội vàng vàng xoay người rời đi, Bạch Quyết đóng sách lại, đáy mắt sững sờ trong giây lát..

Thọ yến của Đông Hoa ư?
Trong đầu bất giác hiện lên khuôn mặt giận dữ của Thiên Khải khi xuất hiện trên Thương Khung điện, Bạch Quyết mím môi, thần tình dần trở nên xa xăm.
Cảnh Chiêu vội bước ra khỏi rừng đào liền dừng lại, từ từ quay đầu, bóng người trong rừng dường như lúc ẩn lúc hiện, đáy lòng nàng dần dần sinh ra cảm giác bi thương.
Một trăm năm rồi, nàng vẫn không biết hắn rốt cuộc là Bạch Quyết, hay là..

Thanh Mục..
Trăm năm trước tân khách tản mác trên Thương Khung cảnh, tam giới cuồng hoan trước sự khai mở của thượng cổ giới, trên Thương Khung điện mênh mông không người, nàng trơ mắt nhìn người trên vương tọa kia ba ngày ba đêm không ngơi nghỉ.
Máu tươi trong ngực dường như đã chảy hết, trên cổ bào đỏ rực thậm chí chỉ có thể nhìn ra được màu đỏ sẫm, nàng còn cho rằng, người đó cứ như vậy ngồi tại nơi cao nhất trên thế gian này, cứ như vậy mà chết đi.
Mãi đến khi..

Thiên Khải xuất hiện một khắc ấy.
"Bạch Quyết, Hậu Trì lại ngủ say rồi, như ngươi mong muốn, Thượng Cổ vĩnh viễn cũng không thể thức tỉnh."
Lời nói băng lãnh vừa dứt, liền không còn thanh âm nào khác, chờ khi nàng lảo đảo từ ngoài chạy vào, chỉ có thể nhìn thấy vương tọa nhuốm đầy máu tươi, đại điện Thương Khung trống rỗng, không một bóng người.

Lúc đó nàng cho rằng, trên đời này không còn Bạch Quyết, cũng chẳng còn Thanh Mục.
Mãi đến một năm sau, nàng mới gặp lại Bạch Quyết trong mảnh rừng đào này.
Lúc đó, hắn toàn thân bạch y, mái tóc dài nhuộm đen, quay đầu lại, thần tình đạm mạc thanh lãnh.
Nhưng với Cảnh Chiêu mà nói, đó là phong cảnh đẹp nhất trên thế gian.
Từ đó về sau, đối với nàng, bất luận hắn là Bạch Quyết, hay là Thanh Mục, đều đã không còn quan trọng nữa.
Quan trọng là, hắn vẫn còn sống trên đời, nàng có thể đứng bên cạnh hắn, đó mới là tốt nhất.
Hậu sơn Thanh Trì cung.
"Bích Ba, báo với Phượng Nhiễm, để nàng yên tâm quản lý Thanh Trì cung là được, chuyện của Hậu Trì không cần nàng phải lo lắng." Thiên Khải giống như thường ngày cự tuyệt Bích Ba đang ríu ra ríu rít, chân không ngừng bước về phía của động, lại đột ngột khựng lại.
Bích Ba ôm một cái lồng chim bước sau hắn, thanh âm vô cùng trong trẻo không kịp dừng lại, toàn bộ cơ thể đập vào trên lồng chim, nhất thời trong mắt nổi lên kim tinh, liền không khách khí nói: "Yêu quái tóc tím, ngươi dừng lại làm cái gì.." Đầu duỗi ra về phía trước, mắt to trừng lớn, lùi ra một khoảng cách, thanh âm run rẩy: "Thiên, Thiên Khải chân thần..

cửa, cửa mở rồi.."
"Ta biết."
Thanh âm đặc biệt điềm tĩnh thốt ra từ trong miệng Thiên Khải, lại có cảm giác không thể chịu đựng nổi, ngay cả Bích Ba trong bầu không khí thâm trầm này cũng ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
"Ta đi báo cho A Khải." Bích Ba vừa nói xong, trong nháy mắt liền biến mất dạng.
Thiên Khải ngơ ngác quay lại, nhưng dường như nghĩ đến cái gì, liền quay người chạy đi, đáy mắt có niềm hân hoan không thể kìm nén.
Giây lát sau, trước Hoa Tịnh trì trong Thanh Trì cung.
Thiên Khải nhìn cửa cung không chút xê dịch, dường như không hồi lại được thần, sững sờ nhìn Phượng Nhiễm tại trung tâm hồ, từng bước từng bước đi tới.
Trong Hoa Tịnh trì, dưới mảng lớn lá sen, nữ tử toàn thân huyền bào lặng lẽ đứng đó, mái tóc đen dài xõa tới eo, dường như nghe thấy tiếng bước chân phía sau, nàng chậm rãi quay đầu, đôi con ngươi tĩnh mặc.
Giây lát sau, mới bật cười khẽ, bộ dạng ung dung xa xăm, hơi thở trầm ổn.
"Thiên Khải, chưa đầy một tháng nữa là tới đại thọ mười lăm vạn tuổi của Nguyệt Di thượng thần, huynh chuẩn bị cái gì làm hạ lễ rồi? Chi bằng thay ta chuẩn bị thêm một phần!"
Thiên Khải sững sờ tại chỗ, nhìn nữ tử trong hồ, đáy mắt xẹt qua vẻ kinh ngạc khó tin.
Thượng thần Nguyệt Di, là thượng thần của thượng cổ giới, xưa kia luôn có mối quan hệ vô cùng tốt với tứ đại chân thần.
Nhưng là buổi thọ yến của nàng, sớm đã bị nhấn chìm trong những năm tháng hồng hoang, hơn sáu vạn năm trước đã không còn tồn tại nữa rồi.
Thượng Cổ, nàng cuối cùng đã trở lại rồi sao?
Nhưng, sao ta lại cảm thấy..

Ta đã mất nàng rồi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui