Thượng Cổ


Ẩn Sơn vẫn trầm đắm một màu an tĩnh hệt như trăm năm qua.
Bách Lý Tần Xuyên ôm quả trứng tiến vào gian nhà trúc, nhìn bóng người đang nhắm mắt trầm tư bên cạnh thư án, hắn khẽ bước đặt quả trứng xuống bàn chuẩn bị ra ngoài, vừa mới quay lưng đã thấy Hậu Trì mở mắt từ lúc nào không biết, hắn bèn dừng lại.
Đôi mắt ấy thâm trầm cô tịch lại pha chút mờ mịt thẫn thờ, trăm năm qua hắn chưa từng thấy Hậu Trì trong bộ dạng này, ngập ngừng giây lát, hắn bước lên khẽ gọi: “Sư tôn.”
Hậu Trì định thần, thấy Bách Lý Tần Xuyên đứng gần mình, mặt hắn nhăn nhó, thần sắc lo lắng, mới bật cười hỏi: “Sao thế?”
Bách Lý Tần Xuyên thở phào chỉ vào quả trứng trên bàn, sờ mũi: “Vừa nãy con đưa nó đi tản bộ, cảm thấy nó mới rung chấn lên một chút.”
Hậu Trì sững sờ, vội cầm quả trứng lên nhắm mắt tách ra một tia thần thức bao bọc xung quanh, một lát sau nàng mở mắt, thần sắc không giấu nổi vui mừng: “Bách Lý, sắp nở rồi.”
Bách Lý Tần Xuyên híp mắt cười, vội nói: “Để con đi báo cho Bích Ba, tiểu tử đó nhất định sẽ vui lắm.” Chạy được hai bước, hắn cảm thấy không ổn bèn quay lại, ngờ vực hỏi: “Sư tôn, lần trước Tịnh Uyên sư thúc tới đây từng nói ít nhất phải mười năm nữa nó mới nở, sao tự nhiên lại nhanh như vậy, không có vấn đề gì chứ?”
Bách Lý Tần Xuyên mở to mắt nơm nớp nhìn quả trứng trên tay Hậu Trì, tay động đậy định cầm lên xem nhưng rồi lại đặt xuống.
Hậu Trì ngẩn người, ánh mắt thoáng chút ảm đạm.

Thấy Bách Lý lo lắng, hồi lâu sau mới đáp: “Nó là do sức mạnh tinh hồn của ta và Thanh Mục hoá thành, nay linh lực tăng mạnh, phá xác trước kỳ hạn chỉ có thể do hai khả năng…”
Dường như đã mệt mỏi cực điểm, Hậu Trì mỉm cười: “Linh lực của ta tăng mạnh, hoặc là… Thanh Mục đã tấn vị.”
Hôm qua nghe tin tức Tịnh Uyên mang tới, ban đầu nàng chỉ thấy vớ vẩn, sau đó là cảm giác hoang mang, nàng đã từng nghi ngờ lai lịch của Thanh Mục, nhưng chưa từng nghĩ hắn lại là một trong tứ đại chân thần thượng cổ – Bạch Quyết, càng không tưởng nổi việc đầu tiên Bạch Quyết làm sau khi thức tỉnh là thành hôn cùng Cảnh Chiêu.
Khỏi cần nghĩ nàng cũng đoán được chuyện chân thần thức tỉnh khiến Tam Giới rúng động đến nhường nào, cộng thêm hôn lễ mà ai cũng xôn xao sẽ diễn ra ba tháng sau nữa, hệt như lễ cầu hôn của nàng năm xưa.
Chân thần thượng cổ chỉ tồn tại trong truyền thuyết, là đấng chúa tể vượt lên trên Tam Giới, đến cả Thiên Đế cũng khó lòng sánh kịp.
Nhưng còn Thanh Mục của nàng thì sao? Bạch Quyết thức tỉnh, thì Thanh Mục sẽ đi đâu?
Không một ai thắc mắc câu hỏi đó khi Bạch Quyết thức tỉnh.

Một gã thượng quân thôi mà, so với Bạch Quyết chân thần thì chẳng là gì hết.

Hẳn là ai cũng cho là vậy.
Bách Lý Tần Xuyên ở trên Ẩn Sơn trăm năm, đã sớm đã biết nguyên nhân Hậu Trì xuất hiện ở Thiên Hữu đại lục, cũng biết trăm năm sau là lúc nàng trở về, nay nghe nàng nói vậy, hắn cũng chỉ ngẩn người rồi nói: “Lẽ nào Thanh Mục tiên quân đã tấn vị rồi?”
Hậu Trì gật đầu, đặt quả trứng vào tay Bách Lý Tần Xuyên, khẽ nói: “Chàng tấn vị rồi.” Không chỉ thế, chàng còn khôi phục thân phận chân thần.
Bách Lý Tần Xuyên thấy Hậu Trì thực sự không vui, bèn hỏi: “Sư tôn, có chuyện gì sao?”
Hậu Trì đứng dậy bước đến cạnh Trấn Hồn Tháp, trong tháp, Bách Huyền vẫn nhắm nghiền đôi mắt, ngọn lửa màu bích lục thiêu đốt trên người y, trăm năm qua chưa từng lụi tắt.
Hậu Trì cứ thế đứng nhìn, chợt cảm thấy vài phần mệt mỏi: “Không có chuyện gì to tát, Bách Lý, kỳ hạn trăm năm sắp tới, sau khi ta đi, Ẩn Sơn sẽ giao lại cho con.


Mấy năm nay tuy còn không có tiên duyên, nhưng trận pháp lại rất tiến bộ.

Trận pháp ta bố trí bên ngoài Ẩn Sơn có thể giữ cho nơi này được bình an.”
Bách Lý Tần Xuyên đã sớm biết sẽ có ngày này, nhưng trăm năm chung sống, tình cảm sư đồ khiến mắt hắn đỏ hoe, dựng thẳng lưng cung kính đáp: “Sư tôn, con sẽ khiến Ẩn Sơn mãi mãi truyền thừa, nếu có ngày người quay trở lại, nhất định sẽ thấy một Ẩn Sơn cường đại hơn xưa.”
“Tuỳ tâm là được, có điều… những thứ ta để lại cho con quá đỗi nghịch thiên, nhớ kỹ không được để Ẩn Sơn tuỳ tiện tham gia vào tranh chấp cõi phàm.”
Bách Lý Tần Xuyên gật đầu ôm quả trứng ra ngoài, đi tới cửa, hắn chợt nghĩ ra điều gì đó nên bỗng ngoái đầu, nhìn bóng lưng lãnh đạm của Hậu Trì, cất tiếng: “Sư tôn.”
Hậu Trì “Ừ” một tiếng, không hề quay lại.
“Năm xưa khi phụ vương tạ thế, người từng hỏi con rằng… Tu tiên có hối hận không?” Giọng Bách Lý Tần Xuyên thoáng trầm, không còn trong trẻo hân hoan như ngày thường nữa.
Hậu Trì quay lại, bắt gặp một đôi mắt đen thẳm chăm chú nhìn mình, thanh niên nhếch miệng, thần sắc kiên định và nghiêm túc.
Năm xưa khi lão vương gia tạ thế, nàng từng hỏi Bách Lý câu hỏi đó.

Lúc đo cậu thanh niên này chưa trả lời nàng, chỉ lặng lẽ trở về Tây Bắc, nửa năm sau mới quay trở lại.
“Đại ca nói con biết, phụ vương an hưởng tuổi già, vô bệnh vô tai, ra đi thanh thản.” Bách Lý Tần Xuyên ngập ngừng rồi nói tiếp: “Tuy không hối hận, nhưng con vẫn tiếc vì đã không được ở bên phụ vương lúc lâm chung, sau này con mới hiểu, có những người sẽ không đứng yên một chỗ đợi ta, điều bất lực nhất trên đời không gì sánh nổi hai chữ ‘không kịp’, sư tôn, người vì Bách Huyền tiên quân mà cam nguyện tự tước đi thần tịch, lưu đày trăm năm, vậy thì Thanh Mục thượng quân mà người nhung nhớ suốt trăm năm nhất định sẽ đáng để người quay trở lại.”
Hôm qua khi Tịnh Uyên ghé thăm hắn đứng không xa lắm, tuy chưa nghe hết nhưng nhìn bộ dạng Hậu Trì cũng biết nhất định là Thanh Mục thượng quân đã xảy ra chuyện.

Có những điều người trong cuộc mơ màng, kẻ ngoài cuộc lại thành ra tỉnh táo.
Điều Hân muốn khuyên, cũng chỉ có nhiêu đó mà thôi.
Bách Lý nói xong trực tiếp bước thẳng ra ngoài, dưới ánh mặt trời, bóng lưng hắn như phủ lên một tầng hào quang nhàn nhạt, mạnh mẽ và kiên quyết.
Hậu Trì ngẩn ngơ nhìn theo, lúc này nàng mới choàng tỉnh, trăm năm qua Bách Lý Tần Xuyên mà nàng vẫn chỉ một mực coi như đứa trẻ không ngờ đã trưởng thành đến mức này, còn nàng thì chẳng hề hay biết.
Hôm qua Tịnh Uyên không chỉ đem tin đến mà còn hỏi nàng có muốn trở về ngay không, nàng từ chối.
Tam Giới hiện giờ, ngoại trừ Tịnh Uyên ra thì vẫn còn một người nữa có thể tuỳ ý qua lại giữa thời không, có lẽ… nàng đang ôm hi vọng, không muốn tin lời Tịnh Uyên nói là sự thật.

Vì thế nàng mới từ chối lời đề nghị của y, cố chấp ở lại Ẩn Sơn cho hết nửa năm cuối cùng.
Thế nhưng Bách Lý nói đúng, trên đời này điều bất lực nhất chính là hai chữ ‘không kịp’, mặc cho kẻ tấn vị là Thanh Mục hay Bạch Quyết, nàng ở lại đây thì sẽ vĩnh viễn không tìm thấy câu trả lời.
Hậu Trì ngước mắt nhìn lên Trấn Hồn Tháp, bóng người trong cỗ băng quan vẫn giữ thần thái an tường.

Nàng khẽ nói: “Bách Huyền, đã đến lúc chúng ta phải về thôi.”
Nửa tháng sau, Tịnh Uyên lại lần nữa ghé thăm Ẩn Sơn, thấy Hậu Trì ngồi lặng dưới tán phong, y thoáng sững người.
Mới có nửa tháng thôi mà nàng đã bỏ hẳn vẻ chán chường trước đó, cả người toát lên một luồng hào khí kiên cường không gì ngăn cản nổi.
“Huynh đến rồi.” Hậu Trì ngẩng đầu, thấy Tịnh Uyên đứng lặng nhìn mình, nàng mỉm cười xua tay nói: “Vừa khéo ta mới bày sẵn ván cờ, chi bằng hãy chơi một ván cuối đi!”
Tịnh Uyên nhướn mày bước lên, ngồi xuống ghế.

Thấy Hậu Trì tay cầm quân cờ đen trắng đang đánh hăng say, liền bảo: “Nàng cũng rảnh ghê đó.”
“Chờ huynh đến, đương nhiên phải tìm chuyện giết thời gian.” Hậu Trì chẳng buồn ngước mắt, chăm chú nhìn quân cờ trắng Tịnh Uyên vừa hạ xuống, chau mày khổ sở suy tư.
“Nàng nghĩ kỹ chưa.” Tịnh Uyên ngẩn người, tuỳ ý đi một nước cờ cho Hậu Trì cơ hội lội ngược dòng, nàng liền cười tươi hớn hở.
“Đương nhiên.” Hậu Trì đáp, thừa lúc Tịnh Uyên phân tâm, nàng liên tiếp công thành đoạt đất.
“Được rồi, được rồi, nhường nàng thắng là được chứ gì, đầu óc nàng kiểu gì không biết.

Một trăm năm rồi đánh cờ vẫn dở như thế.” Tịnh Uyên giơ tay xin tha, ném quân cờ trắng xuống, ngập ngừng một chút rồi cuối cùng vẫn nghiêm mặt: “Hậu Trì, nàng định trở về thật ư?”
Tuy y đem chuyện Thanh Mục tấn vị kể cho Hậu Trì là vì muốn nàng trở về đối mặt, nhưng khi Hậu Trì thực sự đưa ra quyết định đó, y lại bắt đầu do dự.

Kỳ thực, nếu mãi mãi cứ an nhiên như trăm năm này cũng ổn mà.
“Có những chuyện sớm muộn sẽ phải đối mặt thôi, Tịnh Uyên, ta muốn hỏi huynh.” Hậu Trì chợt ngẩng đầu nhìn Tịnh Uyên, ánh mắt lấp lánh: “Nếu Thanh Mục là Bạch Quyết, vậy thì huynh rốt cuộc là ai?”
Có thể tùy ý xuyên qua dòng thời không loạn lưu, thân phận của Tịnh Uyên gần như không cần suy đoán…
Tịnh Uyên ngước mắt, gương mặt tuấn mỹ tràn đầy mị hoặc, y nhếch môi cười: “Sao vậy, cuối cùng cũng muốn biết ta là ai ư?”
“Không muốn.” Hậu Trì trả lời cực nhanh, hạ quân cờ cuối xuống rồi đứng dậy: “Chắc cũng là một trong những người nọ.”
Nàng tiến về nhà trúc, giọng nói thanh lãnh vọng lại.
“Ba ngày nữa, đến đón ta đi.”
Tịnh Uyên nhìn bóng nàng đi xa dần, ánh mắt lấp lánh lưu quang.
Hậu Trì, nàng thực sự tin… vẫn có thể gọi Thanh Mục trở về ư?

Đêm.
Bách Lý Tần Xuyên ôm quả trứng ngồi tán gẫu cùng Bích Ba giữa sân nhà, dặn dò nó những chuyện cần chú ý.

Bích Ba tuy không thích mấy việc lặt vặt nhưng đây là lần đầu nó ngồi cạnh Bách Lý Tần Xuyên, ngoan ngoãn một cách bất thường, cúi đầu nghe hắn dặn dò.
Hậu Trì ngồi trong nhà trúc, nheo mắt nghe hai người nói chuyện.

Đột nhiên nàng cảm nhận thấy điều gì đó, vội ngoái nhìn vào cỗ băng quan trong Trấn Hồn Tháp, Bách Huyền vẫn nhắm mắt, chẳng có chút biến hoá nào.
Ánh mắt Hậu Trì dấy lên chút hoài nghi, vừa nãy rõ ràng nàng cảm thấy có ai đó vừa nhìn mình, lẽ nào… đó chỉ là ảo giác?
Hậu sơn Thanh Trì Cung.
Tuyết mùa đông trĩu nặng cả cành cây, long lanh trong suốt, lung lay như sắp rớt.
Khung cảnh lạnh giá cô tịch tựa như thế giới băng, duy độc một bóng người tĩnh toạ dưới gốc cây cổ thụ, không gian quanh ông như ngưng đọng, bông tuyết trượt xuống khỏi tấm cổ bào, rớt xuống đất tan thành dòng nước lạnh.
Giữa sự an tĩnh đến cực điểm ấy, tiếng bước chân trầm thấp vang lên, từng bước từng bước như khảm vào đáy lòng.
Cổ Quân thượng thần mở mắt nhìn vị khách không mời đột nhiên xuất hiện ở hậu sơn, không phải kiểu khinh nhẹ như hồi Thiên Hậu ghé thăm năm đó mà đứng dậy, khẽ gật đầu.
“Cổ Quân, đã lâu không gặp, dạo này ngươi sao rồi?” Giọng nói thanh nhẹ vang lên cách gốc cây cổ thụ không xa.
“Thần quân đại giá quang lâm, chắc không phải đến thăm lão già này chứ.” Cổ Quân thượng thần nheo mắt cười, nhưng đáy mắt không một tia tiếu ý, ngược lại thay ông lại toát ra một vẻ gượng gạo, nghi ngờ vì người này.
Nếu có ai đó ở đây, nhất định sẽ vì dáng vẻ trịnh trọng của Cổ Quân thượng thần mà sợ hãi.

Lúc Bạch Quyết chân thần thức tỉnh ông vẫn giữ được bình tĩnh, vâỵ mà nay lại như lâm đại địch.
Người mới đến khoác áo bào tía, dung mạo tuấn mỹ khuynh đảo thế gian, mái tóc màu mực thả sau lưng, áo choàng dát vàng khoác trên vai buông dài chấm đất quét qua băng tuyết, xa hoa và tôn quý.
Đôi mắt đen thẳm in bóng thế giới thần linh, thần sắc hệt như khi Bạch Quyết cúi nhìn thế gian vạn vật.
Y lãnh đạm nhìn Cổ Quân thượng thần, cười nói: “Tính ra từ lần trước gặp ngươi đã mấy vạn năm rồi, Cổ Quân, ngươi già đi nhanh quá.”
“Không dám so với thần lực trường tồn cùng thế gian của thần quân, thần quân chẳng phải vẫn cư ngụ trên Tử Nguyệt Sơn ư? Sao hôm nay lại đến Thanh Trì Cung vậy?” Cổ Quân thượng thần nhếch mép, cố gắng buông lỏng bản thân, nhưng vẫn bị uy áp từ Tịnh Uyên làm cho không thở nổi.
“Cổ Quân, ta cũng không vòng vo nữa.

Mộ Quang là do Thượng Cổ lựa chọn, mấy năm nay ta ẩn cư trên Tử Nguyệt Sơn không màng thế sự, chuyện giúp đỡ yêu giới năm xưa thuần tuý chỉ vì Yêu Hoàng đã đến nhờ tận mặt ta mà thôi.

Ta không quan tâm ai làm chủ Tam Giới, cũng sẽ không can dự vào.”
Lời Tịnh Uyên nói mang theo ý lãnh khốc giá băng, Cổ Quân nghe mà không khỏi sững người.

Năm xưa y không tiếc tiêu diệt mười vạn tiên binh để giúp Yêu Giới, mấy năm nay cũng không thiếu những sự sắp đặt ngầm, sao bỗng dưng hôm nay lại nói vậy?

Chẳng lẽ đã phát sinh biến hoá gì sao? Nhớ tới Hậu Trì đã lưu đày trăm năm, Cổ Quân chợt cảm thấy một nỗi bất an mãnh liệt.
“Bạch Quyết đã thức tỉnh, chắc ngươi cũng đã đoán ra thân phận hắn từ lúc hắn kế thừa Chích Dương Thương, cho nên mới đặt ra kỳ hạn trăm năm cho lời cầu hôn của hắn.” Tịnh Uyên nhìn Cổ Quân thấp thỏm bất an, giọng y pha chút ý cười, chân mày dương cao: “Có điều ta cũng phải cảm ơn ngươi.”
Tiếng cười trầm thấp kèm theo chút cảm giác nguy hiểm, Cổ Quân khựng lại, vẻ gượng gập trong ánh mắt tan biến.

Ông bước lên mấy bước, nhưng còn cách Tịnh Uyên một thước thì bị y ngăn lại.

Ánh mắt ông càng thêm lo lắng, tấm lưng lom khom dựng thẳng nhìn Tịnh Uyên, khẳng định: “Thần quân, ngài nói vậy là có ý gì? Chuyện của Hậu Trì không liên quan tới thần quân!”
“Cổ Quân, vạn năm trước ta đã hỏi ngươi có biết tung tích Thượng Cổ hay không, ngươi còn nhớ đã trả lời ta ra sao chứ?”
Tịnh Uyên đột ngột quay lưng, ánh mắt nhìn Cổ Quân lạnh lẽo đến tận xương tuỷ, vô thức toát ra hàn ý, khác hẳn vẻ dịu dàng vô hại khi ở bên Hậu Trì.
Tử quang nhàn nhạt toả ra từ tay y chém xuống Cổ Quân, sắc mặt ông liền tái nhợt, hự một tiếng sụn chân quỳ dưới đất.
“Hạ quân… hạ quân… không biết…” Cổ Quân phì phào thở dốc, không nói nổi một câu dưới ánh sáng tử quang.
“Đừng tưởng ngươi có hỗn lực thì có thể phản kháng lại chân thần bản nguyên của ta.” Tịnh Uyên lạnh lẽo nhìn ông, gằn từng chữ: “Bạch Quyết vừa mới thức tỉnh, ngươi biết không nên chọc giận hắn, vậy mà trước kia ngươi lại dám lừa ta, đem Thượng Cổ giấu trong Thanh Trì Cung suốt mấy vạn năm.

Nếu không phải trăm năm trước nàng kích hoạt kiếm trủng trên Đại Trạch Sơn, ta hoàn toàn không hay biết nàng vẫn còn tồn tại trên đời…”
“Ta không giết ngươi, chỉ bởi ngươi đã nuôi dưỡng nàng khôn lớn, là người thân thiết nhất của nàng ở kiếp này.” Tịnh Uyên cúi đầu, đôi mắt đen thẳm chợt bùng lên ánh hào quang âm u màu tím: “Nhưng, có những thứ ngươi hưởng thụ mấy vạn năm, đã đến lúc nên hoàn trả.”
Dứt lời, y liếc nhìn Cổ Quân một cái thật sâu rồi biến mất khỏi màn sương tuyết trắng.
Giọng nói lạnh lùng vẫn văng vẳng bên tai, Cổ Quân thượng thần ngã bệt xuống đất, nhìn bóng người đã khuất xa, khoé miệng ông khẽ nhếch lên một nụ cười chua chát.
Quả không hổ danh chân thần đã hoàn toàn thức tỉnh, không ngờ ông lại chẳng có một chút sức kháng cự nào.

Không biết so với Thanh Mục sau khi thức tỉnh thì sẽ ra sao?
Nếu y đã biết thân phận của Hậu Trì, vậy thì trăm năm nay người ở bên cạnh Hậu Trì nhất định là y.

Chẳng lẽ đó là nguyên nhân khiến y từ bỏ Tam Giới?
Tứ đại chân thần thượng cổ, giữa họ rốt cuộc có mối nhân duyên vướng bận gì?
Cổ Quân thượng thần nhìn vùng tuyết trắng toát, ánh mắt đăm chiêu khó tả.
Hoàn trả mọi thứ ư? Ông giơ tay, nước da già nua cằn cỗi bỗng trở nên mịn màng nhẵn nhụi giống hệt như trai trẻ.
Sao ngài biết ta yên lòng hưởng thụ tất cả những điều này?
Ông ngước nhìn ra ngoài núi, ánh mắt thấu qua biển mây mịt mù hạ xuống một vị trí.
Nơi ấy nằm ở tận cùng Tam Giới, mép rìa của Cửu Châu, chính là đầm lầy Man Hoang – nơi cư ngụ của Bạch Quyết chân thần sau khi thức tỉnh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui