Hệt như mọi ngày suốt trăm năm nay, Ẩn Sơn vẫn yên tĩnh thanh bình như thế ngoại đào nguyên.
Ngọn lửa bích lục chậm rãi thiêu đốt, lấp lánh trong suốt, thoáng chút mỹ lệ tĩnh mịch.
Nữ tử vận cổ bào màu đỏ sẫm lặng lẽ ngồi gần cỗ băng quan, tay cầm quyển sách cổ, ánh mắt an nhiên, tiếng lật sách sột soạt vang lên, từ ngoài nhìn vào khung cảnh đẹp như tranh vẽ, thuần phác và yên tĩnh.
Một câụ thanh niên cỡ hai bảy hai tám tuổi đẩy cửa bước vào, gọi một tiếng “Sư tôn”, thấy nữ tử vừa mới kịp nhíu mày thì cười nói: “Tịnh Uyên sư thúc tới.”
Hắn tôn Hậu Trì làm sư phụ trăm năm, vị tiên quân yêu nghiệt thường xuyên tới ăn chực đó cũng vớ được quả hời trở thành sư thúc.
Hậu Trì không phản đối nên chuyện này cứ thế mà thành.
“Không gặp.” Hậu Trì không kiên nhẫn xua tay, hai mắt vẫn dán vào trang sách: “Bách Lý, con đi bảo huynh ấy, chỗ ta không phải quán rượu, sao có thể để huynh ấy đến thường xuyên như vậy.”
Giọng nàng trong trẻo êm tai, lại mang vài phần uy nghiệm nhàn nhạt, Bách Lý Tần Xuyên lè lưỡi, bộ dạng tinh ranh chẳng có vẻ gì là một người đã hơn trăm tuổi.
“Sư thúc nói kỳ hạn trăm năm sắp tới, hỏi sư tôn có muốn nghe tin về người ấy hay không?” Bách Lý Tần Xuyên học theo khẩu khí vòng vo của Tịnh Uyên, nháy mắt mấy cái.
Bàn tay cầm sách rõ ràng khựng lại, Hậu Trì vợt lọn tóc mai, hờ hững đáp: “Lâu rồi không gặp huynh ấy, nói chuyên một lát cũng được vậy.” Nói rồi nàng cất bước ra ngoài, tuy không dùng tiên lực nhưng bước chân vẫn gợn lên gió thoảng.
Bách Lý Tần Xuyên bĩu môi cười, sư thúc nói quả không sai, đúng thật sư tôn nghe vậy đã không ngồi yên được nữa.
Cũng chẳng biết người sư phụ thích đó rốt cuộc thế nào mà đến cả sư thúc cũng không bì được?
Thôi bỏ đi không nghĩ nữa, ra sau núi tìm Bích Ba đã, không biết nó đã ôm quả trứng đi đâu nằm ngủ rồi?
Dưới rừng lá phong, bàn đá khắc bàn cờ đã bị phong hóa của trăm năm bào mòn, mơ hồ ẩn hiện chút dấu vết tang thương.
Thanh niên ngồi bên vẫn là mái tóc đen buông vai, một thân trường bào đỏ sẫm, dung mạo tuấn mỹ chẳng chút đổi thay, chỉ có vẻ lệ khí nơi chân mày là dịu đi không ít.
Y thấy Hậu Trì đi tới, ánh mắt toả ra tiếu ý dịu dàng, nhưng rồi không biết vừa nghĩ tới điều gì, nụ cười chợt tắt bụp, sắc mặt cũng trở nên lãnh đạm.
“Hậu Trì, kỳ hạn trăm năm sắp đến rồi.”
Hậu Trì chưa kịp ngồi xuống, giọng Tịnh Uyên đã vang lên bên tai.
Nàng nhếch mép cười: “Ta biết chứ, Tịnh Uyên, huynh đến đây để nói mấy lời thừa thãi đó sao?” Ánh mắt tĩnh lặng ngày thường của nàng loé lên chút lấp lánh.
“Bên đó sao rồi?”
Đôi mắt phượng mảnh dài liếc lên ý bảo nàng ngồi xuống, Tịnh Uyên chống cằm: “Còn sao nữa, vẫn thế thôi.
Hai giới Tiên, Yêu không có tranh chấp gì, Thanh Trì Cung đóng cửa chối tiếp khách, phụ thần của nàng nghe nói đang tu luyện vẫn chưa xuất quan, còn cái tên ngồi si ngốc dưới Kình Thiên Trụ đó…”
“Chàng tên là Thanh Mục.” Giọng Hậu Trì lộ vẻ không vui, nhíu mày nhắc nhở không chút khách khí.
“Rồi, rồi… Nếu nói Tam Giới hiện giờ nơi nào không bình thường nhất thì chính là Kình Thiên Trụ.” Nhớ tới khu vực bị sắc vàng kim bao phủ suốt mấy năm đó, Tịnh Uyên ẩn đi dị sắc, từ tốn nói: “Ta đoán chừng rằng cùng lắm nửa năm nữa hắn sẽ tấn vị thượng thần, nàng định chờ thêm một năm mới quay về thật sao?”
“Nhanh vậy ư!” Hậu Trì sững người, ánh mắt loé lên chút ngạc nhiên rồi chợt lắc đầu: “Không được, ước hẹn trăm năm vẫn còn một năm nữa, một năm sau phụ thần sẽ tới đón ta, huống hồ Huyền Bách nằm trong Trấn Hồn Tháp, cần thêm một năm để luyện hoá.” Nàng đã đợi cả trăm năm, không ngại chờ thêm nửa năm nữa.
Nghe Hậu Trì nói vậy, sắc mặt Tịnh Uyên trở nên phức tạp.
Y nhìn sang phía gian nhà trúc, vẻ mặt trịnh trọng khác thường: “Hậu Trì, tuy trước kia cũng từng có trường hợp gọi hồn về nhờ luyện hoá trong Trấn Hồn Tháp, nhưng chuyện này dựa cả vào thiên duyên, linh hồn sau khi rời thể xác sẽ rất suy yếu, nếu linh hồn Huyền Bách đã tiêu tan trong thiên địa, e rằng…”
“Ta biết mà.” Hậu Trì ngắt lời gã, nhướn mày khẳng định: “Ta tin huynh ấy sẽ không sao.”
Vẻ quả quyết ấy Tịnh Uyên đã thấy suốt trăm năm nên cũng quen rồi, đành ngậm miệng không nói thêm nữa.
Nếu nàng tin, chi bằng không ngại một năm sau xem kết quả thế nào.
“Được thôi, nửa năm sau ta lại tới.” Tịnh Uyên ngoái đầu cười, biến mất bên bàn đá.
Hậu Trì ngẩn người nhìn chiếc ghế đối diện trống trơn, lòng nàng chợt cảm thấy hồ nghi.
Ngày thường đuổi cũng không đi, sao hôm nay y lại dứt khoát thế nhỉ? Lẽ nào y thực sự chỉ đến báo tin?
Chưa kịp nghĩ ngẫm nhiều hơn, giọng nói lảnh lót của Bích Ba đã từ xa vọng tới.
Ngẩng đầu nhìn, vừa khéo thấy Bách Lý Tần Xuyên cõng Bích Ba tiến tới phía mình.
“Bách Lý, ngươi đi nhanh chút, có phải lão già lọm khọm đâu mà yếu thế hả, lẽ nào mấy năm nay ngươi chẳng học được gì ngoài thuật trụ nhan?”
Bách Lý Tần Xuyên ôm quả trứng rón rén bước đi, thở dài: “Bích Ba, lão hủ năm nay đã một trăm lẻ bảy tuổi mụ rồi.”
Bích Ba liếc hắn, buồn bực nói: “Thế cũng tính, bổn tiên quân đã tròn ba vạn bốn ngàn hai trăm bốn mươi lăm tuổi rồi đây.”
Bách Lý Tần Xuyên khựng lại, chán nản khom lưng lẩm bẩm một câu “lão yêu quái” rồi mới tăng tốc đi tiếp.
Trông thấy cảnh này, ánh mắt Hậu Trì toát lên chút tý cười, nàng đứng dậy bước vào nhà trúc.
Một năm thôi mà, nàng sẽ đợi được.
Thanh Mục, ngay khi Bách Huyền tỉnh lại ta sẽ trở về bên chàng lập tức.
Dưới chân Kình Thiên Trụ, kim quang chói mắt hình thành nên một vòm sáng khổng lồ bao bọc xung quanh bóng người bên trong.
Bên rìa chỗ ánh sáng vàng kim, tiên tướng khoác khôi giáp bạc cùng yêu binh mặc giáp đỏ căng thẳng đối đầu.
Phượng Nhiễm vắt chéo chân lơ lửng giữa không trung, hết nhìn đông lại ngó tây, mảy may không đếm xỉa gì đến hai đội quân đang phân chia ranh giới đó.
Trường Khuyết đứng sau lưng nàng, khẽ hỏi: “Thượng quân, ngài đã đợi ở đây ba tháng rồi, sao Thanh Mục thượng quân vẫn không có động tĩnh gì hết vậy?”
Phượng Nhiễm xua tay, nheo mắt nhìn đám đông gần đó, hừ nhẹ một tiếng: “Bọn chúng đều không muốn Thanh Mục tấn vị thành công, nếu ta không đến, chúng thiếu đi kiêng kỵ, ai dám chắc chúng sẽ không giở trò gì?”
Nửa năm trước, pham vị ngàn mét quanh Kình Thiên Trụ bỗng nhiên bị một quầng sáng vàng kim bao phủ, linh lực cường đại khiến toàn bộ Tam Giới bất an.
Thiên Đế, Yêu Hoàng phái tiên quân, yêu quân đến tra rõ tình hình nhưng không có cách nào xuyên qua lớp kim quang đó.
Ai cũng biết chắc chắn Thanh Mục đã phát sinh biến hoá, linh lực mênh mông dường ấy sớm đã vượt qua tiên quân đỉnh phong, thẳng tới mức thượng thần.
Tuy cảm khái vì Thanh Mục tấn vị quá nhanh, nhưng vẫn không đủ khiến Thiên Đế muối mặt sai quân thám thính.
Phượng Nhiễm thừa biết, bọn họ sở dĩ e dè như vậy là vì … Luồng yêu lực đỏ rực xen kẽ trong ánh vàng kim không hề thua kém tiên lực chút nào, thậm chí còn vượt xa khí tức của tiên lực.
Tiên quân tấn vị mà lại dùng yêu lực hộ thể, đây là trường hợp đầu tiên từ khi Hậu Cổ Giới hình thành đến nay.
Vô luận Thiên Đế hay Yêu Hoàng ai cũng không thể khoanh tay ngồi nhìn.
Một tháng sau khi kim quang phát tán ngợp trời, linh quang trải dài ngàn dặm thu lại về gần Kình Thiên Trụ, cuối cùng chỉ còn lại một vùng hỗn nguyên bán kính mười mét và không thu nhỏ nữa.
Phạm vi tuy không lớn nhưng linh quang ẩn ước mang uy thế huỷ thiên diệt địa, vì vậy mới khiến đại quân hai giới Tiên – Yêu trấn thủ nơi đây, như lâm đại địch.
Nay đã nửa năm trôi qua, Thanh Mục có thể tấn vị bất cứ lúc nào, nàng đương nhiên không thể tuỳ tiện bỏ đi.
Đang suy nghĩ chợt có tiếng “rắc” vang lên, tiếng động cực khẽ nhưng vẫn khiến Phượng Nhiễm giật mình, ngước nhìn lên tấm màn ánh sáng.
Hào quang đỏ rực cuồn cuộn sâu trong ánh sáng vàng kim chói mắt, khe nứt nhỏ xíu lan rộng dần trên bề mặt vòm sáng vàng kim, chỉ trong chốc lát đã hình thành khí thế không gì ngăn cản nổi.
Rầm một tiếng, kim quang tan vỡ, yêu quang đỏ rực xông thẳng lên tầng mây, từ xa nhìn lại huyết hải bao trùm cả vùng trời.
Một màu đỏ máu nhìn không thấy tận cùng đang nhấn chìm tầm mắt mọi người, cỗ linh lực cường đại huỷ thiên diệt địa khiến trên chín phần tiên quân yêu quân không kìm được mà quỳ rạp xuống đất, Phượng Nhiễm ngẩn nhìn thân ảnh xếp bằng giữa yêu quang đỏ rực, nhíu mày lo lắng đứng yên tại chỗ.
Từng cơn sóng đỏ máu nhào tới hai giới Tiên Yêu, thần thức cường đại hoành tảo khắp Tam Giới gần như ngay tức khắc đã bị những cường giả trong Tam Giới cảm nhận được, thời gian chưa qua một chén trà, vô số tiên quân yêu quân ẩn cư trong Tam Giới bát hoang đã từ khắp bốn phương tám hướng hối hả kéo tới.
Tấn vị thượng thần là kỳ cảnh thiên cổ khó gặp, kể từ Hậu Cổ giới đến nay chưa có ai thành công.
Nếu Thanh Mục làm được, cục diện Tam Giới sẽ thay đổi ngay lập tức.
Nhưng họ còn chưa lại gần Kình Thiên Trụ thì đã bị kinh hãi trước ánh sáng đỏ rợp trời cùng tướng sĩ hai giới Tiên Yêu đang quỳ dưới chân cột kia.
Không ngờ lại có thể dùng thần thức áp chế mấy chục vạn đại quân.
Thần lực mạnh nhường ấy chỉ e không hề thua kém Thiên Đế.
Hai đạo quang ảnh chợt hiện, Thiên Đế và Thiên Hậu xuất hiện giữa khoảng không phía trên Kình Thiên Trụ, chau mày khi thấy các tiên tướng quỳ dưới đất.
Thiên Đế vung tay, tiên lực hoá thành cự chưởng tuỳ ý ập xuống vùng yêu lực đỏ rực kia.
Thanh Mục mới tấn vị thượng thần, y không muốn nảy sinh thêm hiềm khích lớn nên chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng.
Nhưng khiến tiên tướng thần phục thực sự là động tĩnh qaus mức.
Đúng lúc này, phía chân trời rạch qua hai đạo lưu quang, Cổ Quân thượng thần và Yêu Hoàng đồng thời xuất hiện bên cạnh Kình Thiên Trụ, vừa khéo bắt gặp Thiên Đế vung ra cự chưởng.
Cổ Quân khẽ chau mày không nói năng gì, nhìn thân ảnh giữa hai màu vàng đỏ, ông cất tiếng thở dài thật chậm.
Mấy năm gần đây Mộ Quang đã quá tự đại, cứ để hắn nhận chút giáo huấn cũng tốt.
Trong nháy mắt, cự chưởng do Thiên Đế vung ra còn chưa chạm tới ánh sáng đỏ rực kia, yêu quang vốn đang im ắng chợt phát ra tiếng động cực lớn đỡ lấy cự chưởng, nhấn chìm bàn tay kia trong tích tắc, gào thét lao tới Thiên Đế.
Sắc mặt Thiên Đế trầm xuống, mấy đạo cự chưởng dựng đứng trước thân mình, còn chưa kịp lên tiếng quát đã bị hồng quang ngợp trời ép lùi hai bước.
Chúng tiên biến sắc, ai cũng ngẩng đầu ngước nhìn bộ dạng chật vật của Thiên Đế.
Nhưng chỉ giây lát sau hồng quang phía trước Thiên Đế đã biến mất vô tung, quay trở lại bên cạnh thân ảnh trên Kình Thiên Trụ giống như chưa từng di chuyển.
Một bầu im lặng đến chết chóc, đến tận khi có ai đó vô thức nuốt một ngụm nước bọt, bầu không khí tĩnh lặng này mới bị phá vỡ.
Kể từ khi Hậu Cổ Giới khai mở đến nay, Thiên Đế giữ ngôi vị chí tôn Tam Giới, duy chỉ có Thiên Hậu và Cổ Quân thượng thần ngang hàng với y, nhưng dù với hai người này thì cũng không thể đánh bại y trong một hơi thở như vậy.
Thế nhưng vừa rồi…
Thanh Mục thượng quân tu luyện mới ngàn năm, dù từng trải qua Cửu Thiên Huyền Lôi thì cũng không thể có thần lực đáng sợ như vậy được, người trong kia … rốt cuộc là ai?
Gần như cùng lúc, tất cả mọi người đều bất giác nhìn lên thân ảnh chính giữa hồng quang.
Phượng Nhiễm liếc nhìn Thanh Mục rồi sau đó ngoái nhìn Cổ Quân thượng thần, thấy ông không có vẻ gì ngạc nhiên, trái tim nàng như chìm xuống vực sâu.
Nàng và Hậu Trì rốt cuộc đã bị che giấu chuyện gì, Thanh Mục … rốt cuộc là ai?
Sắc mặt Thiên Đế cứng đờ nhìn sang phía Kình Thiên Trụ, bàn tay chắp sau lưng run lên thật khẽ, đáy mắt y là vẻ khó tin, ngỡ ngàng và tái nhợt.
Sức mạnh này … y vẫn luôn cho rằng dù Thanh Mục từng chịu Cửu Thiên Huyền Lôi thì cũng chỉ tấn vị thượng thần mà thôi, nhưng vừa nãy… đó rõ ràng là sức mạnh huỷ thiên diệt địa chỉ chân thần mới có.
Tuy chưa hoàn toàn thành thục, nhưng đó tuyệt không phải thứ mà thượng thần có thể so bì!
Thiên Hậu cũng lộ vẻ khó coi, nhưng bà không tin Mộ Quang lại yếu hơn Thanh Mục, có lẽ chỉ hơi sơ suất thôi, bà bước lại gần Thiên Đế, thấp giọng nói: “Mộ Quang, mới vừa rồi là sao…”
Thiên Hậu chưa kịp dứt lời, một giọng nói trầm thấp đã vang lên từ phía Kình Thiên Trụ, lạnh nhạt hờ hững xen lẫn hơi thở từ viễn cổ.
“Mộ Quang, mấy vạn năm không gặp, ngươi có… khoẻ không?”
Thiên Đế và Thiên Hậu khựng người, mắt mở to nhìn sang vùng biển máu kia, không dám tin vào tai mình nữa.
Người nọ đứng dậy, xung quanh thân ảnh tựa như mới niết bàn kia là ánh sáng vàng kim bao phủ, chậm rãi bước tới phía này.
Huyết quang ngợp trời bị xua tan, ánh sáng quay trở lại tam giới.
Trên Kình Thiên Trụ, nơi in dấu ngôi vị thượng thần, màn hắc vụ bao phủ mấy vạn năm đang từ từ biến mất.
Dung nhan tuấn dật, mái tóc dài lấp lánh vàng kim, cả người cổ bào màu xanh đậm, đai gấm màu vàng thắt bên hông, tất cả đều toát ra một khí tức cổ nhã tôn quý.
Đôi mắt ấy quá đỗi lạnh lùng, ấn ký vàng kim khắc giữa trán, chẳng khác nào vị thần tôn quý đang cúi nhìn những con sâu cái kiến.
Phượng Nhiễm nhìn thân ảnh vừa mới bước ra, bàn tay nàng nắm chặt, sắc mặt tái nhợt.
Khí tức này… hoàn toàn không phải là Thanh Mục.
Thiên Đế ngẩn người, ánh mắt rơi xuống trán người nọ, con ngươi y bỗng co rút lại, thì thầm: “Bạch… Bạch Quyết chân thần…”
Y nói quá khẽ nên không mấy ai nghe thấy.
Thiên Hậu đứng ngay sau lưng y, bà chợt lùi phắt lại phía sau, nhìn Bạch Quyết bằng ánh mắt ngập tràn sợ hãi.
Thượng cổ chân thần Bạch Quyết không ngờ lại chính là Thanh Mục, nhớ tới quyết định của mình trên Thanh Long Đài năm xưa, Thiên Hậu thấy lòng lạnh toát, bàn tay buông bên hông run lên bần bật.
Thần linh viễn cổ, tứ đại chân thần là những người tồn tại ở vị trí chí tôn, tuy bà theo hầu Thượng Cổ mấy vạn năm nhưng vẫn không dám mạo phạm tới tôn nghiêm của Bạch Quyết.
Thiên Đế mấp máy môi, lòng hoảng hốt toan hành lễ với Bạch Quyết nhưng đã bị một cỗ thần lực đỡ lại.
Bạch Quyết đứng cách Thiên Đế không xa, hờ hững nói: “Nay ngươi đã đứng đầu Tam Giới, không cần làm vậy.”
Giọng nói lạnh lùng nhưng không cho phép nghi ngờ, Thiên Đế gật đầu, chắp tay nói: “Thần quân đại lượng, Mộ Quang sợ hãi.”
Thiên Hậu sững sờ đứng sau lưng Thiên Đế, cúi đầu chẳng rõ đang nghĩ tới điều gì, chỉ thấy đầu ngón tay bà quá đỗi nhợt nhạt, cùng vẻ mặt lộ vẻ xanh xao.
Thấy Thiên Đế hạ mình, đám đông hai giới Tiên Yêu không rõ nguyên do nên đều kinh ngạc, Thanh Mục thượng quân sau khi tấn vị lại khiến Thiên Đế lễ ngôhj vậy sao? Quả thực không thể nào tin nổi.
Phượng Nhiễm thần sắc phức tạp khi thấy Thanh Mục sau khi xuất hiện không hề để mắt đến mình, nàng toan cất bước lên thì bị ai đó kéo lại, ngoái nhìn thì ra Cổ Quân thượng thần, nàng im lặng nhướng mắt tò mò.
Hậu Trì vắng mặt, nàng phải làm rõ chuyện này rốt cuộc là thế nào!
“Phượng Nhiễm chớ lỗ mãng, đó không phải là… Thanh Mục.” Cổ Quân thượng thần nhìn lên người đứng trên Kình Thiên Trụ, mắt ông cụp xuống, thần sắc trầm tịch.
“Mộ Quang, ta ngủ say trong cơ thể người này, nay mới coi như công đức viên mãn, có một việc cần ngươi giải quyết.” Giọng Bạch Quyết chẳng chút bận tâm, nhưng đám đông nghe cũng hiểu ra đại khái.
Thanh Mục tiên quân ắt hẳn phải có tiền thân lợi hại, không ngờ lại có thể dùng thân phận tiên quân tu luyện trong Tam Giới.
Xưa nay tiên quân độ kiếp chỉ có cách xuống phàm trần luân hồi lịch thế, làm gì có ai đại khí đến mức dùng thẳng thân xác tiên quân.
“Xin thần quân cứ nói…” Mộ Quang cung kính đáp, mắt liếc nhìn Thiên Hậu.
Nếu Bạch Quyết chân thần giáng tội Vu Hoán, y nhất định sẽ không đồng ý.
Bạch Quyết tuy mang sức mạnh chân thần, nhưng nay vẫn chưa hoàn toàn hồi phục hết.
Nếu y liên thủ với Vu Hoán, ai thắng ai thua còn chưa biết trước.
Bạch Quyết không trả lời, tay vung lên phá vỡ không gian Tiên Giới, một cỗ thần lực màu vàng kim đánh thẳng tới Thiên Cung.
Thiên Đế biến sắc, chưa kịp nói gì thì một ngọn tháp toả khí tức man hoang đã xuất hiện trước mắt mọi người.
“Toả Tiên Tháp!” Trông thấy vật đó, ngay lập tức có tiên quân hô vang, chỉ là trong sự ngỡ ngàng còn hiện rõ vẻ sùng bái dành cho Thanh Mục.
Có thể đem Toả Tiên Tháp ra khỏi Thiên Cung trong chớp mắt, Thanh Mục thượng quân sau khi tấn vị quả nhiên lợi hại.
“Thần quân, ngài….” Thiên Đế ngẩn người, dường như đã hiểu ra điều gì đó nhưng vẫn có chút nghi ngờ.
“Tuy ta không phải hắn, nhưng thân xác này tốt xấu gì cũng từng mang ơn Cảnh Chiêu.
Ta sẽ xin ngươi một ân tình, bỏ đi kỳ hạn cấm túc vạn năm có được không?”
“Lời của thần quân, nào dám không vâng.”
Thiên Đế tỏ vẻ ung dung, tay vung lên phía Toả Tiên Tháp.
Hành động của Bạch Quyết vừa khéo ý ông, dường như ông đã hiểu, Bạch Quyết chân thần tung hoành thượng cổ năm xưa là nhân vật cỡ nào, nếu đã nợ ân tình, ắt sẽ hoàn trả.
Chỉ không biết ngài ấy định đối xử với Hậu Trì ra sao?
Bạch quang loé sáng, thân ảnh của Cảnh Chiêu xuất hiện trước mắt mọi người.
Trăm năm trôi qua là ngàn năm trong tháp.
Vẻ kiêu căng ngạo thế trên người nàng đã lột xác thành trầm ổn, nhưng khắp người lại mang một vẻ trầm muộn khó tả.
Nàng hành lễ với Thiên Đế và Thiên Hậu, sau đó mới quay sang nhìn Thanh Mục cách đó không xa, thần sắc ngỡ ngàng như thể không có cách nào tiếp nhận sự thay đổi quá lớn của y.
Thiên Đế thu hồi Toả Tiên Tháp, nói với Cảnh Chiêu: “Cảnh Chiêu, nhờ thần quân đỡ lời cho con, kỳ hạn vạn năm đã bị xoá bỏ, kể từ hôm nay con hãy quay trở lại Thiên Cung…”
Y chưa kịp dứt lời, Bạch Quyết đã tiến lại gần Cảnh Chiêu.
Rõ ràng là giữa không trung hư vô, nhưng vẫn vang lên tiếng bước chân trầm ổn, từng bước từng bước kéo theo tâm trí tất cả mọi người.
Y dừng lại cách Cảnh Chiêu không xa, khẽ cúi người, mái tóc dài vàng kim xoã xuống, ánh mắt tĩnh mịch ôn hoà phảng phất nhu tình.
“Cảnh Chiêu, nàng vì ta mà chịu cấm túc ngàn năm trong Toả Tiên Tháp, ta nợ ơn nàng, chỉ cần nàng muốn, ta sẽ thoả mãn bất kỳ nguyện vọng nào của nàng.”
Những lời nói nhẹ nhàng êm ái đó, cảm giác hệt như một vị thần vốn đứng đầu thế gian, nhưng chỉ nguyện cúi đầu trước mặt nàng.
Khung cảnh này tĩnh mịch và đẹp đẽ biết bao.
Sắc mặt Phượng Nhiễm ngay tức khắc trở nên vô cùng phẫn nộ.
Mắt phượng nhướn cao toan cất bước đi lên nhưng vẫn bị ai đó kéo lại.
Cổ Quân thượng thần đứng sau lưng nàng, ánh mắt tang thương thấp giọng nhắc lại: “Phượng Nhiễm, đó không phải là Thanh Mục.”
Chân thần chi tôn, không ai có thể mạo phạm!
Cảnh Chiêu sững sờ nhìn thân ảnh áo xanh ngay trong tầm tay với, nàng ấy khẽ chìa tay nắm lấy tay Bạch Quyết, dồn hết can đảm ngẩng đầu: “Thanh Mục, chàng có đồng ý lấy ta?”
Câu nói này trăm năm trước nàng không thể mở lời, trăm năm sau, nhìn con người hoàn toàn khác ấy, nàng chợt nhớ tới cảnh hắn cầu hôn trên Thanh Long Đài năm đó.
Oanh oanh liệt liệt, lưu truyền muôn đời!
Dù chàng không muốn, dù chỉ là báo ơn, nhưng ít nhất thì lần này, ta cũng không còn hối tiếc gì.
Sắc mặt Thiên Đế Thiên Hậu lập tức trở nên hết sức khó coi, Thanh Mục khi còn là thượng quân đã không đồng ý cưới Cảnh Chiêu, nói gì đến chuyện khi hắn khôi phục thân phận chân thần!
“Thanh Mục không muốn, nhưng ta … Bạch Quyết nguyện ý!”
Giọng nói rõ ràng cực khẽ nhưng lại như tiếng sấm giữa trời xanh, tất cả mọi người sửng sốt nhìn lên thân ảnh khoác áo xanh giữa không trung! Hắn vừa nói hắn là ai thế!
Chưa ai kịp phản ứng, y đã đưa tay vung mạnh, lưu quang kim sắc lao tới tận cùng Tam Giới, cả chốn Man Hoang bị bao phủ dưới ánh sáng vàng kim.
“Mộ Quang, kể từ hôm nay, Man Hoang là nơi cư ngụ của ta, ba tháng sau ta và Cảnh Chiêu sẽ đại hôn, mời cả Tam Giới, bất luận tiên yêu ai cũng có thể tới dự.”
Lời vừa dứt, Bạch Quyết cùng Cảnh Chiêu biến mất khỏi Kình Thiên Trụ, kim sắc lưu quang cùng uy áp mạnh mẽ dần dần tan biến.
Đám đông ở lại hiển nhiên vẫn chưa tỉnh ngộ, nhưng không ai dám hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Mọi người lặng lẽ hết nhìn Cổ Quân thượng thần từ đầu tới cuối không hề nói một câu nào, rồi lại ngơ ngác nhìn nhau.
Trăm năm về trước, lễ cầu hôn của Thanh Mục thượng quân vẫn còn sờ sờ trước mắt.
Có điều, nay người đó đã…
Cổ Quân lơ lửng giữa không trung, Phượng Nhiễm đứng sau lưng ông vẻ mặt trầm uất, hồi lâu sau nàng mới thấy Cổ Quân chậm rãi ngước nhìn lên Kình Thiên Trụ, nàng cũng nhìn theo và chợt sững người.
Đám đông thấy thần sắc nàng không ổn nên cũng dõi mắt theo.
Trên đó, phía trên nơi hiện diện của thượng thần, một phần tư hắc vụ che phủ vạn năm đã hoàn toàn biến mất, văn tự thượng cổ màu vàng kim triện khắc trên bề mặt, tôn quý uy nghiêm, mang theo sự chấn nhiếp vượt khỏi đất trời hệt như người đó vừa đem lại.
Bạch Quyết.
Cho đến tận lúc này mọi người mới dám tin, vị chí cường giả từng biến mất mấy vạn năm sau khi Thượng Cổ Giới phong bế đã giáng lâm trở lại.
Ba ngày sau, trên đỉnh Ẩn Sơn.
“Hậu Trì, Thanh Mục sắp thành hôn rồi.” Nhìn Hậu Trì thong thả tiến lại gần mình, Tịnh Uyên nói.
Lúc này, kỳ hạn trăm năm vẫn còn nửa năm nữa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...