Vị trí long mạch dĩ nhiên được canh gác vô cùng nghiêm ngặt, nhưng binh lực nhân gian chẳng nhằm nhò gì so với tiên quân, Hậu Trì ẩn thân, dùng phép tiên trói chặt tướng sĩ canh giữ, men theo đường hầm tiến vào sâu bên trong long mạch.
Linh quang nhè nhẹ toả ra từ lòng đất, trông thật tường hoà an lành, nhưng lại xen lẫn những tiếng thét gào ai oán xung thiên như muốn phá đất xông ra, khiến nơi chí dương trong thiên hạ này trở nên tà khí đậm đặc.
Một tiếng thét hùng hậu vang lên, chú pháp dày đặc áp chế luồng khí tức cuồng bạo khiến mặt đất bình yên trở lại.
Hậu Trì không lấy làm lạ, Trấn Hồn Tháp truyền từ thượng cổ, là chí bảo ở Tam Giới, đặt ở đâu sẽ có tiên quân linh lực cao thâm canh giữ ở đó.
Từ lúc xuống lòng đất tới giờ nàng vẫn đi một cách quang minh chính đại, hoàn toàn không cố tình ẩn giấu hành tung.
Nửa canh giờ sau, một địa cung nguy nga xuất hiện trước mắt Hậu Trì, ngọn tháp bích lục cao mấy trượng sừng sững đứng giữa địa cung, bề mặt khắc đầy chữ Phạn thời thượng cổ, trang nghiêm hùng vỹ.
Hào quang màu lục nhạt toả khắp địa cung, hoá thành một quầng sáng tròn, áp chế những ma quỷ thét gào bên dưới.
Trấn Hồn Tháp đang ở ngay trước mắt, nhưng Hậu Trì lại không thể tiến thêm một bước nào.
Trên tấm đệm ngồi xưa cũ đặt giữa khoảng trống nơi chân tháp, một lão già cỡ bảy mươi tuổi áo bào trắng lặng lẽ nhìn nàng, đôi mắt chứa đựng vẻ thấu triệt và minh ngộ của người từng trải qua muôn vàn kiếp sống.
“Chúng sinh Tam Giới đều dừng bước bên ngoài Trấn Hồn Tháp, cớ sao thượng thần lại đến đây?” Giọng nói già nua vang lên bên trong tháp, tiếng vọng lọt vào tai Hậu Trì.
Thần sắc lão ôn hoà, chẳng vì thân phận của Hậu Trì mà mảy may xúc động.
Hậu Trì không hề ngạc nhiên khi tiên quân canh tháp nhận ra thân phận của nàng.
Tương truyền tiên quân Bích Tỳ canh giữ Trấn Hồn Tháp được sinh ra cùng tháp, trải qua nhiều kiếp luân hồi, sớm đã siêu thoát khỏi ngoài Tam Giới, ngay cả Thiên Đế cũng không được phép can dự vào việc cai quản Trấn Hồn Tháp của ông.
“Bích Tỳ thượng quân.” Hậu Trì khom lưng hành lễ, không hề tỏ ra mất kiên nhẫn, khẽ trầm giọng nói: “Hậu Trì có việc riêng muốn mượn Trấn Hồn Tháp cỡ trăm năm, mong tiên quân chấp thuận.”
Một người một tháp sớm đã cộng sinh, nếu Bích Tỳ không đồng ý, dù có huỷ đi Trấn Hồn Tháp nàng cũng khó lòng đụng tới.
Nghe nàng nói vậy, ánh mắt Bích Tỳ tiên quân lộ chút xao động nhưng giọng nói thì vẫn bình lặng, không chút gợn sóng: “Hậu Trì thượng thần, Trấn Hồn Tháp ảnh hưởng tới an nguy nhân gian, nếu không có tháp trấn thủ, nhân gian sẽ bị ác quỷ hoành hành không một ngày yên ổn, ngài biết điều này chứ?”
“Hậu Trì biết, nhưng… tình thế bất đắc dĩ.” Hậu Trì bước lên một bước, thần sắc trịnh trọng.
“Địa vị thượng thần là chí tôn thiên địa, vốn nên che chở thế gian, sao lại vì tư tình mà quên đi Tam Giới?” Bích Tỳ tiên quân thất vọng nhìn Hậu Trì, trầm giọng phản đối.
“Bích Tỳ thượng quân, Hậu Trì quyết không bỏ mặc bách tính phàm gian.” Hậu Trì khẽ nói, thấy Bích Tỳ lay động bèn chắp tay sau lưng: “Sổ sách tư thời thượng cổ có ghi rằng, Trấn Hồn Tháp là do chủ thần Kình Thiên thời thượng cổ để lại, chỉ có sức mạnh hỗn độn mới có thể phá huỷ, cần thượng thần rót linh lực bản nguyên mới có sức mạnh trấn áp quỷ hồn, nếu không sẽ có ngày sụp đổ, phải vậy không?”
Nửa tháng nay Thanh Mục nghiên cứu khắp các thư tịch cổ, nàng cũng không hề rảnh rỗi ngồi chơi.
Ghi chép của Thanh Trì Cung về Trấn Hồn Tháp có viết rõ ràng, nếu trăm năm nữa Trấn Hồn Tháp vẫn chưa tìm được nguồn cung cấp sức mạnh bản nguyên thượng thần, tháp sẽ sụp đổ.
Cũng nhờ có cách thuyết phục Bích Tỳ, nàng mới dám đến đây.
Thanh âm Hậu Trì vang lên rõ ràng giữa địa cung trống trải, Bích Tỳ cúi đầu trầm ngâm giây lát, đưa tay vuốt chòm râu bạc, hồi lâu sau mới nhìn lên Hậu Trì, ánh mắt lấp lánh: “Tàng thư trong Thanh Trì Cung quả nhiên bất phàm, tiểu thần quân nói đúng rồi.
Nếu không có sức mạnh bản nguyên của thượng thần rót vào, Trấn Hồn Tháp sẽ không thể trụ được quá trăm năm.
Tiểu thần quân biết rõ như vậy, ngài định thế nào?”
Việc Trấn Hồn Tháp cần sức mạnh bản nguyên của thượng thần để tồn tại cũng không hẳn là bí mật của Tam Giới, nhưng linh lực thượng thần xét cho cùng vẫn không thể so với hỗn độn chi lực, khởi động Trấn Hồn Tháp cần hao tổn ít nhất một nửa sức mạnh bản nguyên của một vị thượng thần.
Vì vậy, sẽ chẳng có thượng thần nào chịu hy sinh một cách vô cớ, mất đi một nửa bản nguyên sẽ lập tức bị giáng xuống bán thần, thay đổi cục diện Tam Giới.
“Tiên quân, một trăm năm này Hậu Trì sẽ dùng toàn bộ linh lực bản thân phong ấn lại nơi đây, thay Trấn Hồn Tháp trấn áp yêu mị nhân gian.
Sau trăm năm, ta nguyện dùng một nửa sức mạnh bản nguyên giúp Trấn Hồn Tháp trông coi nhân gian mãi mãi.” Hậu Trì ngẩng đầu, thái độ thành khẩn nhấn mạnh từng chữ một.
Bích Tỳ biến sắc, nhướng mày: “Tiểu thần quân, một nửa sức mạnh bản nguyên, ngài nói thật chứ?”
“Hậu Trì quyết không vọng ngôn.” Giọng nói thanh lãng vang lên, ánh mắt Hậu Trì sáng rực nhìn Bích Tỳ.
“Được!” Một lúc sau, Bích Tỳ cười dài một tràng sảng khoái: “Có cho có nhận, tiểu thần quân, lão hủ nhận lời ngài.
Nếu sau trăm năm ngài tình nguyện dùng một nửa sức mạnh bổn nguyên giúp Trấn Hồn Tháp vĩnh viễn bảo hộ nhân gian, trăm năm này ta sẽ thay ngài canh giữ nơi đây.”
“Bích Tỳ tiên quân, ông…” Hậu Trì ngẩn người không dám tin vào tai mình, mất đi Trấn Hồn Tháp, sức mạnh của Bích Tỳ tiên quân lẽ nào vẫn có thể trấn giữ nơi chí tà chí ác này ở nhân gian sao?
Bích Tỳ không bỏ lỡ vẻ ngỡ ngàng của Hậu Trì, lão mỉm cười xếp bằng giữa không trung, hai tay chắp thành hình bán nguyệt, khẽ khàng niệm chú.
Trấn Hồn Tháp cao cả trượng thu nhỏ lại còn bằng nắm tay, rơi xuống lòng bàn tay lão.
Sau khi Trấn Hồn Tháp biến mất, những tiếng gào rú thê lệ sâu bên dưới địa cung bỗng trở nên dữ dội hơn nhiều, bắt đầu có dấu hiệu phá đất xông ra.
Bích Tỳ thượng quân hừ nhẹ một tiếng, một tia sáng xanh toả ra từ cơ thể lão bay thẳng lên trời, biến thành hình dạng một Tụ Tiên Tháp cỡ nhỏ rơi xuống đại điện của địa cung, những câu gào rú đinh tai im bặt trong nháy mắt, thậm chí còn mơ hồ sợ hãi chui xuống sâu hơn.
Hậu Trì nhướng mày, lòng thầm tán thưởng.
Người đời chỉ biết Bích Tỳ thượng quân có sức mạnh kiểm soát Trấn Hồn Tháp nhưng không hề hay biết cả hai đã dung hợp thành một thể từ lâu, thực lực bản thân lão không thua kém Trấn Hồn Tháp chút nào.
Nếu lão phi thăng cửu thiên, chưa chắc đã không thể tấn vị thượng thần.
Chả trách lão dám buông lời hứa giúp nàng canh giữ nhân gian trăm năm!
“Tiểu thần quân, linh lực của ngài nên dùng cho mục đích khác, lão hủ sẽ không giữ ngài ở đây.
Ngài đi đi.” Lão vừa dứt lời, ngọn tháp nhỏ màu bích lục trên tay liền bay tới dừng trước mặt Hậu Trì.
Xem ra chuyện nàng định làm không giấu nổi Bích Tỳ tiên quân, Hậu Trì khẽ thoáng động lòng, cầm lấy ngọn tháp trịnh trọng hành lễ với lão.
“Bích Tỳ thượng quân, trăm năm sau Hậu Trì nhất định sẽ đến trả ơn.”
“Đi đi, mất Trấn Hồn Tháp, sớm muộn gì Thiên Đế và Thiên Hậu cũng phát hiện ra, nếu không cứu được người ngài muốn cứu, thần quân coi như đã lãng phí mất một nửa sức mạnh bản nguyên rồi.”
Tiếng cười hỉ hả vang lên giữa không trung, Hậu Trì khựng lại, nheo mắt nhìn Bích Tỳ một cái thật lâu, rồi mới quay lưng rời khỏi địa cung.
“Bích Tỳ này, trăm năm sau Hậu Trì thượng thần trả lại Trấn Hồn Tháp, ông định lấy luôn một nửa sức mạnh bản nguyên của ngài ấy thật sao?” Giọng nói trong trẻo bỗng cất lên từ sâu trong địa cung, không biết tự lúc nào bên cạnh Bích Tỳ tiên quân đã xuất hiện một tiểu tiên thú màu bích lục, thân hình nó mập mạp, bốn chân ngắn tũn, đôi cánh trên lưng trong suốt lấp lánh, cặp mắt long lanh hết sức đáng yêu, nhưng thái độ với Bích Tỳ thượng quân lại chẳng có nửa phần cung kính.
“Bích Ba, trăm năm sau thế sự khó nói.
Nếu hỗn lực hiện thế, lo gì tương lai của Trấn Hồn Tháp.” Bích Tỳ tiên quân vuốt râu, ánh mắt chứa đựng thâm ý khó lòng nhìn thấu.
“Hỗn lực, chẳng phải chỉ có tổ thần Kình Thiên sở hữu thôi sao?” Bích Ba vỗ đôi cánh nhỏ, bĩu môi chớp cặp mắt to tròn.
“Hỗn lực, ngoại trừ tổ thần Kình Thiên, thì Thượng Cổ chân thần kế thừa huyết mạch của ngài ấy, cũng từng sở hữu.”
Bích Ba lắc đầu một chặp vẫn không hiểu Bích Tỳ thượng quân định nói gì.
Bích Tỳ giơ tay, tiểu tiên thú tung tăng nhào tới đậu trên tay lão.
“Bích Ba, đến bên Hậu Trì, ở bên ngài ấy.
Ngươi là Thuỷ Ngưng thần thú, có năng lực chữa lành, nếu sau này ngài ấy gặp hiểm nguy ngươi hãy giúp một tay.” Bích Tỳ điểm lên đầu Bích Ba, căn dặn.
“Không đi, không đi, Bích Ba không đi đâu hết.” Bích Ba uốn éo, đôi cánh trong suốt vội vàng thu lại, thái độ không vừa ý chút nào.
“Trên người ngài ấy có khí tức của thượng thần ấu sinh, nếu ngươi có thể xác lập khế ước với tiểu thượng thần sắp chào đời, sau này sẽ khỏi cần tu luyện nữa.” Bích Tỳ thấy Bích Ba tỏ ra lười nhác, bèn vuốt râu dụ dỗ.
“Thật không vậy?” Bích Ba tức tốc ngoái đầu, xoè cánh, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Bích Tỳ, nó ngập ngừng giây lát rồi đứng dậy, lắc lư uốn éo bay khỏi địa cung.
So với việc tu luyện cả ngàn vạn năm sau này, nó thầm nghĩ bây giờ mình nên chăm chỉ một chút, nghe lời Bích Tỳ đi giúp tiểu thần quân thì tốt hơn.
“Bích Tỳ, ông đừng có lừa ta nha, nếu không đợi ta về ta sẽ nhổ trụi hết râu ông đó!”
Giọng nói lanh lảnh vọng lại từ xa tít, lão tiên quân đang khoan khoái vuốt râu chợt rùng mình, trượt tay giựt đứt mất mấy cọng, đau đến nỗi lão phải chau mày.
Cùng lúc Hậu Trì lên đường đi Yêu Giới, Phượng Nhiễm cũng biến đổi dung mạo lẻn vào giữa các yêu quân đến chúc mừng, rón rén lẩn vào hậu điện của Yêu Hoàng.
Yêu Giới năm nào cũng đón tết linh đình, Đệ Tam Trọng Thiên những ngày này đông như nêm cối, Yêu Hoàng và hai vị điện hạ từ sáng sớm đã rời khỏi Trọng Tử Điện, chỉ còn lại vài yêu quân canh gác nơi này.
Tụ Yêu Phiên là báu vật quý giá nhất của Yêu Hoàng, đương nhiên sẽ không cất bừa một chỗ.
Phượng Nhiễm lục lọi nửa ngày mới lờ mờ cảm nhận được một cỗ khí tức mạnh mẽ trong thạch thất nằm sâu dưới Trọng Tử Điện, nhưng khi nàng rón rén lại gần thì không thể tiến thêm nữa.
Nhìn trận pháp phức tạp toả ra yêu lực nồng hậu bên ngoài thạch thất, Phượng Nhiễm chau mày chống cằm trầm tư.
Cưỡng chế phá trận pháp nhất định sẽ làm kinh động tới Yêu Hoàng, lúc ấy thì khỏi nghĩ đem Tụ Yêu Phiên rời khỏi Yêu Giới…
“Sao thế, Phượng Nhiễm thượng quân vốn không sợ trời không sợ đất mà cũng có lúc lo lắng ư?”
Giọng nói trêu chọc vang lên phía sau lưng, Phượng Nhiễm giật mình sầm mặt ngoái đầu, thấy Thường Thấm một thân thanh y đứng tựa lưng ngoài hành lang gần đó.
Nàng thở phào biến về hình dạng cũ.
“Thường Thấm, sao cô lại ở đây?” Sau lần từ biệt trước hai người chưa từng gặp lại.
Phượng Nhiễm nhướng mày, vẻ mặt nghi hoặc: “Còn nhận ra ta nữa, rõ ràng ta đã biến đổi hình dạng mà.”
Thường Thấm bật cười: “Ta thay mặt tộc Yêu Hồ đến Đệ Tam Trọng Thiên chúc mừng.
Thấy cô ngoài cửa đại điện rồi, lại hành tung quỷ dị nên mới đi theo.
May mà Yêu Hoàng không có ở Trọng Tử Điện, nếu không với khí thế ngông nghênh này của cô, e rằng ngay cả hậu điện cũng không vào nổi.” Trên người Phượng Nhiễm vốn đã mang mấy phần tà khí, vì thế nàng mới thuận lợi vào thẳng Đệ Tam Trọng Thiên.
Nhưng nếu chẳng may gặp Yêu Hoàng, sợ là sẽ bị nhận ra ngay lập tức.
“Vậy sao?” Phượng Nhiễm xoa mũi tỏ vẻ ngượng ngùng, nàng còn tưởng mình đã kín đáo lắm rồi cơ chứ.
“Phượng Nhiễm, nơi này là trọng địa của Trọng Tử Điện, cô đến đây làm gì?” Thường Thấm liếc nhìn phía sau lưng Phượng Nhiễm, nghiêm mặt nói: “Cô đến vì Tụ Yêu Phiên?”
Phượng Nhiễm gật đầu: “Hậu Trì cần Tụ Yêu Phiên để cứu người, nên hôm nay ta mới đến Yêu Giới.
Chỉ không ngờ nơi này đã bị Yêu Hoàng bố trí trận pháp, thật đau đầu quá đi.”
“Tụ Yêu Phiên là chí bảo Yêu Giới, đương nhiên không thể canh giữ sơ sài” Thường Thấm tỏ ra trịnh trọng, đứng thẳng người nói: “Cần ta giúp cô không?”
“Thường Thấm…” Phượng Nhiễm ngẩn người, lắc đầu: “Không cần đâu, ta không muốn cô bị dính líu vào.
Tụ Yêu Phiên quá quan trọng với Yêu giới…”
“Không sao, kể từ khi Tịnh Uyên yêu quân hoành không xuất thế, Tụ Yêu Phiên đã không còn hiệu lực như xưa, huống hồ chỉ cần tộc Yêu Hồ ta không tranh quyền với Yêu Hoàng, vị trí của ông ấy sẽ không thể nào bị rung chuyển.
Dù ông ta phát hiện cũng chỉ mắng mỏ vài câu mà thôi, ta nợ cô một mối ân tình, nhân tiện trả nợ luôn.”
Thường Thấm nói xong liền mỉm cười niệm thầm mấy tiếng, trận pháp tan ra, cánh cửa thạch thất từ từ mở rộng, Tụ Yêu Phiên màu đỏ máu đặt trên bục cao chính giữa gian phòng, sát khí ngập tràn kèm theo ánh sáng đỏ xung thiên.
Nàng vẫy tay, Tụ Yêu Phiên bay khỏi thạch thất, rơi xuống tay nàng.
“Phượng Nhiễm, đi mau, nếu như Tụ Yêu Phiên bị trộm, Yêu Hoàng chắc chắn sẽ phát hiện, cô hãy mau chóng giao nó cho Hậu Trì kẻo lại sinh biến.”
Phượng Nhiễm lặng người nhận lấy Tụ Yêu Phiên, nhất thời chẳng biết nói gì.
Năm xưa nàng và Hậu Trì chỉ tiện tay giúp đỡ, giữa đường gặp chuyện bất bình chẳng tha, nào ngờ hôm nay lại được Thường Thấm giúp tới mức này……
Tiếng gầm đinh tai vang lên từ trong thạch thất khiến nàng choàng tỉnh, ngẩng đầu nhìn Thường Thấm vẻ mặt đầy kiên nghị, nàng không nói nhiều lời, kéo Thường Thấm chạy ra ngoài Trọng Tử Điện.
“Phượng Nhiễm, cô làm cái gì thế?” Thường Thấm sững sờ vội nói, nếu không có nàng ngăn cản Yêu Hoàng, Phượng Nhiễm khó lòng thoát khỏi Đệ Tam Trọng Thiên.
“Phượng Nhiễm ta vốn không phải là kẻ không có nghĩa khí, đời nào lại bỏ cô một mình gánh chịu cơn thịnh nộ của Yêu Hoàng.
Thường Thấm, cô có hứng thú chạy trốn cùng ta một lần không? Giang sơn bên ngoài Yêu Giới cũng hay ho lắm!” Giọng nói hào sảng vang lên giữa không trung, Phượng Nhiễm nhét Tụ Yêu Phiên vào trong túi Càn Khôn, vung roi quất mạnh, ngoái đầu cười với Thường Thấm.
Phượng Nhiễm một thân hắc y, mái tóc dài đỏ rực tung bay trong gió, cuồng ngạo và bất kham.
Thường Thấm ngẩn người rồi cất tiếng cười dài, ánh mắt rực sáng: “Có gì mà không dám chứ, lúc bổn yêu quân hoành bá yêu giới, e rằng ngươi mới chỉ là một đứa nhóc con!”
Hai người sảng khoái cười vang, bỏ chạy ra ngoài.
Tụ Yêu Phiên bị mất, trận pháp kích hoạt, Yêu Hoàng đang chủ trì lễ tết sắc mặt bỗng tối sầm.
Ánh mắt ông loé sáng tinh quang, bỏ lại đám đông trên quảng trường, lao thẳng tới lối vào Đệ Tam Trọng Thiên.
Bên trong Trọng Tử Điện, bỗng hai bóng người xuất hiện phía trên thạch thất.
“Chúa công, Tụ Yêu Phiên giờ tuy không có tác dụng lớn, nhưng nó là tín vật của các đời Yêu Hoàng, người chủ động nhờ Thường Thấm yêu quân giúp Phượng Nhiễm đoạt lấy Tụ Yêu Phiên, há chẳng phải làm Yêu Hoàng mất mặt.
Ông ta có thù giết con với Phượng Nhiễm thượng quân, lần này mà tóm được quả tang chắc chắn sẽ không tha cho nàng ấy.” Tử Hàm nhìn nam tử đứng bên, ngưng giọng nói.
“Tính khí của Thường Thấm, dù ta không lên tiếng, chỉ cần cô ta biết chuyện thì kiểu gì cũng giúp Phượng Nhiễm, ta chẳng qua chỉ tát nước theo mưa thôi.” Tịnh Uyên nheo đôi mắt phượng, dung nhan mị hoặc, khoé môi mang theo tiếu ý ngập tràn: “Huống hồ, ông ta không tha cho Phượng Nhiễm lại càng hay, ta thực sự muốn biết, chọc giận đồng thời chủ nhân hai giới Tiên, Yêu, Hậu Trì định xử lý thế nào!”
Giọng nói của hắn vừa mị hoặc vừa trầm bổng, chẳng giống như đang chất vấn, trái lại còn mang ý chờ mong dịu dàng.
Tử Hàm chau mày, ngẩn người nhìn thanh niên áo trắng đứng bên, dường như nghe thấy hắn lẩm bẩm một câu thật khẽ…
“Hậu Trì, nàng… nhất định đừng để ta thất vọng!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...