Thượng Cổ


Phượng Vũ Phiến sắp giáng xuống trước mặt Hậu Trì, thì bị chặn lại bởi một bàn tay to lớn xuất hiện giữa hư không, bàn tay quét mạnh hoá thành thế tấn công mãnh liệt phản về phía Thiên Hậu.

Linh quang ngũ sắc ngưng tụ dần trong tiếng kinh sợ của chư tiên, Thiên Hậu miễn cưỡng khó khăn đỡ lấy đòn này, liền bị ép lui liền mấy bước, phải nhờ Thiên Đế giúp sức mới có thể đứng vững.

Đôi mắt phượng bàng hoàng phẫn nộ khi nhìn lên vết nứt không gian phía chân trời.
Bà không thể ngờ rằng Cổ Quân vôns sao đã mất tích cả vạn năm lại bỗng nhiên xuất hiện, còn công khai chỉ trích mình trước mặt chư tiên chẳng chút nể nang.
Một đạo linh quang nồng đậm xuất hiện bốn phía quanh Thanh Long Đài, bao vây lấy toàn bộ tấm màn lôi điện.

Lúc này e rằng không ai có thể phá vỡ bức màn hay tiếp tục quấy nhiễu Thanh Mục thụ kiếp được nữa.
Nghe giọng nói ấy, khuôn mặt Hậu Trì toát lên vẻ mừng vui, nhưng nàng vẫn nhướn mày quay ngoắt đi không thèm nhìn bóng người trên không đó.
Đừng tưởng người xuất hiện đúng lúc mà con sẽ tha thứ cho việc bỏ lại con một mình ở Thanh Trì cung suốt vạn năm trời chẳng chút quan tâm!
Sau khi uy áp từ linh lực ngũ sắc của Thiên Hậu biến mất, thân ảnh thụ kiếp vốn đang xao động dữ dội trên Thanh Long Đài cũng dần trầm tĩnh lại.

Chích Dương Thương phát ra tiếng kêu leng kẻng vui sướng, hồng quang đại chấn đỡ lấy huyền lôi giáng xuống từ chín tầng trời.
Một bóng người bất thình lình xuất hiện giữa hư không, mọi người đều đã đoán ra ai là kẻ vừa thốt lên câu nói hào khí ngút trời kia, các vị tiên quân có mặt nhất tề dụi mắt ngóng trông người nọ.
Cảnh tượng này vô cùng hiếm thấy! Thiên Đế, Thiên Hậu, Cổ Quân thượng thần… Nhân duyên gút mắc giữa ba người họ trong ngàn vạn năm nay, tuy ngày thường không có tiên quân nào dám đề cập tới, nhưng dám chắc có ai lại vỗ ngực xưng “Ta không hề trông đợi cảnh ba người đó gặp lại nhau”!
Kể từ sau hôn lễ của Thiên Đế và Thiên Hậu trên núi Côn Luân năm xưa, Cổ Quân thượng thần hiếm khi xuất hiện.

Ai cũng muốn biết rốt cuộc vị chí cường giả thần bí nhất Tam Giới mang danh bị cắm sừng suốt mấy vạn năm có tướng mạo ra sao.

Tuy là thượng thần nhưng không thể dập tắt ngọn lửa hóng hớt ngụt ngụt của mọi người?
Nhưng mà….

Sự háo hức trong mắt đám đông đã dần chuyển thành vẻ kinh ngạc khi dung mạo của người mới đến dần lộ rõ, không ít tiên quân im bặt, cực kì ăn ý nhìn nhau gật đầu, chả trách năm xưa Thiên Hậu lại lựa chọn Thiên Đế!
Vài lão tiên quân từng gặp Cổ Quân thượng thần trên núi Côn Luân thì há hốc miệng không sao ngậm nổi, tay run rẩy trỏ lên phía người vừa tới, ánh mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc đến khó tin.
Ai có thể nói cho họ biết, Cổ Quân thượng thần vốn phong tư trác tuyệt, dung nhan tuấn mỹ, tràn đầy hạo khí trên núi Côn Luân năm xưa … tại sao lại biến thành một ….ông già nhăn nhúm, bụi bặm, lôi thôi và thô tục như vậy! Mới có vạn năm không gặp thôi mà!
Sức mạnh thượng thần đủ ân trạch cả Cửu Châu, trường sinh bất lão, sao ngài không đem ra xài hả? Gần như tất cả mọi người đều cúi đầu thầm than một câu như thế!
Tục ngữ nói đúng lắm, càng hi vọng bao nhiêu thì sẽ càng thất vọng bấy nhiêu, lời cảnh cáo đầy khí thế ấy đã đẩy kỳ vọng của chư tiên dành cho Cổ Quân thượng thần lên tới đỉnh điểm, vì vậy khi hiện thực hoàn toàn trái ngược, mọi người mới thấy nghẹn cả họng,
Cổ Quân thượng thần ngồi vắt chéo chân giữa hư không, liếc nhìn Thiên Đế và Thiên Hậu rồi thong thả rót một luồng linh lực xuống Hậu Trì đang tái nhợt, thấy vẻ mặt nàng khá hơn ông mới lười nhác quay sang Thiên Đế: “Mộ Quang, tốt xấu gì ngươi cũng là chủ nhân Tam Giới, ngươi đã hứa với ta sẽ bảo vệ Hậu Trì được chu toàn.


Bây giờ, Vu Hoán lại bất chấp thân phận ra tay với tiểu bối, ngươi lại khoanh tay đứng nhìn, ngươi nghĩ như thế là giữ lời ư?”
Lời nói trào phúng cất lên, Thiên Đế biến sắc, quay sang Hậu Trì và Thanh Mục, nói: “Cổ Quân, chuyện này là ta chưa chú toàn, ngươi…”
“Cổ Quân, Thanh Mục thân mang yêu lực, một khi đỡ hết Cửu Thiên Huyền Lôi, hắn sẽ trở thành đại họa cho Tiên Giới.

Ta ra tay thì có gì sai, ngươi lấy tư cách gì mà quở trách Thiên Đế!” Dường như đã định thần lại sau cú sốc bởi sự xuất hiện đột ngột của Cổ Quân thượng thần, Thiên Hậu nhìn ông với ánh mắt phức tạp, cắt ngang lời Thiên Đế.
“Tiên yêu tranh đấu liên quan gì tới ta? Huống chi, Thiên Đế là chủ nhân Tam Giới, ta đang nói chuyện với hắn, thứ đàn bà con gái như ngươi chen vào làm gì?” Lão già nhướn mày chẳng buồn ngó sang Thiên Hậu, chỉ bĩu môi chế giễu trong sự ngỡ ngàng của đám đông.
Thứ đàn bà con gái? Các tiên quân có mặt dám cá rằng, trong hàng ngàn hàng vạn năm sinh mệnh của họ, tuyệt đối chưa từng nghe câu nào gây sốc như năm từ này cả!
Nếu người nói ra câu đó không phải là Cổ Quân thượng thần, mọi người sẽ chỉ khen hắn: cũng có chút dũng khí ấy! Nhưng nhìn Cổ Quân thượng thần vẫn cứ tưng tửng như chơi, Thiên Hậu thì tức đến mức miệng rung bần bật, chư tiên biết điều nhất loạt lui hết ra sau, trong bụng thầm giơ ngón cái thán phục trước Cổ Quân thượng thần: dũng khí của ngài ấy quả không tầm thường!
Một tiếng hừ lạnh vang lên, Cổ Quân thượng thần trông thấy Hậu Trì vẫn mím chặt môi liền vội vàng hạ cẳng chân vắt vẻo không nghiêm túc kia xuống, vò đầu bứt tai gọi với sang nàng: “Con gái, con là tâm can bảo bối của ta, đừng chấp nhặt với người tầm thường, nhà mình không mất thể diện vậy được đâu!”
Nghe mấy câu giả vờ giả vịt ấy, Hậu Trì cũng không kìm được phải nhếch miệng cười, hai tay nắm chặt cũng dần buông lỏng.
“Thật ác ghê!” Phượng Nhiễm lẩm bẩm, ngước nhìn lão già cà lơ phất phơ trên cao bằng ánh mắt đầy tán thưởng.

Nàng hài lòng hạ xuống mặt đất, không tiếp tục can dự vào tình huống trước mắt nữa.
Không phải do nàng không thể can dự mà bởi nàng hoàn toàn tin tưởng vào tài ăn nói của Cổ Quân thượng thần, địch lại thiên quân vạn mã chứ chẳng đùa!
Tiên nhân quen thói tỏ ra đoan chính, làm gì có ai từng nghe những lời tấn công vừa cay nghiệt vừa hữu hiệu như thế này.

Huống hồ kẻ nói ra lại là bậc chí cường trong Tam Giới, đám đông ngước nhìn Cổ Quân thượng thần lơ lửng giữa không trung, sau khi trố mắt nhìn nhau lại đồng loạt thộn mặt nhìn Thiên Đế và Thiên Hậu.
“Cổ Quân, dù Vu Hoán xử trí không thoả đáng nhưng ngươi nói vậy cũng hơi quá rồi.” Giọng Thiên Đế có phần bực bội, y nhấc chân bước lên phía trước Thiên Hậu, ánh mắt nén giận như tia lửa điện.
Tuy ban đầu là y có lỗi với Cổ Quân, nhưng nay Vu Hoán đã là vợ mình, là Thiên Hậu tôn quý, y không cho phép người khác có thể tuỳ ý xúc phạm.
“Mộ Quang, ngươi làm Thiên Đế cũng hay thật.

Thanh Mục trúng long tức vì cứu con trai ngươi, con gái ngươi tình nguyện lấy long đan ra trả ơn, vốn đã sòng phẳng không ai nợ nần ai.

Nhưng Vu Hoán lại lấy đó làm cớ ép hắn ở lại Thiên Cung, khiến hắn bất đắc dĩ phải dùng Cửu Thiên Huyền Lôi đẩy long đan ra ngoài, lại còn phải chịu nỗi đau lấy lôi điện đêt tái tạo nhục thân, giữ được tính mạng.

Mà Vu Hoán chỉ dựa vào một đạo yêu quang lại đòi lấy mạng hắn, ta muốn hỏi xem, lẽ nào chỉ có tính mạng hoàng tử Thiên Cung các ngươi quý giá, còn mạng những tiên quân khác thì không đáng một xu à?”
Cổ Quân thượng thần chậm rãi hỏi từng câu, khiến Thiên Đế cứng họng không biết đáp trả ra sao.
Mặc dù, Cổ Quân ăn nói khó nghe nhưng câu nào câu nấy đều rất có lý.

Y thiên vị là thật, xác thực không còn đường nào chối cãi.

Cảnh Giản hổ thẹn đứng bên, vội vã chắp tay: “Thượng thần, Cảnh Giản mắc lỗi lớn, đã vì chuyện riêng mà liên luỵ Thanh Mục thượng quân phải chịu nỗi khổ lôi kiếp, xin cam lòng nhận phạt.”
Cổ Quân liếc hắn, xua tay trợn mắt: “Bỏ đi, cả nhà các ngươi được mỗi mình ngươi vừa mắt, lão già này không thèm so đo.”
Linh lực ngũ sắc giữa không trung đã trở nên nhiễu loạn bởi bầu không khí nghẹt thở này, một hơi thở cuồng bạo dần lan toả từ trên người Thiên Hậu.

Dường đã nổi giận tới cực điểm, Thiên Hậu nhìn Cổ Quân thượng thần rồi bất chợt bật cười, thái độ hết sức coi thường và khinh bỉ.

Bà lạnh lùng liếc qua Hậu Trì, cuối cùng ánh mắt quay trở về Cổ Quân.
Thấy thái độ Thiên Hậu như vậy, Cổ Quân thầm tặc lưỡi, nhẽ nào con phượng hoàng kiêu căng ngạo mạn kia đã bị ông chọc giận điên lên rồi? Tốt nhất đừng có nhỡ miệng nói ra điều gì không nên nói.

Ném sang Thiên Hậu một cái nhìn cảnh cáo, gương mặt lãng đãng của Cổ Quân đượm chút ngưng trọng.
“Cổ Quân, ta giữ Thanh Mục lại Thiên Cung thì có gì không ổn, Cảnh Chiêu tuy hơi kiêu căng, nhưng dù sao nó cũng là công chúa của Cửu Trùng Thiên, thân phận tôn quý, tốt hơn ngàn vạn lần so với một đứa không rõ mẫu thân là ai như Hậu Trì.”
Thiên Hậu nhếch mép cười, lời nói ra sắc lạnh như dao.

Nhìn vẻ mặt tối sầm của Cổ Quân, lòng bà cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Không ai hiểu rõ hơn bà Cổ Quân coi trọng Hậu Trì tới cỡ nào, coi trọng đến mức năm xưa thà lừa gạt người đời nhưng nhất quyết phải cho nàng một thân phận vượt lên chư tiên Tam Giới.

Nếu khi ấy bà không rời khỏi Thanh Trì Cung rồi gả cho Mộ Quang, Cổ Quân cũng không đến nỗi xông lên núi Côn Luân đòi tôn vị thượng thần cho Hậu Trì.

Dù sao thì có cha mẹ đều là thượng thần đã đủ cho Hậu Trì một đời tôn quý.
Dư âm từ câu nói của Thiên Hậu vẫn còn vang vọng, mồn một giữa Thiên Cung trống trải.

Trước cơn thịnh nộ ngưng tụ như thực thể của Cổ Quân thượng thần, không một tiên quân nào dám thở mạnh.
Không rõ mẫu thân là ai? Thế nhân ai cũng biết tiểu thần quân được Cổ Quân thượng thần cưng nựng trong Thanh Trì Cung là do Thiên Hậu sinh ra, không rõ mẫu thân là sao? Nhưng mà … bất kì ai trên đời nói ra câu đó đều có thể coi là trò đùa, riêng Thiên Hậu thì không đời nào.
Vạn năm trước, khi mà tiểu thần quân vẫn còn trong trứng đã không được mẫu thân yêu quý, đó là điều Tam Giới ai cũng biết.

Hoá ra lại bởi nguyên nhân này.

Hậu Trì thượng thần không phải là con đẻ của Thiên Hậu, vì thế mới bị bỏ rơi.


Vậy thì năm xưa Thiên Hậu bỏ Cổ Quân thượng thần… cũng chẳng có gì lạ…
Toàn bộ quảng trường chìm vào một sự tĩnh lặng chết chóc, Thiên Đế sững sờ nhìn vẻ mặt tươi cười của Thiên Hậu, lờ mờ nhận thấy có điều bất ổn.

Cổ Quân tuyệt đối không phải là loại người có thể phản bội thê tử, nếu Hậu Trì không phải do Thiên Hậu sinh ra, điều này chỉ có thể chứng tỏ năm xưa Cổ Quân không hề yêu Vu Hoán, thậm chí hai người họ còn chưa từng ở bên nhau.

Nhưng hắn chưa từng từ chối tình cảm của Vu Hoán, lẽ nào đều vì… Nhớ tới những điều Cổ Quân từng gây ra trên núi Côn Luân, ánh mắt Thiên Đế phức tạp nhìn sang Hậu Trì vẫn đang đứng bên ngoài Thanh Long Đài, đáy lòng tràn đầy khiếp sợ.
Lẽ nào chỉ vì muốn cho Hậu Trì một thân phận khiến tam giới không thể bàn ra tán vào thôi sao?
Cảnh Chiêu và Cảnh Giản cũng nghệt mặt, có điều một người thì vừa mừng vừa hả giận, một người lại tiếc nuối và ngơ ngác.
Giữa bầu không khí yên ắng tới mức quỷ dị ấy, duy chỉ có Thiên Hậu vẫn mỉm cười thản nhiên nhìn Cổ Quân thượng thần lơ lửng giữa không trung.
Uy áp mênh mông dần lan toả ra từ xung quanh thần hình lom khom ấy, Cổ Quân thượng thần chợt đứng thẳng lưng nhìn Thiên Hậu thần sắc biến đổi khó lường, bàn tay chắp sau lưng chậm rãi siết chặt, vẻ giận dữ trên khuôn mặt già nua bỗng biến mất như một kì tích, ánh mắt ông đầy sát ý không thèm che giấu, ông nheo mắt nhìn Thiên Hậu: “Vu Hoán, năm xưa chúng ta đã có giao ước, nay ngươi tự ý phá vỡ lời hứa, mong ngươi có đủ tự tin gánh chịu hết thảy hậu quả.”
Thiên Hậu thoáng biến sắc nhưng vẫn ngẩng cao đầu lạnh lùng nhìn Cổ Quân thượng thần, vẻ mặt bà tuy tỏ ra thách thức nhưng ánh mắt lại xẹt qua một tia sợ hãi.
Thần lực của Cổ Quân mạnh hơn bà và Thiên Đế, nếu thực sự liều mạng ngọc đá cùng nát, Cổ Quân hoàn toàn có thể khiến bà vẫn lạc.
Thiên Đế nhìn đôi bên đang bạt kiếm giương cung, lòng ông trầm xuống thở dài, đang định lên tiếng thì chợt bị cắt ngang bởi một tiếng cười sang sảng.
Tiếng cười vang lên trong hoàn cảnh này đúng là không phù hợp cho lắm, nhất là chủ nhân của tiếng cười… Cổ Quân thượng thần xót xa nhìn xuống thân ảnh bên ngoài Thanh Long Đài.

Có khi nào… con bé vì chịu đả kích quá lớn rồi không…
“Lão đầu tử, bà ta nói thật chứ?” Hậu Trì ngước nhìn Cổ Quân thượng thần bằng một thái độ khó đoán, chỉ tay lên Thiên Hậu nói.
Thần sắc Cổ Quân trở nên ảm đạm, ông gật đầu thật lẹ, cẩn thận liếc nhìn Hậu Trì, lắp bắp: “Hậu Trì, phụ thần không phải…”
“Được rồi.” Hậu Trì dứt khoát cắt ngang bài sớ thỉnh tội dài liên miên bất tận mà Cổ Quân thượng thần chuẩn bị tấu lên, nàng nhướn mày, gương mặt lãnh đạm bỗng trở nên sáng sủa tưng bừng sức sống: “Con vốn tưởng cả đời cha sẽ chẳng làm được chuyện gì tử tế, xem ra con đã coi thường cha rồi, lão đầu tử, nể tình cha đã làm được một việc khiến bổn thần quân vô cùng vui sướng.

Con sẽ bỏ qua cho cha chuyện bỏ rơi con ở Thanh Trì Cung!”
Cổ Quân ngẩn nhìn đôi mắt sáng bừng và thần thái không chút giả dối của Hậu Trì, rón rén hỏi: “Hậu Trì, con không giận sao?”
Không rõ mẫu thân… chuyện này ai gặp phải cũng khó lòng chấp nhận, vì thế năm xưa dù Vu Hoán đã trở thành Thiên Hậu, nhưng ông vẫn không nói ra chân tướng.
“Có sao đâu, dù không biết mẫu thân là ai thì cũng vẫn tốt chán so với bây giờ.

Lão đầu tử, từ lúc nào cha lại cứng đầu vậy chứ! Huống hồ bổn thần quân là thượng thần tôn quý, vốn là vị trí cao quý trong Tam Giới, cần gì phải thêm thứ khác điểm tô.” Hậu Trì thoải mái xua tay, vừa cười vừa nói mặc kệ Thiên Hậu mặt đỏ phừng vì tức giận.
Nhìn Hậu Trì vênh vang tự đắc, thần khí bừng bừng, Cổ Quân thượng thần mới nhẹ cả người, vội vàng phụ hoạ: “Con nói đúng lắm, là phụ thần hồ đồ rồi.”
Bộ dạng xun xoe nịnh hót nào còn chút phong thái của bậc sát thần giáng thế lúc ban nãy.
Dường như cũng thấy khung cảnh này quá đỗi quỷ dị, thêm nữa dù sao chuyện cũ năm xưa cũng không tiện nói rõ trước mặt người ngoài, Thiên Đế ho khan: “Mọi người cùng nhường một bước, Cổ Quân, đừng truy cứu chuyện cũ nữa, đợi Thanh Mục thụ xong lôi kiếp, các ngươi cũng về Thanh Trì Cung đi.”
Thiên Hậu chau mày toan phản đối thì bị Thiên Đế lạnh lùng liếc mắt răn đe, bà bặm môi phất áo: “Tuỳ ngài, nhưng bốn đạo thiên lôi cuối cùng uy lực cực lớn, hắn có sống hay không cũng còn chưa biết.”
Cuộc trò chuyện khi nãy quá mức thăng trầm, cộng thêm linh lực Cổ Quân thượng thần bố trí trên Thanh Long Đài khiến mọi người bỏ qua tiếng sấm rền liên miên không ngớt, nghe Thiên Hậu nói vậy chư tiên mới tiếp tục dõi lên Thanh Long đài.
Ở đó, Chích Dương Thương đỏ rực đã loé lên sắc trắng, vô cùng chật vật mới có thể trôi lơ lửng trên đầu Thanh Mục.

Thân ảnh khoác áo đỏ kia đang bị bao phủ bởi một cỗ linh lực vàng kim, mơ hồ không rõ.
Bốn đạo lôi điện cuối cùng giáng xuống Thanh Long Đài với khí thế nặng tựa ngàn cân, thiên địa nhất thời biến sắc, toàn thế giới tối sầm, duy chỉ còn ánh sáng vàng kia vẫn toả sáng rực rỡ.

Con phượng hoàng thủ hộ vốn đang bò rạp dưới đất bỗng đột nhiên hót vang rồi bay vút lên trời, hình thành quỹ tích bao quanh tấm màn lôi điện bọc ngoài Thanh Long Đài giống như đang bảo vệ.
Thiên Đế, Thiên Hậu, Cổ Quân thượng thần nhìn bốn đạo lôi kiếp cuối cùng giáng xuống bằng ánh mắt phức tạp, sửng sốt khi thấy chư tiên quỳ khắp phía ngoài Thanh Long Đài.
Cửu Thiên Huyền Lôi giúp tấn vị chân thần quả nhiên không hề tầm thường, chỉ là lôi thế thôi đã khiến họ sinh lòng thần phục, nếu không có tôn vị thượng thần thì tuyệt đối không thể nào chống đỡ.
Nhưng thật kỳ lạ, Hậu Trì vẫn đứng vững bên ngoài Thanh Long Đài như không hề cảm nhận thấy điều gì.

Cổ Quân tỏ ra không chút ngạc nhiên, còn Thiên Đế và Thiên Hậu thì liếc nhìn nàng, cố nén cảm giác kì lạ và kinh ngạc trong lòng.
Bốn luồng lôi điện hội tụ vào nhau, nối liền một mảng bao la phía chân trời, cuối cùng hoá thành hình dạng một cây thương.

Nếu nhìn kỹ so với Chích Dương Thương không ngờ lại có vài phần tương tự.

Chỉ sau một hơi thở, lôi điện màu xanh ngắt đã đượm một màu vàng kim thuần tuý, dần dần trùng khớp với thân ảnh màu vàng bên dưới tấm màn.
Trước cảnh tượng mỹ lệ này, ánh mắt đám đông đầy sự trầm trồ.

Cửu Thiên Huyền Lôi chín chín tám mươi mốt đạo chưa từng xuất hiện kể từ sau khi có Hậu Cổ Giới, không ngờ nó lại choáng ngợp đến mức này.
Thương ảnh màu vàng từ từ dừng lại phía trên Thanh Long Đài, hô ứng với Chích Dương Thương bên dưới.

Đám đông nghẹt thở nhìn thân ảnh giữa Thanh Long đài chậm rãi ngẩng đầu, vung tay hét dài một tiếng, chủ động dẫn xuống huyền lôi giữa không trung.
Đoàng… đoàng…
Một tiếng nổ inh tai làm chấn động cả Tiên Giới, yêu giới cách xa vạn dặm cũng chịu ảnh hưởng, trận pháp hộ giới vỡ tan, nhân gian tràn ngập nắng vàng bỗng chốc tối sầm.
Gần như chỉ trong thoáng chốc mà núi non sụp đổ, sông chảy đổi dòng, vạn thú triều bái, tứ hải dậy sóng.
Dị tượng khắp Tam Giới khiến thế gian trở nên lặng im chết chóc trong giây lát.
Trên Thanh Long đài, một tiếng “rắc” giòn tan vang lên, tựa hồ nghiền nát kết giới lôi điện cuối cùng.
Một đạo kim quang xé toạc tầng không, tam giới trong nháy mắt khôi phục lại ánh sáng và sự yên bình.
Xung quanh Thanh Long Đài trăm trượng tan thành tro bụi, duy chỉ còn lại một đài cao lẻ loi đứng giữa thinh không.
Giữa đài cao là thân ảnh khoác áo đỏ tươi quay lưng về phía chư tiên, hư vô mờ ảo lại còn tuyên cổ vũ thế.
Linh lực mênh mông cường thịnh lan toả khắp mọi ngõ ngách trong Tam Giới, nhưng chỉ một giây sau đã hoá hư vô.
Cửu Thiên Huyền Lôi chi kiếp đã thành công! Chư tiên ai cũng trầm trồ trước cảnh tượng khó tin này.
Hậu Trì nhìn thân ảnh đỏ rực trên Thanh Long Đài, hơi thở chậm lại, hốc mắt dần đỏ hoe.
Người ấy quay lưng, đôi mắt vàng kim dõi nhìn Hậu Trì bằng tất thảy những gì ấm áp dịu êm nhất cõi đời này.
Hắn nhếch miệng, không cất bước mà quay đầu nhìn sang Cổ Quân thượng thần vẫn lơ lửng trên không.
“Cổ Quân thượng thần, hạ quân Thanh Mục nguyện lấy thân làm sính lễ, nghênh cưới Hậu Trì thượng thần, mong Cổ Quân thượng thần chấp thuận.”
Sao trời lấp lánh, thượng thần tề tụ, vạn tiên khấu đầu, bách thú thần phục.
Mái tóc dài buộc lỏng bởi sợi gấm vàng, trường bào đỏ sậm tung bay trong gió, vị thần quân cô ngạo lãnh tuyệt ấy cúi đầu trước vị chí cường giả Tam Giới ngày nay, thực hiện thượng lễ cổ xưa trang trọng nhất của Hậu Cổ Giới.
Rất nhiều năm sau đó, phàm những tiên quân được tận mắt chứng kiến trận lôi kiếp này, không một ai có thể quên đi cảnh tượng ấy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui