Quãng thời gian ở trong núi không phân biệt tháng năm.
Thời điểm Phượng Nhiễm ghé thăm Liễu Vọng Sơn lần thứ ba, đã là hai năm sau sự kiện tranh đoạt thần binh kinh thiên động địa.
Chúng tiên Tam Giới vô cùng cảm khái trước việc Chích Dương Thương tự mình chọn chủ.
Nhiều lời ra tiếng vào, nhưng những tin đồn hoang đường đã từ từ lắng xuống dưới sự biến mất của Thanh Mục.
Suy cho cùng, nếu so với sự kiện tàn niệm của Bạch Quyết chân thần hay chuyện đọ sức với thần lực của Thiên Đế, thì việc truyền thừa của hắn trái lại có vẻ không được chú ý mấy.
Về phần ba vị điện hạ, nghe nói ngay sau đó đã bị Thiên Đế đưa đến Tụ Tiên Trì (ao tu luyện) của Tiên Giới để tu hành, đồng thời hai năm nay, chưa thấy bọn họ xuất hiện trong Tiên giới.
Chúng tiên nhân sau khi nghe tin này đã kinh ngạc vô cùng.
Tụ Tiên Trì chính là một con suối ở Tiên giới, ở đó, tu luyện đối với linh căn rất có lợi, có thể khiến cho linh lực gia tăng nhanh chóng, nhưng linh khí lị cực kỳ nồng đậm sẽ khiến cho tiên nhân đi vào đây chịu nỗi đau như gọt xương tẩy tủy.
Không thể tưởng được, Thiên Đế thế nhưng lại có thể tàn nhẫn hạ quyết tâm để ba vị điện hạ tới đây tu luyện.
Cũng bởi vì Cảnh Chiêu đã ở Tụ Tiên Trì, nên câu chuyện về tiểu tiên quân từng đồng hành cùng Thanh Mục thượng quân ngày Chích Dương Thương xuất thế kia đã làm dấy lên một hồi suy đoán giữa chúng tiên.
Tuy tình hình lúc ấy hỗn loạn, mọi người đều không rảnh bận tâm đến tại sao thiên lôi lại giáng xuống đầu Cảnh Chiêu công chúa, nhưng tiên quân ở đây ai cũng là những lão quái vật thành tinh.
Trở về, bọn họ lập tức đã ngẫm nghĩ lại một phen, xem còn có nguyên nhân nào khác hay không.
Sự xuất hiện của thượng quân Phượng Nhiễm ở Liễu Vọng Sơn đã làm rõ thân phận của vị tiểu tiên quân kia.
Thế nhưng, chúng tiên lại cảm thấy khó có thể đem vị tiên đồng nho nhỏ lại tinh xảo, đáng yêu kia đặt cùng một chỗ với Hậu Trì thượng thần ở Thanh Trì Cung.
Chẳng qua, chỉ vì một nghi thức thi lễ đơn thuần mà có thể khiến cho thiên lôi giáng xuống, điều này đã làm dấy lên tò mò trong lòng chúng tiên về vị tiểu thần quân.
Tuy rằng, vì thể diện của Cảnh Chiêu công chúa mà không có thượng quân nào dám thổi phồng câu chuyện quá mức, nhưng trên đời làm gì có bức tường nào không lọt gió (ý là chuyện bí mật đến đâu cũng sẽ bị lộ ra ngoài).
Năm tháng trên Tiên giới đằng đẵng, chuyện bát quái từ trước đến nay cũng có nhưng chung quy lại thì vẫn cực ít.
Sự việc này truyền đến truyền đi, đã trở thành một bí mật được công khai khắp Tam Giới.
Hơn nữa, do Cảnh Chiêu công chúa còn đang ở Tụ Tiên Trì, nên chúng tiên lại càng không phải kiêng dè gì cả.
Về phần Hậu Trì và Thanh Mục ở Liễu Vọng sơn… Lúc trước Hỏa Kỳ Lân xuất thế, trận pháp hộ sơn đã bị tổn hại nghiêm trọng vì trận tranh đấu, bí cảnh thượng cổ có liên quan cũng bị ảnh hưởng ít nhiều.
Chẳng qua chỉ có mới hai năm, quang cảnh trong núi đã khôi phục dáng vẻ như trước, trận pháp dày đặc, đến linh khí hình như còn nồng đậm hơn trước đây.
Một tiếng thét to vang vọng nơi lưng chừng núi.
Từ trên mây nhìn xuống, tiên khí lượn lờ, bảo trùm khắp tiên sơn, chỉ có căn nhà gỗ giữa sườn núi là có chút nhân khí.
Mộc lan vây quanh bên ngoài căn nhà trước kia đã bị dỡ xuống toàn bộ.
Toàn bộ sườn núi được phủ đầy trúc xanh, được bảo bọc trong tiên khí, mới có hai năm mà đã phát triển như quang cảnh của mấy chục năm ở nhân gian.
Một màu phỉ thúy xanh mướt trải dài sườn núi.
Khi gió nổi lên, lá trúc rung rinh, gợn sóng tựa như biển.
“Cái chỗ quỷ quái gì đây, cư nhiên lần nào đi lên cũng khó!”
Phượng Nhiễm vô cùng gian khổ mới leo được từ chân núi lên đây.
Nàng ngồi sụp xuống đất.
Khi nàng nhìn thấy Hậu Trì đang ngồi chồm hổm, thoải mái chơi đùa với một con chó nhỏ thì ánh mắt bốc lửa, vô cùng ghen tị.
Ngươi nói xem một đứa bé, thực lực hạ quân còn chưa tới nhưng ở Liễu Vọng sơn lại có thể sung sướng chạy nhảy vui vẻ.
Còn một thượng quân như nàng, ngày cả việc di chuyển thôi cũng thấy khó khăn vậy?
Tuy nhiên, điều kì lạ là sau khi Thanh Mục tỉnh dậy, Hậu Trì cũng khôi phục lại bộ dáng trưởng thành.
Ba người tìm mãi mà không ra nguyên nhân.
Hậu Trì lại kiên định cho rằng là do Liễu Vọng Sơn có linh khí nồng đậm, là nơi thích hợp để nàng tu luyện, vì vậy đã quyết định ở lại chỗ này.
Thanh Mục không lay chuyển được Hậu Trì nên cũng ở lại đây cùng nàng.
“Phượng Nhiễm, ngươi đã đến rồi.”
Hậu Trì gảy gảy con chó nhỏ đang lăn lộn om sòm trên mặt đất, thản nhiên phủi hai bàn tay đầy bùn của mình lên vạt áo rồi đi về phía Phượng Nhiễm.
Chó con bên người nàng không ngừng chạy đi, tốc độ kia tuyệt đối không hề chậm hơn một tiên quân bình thường.
Phượng Nhiễm nhìn Hậu Trì, cả người đầy bùn đất, cười hề hề, khóe miệng co giật.
Này, tốt xấu gì ngươi cũng là một thần nữ đó……
Thiếu nữ trước mặt dung mạo bình thường, bộ dáng như cỡ mười bảy – mười tám tuổi, người mặc bố y, tóc dùng nan tre vấn lên một cách tùy tiện.
Nếu không phải vô cùng thân quen với Hậu Trì thì nàng nhất định sẽ không chịu thừa nhận, nữ tử vốn chỉ hơn người thường một chút này, lại là tiểu thần quân ở Thanh Trì Cung, là Hậu Trì thượng thần được tất cả chúng tiên tôn kính.
“Hậu Trì, Đại Hắc gần đây thế nào?”
Phượng Nhiễm nhìn về hướng con chó nhỏ biến mất, chép miệng hỏi.
Con chó này được Hậu Trì phát hiện ở phía sau núi lúc Thanh Mục hôn mê.
Lúc ấy, nó đang thoi thóp, nhờ có Hậu Trì cho ăn không ít tiên dược mới cứu được, sau đó nuôi nó đến bây giờ.
Không biết có phải cho ăn tiên dược nhiều quá nên cái tính nuôi ra thành như thế này hay không, con chó này ngoại trừ tiên dược ra thì không chịu ăn cái gì khác nữa.
“Cũng không tệ, lớn lên nhiều lắm.
Thanh Mục phát hiện ra nó thích hoả thạch sau khe núi.
Đại Hắc ăn cái đó thì trưởng thành rất nhanh.” Hậu Trì bước đến chiếc ghế trong viện, nằm lẩm bẩm: “Ngươi không biết tính tình nó nóng nảy đến mức nào đâu, cho ăn ít một xíu thì đã không vừa ý rồi.”
“Lớn rồi tự nhiên sẽ ăn khoẻ hơn thôi.
Nó ăn ít thì ngươi đau lòng, ăn nhiều lại ngại bảo khó nuôi.
Hậu Trì, hiện tại pháp lực của Đại Hắc còn cao hơn ngươi.
Nếu ngươi còn lười biếng thì thôi luôn, chắc khỏi cần rời núi nữa.”
Giọng nói ôn nhuận từ bên cạnh nhà gỗ truyền đến.
Phượng Nhiễm ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy Thanh Mục một thân bố y đứng trước cửa, giọng nói bất đắc dĩ, nhưng vẻ mặt lại rõ ràng lộ vẻ dung túng.
Thanh Mục nhìn bộ dáng của Hậu Trì, liền nhíu mày, vào nhà cầm mảnh khăn ướt rồi bước ra.
Hắn kéo Hậu Trì từ chiếc ghế gỗ, lau khô mặt cho nàng, chải lại búi tóc một lần nữa rồi mới nói: “Nửa tháng này ngươi tụ linh lực thực ra cũng có chút tiến bộ đó, một thời gian nữa sẽ có thể đạt tới thực lực hạ quân.”
Hậu Trì vừa nghe lời này hai mắt lập tức cong lên, vỗ vai Thanh Mục cười tủm tỉm nói: “Liễu Vọng Sơn quả thật là một nơi tốt, mới ở đây chỉ hai năm đã có thể tiến bộ như vậy.
Xem ra, ở lại nơi này là đúng đắn mà.”
Mi mắt Thanh Mục khẽ nhúc nhích, cầm tay nàng lau khô, khóe miệng nhếch lên, không nói gì.
Nếu không nhờ mỗi ngày hắn dùng linh lực nới lỏng phong ấn trong cơ thể nàng một chút thì đừng nói là ở Liễu Vọng Sơn, cho dù có ngâm mình trong Tụ Tiên Trì cũng vô dụng.
Phong ấn kia vừa mạnh mẽ vừa ngang tàng, ngay cả với linh lực của hắn thì cũng khó mà lay chuyển được.
Cho tới bây giờ, bất quá cũng chỉ có chút hiệu quả thôi.
Chỉ là hắn không đoán ra được, nàng là con gái thượng thần, linh mạch trong cơ thể yếu ớt thì thôi, sao lại còn có phong ấn ẩn giấu sâu trong linh căn.
Nếu không phải hắn được truyền thừa Chích Dương Thương, hoặc ít nhiều có một tia thần thức của Bạch Quyết chân thần thì e là cũng không nhìn ra được.
“Thật sự?”
Phượng Nhiễm nghe thấy lời này trái lại có phần sửng sốt.
Thể chất của Hậu Trì nàng hiểu rất rõ.
Cho dù có rót hết tiên đan tốt nhất vào, nó cũng như một cái động không đáy, khó mà ngưng tụ linh lực nổi.
Mấy ngàn năm nay, lăn lộn hết toàn bộ dược liệu tốt của Thanh Trì Cung cũng không có nửa phần tác dụng, không ngờ tới Thanh Mục chỉ mất có hai năm liền có thể đạt hiệu quả như vậy.
Nàng không giống Hậu Trì mà thật sự nghĩ rằng đó là công lao của Liễu Vọng sơn.
Suy cho cùng, Thanh Trì Cung cũng là phúc địa của Tam Giới, mà ngày trước lại chưa từng thấy linh lực của Hậu Trì có gì tiến bộ.
Phượng Nhiễm lập tức thở phào nhẹ nhõm, khẽ gật đầu với Thanh Mục, ánh mắt cảm tạ.
Thanh Mục liếc mắt, gật đầu không lên tiếng.
Lấy khăn ướt trong tay nhẹ nhàng lau đầu ngón tay của Hậu Trì, ánh mắt khẽ rung động.
Nếu có thể cùng nàng ở lại Liễu Vọng Sơn, tựa hồ… cũng không tệ lắm.
“Đúng rồi, Phượng Nhiễm, ngươi lần này ra ngoài có phát hiện được gì không?
Hậu Trì như thể nhớ tới một chuyện, quay đầu nhìn Phượng Nhiễm, ánh mắt đầy quan tâm và lo lắng.
Thanh Mục nghe vâỵ liền cứng đờ, nắm tay nàng, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.
Phượng Nhiễm lắc đầu, nói: “Không có, lần này ta đi Minh giới.
Nhưng trong sổ sinh tử không có tên Bách Huyền.
Ta nghĩ hắn cũng sẽ không đầu thai chuyển thế xuống phàm trần đâu.”
Nơi minh giới và nhân gian gắn bó mật thiết với nhau nhất chính là Luân Hồi, nằm dưới đáy Cửu U, cùng một giới với nhân gian.
Tuy là thuộc đất quản lý của tiên quân Tiên Giới, nhưng lại dính dáng cực ít với hai giới tiên yêu.
Bắt đầu từ hai năm trước, sau khi biết Kỳ Lân không phải là Bách Huyền, Hậu Trì và Thanh Mục cùng ở lại Liễu Vọng sơn, còn Phượng Nhiễm ở Tam Giới tìm kiếm bóng dáng Bách Huyền.
Chỉ tiếc rằng đến nay vẫn không thu hoạch được gì.
Nghe vậy Hậu Trì thở dài, hai tay chống cằm, ánh mắt có chút mờ mịt: “Vẫn không có tin tức gì sao?”
“Mấy năm nay ta chạy lên chạy xuống không ít nơi.
Nhân gian cũng có, Tiên giới cũng vậy, đều không có khí tức của Bách Huyền.
Lúc trước ở Yêu Giới ta cũng từng để ý, nhưng chúng quy vẫn không có.” Phượng Nhiễm sờ cằm lẩm bẩm: “Hiện tại chỉ còn lại tứ hải cùng mấy nơi hoang dã là ta chưa đi.
Phần lớn những nơi này cực kì nguy hiểm, hung thú thượng cổ rất nhiều.
Với năng lực của ta muốn đi cũng phải mất mấy chục năm mới có thể dò hỏi xong từng nơi một.
Ai da, nếu Cổ Quân thượng thần ở đây thì tốt rồi…”
Hậu Trì nghe thấy lời này thì vẻ mặt ngưng lại.
Phụ thần không có ở đây, nhưng Tam Giới này lại đâu phải chỉ có một vị thượng thần……Ý niệm vừa mới loé lên đã bị nàng dập tắt.
Bất kể như thế nào nàng cũng không thể đi Cửu Trọng Thiên.
Nhưng mà Bách Huyền…… Nếu không phải có chuyện gì xảy ra, vì sao mà tám ngàn năm rồi vẫn không có tin tức gì.
Thấy Hậu Trì cau mày, Thanh Mục thở dài, vuốt ve đầu nàng: “Không sao đâu.
Trận pháp hộ sơn của Liễu Vọng sơn tuy rằng dựa vào linh khí trong cơ thể ta, nhưng hiện giờ đã khôi phục lại bình thường rồi.
Chờ thêm nửa tháng nữa, sau khi linh lực của ngươi hoàn toàn đạt tới thực lực hạ quân, ta sẽ cùng ngươi rời khỏi núi.
Đầu tiên, chúng ta sẽ đi xem xét tứ hải coi sao.
Các Long Vương và ta ít nhiều có chút giao tình.
Nếu có sự giúp đỡ của bọn họ, công cuộc tìm kiếm hẳn là sẽ được đẩy nhanh tiến độ.”
Hậu Trì vừa nghe lời này tinh thần liền phấn chấn, vội không ngừng gật đầu, hai mắt cong lên.
Phượng Nhiễm thấy hai người chung sống hòa hợp, không khỏi nhíu mày.
Mặc dù, Hậu Trì đã khôi phục được ngoại hình, nhưng tính tình này ở trước mặt Thanh Mục lại không khác biệt lắm so với thời điểm bị thu nhỏ, cũng không biết tại sao nữa.
Nhìn Thanh Mục đang ôn nhu tươi cười, Phượng Nhiễm cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lần đầu gặp mặt, Thanh Mục xưng hô rất khách khí, vô hình tạo ra một sự xa cách lạnh lẽo.
May mắn thay, mới hai năm sớm chiều ở chung cùng Hậu Trì, hắn đã thay đổi rất nhiều.
Hiện giờ, nghĩ lại thì thấy việc hắn ở bên Hậu Trì là một chuyện tốt đó chứ.
Chẳng qua… đáng tiếc hắn lại là người Cảnh Chiêu thích.
Nghĩ đến mối quan hệ phức tạp, rắc rối giữa Hậu Trì với nhà Thiên Đế, Phượng Nhiễm lắc đầu, vỗ vỗ tay áo rồi đi về phía dãy nhà trúc nhỏ dựng bên cạnh căn nhà gỗ.
Bởi vì Hậu Trì và Thanh Mục sinh sống ở đây, nên kiến trúc các gian nhà gỗ bên cạnh được tu sửa rất độc đáo.
Nhưng nàng lại cảm thấy bọn họ thật kỳ lạ.
Rõ ràng dùng tiên pháp đã có thể dựng được ngay lập tức, thế nhưng Thanh Mục lại cố tình mất mấy ngày tự tay vất vả làm.
Ban đêm, từ sau núi, Thanh Mục ôm lấy Tiểu Hắc đã được ăn uống no nê trở lại.
Về thì thấy Hậu Trì đang thở dài, ngồi trên hiên ghế đá ở trước nhà trúc.
Cả người Tiểu Hắc đen thui, quả là không phụ với cái tên của nó.
Nhìn thấy Hậu Trì, nó khẽ gầm gừ hai tiếng, liếm láp móng vuốt.
Đôi mắt tròn như hai hòn bi ve khẽ nháy, nó nhanh chóng nhảy xuống khỏi lòng Thanh Mục rồi chạy vào trong phòng.
“Không biết tại sao nó lại không chịu chào đón ta.
Chẳng lẽ, nó biết ta ghét nó ư?” Hậu Trì lười biếng liếc Đại Hắc, nâng cằm nói với Thanh Mục.
“Được cho ăn nhiều tiên dược như vậy, thành tinh cũng không có gì ngạc nhiên lắm.” Thanh Mục đi tới ghế đá, ngồi bên cạnh Hậu Trì, cười nói.
“Sao ngươi không chịu nghỉ ngơi đi.
Nửa tháng này phải tăng cường ngưng tụ tiên lực, còn không sẽ rất khó để thăng lên hạ quân đó.”
Hậu Trì lắc đầu, không lên tiếng, trên mặt lộ ra một tia phiền muộn.
“Không nỡ rời đi?”
Giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp của người thanh niên truyền đến tai, Hậu Trì sửng sốt liền khẽ gật đầu, trong giọng nói có vài phần dĩ nhiên: “Rừng trúc này là do chính tay ta trồng.
Bây giờ, đã sinh trưởng được như thế này rồi.
Ta mà phải rời đi, tất nhiên sẽ luyến tiếc lắm đây.”
“Ngươi định ở đây chờ Bách Huyền sao? Dù sao đây cũng là nơi cuối cùng hắn xuất hiện.” Thanh Mục xoa đầu Hậu Trì, giọng nói có chút buồn phiền.
“Ta vẫn luôn thắc mắc, hắn rốt cuộc là người như thế nào mà lại có thể khiến ngươi phí nhiều tâm tư như vậy.”
Hậu Trì ngẩng đầu nhìn Thanh Mục, ý cười trong mắt lóe lên, sau đó cất giọng: “Tất nhiên, là hắn đáng giá để khiến ta hao tâm tốn sức đó.” Thấy sắc mặt Thanh Mục cứng đờ, nàng khẽ cười, tay che miệng, đôi mắt sáng lấp lánh: “Nhưng, ngươi và Bách Huyền không giống nhau.”
Thấy hắn nhướng mày nhìn nàng, Hậu Trì ngẫm nghĩ một hồi rồi mới nói: “Ta từ nhỏ lớn lên ở Thanh Trì Cung.
Tuy không bước ra ngoài, nhưng không có nghĩa là ta không biết gì về những lời đồn trong Tam Giới.
Thiên Đế, Thiên Hậu nắm trùm Tam Giới, bốn huynh muội Cảnh Dương bọn họ lại nổi tiếng tài giỏi.
Với linh lực này của bản thân, nếu ta chạy ra ngoài kia, chắc chắn sẽ bị người khác đem ra so sánh với bọn họ.
Thật ra, ta cảm thấy không sao.
Chẳng qua, là do Phụ Thần bôn ba mấy vạn năm qua, thậm chí người còn gian khổ vì ta mà tranh giành vị trí thượng thần.
Mặc dù những tiên quân kia, trước mặt thì không nói gì, nhưng sau mặt lại không chừng đang vụng trộm chê cười.
Làm sao ta có thể để ông ấy vì mình mà bị Tam Giới cười nhạo được? Cho nên dù có nhàm chán thế nào, ta vẫn phải ngoan ngoãn, ngây ngốc ở trong Thanh Trì Cung, mãi không chịu bước ra ngoài đó.”
Thanh Mục sửng sốt, chăm chú nhìn vào đôi mắt vừa ôn thuận vừa ấm áp của nàng.
Đột nhiên, trong lòng mềm nhũn.
Hậu Trì được tôn làm Thượng thần, nên trách nhiệm nàng phải gánh vác không hề nhẹ.
“Chỉ là……” Hậu Trì ngập ngừng, trong mắt có chút kiên định không dễ nhận thấy: “Trước khi ta tự mình lột xác, Bách Huyền vẫn luôn ở Thanh Trì Cung bầu bạn với ta, hắn còn dùng linh lực duy trì sự sống cho ta.
Nếu không có Bách Huyền, ta chắc chắn không thể sống sót nổi.
Vậy nên, nếu lúc trước Phượng Nhiễm không cầu xin ta, thì tự bản thân ta cũng sẽ rời Thanh Trì Cung ra ngoài tìm hắn.
Chỉ là, ta không ngờ lại gặp được ngươi… Đây cũng là một chuyện tốt ngoài ý muốn.”
“Ngươi coi Bách Huyền là người thân nhất của mình ư? Nếu ngươi tìm được hắn ta, thì sẽ làm gì?” Thanh mục sờ cằm, nhích gần về phía Hậu Trì một chút, thấy trên mặt nàng vẫn còn vương ý cười, liền nhướng mày hỏi.
“Đối với ta, ngoài phụ thần thì hắn là người ta thân nhất.
Ta chỉ muốn biết liệu hắn có bình an hay không thôi.” Hậu Trì đáp theo lẽ đương nhiên, mặt cười cười, ôm lấy bả vai Thành Mục, kéo hắn lại gần một chút, dáng vẻ đắc ý giống như tiểu hồ ly: “Yên tâm đi.
Bổn quân là thượng thần, tất nhiên sẽ giữ lời, không bỏ rơi ngươi đâu.”
Đôi mắt đen nhánh áp sát có chút quá gần, mang theo nét trẻ con xen lẫn sự nghiêm túc.
Thanh Mục đột nhiên nhớ lại tiểu hài đồng khóc lóc, lăn lộn trong ngực hắn hai năm trước, đùa rằng: “Thật không? Tam giới Lục Đạo, Cửu Châu Bát Hoang, dù cho ngươi có đi đâu cũng không được bỏ rơi ta nhé?”
“Ừ.” Dường như bị ánh mắt của Thanh Mục làm cho thất thần, Hậu Trì gật đầu, duỗi tay vỗ lấy lưng Thanh Mục, ánh mắt chan chứa: “Đương nhiên, bất kể Tam Giới Lục Đạo hay Cửu Châu Bát Hoang, chỉ cần còn trên đời này, ta nhất định sẽ không bỏ rơi ngươi .”
Thân mình Thanh Mục mơ hồ ngưng lại một chút, đôi mắt mang theo ý cười đột nhiên co lại, lộ vẻ không thể tin được nhìn Hậu Trì.
Thấy ánh nàng mắt kiên định, hắn lập tức cười nói: “Được! Hậu Trì, ngươi nhất định phải nhớ kỹ những lời ngươi nói hôm nay.”
Ta sinh ra ở Bắc Hải, tuy không có gánh nặng gì, nhưng lại rất cô đơn.
Hậu Trì, ta sẽ coi lời hứa này của ngươi là thật.
Tam giới Lục Đạo, Cửu Châu Bát Hoang, ta sẽ không ngại cùng ngươi trải nghiệm cuộc sống này!
Đằng sau hai người, tiên cảnh như áng thơ cổ, rừng trúc trải dài khắp ngọn núi, xanh tươi lay động.
Phượng Nhiễm dựa vào ngưỡng cửa, nhìn hai người đang náo nhiệt vui đùa, khóe miệng mỉm cười.
Người này cảnh này.
Chỉ mong rằng dù có là mười năm, trăm năm hay ngàn năm sau, cuộc sống vẫn cứ như vậy là đủ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...