“Cảnh Chiêu, mau chóng đi lấy Chích Dương Thương! Bây giờ, thần binh đang vô chủ, muội chỉ cần nhỏ một giọt máu vào đó, thần thương sẽ ắt nhận muội làm chủ.”
Cảnh Giản hô to, bạch quang trong tay chợt loé lên, Huyền Bạch Kiếm thẳng tắp nhắm vào người Kỳ Lân, nhưng lại bị một dải trường tiên màu đỏ ngăn lại.
Mái tóc dài sắc đỏ, Phượng Diễm đột nhiên xuất hiện trong không trung, nhíu mày: “Cảnh Giản, đối thủ của ngươi, phải là ta.”
Cảnh Giản sửng sốt, chứng kiến cái cảnh vô cùng quen thuộc này, lại thở dài.
Trường kiếm ngay lập tức biến ảo, nghênh chiến Phượng Nhiễm.
Nhận ra luồng tiên lực trong nháy mắt bộc phát, sắc mặt Phượng Nhiễm thay đổi, ít nhiều cũng có cảnh giác.
Linh lực Cảnh Giản không hề thấp hơn nàng, thậm chí, có lúc nàng lờ mờ cảm nhận hình như Cảnh Giản vẫn chưa chịu dùng hết toàn lực vốn có của mình.
Phượng Nhiễm phức tạp nhìn thanh niên ôn nhã trước mặt, đáy mắt xẹt qua một đạo lưu quang.
Lúc Phượng Nhiễm xuất hiện, Cảnh Chiêu đã biến Vũ Hóa Tán trong tay thành một cây trượng dài, ném về phía Thanh Mục ở trên cao.
Tiên lực mạnh mẽ trói lấy hai người Thanh Mục và Hậu Trì.
Còn Cảnh Chiêu thì hóa thành một đạo lưu quang, vụt thẳng về phía Chích Dương Thương… Kỳ lân đang đối phó với Cảnh Dương thì nhìn thấy cảnh này, nổi giận đến nỗi gầm lên một tiếng, sóng lửa mãnh liệt ập ra, bảo trọn cả đỉnh núi, nhưng vẫn khó mà phá được chế hoành Cảnh Dương tạo ra.
Còn cách Chích Dương Thương một thước, Cảnh Chiêu lại bị tầng sáng ánh vàng lấp lánh của cây thương ngăn cách không tài nào đi vào được.
Thanh Mục nhìn thấy vầng sáng tự nhiên xuất hiện kia, thần tình bỗng dưng ngưng lại.
Tay ôm Hậu Trì cứng đờ, ánh hào quang kim sắc này nào ngờ lại gợi cho hắn một loại cảm giác bản nguyên, cực kì quen thuộc.
Sắc mặt Cảnh Chiêu đại biến, nhìn quanh thăm dò tình hình hỗn chiến.
Ánh mắt rơi trên người Hậu Trì, Cảnh Chiêu cắn môi, hai tay kết xuất ấn ký phức tạp.
Một âm thanh rồng ngâm phượng gáy bỗng nhiên vang vọng khắp sơn mạch.
Mọi người rùng mình, vội nhìn lên không trung, một đạo kim sắc kết hợp với luồng huyễn ảnh chim phượng xuất hiện, nhắm thẳng vào vầng sáng vàng bọc bên ngoài Chích Dương Thương.
Là linh lực huyễn ảnh của Thiên Đế và Thiên Hậu! Cảnh Chiêu ra sức nghiền nát hào quang kim sắc này.
Cảm thấy có uy áp khổng lồ, chúng tiên ngạc nhiên, không ngờ rằng trên người Cảnh Chiêu công chúa lại có linh lực huyễn ảnh của Thiên Đế và Thiên Hậu tương hộ, hèn chi đó là lý do khiến nàng ta dám không kiêng nể ai như vậy.
Cùng thời điểm đó, bên trong nội cung Cửu Trọng Thiên truyền đến một tiếng thở dài, mang theo một chút bất đắc dĩ.
Tại nơi sâu nhất trong tiên cảnh, một nữ tử mặc bạch bào đang chăm chú tu luyện, đột nhiên mở mắt, nữ tử vận linh lực nhanh chóng hướng về phía Tam Giới tìm kiếm.
“Kỳ lạ, Chiêu Nhi không biết có nguy hiểm gì, lại dùng ấn ký hộ thân? Tam Giới rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”
Vì phát hiện thấy trận pháp còn sót lại của Bạch Quyết chân thần, linh lực tìm kiếm sau khi đi ngang Liễu Vọng Sơn liền lóe sáng.
Liễu Vọng Sơn đang bị bao bọc bởi một luồng uy áp vô cùng đáng sợ.
“Xem ra, ta nên đi rồi…” Một tiếng thở dài nhẹ nhàng, nữ tử chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.
“Rắc, rắc!” Từng tiếng giòn tan vang lên, vầng sáng vàng bị kích phá.
Cảnh Chiêu lại gần Chích Dương Thương, rạch một chút ở đầu ngón tay, máu tươi thuận theo lĩnh lực đổ vào Chích Dương Thương… Kỳ Lân nhìn thấy một màn này, đáy lòng xẹt qua một tia đau đớn.
Nếu như Chích Dương Thương không còn nữa, thì cũng đồng nghĩa với việc, vết tích Bạch Quyết chân thần từng tồn tại cũng sẽ hoàn toàn biến mất.
Ngàn năm qua, nó chỉ dựa vào một đám tàn hồn để chống cự, vậy mà cuối cùng vẫn như cũ…
Âm thanh giao chiến trên không trung không ngớt, tiên lực nồng đậm tứ phía.
Nhưng Thanh Mục chẳng hề bận tâm, hắn nhìn đạo linh lực của Cảnh Chiêu đang gặm nhấm lấy kim sắc của Chích Dương Thương, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy một nỗi bi thương vô tận đang hiện lên.
Thượng cổ thần thương cô tịch, kỳ lân thần thú ngủ yên chờ đợi, Liễu Vọng Sơn cảnh vật lâu đời bấy nay… Còn có… Thân ảnh bạch huyền đứng tại thiên đoan, đang lặng lẽ trấn nhập Chích Dương Thương vào núi…
“Hồng Nhật, kể từ hôm nay, ngươi hãy thay ta trông coi Liễu Vọng Sơn, chờ hắn quay lại nhé.”
Ảo cảnh phảng phất vô cùng chân thật, thoáng hiện lên trong đầu, cứ tưởng như mới ngày hôm qua… Ai ngờ, sự tịch mịch đến đáng sợ này đã kéo dài ngàn vạn năm.
Một hơi thở dài trầm thấp đến mức tận cùng, tựa hoa phá thương khung, như tuyên cổ du cửu.
Thanh Mục chậm rãi nhắm hai mắt lại rồi đột nhiên mở ra, trong đồng tử xuất hiện ấn ký màu vàng.
Một cỗ kim quang chói mắt bao quanh lấy cả người hắn, so với Chích Dương Thương càng uy nghiêm hơn nhiều, cỗ linh lực này mạnh mẽ cuốn bay Vũ Hoá Tán đang giam giữ hai người họ ra chỗ khác.
Kỳ Lân đang quần chiến giữa không trung đột nhiên sững sờ, cỗ khí thế này… Đúng vậy… Trong lòng nó bỗng chốc vô cùng vui mừng, nó ngừng công kích, quay lại nhìn về Thanh Mục.
Cùng lúc đó, Chích Dương Thương đang bị nhuộm đỏ bởi máu Cảnh Chiêu lại phát ra một hồi khí thế, reo rắt theo gió như vô cùng vui sướng.
Chích Dương Thương vốn bất động mà bây giờ đã hoá thành một đạo ánh sáng, phá tan sự cưỡng chế của Cảnh Chiêu, thẳng tắp bay về hướng Thanh Mục.
Thấy cảnh lạ lùng như vậy, mọi người liền dừng chiến.
Cảnh Chiêu lẫn Cảnh Giản đều ngạc nhiên quay lại dõi theo Thanh Mục.
Trước mắt bao người, Chích Dương Thương xoay quanh Thanh Mục mấy vòng, sau đó tự mình thu nhỏ lại, thẳng tắp dừng lại trước mặt Thanh Mục, ngay cả khí tức nóng rực bao quanh nó cũng biến mất.
Như có linh tính, mọi người ai cũng cảm giác được cây thương đang vui mừng đến run rẩy.
Thần binh chọn chủ, không ngờ lại có chuyện lạ này! Nhìn tình hình bây giờ, ai sáng suốt cũng biết Chích Dương Thương đã chọn Thanh Mục làm chủ nhân kế nhiệm!
Mọi người nhìn thoáng sắc mặt âm trầm của Cảnh Dương và vẻ bất ngờ của Cảnh Chiêu, họ thở dài, ba vị điện hạ này loay hoay cả buổi, vậy mà cuối cùng hai tay trống trơn, không thu hoạch được gì.
Thanh Mục phức tạp nhìn Chích Dương Thương trước mặt, cảm nhận được sự vui sướng bức thiết của nó liền trầm ngâm một hồi rồi mới nắm lấy thanh thương.
Ngay lúc đó, từng mảng bọc ngoài Chích Dương Thương cứ thế tróc ra, thân thương màu đỏ xuất hiện trước mặt mọi người.
Năng lượng lửa đỏ tinh thuần bao lấy người Thanh Mục, cả toà sơn mạch bắt đầu chấn động theo, thậm chí, ngay cả trận pháp hộ sơn của Bạch Quyết chân thần cũng dần bị phá hủy.
Không ít tiên quân và yêu quân không tự chủ mà thần phục dưới ánh lửa đỏ ấy… Mọi người dần cảm thấy lo sợ, chỉ là nghi thức nhận chủ thôi, đâu ngờ lại kinh khủng như thế.
Chích Dương Thương sau khi nhận chủ đã mạnh hơn ban nãy gấp mấy lần.
Không cần suy đoán, ai cũng biết rõ Chích Dương Thương và linh lực Thanh Mục vô cùng dung hợp, e là sau này ngoài ba vị thượng thần, Thanh Mục sẽ trở này một nhân vật không ai có thể đánh bại.
Trái ngược với ánh mắt ngạc nhiên, tán thưởng của mọi người, chỉ có mỗi Kỳ Lân để ý đến ánh đỏ đang bao quanh Thanh Mục.
Đôi mắt hiện lên sự vui mừng cùng hoài niệm khó tả, hốc mắt dần ướt át, nó nhận ra bé gái trong lòng Thanh Mục lại không bị ảnh hưởng bởi lửa nóng của Chích Dương Thương, tựa hồ có chút rõ ràng.
Chỉ tiếc… Không thể làm gì được cho hai người, ta đã chống đỡ quá cực hạn của mình rồi, hoan nghênh trở về… của ta…
Trên mặt Kỳ Lân xẹt qua một sự tiếc nuốt, tia thanh minh cuối cùng cũng chậm rãi tan biến.
Còn sót lại chút tàn hồn, Kỳ Lân theo gió nhẹ nhàng quấn lấy Thanh Mục, sau đó hóa vào bên trong Chích Dương Thương.
Cơ thể to lớn của nó từ từ tiêu tán, sóng lửa nóng rực cứ thế vụt tắt khỏi Liễu Vọng Sơn.
“Hồng Nhật…” Tiếng thở dài trầm thấp vang lên, người trong ánh quang đỏ chậm rãi mở mắt, kim sắc trong đôi mắt hắn xen lẫn sự bi thương và áy náy.
Khi Kỳ Lân thần thú biến mất, sắc quang ánh đỏ bao quanh Thanh Mục thượng quân cũng dần tan đi.
Hắn ôm Hậu Trì xuất hiện trước mặt mọi người, gục đầu xuống, trầm ngâm không rõ sắc mặt mà nhìn Chích Dương Thương trong tay.
Tình hình này vô cùng bất ngờ, vượt ra khỏ tầm dự đoán của mọi người.
Ai ai cũng hai mắt nhìn nhau, thần binh tự mình chọn chủ, tuy bọn họ ở lại đây không còn ham muốn gì nữa nhưng sòa trận pháo hộ sơn đã khởi động, không phải đơn giản muốn rời là rời.
Giữa không trung, Cảnh Chiêu phức tạp nhìn Thanh Mục đang nắm Chích Dương Thương.
Đáy mắt vô cùng ảm đạm, Cảnh Chiêu thở dài một cái rồi bay về phía Cảnh Giản.
Còn Cảnh Dương lại âm trầm liếc Thanh Mục, sắc mặt lạnh lùng, nhưng cuối cùng vẫn không làm gì được cả.
“Chúc mừng Thanh Mục thượng quân, Chích Dương Thương đã chọn chủ.
Chúng ta sẽ không cưỡng cầu nữa, cáo từ!” Cảnh Giản chắp tay hành lễ Thanh Mục, thu hồi lại trường kiếm.
Ai cũng biết rằng, thần binh một khi đã nhận chủ, trừ phi chủ nhân của mình vẫn lạc, bằng không sẽ chẳng nghe lời ai cả.
Trường hợp nếu bọn họ muốn có được Chích Dương Thương, thì phải giết Thanh Mục, còn không, có cũng vô dụng.
Về phần trận pháp đang bao phủ bốn phía của sơn mạch, với sức lực của ba người bọn họ, phá vỡ nó không hẳn là khó khăn.
Trên không trung, thanh niên ấy vẫn như cũ trầm mặc.
Suy nghĩ một hồi, Cảnh Giản ngẩn người dõi theo Hậu Trì trong lòng Thanh Mục.
Thấy vẻ mặt nàng ấy cũng đang nghi hoặc, chăm chú nhìn Thanh Mục, Cảnh Giản cảm giác có chút bất an, lén nhìn thoáng Phượng Nhiễm rồi vội vã chuẩn bị dẫn Cảnh Chiêu rời đi.
“Xông vào nơi tu luyện, đả thương thần thú hộ sơn của ta! Các ngươi nghĩ rằng có thể đơn giản rời khỏi đây sao?”
Uy áp cứ thế tỏa ra từ người thanh niên đang cúi đầu, thần lực hùng mạnh đến nỗi đánh nát trận pháp hộ sơn, khí tức của hắn cứ thế lan rộng khắp Tam Giới.
Thậm chí, dù ở Cửu Trọng Thiên ở Tiên Giới hay Tam Trọng Thiên ở Yêu Giới đều có thể cảm nhận rõ ràng được.
Thần phục, cỗ uy áp thần phục không thể cưỡng lại được… Nộ khí cứ thế khống chế cả đám đông.
Nghe thấy những lời mà đến ngay cả tưởng tượng cũng chẳng dám nghĩ tới này, Cảnh Giản liền ngẩng đầu lén nhìn Thanh Mục, trong đầu nghĩ thật hoang đường.
Cảnh Chiêu cũng ngừng lại, cả người đột nhiên cứng đờ.
Nơi tu luyện, thần thú hộ sơn… Trong Tam Giới, người có tư cách nói những lời này, ngàn năm trước sớm đã vẫn lạc, hóa bụi mất rồi.
Hậu Trì bất ngờ nhìn Thanh Mục, bàn tay nhỏ kéo lấy hắn bỗng dưng co lại.
Đây rốt cuộc là chuyện gì, nàng tự dưng lại có thể cảm nhận được khí tức dọa người trên thân Thanh Mục có chút thân thuộc… Trong đôi mắt Hậu Trì bỗng dưng ẩn hiện sự thâm trầm, lẫn thêm một chút uy nghiêm khó tả.
Dưới lớp áo bào rộng thùng thính ấy, lại không có ai để ý rằng vòng đá trên cổ tay hai người đang phát ra một chút hào quang yếu ớt.
Bầu không khí bây giờ thật im ắng khiến cho mọi người không dám thở mạnh, thanh niên trên không đang chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt ánh vàng có ấn ký cổ xưa, mang theo khí tức từ một thời đã xa ùa về lại chốn này.
Hắn giương mắt nhìn ba người Cảnh Chiêu cách đó không xa, thần tình uy nghiêm, băng lãnh.
“Dám làm Hồng Nhật tiêu vu, các ngươi đáng lắm… Đáng phải chết!”
Giọng nói lạnh lùng, vang vọng khắp Liễu Vọng Sơn.
Ba người Cảnh Giản trợn mắt bất ngờ khi thấy Thanh Mục đang lơ lửng giữa không trung.
Cảm nhận được một luồng sát ý như sắp lao thẳng vào mình, ba người bọn họ bất giác cảm thấy có chút sợ hãi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...