Giọng nói thanh thúy vừa mang phần ngây thơ, vừa có phần thẳng thắn không khách khí, vang vọng trong không gian vốn đang yên tĩnh này.
Bầu không khí bao phủ một màu trầm mặc, không chỉ ba người Cảnh Chiêu, mà ngay cả hai bên tộc tiên yêu ai cũng mang vẻ mặt quỷ dị, bất ngờ trước những lời bé gái kia nói.
Cảnh Chiêu trắng bệch, thấy Thanh Mục không phản bác, thần tình vô cùng u oán.
Nàng giơ tay lên, chỉ về Hậu Trì, hơn nửa ngày mới thốt nên lời: “Thanh Mục, con bé gọi ngươi là gì? Từ khi nào, ngươi đã có… đã có thê tử?”
Cứ như là khó khăn lắm mới thốt ra được hai chữ cuối cùng, hốc mắt Cảnh Chiêu hơi phiếm hồng, trong ánh mắt là vẻ không thể tin nổi.
Cảnh Dương sắc mặt âm trầm nhìn về phía Thanh Mục, lạnh lùng “Hừ” một tiếng.
Cảnh Giản đứng bên cũng thầm cảm giác một tia quen thuộc với bé gái, chậm rãi nhăn mày dò xét Hậu Trì.
Thanh Mục cả người cứng đờ, sắc mặt cổ quái nhìn Hậu Trì, thấy hai mắt đen nhánh của nàng đang nhìn mình thì thở dài, hai tay sờ lên trán nàng, vuốt nhẹ những làn tóc xõa, vẻ mặt rất cưng chiều: “Ổn rồi, không được hồ đồ.”
Cảnh Chiêu chưa bao giờ bắt gặp thần tình như vậy của Thanh Mục, đáy mắt xẹt qua ý lạnh lẽo, đầu ngón tay hơi co lại, nhìn về phía Hậu Trì, đột nhiên hai mắt nàng sáng lên, khinh thường nói: “Tiên lực nông cạn như vậy, chắc hẳn là di truyền từ mẹ của ngươi đúng không nhỉ?”
Sắc mặt Thanh Mục trầm lại, cảm giác cơ thể Hậu Trì cứng đờ, thầm nhủ không tốt rồi.
Quả nhiên, nàng đã xoay người lại, đoan đoan chính chính ngồi trong lòng Thanh Mục, đôi mắt miễn cưỡng nhìn Cảnh Chiêu, trên mặt không lộ chút ý tứ nào.
Rõ ràng chỉ là đứa nhỏ bảy tám tuổi, lại làm cho người khác sinh ra một tia lạnh buốt thấu xương.
Cảnh Chiêu bị ánh mắt này chống lại, đột nhiên sững sờ, vội lùi hai bước, không nói nên lời.
“Công chúa nói không sai, có lẽ là linh lực ta đây yếu là thật.
Nhưng, một thân tiên lực của công chúa cũng nhờ được nâng đỡ mà mới được vậy.
Ta không muốn nghe lời xằng bậy này nữa.
Thanh Mục, đi thôi.” Khuôn mặt lạnh lùng nhàn nhạt phân phó một tiếng, hai mắt nàng buông xuống không nói gì nữa.
Cảnh Giản nghe xong những lời này, thần sắc đại chấn, đáy mắt xẹt qua một vẻ kinh ngạc.
Có thể xưng hô như thế với Thanh Mục, còn nói ra những lời này, chẳng lẽ nàng là…
“Đứa bé này là con của nhà người quen, vừa rồi xưng hô chẳng qua là một câu nói đùa mà thôi.
Công chúa nói chuyện xin hãy tự trọng.”
Thanh Mục lãnh đạm liếc nhìn Cảnh Chiêu, rồi cất bước rời đi.
Cảnh Chiêu nghe thấy những lời này, vẻ mặt vội hiểu.
Trong lòng dấy lên chút vui vẻ mơ hồ, rồi lại thoáng chút tủi thân.
Nàng chẳng qua chỉ nói thật thôi mà, con bé này thật không biết tốt xấu gì cả, rõ hơn là chả hiểu lễ nghi gì! Nàng vốn là con gái của Thiên Đế, vậy mà còn có kẻ dám coi thường nàng ư?
“Chẳng qua là con gái nhà người quen cũ, chàng hà tất phải coi trọng đến vậy… Tâm tư của ta với chàng ấy, lẽ nào chàng ấy không nhận ra sao? Huống chi, con bé này là con nhà ai mà lại không hiểu quy củ đến vậy chứ!” Không màng đến cái kéo tay của Cảnh Giản, Cảnh Chiêu nhướng mày nhìn Cảnh Dương.
Trong lòng vô cùng tức giận, vừa nghiến răng nói vừa ngoái về phía Thanh Mục đằng xa.
Các vị tiên quân nhìn khí thế hung hăng của Cảnh Chiêu công chúa, ngầm thở dài, tình huống này thoạt nhìn đã rõ là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình rồi đây.
Bóng người áo đen ngừng lại, thấp giọng than nhẹ một hơi.
Thanh Mục xoay người, ánh mắt rực lửa, lạnh lùng nhìn Cảnh Chiêu: “Cảnh Chiêu công chúa, chuyện của cô, Thanh Mục không làm chủ được.”
Cảnh Chiêu bị giọng nói nghiêm nghị của Thanh Mục mà cả kinh run rẩy, nhìn Hậu Trì trong lòng Thanh Mục, đáy mắt hiện tia giận dữ, nói: “Gì mà không làm chủ được, ngươi rõ ràng thiên vị nàng ta, nàng ta là người như thế nào với ngươi đây?”
Tiên giới không quan tâm năm tháng, nếu Thanh Mục muốn đợi nàng ấy lớn lên, cũng không thể là việc khó xảy ra được.
Nghĩ đến cảnh đó, đáy mắt Cảnh Chiêu càng ngày càng oán hận, tự nhiên từ đâu lại xuất hiện một tiểu tiên dám cùng nàng tranh giành!
“Cảnh Chiêu công chúa, ngươi thật sự muốn ta hành lễ với ngươi ư?” Hậu Trì nhảy khỏi lồng ngực Thanh Mục, duỗi lưng một cái, chậm rãi đi về phía Cảnh Chiêu.
Đôi mắt nàng đen láy sắc lẹm, tỏa ra thứ khí phách khiến người khácphair kinh tâm.
“Nhóc con nhà ngươi cớ gì nói ra nhưng lời đó.
Với thân phận của ta, chẳng lẽ nhà ngươi còn không chịu thi lễ?” Giống như bị kích động bởi ánh mắt đó, Cảnh Chiêu nheo mắt lại, hất ống tay áo lạnh lùng nói.
Cảnh Giản càng lúc càng thấy ngữ khí cô bé này với Hậu Trì trên Đại Trạch Sơn có vài phần tương tự, mà Cảnh Chiêu trước mặt thì lại đang vênh váo.
Cảnh Giản liền quýnh lên, chuẩn bị chạy ra cản lại thì bị Cảnh Dương kéo lại.
“Thanh Mục với cô gái này rất khác thường, xem ra quan hệ bọn họ không hề tầm thường.
Cứ để cho Tam muội áp chế nàng ta xem, ta chưa từng thấy ai lại xem thường chúng ta như vậy cả!”
Thấy tức giận trong mắt Cảnh Dương, Cảnh Giản phải đành nhịn xuống, cẩn thận dò xét trên người bé gái.
Thần lực của Hậu Trì thượng thần trên Đại Trạch Sơn rất nồng hậu, không phải bộ dáng như đứa bé trước mặt, huống chi còn chưa bao giờ nghe nói nàng với Thanh Mục thượng quân có liên quan, có lẽ là hắn đã đoán sai.
“Thi lễ của ta không phải là tùy tiện có thể nhận được đâu, Cảnh Chiêu công chúa, ngươi đừng có hối hận…” Hậu Trì đứng trước mặt Cảnh Chiêu, đôi mắt lay láy đột nhiên mang theo ý vị khó lường, khóe miệng nhếch lên.
Nói xong, nàng nhún nhẹ vai rồi cúi đầu.
Một cách hành lễ rất thờ ơ, nếu không phải Hậu Trì bày ra tư thế như vậy thì sẽ không ai nhận ra là nàng đang hành lễ.
“Hừ, chẳng qua chỉ là một tiểu tiên đồng mà thôi, ta…” Cảnh Chiêu thấy bé gái cúi đầu, tuy rằng cái thi lễ này rất coi thường nhưng Cảnh Chiêu chẳng muốn so đo nữa.
Lời nói còn chưa dứt bỗng một hồi sấm sét vang rền đánh ngang qua bầu trời.
Từng trận sấm ầm ầm, mang theo uy phong như muốn hủy thiên diệt địa.
Tia sét sáng chói lóe nơi chân trời, thẳng tắp nhằm về phía Cảnh Chiêu.
Mọi người kinh sợ vì chưa kịp phản ứng.
Cảnh Dương sắc mặt khó coi bởi mới nhận phải một kích lôi đình.
Chỉ có mỗi Thanh Mục bất động thanh sắc dõi về phía Hậu Trì, mặt lộ vẻ sợ hãi thán phục.
Tất cả các tiên quân khi nhìn thấy cảnh này đều lấy làm lạ, sấm sét vốn được điều khiển bởi Thiên Lôi thượng quân trên Tiên Giới.
Mà dù cho có ăn gan báo, Thiên Lôi thượng quân cũng không dám chĩa sấm sét vào thẳng người Cảnh Chiêu công chúa như vậy!
Hơn nữa, uy lực này… ngay cả khi Thiên Lôi thượng quân giao chiến với yêu tộc còn chẳng bằng một phần mười sức mạnh như giờ! Đạo sấm sét vừa mới kích xuống này, quả thật rất cổ quái!
Tuy rằng Cảnh Dương vừa mới trúng một kích thiên lôi nhưng sấm sét vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Từng đạo sấm chớp rạch ngang đỉnh núi, càng ngày càng nhiều hơn.
Cảnh Dương tái nhợt, sắc mặt thâm trầm.
“Chết tiệt, Thiên Lôi thượng quân, hắn đang làm gì vậy?”
Cảnh Chiêu nhìn sấm chớp liên miên đánh tới, hoảng sợ nói không nên lời, nàng thừa nhận rằng bản thân cảm nhận được bên trong luồng sấm này có ý muốn trừng phạt nàng.
Trong Tam Giới này, còn ai lại dám trừng phạt nàng?
Mọi người dõi theo từng đạo thiên lôi đánh xuống rồi lại nhìn nhau, không hề để ý đến bé gái từ đầu đến cúi đều mang vẻ mặt bình thản.
Cảnh Giản bị tiếng sấm rền làm cho bừng tỉnh, hắn nhìn Cảnh Chiêu rồi lại nhìn bé gái trước mặt, như đã hiểu được gì đó, sắc mặt đại biến.
Uy lực thượng thần, có thể chấn nhiếp đến như vậy, thiên lôi này thực chất được sinh ra từ chính Tam Giới, Cảnh Chiêu… lần này thực sự quá hồ đồ rồi!
Trong Tam Giới, người có thể khiến nàng phải hành lễ ước chừng chỉ có ba người mà thôi!
Từ xưa đến nay, chưa từng có ai dám để cho ba người kia hành lễ.
Vì vậy, không ai dám ngờ được địa vị thượng thần có thể điều được quyền uy của trời đất, tôn nghiêm đến như vậy!
Nếu nàng không nhìn lên, chỉ e dù phụ hoàng có tới cũng không thể dừng lại được lôi đình này.
Cảnh Giản nghiến răng chống chọi thiên lôi cùng với Cảnh Dương, sắc mặt kinh hoàng nhìn tháong Cảnh Chiêu, vội vàng đi đến trước mặt Hậu Trì, cúi người xuống, trước sự kinh nghi của mọi người xung quanh, Cảnh Giản trịnh trọng thi lễ: “Xá muội vô trạng, kính xin tiểu thần quân đừng quá so đo, Cảnh Giản chắc chắn sẽ bẩm báo việc này với phụ hoàng quản giáo nghiêm hơn.”
Nếu như có thể, với quan hệ khó nói của hắn và Hậu Trì, hắn thực sự không muốn ở trước mặt mọi người cúi đầu với nàng ấy.
Chỉ tiếc, thời gian không đợi hắn, Cảnh Chiêu lần này thật sự quá tùy hứng!
Giọng nói cực kỳ trầm thấp, đồng thời cũng vô cùng thành khẩn.
Hậu Trì nhíu mày, mắt nhếch lên thì thấy Cảnh Giản từng gặp qua ở Đại Trạch Sơn, biết chừng hắn đã đoán được thân phận của mình, nhún vai lên, lười nhác liếc nhìn Cảnh Chiêu rồi đi đến bên Thanh Mục tiến lên phía đỉnh núi.
“Cảnh Giản huynh hỏi nàng ta xem, khi nào nàng ta muốn nhận lễ từ muội, cứ nói là được!”
Khoảnh khắc bé gái đứng dậy, sấm chớp vần vũ nháy mắt biến mất, tất cả ngay lập tức quay về yên tĩnh như trước.
Mọi người nhìn nhau bàng hoàng khôn xiết, cô bé này rốt cuộc lai lịch ra sao, mà lại có thể dẫn thiên lôi để trừng phạt người khác cơ chứ.
Trong đầu Cảnh Chiêu như nghĩ ra gì đó, sắc mặt bỗng dưng biến đổi, đột nhiên quay đầu nắm lấy tay bé gái trong lòng Thanh Mục, mặt mũi trắng bệch.
“Nàng ta là, là… Nàng ấy vậy mà là…”
Cảnh Chiêu giơ tay lên, còn chưa nói xong, một đường kim quang thẳng tắp bắn về phía chân trời, bầu trời xanh như bị phá vỡ.
Một tiếng gào giận dữ truyền ra từ kim quang khiến bách thú trong ngàn dặm đều phải thần phục.
Kim quang mang theo uy lực khủng khiếp quét sạch cả toà sơn mạch.
“Thần binh xuất thế rồi…” Không biết là người nào thì thào nói nhỏ một tiếng, giọng nói ấy nhanh chóng bị chôn lấp trong tiếng gầm rú uy nghiêm, giận dữ.
“Đại ca, muội nhất định phải có được Chích Dương Thương! Nếu có kẻ ngăn cản, dù là thần thú, muội cũng sẽ giết chết không tha!”
Quầng kim quang sáng chói chíu xuống, Cảnh Chiêu lạnh lùng nhìn về hư ảnh đang chậm rãi ẩn hiện nơi chân trời, thần tình lạnh thấu xương..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...