Thương Bạch, Hữu Thanh

Rất nhiều năm về sau.

Văn Tùng rốt cuộc hiểu được như thế nào là ” Sứt đầu mẻ trán “.

Một tháng nữa là đám cưới của Điền Dã và Tề Tiểu Mạn, Văn Tùng với tư cách là bạn tốt của hai người, không có lý do gì mà đối với hôn lễ bọn họ lại không tận tâm tận lực. Bởi vậy, Điền Dã hào phóng mà đem hơn một nghìn mét vuông đất để tổ chức lễ cưới toàn bộ giao cho cậu, cho dù Văn Tùng lần nữa nhấn mạnh mình chỉ biết phối màu, nhưng cuối cùng vẫn bị uy hiếp cùng với hứa hẹn ” Giá cả tùy tiện” mê hoặc, đáp ứng thiết kế toàn bộ sân bãi. Bên cạnh đó cậu còn đang có dự án thiết kế ba gian phòng căn hộ cao cấp. Là tổng giám đốc giao cho, rất có thành ý.Văn Tùng không đành lòng cự tuyệt. Nhưng mà, tháng sau là đã đến hạn bàn giao.

Cho nên, Văn Tùng khoảng thời gian này đã lật nát bản phối màu, nhìn thấy màu sắc rực rỡ thì chỉ muốn bẻ nát cây bút máy.

Tại thời điểm Văn Tùng đang ngồi trên sofa phòng khách pha màu mà phát điên, thanh âm nhắc nhở có thư mới vang lên, cậu tiện tay ấn mở, là bản thảo tạp chí xã hội tháng sau, chuyên mục là phỏng vấn doanh nhân. Ngay vừa bắt đầu xem văn bản, Văn Tùng não như chấn động.

Bởi vì chuyện mục lần này người được phỏng vấn là Mạnh Vũ Phàm!

Văn Tùng rất rõ ràng《CLOWN》với quy mô nhỏ, không nghĩ tới biên tập sẽ mời Mạnh Vũ Phàm với tư cách thầy giáo hướng dẫn trị liệu bằng âm nhạc, còn làm một bài đưa tin dài như vậy, hơn nữa Mạnh Vũ Phàm cho tới bây giờ cũng chưa từng nhắc qua chuyện này với mình! Đợi nhìn xong hoàn chỉnh bài phỏng vấn, Văn Tùng xác định số lượng từ trả lời còn ít hơn số lượng từ mà vấn đề hỏi đến, nhịn không được nhếch môi nở nụ cười.

Đến khi Mạnh Vũ Phàm đẩy cửa, liền thấy cảnh tượng Văn Tùng ngồi trước máy tính mà cười khúc khích. Lập tức thở dài bất đắc dĩ: Văn Tùng có hay không đang bị váng đầu?!

Mạnh Vũ Phàm tới phía sau Văn Tùng, thấy cậu đang xem bài phỏng vấn của mình, càng cảm thấy bấc đắt dĩ gấp đôi. Văn Tùng cảm giác được Mạnh Vũ Phàm, quay đầu lại cười cười, chỉ chỉ vào màn hình vi tính. Mạnh Vũ Phàm vừa lắc đầu vừa nói:” Người của biên tập quá mạnh mẽ, mỗi ngày đều tới tìm tôi, bình quân mỗi giờ lại một cuộc điện thoại, tôi không thể từ chối được. Trước khi đi, còn uy hiếp không được nói cho cậu biết!” Văn Tùng sau khi nghe xong, cười ở trong Word ghi một hàng chữ: Tự cậu chuốc lấy phiền phức! Ai cho cậu đêm Thất tịch mà tặng hoa?! Bại lộ thân phận thật không đúng chỗ?!

“Quên đi! Không lý luận với cậu nữa, tôi đi làm cơm.” Mạnh Vũ Phàm cúi đầu hôn Văn Tùng một cái, xoay người đi ra khỏi phòng. Nhìn thân ảnh Mạnh Vũ Phàm rời đi, Văn Tùng nghĩ hẳn là hôm nào phải lén đi xem phòng làm việc của cậu ta nhìn một chút dáng vẻ thầy thuốc tâm lý ôn nhuận, dò hỏi một chút Mạnh Vũ Phàm có đúng hay không có nhiều bộ mặt, không thể nào trước mặt người ngoài là một dạng, trước mình một dạng, bệnh nhân lại một dạng khác?!


Lúc ăn cơm tối, Mạnh Vũ Phàm hỏi Văn Tùng:” Cậu có nghĩ sẽ từ chức vị trí Tổng giám Nghệ thuật của《CLOWN》không?”

Văn Tùng lắc đầu, biểu thị không đồng ý, nhưng cậu lại hiểu Mạnh Vũ Phàm gần đây thấy cậu quá mức bận rộn mà quan tâm, cười cười, buông đôi đũa trong tay, trên máy tính xách tay viết: Tôi nghĩ chủ biên là người rất tốt. Trong khoảng thời gian này có chút bận bịu, đừng lo lắng!

Mạnh Vũ Phàm méo mó, từ chối cho ý kiến.

Văn Tùng càng cảm thấy Mạnh Vũ Phàm là người yêu tốt nhất trên đời.

Đại khái cũng có làm phương diện nguyên nhân chữa bệnh tâm lý, cậu hiểu được mỗi ánh mắt, mỗi động tác đối với mình. Sở dĩ một tháng này Văn Tùng lo lắng nhiều chuyện, Văn Tùng nghĩ không quá mệt mỏi, ngược lại Mạnh Vũ Phàm lại gầy đi.

Văn Tùng ra khỏi nơi Điền Dã bố trí địa điểm cưới, ô tô đi đến văn phòng làm việc của Mạnh Vũ Phàm. Bởi vì là người quen, không ai tiến lên ngăn cản, Lại phát hiện cậu ta không có mặt ở văn phòng. Đang giữa trưa, sẽ không phải vẫn đang làm việc a?!.

Văn Tùng nghĩ như vậy, xoay người đi qua bên khu trị liệu, xuyên qua ô cửa sổ to bằng thủy tinh, Mạnh Vũ Phàm cùng với một cô gái đang nói chuyện với nhau, cô gái kia dung mạo xinh đẹp, ăn mặc khéo léo, văn Tùng đột nhiên cảm thấy muốn cười, ai mà coi trọng Mạnh Vũ Phàm nhà hắn đều đáng thương. Văn Tùng thấy Mạnh Vũ Phàm mặc áo sơ mi logo thương hiệu Medusa, tay áo tùy ý mở lộ ra một phần cánh tay, nửa khuôn mặt rơi vào ánh nắng trời. Quả nhiên là yêu tinh mê hoặc chúng sinh!

Lúc kim đồng hồ chỉ đúng 12:30, Mạnh Vũ Phàm đứng dậy cùng bắt tay với cô gái kia, sau đó xoay người hướng Văn Tùng vẫy tay.

Cô gái kia làm như lơ đãng liếc mắt nhìn Văn Tùng một cái, sau đó rời đi.


Mạnh Vũ Phàm khép lại đàn dương cầm sau đó quay đầu hỏi Văn Tùng:” Sao cậu lại ở đây?”

“Nhớ cậu.” văn Tùng đem máy tính xách tay đặt mép bàn của đàn dương cầm Bosendorfer, khiến chữ viết có chút biến dạng.

“Thật không?!” Mạnh Vũ Phàm khẩu khí mang theo đùa cợt, ” Tôi nghĩ cậu đến là để kiểm tra a.” Văn Tùng trừng mắt, ngụ ý: Tôi là hạng người như vậy sao.

” Dẫn cậu đi ăn cơm trưa. Tôi buổi chiều có thể rảnh rỗi.” Mạnh Vũ Phàm dắt tay Văn Tùng ra khỏi phòng trị liệu, ở phòng làm việc gặp được thầy thuốc đeo mắt kiếng.

Diêu Dạ nhìn bàn tay hai người đang ở cùng một chỗ, cười đầy vô lại,” Cảm tình thật tốt a? Tôi vẫn luôn bị Mạnh tiên sinh ghét bỏ.” Giọng nói chua xót, rất có tư thế một oán phụ.

” Buồn chán! Đúng rồi, buổi chiều không có bệnh nhân, nên không tới.” Nói xong, Mạnh Vũ Phàm kéo Văn Tùng chạy biến.

” Diêu Dạ cũng không phải người tốt lành gì!”

Mạnh Vũ Phàm lần thứ bảy mươi đối Văn Tùng mà nhấn mạnh, văn Tùng nghe lời gật đầu, ngực lẩm bẩm: Tôi thấy người ta rất ngay thẳng a.

Mạnh Vũ Phàm mang Văn Tùng vào trong nhà hàng, lung tung chỉ một bàn các món ăn nổi tiếng thế giới.


” Lưu học một thời gian ở Mỹ có quen biết Emma, cô ấy là một cô gái rất cá tính. Năm ngoái, cha mẹ cô ấy bắt kết hôn, thế nhưng cuộc sống của cô ấy không tốt. Hiện tại coi là bệnh nhân của tôi.” Mạnh Vũ Phàm khái quát xong về cô gái xinh đẹp kia, cúi đầu tiếp tục dùng bữa. Văn Tùng ” Ừ ” một tiếng, đột nhiên nhớ tới trước kia.

Mạnh Vũ Phàm ở Bắc Kinh học xong một năm đã muốn đi du học Mỹ, hơn nữa một lần đi cũng phải hơn năm năm, Văn Tùng vô cùng hoảng hốt. Sau đó mới biết được, trong lúc Mạnh Vũ Phàm thi học viện âm nhạc, bởi vì trường cung cấp đàn có bàn phím cao hơn cậu ấy thường ngày luyện tập, nên cũng không có thi đậu đàn dương cầm chuyên nghiệp, nhưng bởi vì ban giám khảo không đành lòng bỏ qua người có năng lực như vậy, liền kiến nghị chỗ đó mở một lớp chuyên nghiệp mới về âm nhạc trị liệu. Sau lại, cha của Mạnh Vũ Phàm được mời đến làm việc tại bệnh viện bên Mỹ, mà âm nhạc trị liệu ở nước Mỹ tương đối có trình độ, liền nghĩ biện pháp cho Mạnh Vũ Phàm cùng qua bên Mỹ học tập.

Mạnh Vũ Phàm cảm thấy Văn Tùng trầm mặc tỏ ý không hài lòng, cậu rõ ràng, gần năm năm xa cách vẫn khiến Văn Tùng không thể tiếp nhận, mặc dù học đại học thì cũng Nam Bắc xa nhau, nhưng dù sao cũng cùng một vùng trời.

Đặt đũa xuống, Mạnh Vũ Phàm khoanh tay: ” Lại khó chịu rồi, là ai tốt nghiệp Đại học một cái liền chạy tới Nhật Bản học thiết kế hội họa?! Cũng học mất hai năm!”

Nghe Mạnh Vũ Phàm nói như vậy, Văn Tùng bĩu môi: Tình cảm của mình cũng có ” Điểm yếu ” rơi vào tay cậu ta?!

Nhưng cuối cùng cũng cùng nhau về nước! Văn Tùng ở máy tính hung hăng viết xuống, lại thêm một câu: Mạnh Vũ Phàm, cậu thành lắm lời rồi a.

‘”Tôi đột nhiên cảm thấy mình thật ủy khuất, thời kỳ mấu chốt nhận giấy chứng nhận, tôi còn chạy đến Nhật Bản cùng cậu hát ‘Nhất dạ phục hoạt’ LUNA SEA. Mạnh Vũ Phàm lúc này ngừng nói, nhìn vẻ mặt vặn vẹo của Văn Tùng, không nhịn được cười, thấy Mạnh Vũ Phàm khuôn mặt tươi cười rực rỡ như vậy, Văn Tùng cũng không muốn cùng mình áy náy. Vì vậy, trên má trái lại xuất hiện má đồng tiền.

Điền Dã Và Tề Tiểu Mạn trải qua hôn lễ có thể nói là hoàn mỹ, khiến cho một nhóm lớn phái nữ chưa kết hôn phải ước ao, đố kị, hận.

Kỳ thực, Văn Tùng khi biết Điền Dã và Tề Tiểu Mạn ở cùng một chỗ thì vô cùng kinh ngạc, bởi trong lúc học Đại học, hai người cũng Nam Bắc chia cách, sau Điền Dã làm nghiên cứu sinh, hai người lại ngăn cách Á Âu. Có thể tưởng tượng đến mình và Mạnh Vũ Phàm, cũng đối với hai kẻ dở hơi bình thường trở lại.

Trên đời này có nhiều lắm những người yêu nhau đều ở hai bờ Đông Tây, cuối cùng dần dần bất hòa, cho đến khi mất đi tin tức ở biển người mênh mông, đến khi nhớ lại thì chỉ còn ký ức của một thời lý trí điên cuồng mà yêu say đắm, mang theo cam kết cả đời không thực hiện được xuống mồ yên nghỉ. Văn Tùng lại cảm thấy phi thường may mắn vì Mạnh Vũ Phàm và mình có lý trí, cũng cảm ơn đối với hai người bọn hắn luôn bày ra một loại khắc cốt ghi tâm trong tâm trí, cho dù thất vọng cũng không có chỗ cho tuyệt vọng.

Mùa hè cứ như vậy trôi qua.


Cuối thu sau giờ ngọ. Mạnh Vũ Phàm chân không ngồi ở tấm thảm nhung, mang tai nghe nghe nhạc ở điện thoại, thỉnh thoảng ở máy tính lại viết viết cái gì đó. Cạnh cửa sổ sát đất cách đó không xa, Văn Tùng đang lật xem một quyển sách. Mạnh Vũ Phàm nghiêng đầu nhìn cậu thì, Văn Tùng theo bản năng treo chỗ ngọc như ý bên cạnh xương quai xanh.

Đợi Văn Tùng phản ứng, Mạnh Vũ Phàm đã hạ xuống một nụ hôn mãnh liệt. Văn Tùng phối hợp đặt tay lên lên gáy Mạnh Vũ Phàm, Mạnh Vũ Phàm thuận thế ngồi trên người cậu, từ từ xuống đến hầu kết. Ngõn tay thon dài luồn vào trong áo, chạy lên làn da bị che khuất bên trong.” Ưm….” Tiếng rên rỉ yếu ớt như có như không, giống như tiếng ngâm bình thường. Mạnh Vũ Phàm tay kia kéo xuống quần Văn Tùng, tay phía sau vẫn còn trên lưng đã trượt xuống cái mông cong cong.

Bên trong gian phòng lúc này vô cùng an tĩnh, nhưng lại không làm mất đi không khí đang nhuộm sắc màu ***.

Đợi đến khi quần áo hai người cởi xuống hết, Văn Tùng nhịn không được hướng Mạnh Vũ Phàm mà dựa vào. Văn Tùng không biết rõ bởi cuối thu nhiệt độ thấp khiến cậu muốn tìm đến nguồn nhiệt hay cả người nóng lên khiến cậu muốn tìm cảm giác mát mẻ trên cơ thể Mạnh Vũ Phàm.

Theo kinh nghiệm, Mạnh Vũ Phàm hít sâu một hơi, thanh âm khàn khàn:” Chờ một chút.” Mặc dù nói như vậy, tay lại nhanh chóng bôi dầu trơn, hướng phía sau Văn Tùng tìm kiếm.

Bởi vì bận rộn, hai người đã một tháng không có làm gì, dù sao đã chung sống lâu như vậy, Văn Tùng rất nhanh thả lỏng cơ thể, phối hợp mở rộng cùng Mạnh Vũ Phàm. Khi Mạnh Vũ Phàm đem của mình vùi vào trong thân thể Văn Tùng thì, bên trong ấm nóng bao lấy chặt chẽ, nhớ đến điểm mẫn cảm của Văn Tùng mà đỉnh mạnh một cái, Văn Tùng nhịn không được bắt đầu rên rỉ. Thân thể hai người kịch liệt va chạm, khiến ngọc như ý trượt qua một bên, sợi dây đỏ bị mồ hôi thấm ướt. Một cỗ nhiệt bắn vào trong cơ thể Văn Tùng, mà của cậu đều rơi hết lên tay Mạnh Vũ Phàm.

Mạnh Vũ Phàm cúi người, hai người trao nhau một nụ hôn lưỡi.

Không để ý trong tay trơn dính, mười ngón giao nhau.

Văn Tùng hồi phục trái tim như muốn nhảy ra khỏi ***g ngực, rõ ràng ” Mạnh Vũ Phàm, em yêu anh.”

Môi Mạnh Vũ Phàm chạm nhẹ vào tai trái Văn Tùng” Anh chỉ có một câu trả lời—— Văn Tùng, anh cũng yêu em.”

END


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui