Vì tình trạng của Quỳnh An đã khá lên rất nhanh nên cô chỉ cần nằm viện 3 ngày là đã được xuất viện. Được về nhà thật là tốt. Mặc dù đã rất nhiều lần vào bệnh viện nhưng cô vẫn không thể nào quen nổi với cái mùi ở đó. Thật sự rất khó chịu.
Bây giờ Quỳnh An đang ở trong bếp để nấu một thứ thật bổ dưỡng cho người bệnh. Hạo Thiên đã cho cô biết Lâm Dương vì cứu cô và Hạo Thiên mà bản thân cũng đã bị thương rất nặng. Cô sẽ nấu cháo cho anh ấy để bản thân bớt đi sự áy náy. Cô cũng đã nấu cơm cho Hạo Thiên, nhưng cơm của Hạo Thiên sẽ được tài xế mang đến còn cô sẽ vào bệnh viện vì Lâm Dương hiện tại đang bị thương.
Tất cả đã được chuẩn bị xong. Cô đang trên đường đi đến bệnh viện.
- Anh có sao không.
Quỳnh An đang đi dọc hành lang để đi vào phòng bệnh của Lâm Dương thì thấy Lâm Dương đang di chuyển rất khó khăn với chiếc lạng. Dường như chiếc lạng không nghe theo ý nên Lâm Dương đã bị ngã. Cô vội vàng chạy đến đỡ anh ấy đứng dậy.
- Tiểu thư Quỳnh An, cô làm gì ở đây. Chẳng phải cô đã được xuất viện rồi sao. - Lâm Dương bất ngờ khi thấy Quỳnh An ở đây, anh thoáng bối rối vì đây là lần đầu tiên cô và anh tiếp xúc gần thế này. Ngày thường anh sẽ cố gắng giữ khoảng cách nhất định.
- Còn làm gì nữa chứ, tôi đến đây để chăm sóc người bệnh đây. - Quỳnh An vui vẻ dơ âu cháo lên trước mặt.
- Tiểu thư không cần làm thế đâu, tôi không sao đâu.
- Nhìn anh có sao đấy. Với lại anh bị thương là do tôi, nếu tôi không làm gì thì sẽ u uất sinh bệnh mà chết mất.
Quỳnh An cố tình trêu ghẹo Lâm Dương.
- Tiểu thư...
- Đi thôi, tôi đỡ anh về phòng.
- A...không cần đâu tiểu thư, tôi có thể tự đi được.
- Theo như tôi thấy thì anh không điều khiển được chiếc lạng này.
- À..nó khó hơn tôi nghĩ. - Lâm Dương mỉm cười, một nụ cười thật thoải mái kèm theo chút xấu hổ, đường đường là một giang hồ khét tiếng mà đến chiếc lạng cũng không thể xử lí được.
- Thế nên anh mới phải để tôi giúp. Mà anh cười như thế này có phải rất đáng yêu không. Cứ suốt ngày mặt lạnh như thiếu gia nhà anh. Tôi suốt ngày phải nhìn 2 khuôn mặt lạnh như băng của 2 người mà áp lực già sớm mất. - Quỳnh An nói chuyện trêu đùa một cách thoải mái.
- Xin lỗi vì đã làm tiểu thư khó chịu. - Lâm Dương cố gắng che đi vẻ mặt đang ngày càng đỏ của mình. Tiểu thư hôm nay nói chuyện với anh rất thoải mái, làm cho anh có chút ngượng ngùng. Cứ như thế này thì anh không kiềm chế được bản thân mất.
- Không sao không sao. Anh bỏ bản mặt lạnh như tiền của mình đi là được rồi. Mà Hạo Thiên này, anh như thế này mà cũng không cử một người đến giúp anh sao. - Quỳnh An trách móc.
- Tiểu thư đừng hiểu nhầm, thiếu gia có bảo người đến giúp tôi, chỉ là tôi thấy không thoải mái nên bảo họ về rồi, khi nào cần gì tôi sẽ gọi.
- À thì ra là thế. A...phòng 503 đây rồi.
Phòng bệnh của Lâm Dương đây rồi, Quỳnh An đỡ Lâm Dương vào trong giường ngồi nghỉ, vì chân của anh bị thương nên đi lại rất bất tiện.
- Tôi có nấu cháo cho anh đấy, để tôi lấy cho anh.
- Tiểu thư...cô không cần làm thế đâu. Đừng tự trách mình về việc tôi bị thương, tôi làm thế là vì trách nhiệm của mình. - Lâm Dương biết rằng Quỳnh An đến đây vì cảm thấy mình có lỗi nhưng anh không muốn cô tự trách bản thân mình.
- Cứ cho là anh làm thế vì trách nhiệm, và cứ cho là anh bị thương không phải do tôi thì tôi vẫn sẽ đến đây, nấu cháo và chăm sóc anh như một người bạn. Nên anh không cần nói gì hết. Chỉ cần ăn những gì tôi đã làm thôi. - Quỳnh An mỉm cười đổ cháo ra bát.
- Cảm ơn tiểu thư. - Lâm Dương mỉm cười. Nhìn dáng vẻ hồn nhiên của cô trái tim anh lại không nghe theo lí trí. Anh biết bản thân mình đã thích cô, mà từ lúc nào anh cũng không biết rõ. Anh thích cô vì sự hồn nhiên, trong sáng và đằm thắm của cô. Anh thích cái dáng vẻ mạnh mẽ nhưng bên trong lại vô cùng yếu đuối ấy. Nhưng có lẽ, tình cảm này của anh chỉ một mình anh biết là được rồi, nó đã sai ngay từ khi bắt đầu nên không thể sai thêm nữa. Tình cảm này của anh có lẽ sẽ phải sớm chất dứt.
- Đây, anh ăn đi nhân lúc còn nóng. - Quỳnh An đưa cho Lâm Dương một tô cháo thịt bằm.
- Cảm ơn tiểu thư.
Quỳnh An ngồi xuống ghế, lấy ra trong túi trái cây cô đã mua sẵn và gọt cho Lâm Dương.
- Cháo rất ngon, tiểu thư thật khéo tay. - Lâm Dương tấm tắc khen ngợi sau khi nếm thử một thìa cháo.
- Tôi phải tự lập từ nhỏ nên chuyện bếp núc này cũng có một chút kinh nghiệm. Cũng may là không bị anh chê vì nấu dở.
- Đây là lần đầu tiên tôi được một cô gái nấu cháo và chăm sóc như thế này đấy. Cảm giác rất vui! - Giọng Lâm Dương bỗng nhiên trầm ngâm.
- Thế thì anh phải mau mau kiếm lấy một người bạn gái đi. Đừng có kén chọn quá.
- Thực ra tôi không kén chọn, chỉ là cô gái mà tôi thích sẽ không thích lại tôi. - Giọng anh trầm buồn.
- Anh có người mình thích rồi sao. Là ai thế, nói tôi nghe được không. -Quỳnh An khá bất ngờ, dừng ngay động tác gọt trái cây lại nhìn lên hỏi Lâm Dương, khuôn mặt hiện lên sự tò mò.
- Là một cô gái rất hiền lành và xinh đẹp và rất tốt bụng. Cô ấy rất trong sáng, đến mức người khác nhìn vào liền muốn dùng hết sức của mình để bảo vệ. - Giọng Lâm Dương trầm ngâm, đôi mắt anh nhìn về phía cô, ánh mắt xa xăm nhưng cũng thật gần gũi, làm cho con người ta có gì đó thật vương vấn.
- woa, đúng là một cô gái vừa nghe thôi đã muốn gặp mặt rồi. Chắc cô ấy phải rất may mắn mới được người như anh thích đấy.
- Cô ấy...không biết tôi thích cô ấy.
- Sao thế. À, hay là anh chưa tỏ tình với cô ấy. Có cần tôi giúp anh một tay không. Tôi nói anh nghe, nếu đã thích ai rồi thì phải nhanh chóng bày tỏ với người ta, nếu không khi người ta thích người khavs rồi anh sẽ cảm thấy hối hận đấy. Đời người ngắn lắm, nên hãy làm những gì mà trái tim mình mách bảo, dù không thể trở thành người yêu thì vẫn có thể là bạn được mà. - Quỳnh An thật thà bày tỏ quan điểm của mình.
- Cô ấy thích người khác rồi. Tôi là người đến sau nên không thể làm cho cuộc sống của cô ấy xáo trộn chỉ vì tình cảm đơn phương này của tôi được. - Giọng Lâm Dương trầm buồn, suýt chút nữa anh không thể kìm lòng mà nói ra người anh thích trong lòng là cô rồi. Nhưng liệu nói ra rồi sẽ nhu thế nào, liệu cô vẫn đối xử với anh tự nhiên như thế này không hay chỉ làm cho cả 2 cảm thấy ngượng ngùng. Anh thà chôn chặt tình cảm này trong tim để có thể âm thầm bảo vệ cô phía sau.
- A...tôi xin lỗi. Không ngờ là anh lại nghĩ như thế. Tôi nhiều lời quá rồi.
- Không sao đâu tiểu thư, tôi là người bắt đầu trước mà.
Không khí trong phòng đột nhiên trở nên ngượng ngùng. Lâm Dương dường như đang cảm thấy buồn vì nhắc đến tình cảm đơn phương của anh. Còn cô thì cứ cảm thấy mình mắc một lỗi gì đó lớn lắm nên không thể nói chuyện tự nhiên được. A...cô ghét cảm giác này quá.
- Trời cũng đã muộn rồi, tiểu thư nên về nhà sớm kẻo thiếu gia lại trông. - Lâm Dương lên tiếng nhắc nhở để phá tan bầu không khí ngột ngạt này.
Quỳnh An nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng tối đang dần dần len lỏi khắp nơi rồi. Đã muộn như thế này rồi sao.
- Thời gian trôi qua nhanh thật, mới đó mà đã tối rồi. Tôi về đây, nếu muốn ăn gì thì cứ nới với tôi, tôi sẽ nấu cho anh. - Quỳnh An đứng lên đeo túi của mình vào.
- Sao tôi có thể phiền tiểu thư như thế được.
- Sao lại là phiền chứ, bạn bè phải chăm sóc nhau lúc ốm đau chứ.
- Cảm ơn tiểu thư. Cô chờ một lát tôi sẽ gọi người của tôi đưa tiểu thư về.
- Không cần phiền phức thế đâu, tôi có thể tự về được. Tạm biệt anh.
Quỳnh An vẫy tay chào rồi đi mất, cô thực sự không muốn phiền Lâm Dương thêm nữa, anh đã giúp đỡ cô rất nhiều rồi.
Quỳnh An không gọi taxi mà đi bộ về nhà. Thời tiết hôm nay thực sự rất vừa lòng người. Trời nhá nhem tối, những cơn gió mát lạnh thỉnh thoảng lùa qua làm cho người ta thật dễ chịu. Ta phải mệt mỏi với một ngày dài làm việc, được đi bộ dưới thời tiết như thế này quả thật là một sự lựa chọn tuyệt vời.
Cô đột nhiên nhớ lại những gì mà Lâm Dương đã nói. Bình thường anh là một người rất ít nói, cô không nghĩ anh lại là một người nội tâm như thế. Trong ánh mắt của anh cô nhìn thấy rất nhiều tâm sự, nhưng người ta đã không muốn nói thì mình có cố hỏi cũng sẽ vô ích. Có thể làm chưa đến thời điểm mà họ muốn nói ra, đến lúc lòng buồn quá sẽ chỉ ước bên cạnh mình có một ai đó để nói hết tâm sự trong lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...