Chương 12 Nổi đau không chỉ của một người
Cố Hải nặng nề bước ra về. Cả thế giới đối với cậu hiện giờ như đổ sụp. Lý do không phải là vì cậu không tìm ra manh mối của Bạch Lạc Nhân, mà là do trong sáu năm nay cậu chỉ luôn coi mình là người đau khổ nhất. Cậu luôn cho là Bạch Lạc Nhân không đau buồn mới rời bỏ mình. Cậu chưa từng nghĩ cho cảm xúc của Bạch Lạc Nhân. Cậu chưa từng nghĩ Bạch Lạc Nhân cũng đau khổ vì xa cách với cậu. Hình ảnh Bạch Lạc Nhân nhìn tấm ảnh tươi cười của hai người rồi rơi nước mắt khiến lòng Cố Hải càng quặn đau. Nước mắt cậu tràn ra mọi thứ giờ dần trở nên nhạt nhòa trước mắt. Cậu dừng xe trên đoạn đường đất, tay đấm vào vô lăng, đầu cậu gục lên đó làm kèn xe vang lên tiếng động khó chịu kéo dài. Nước mắt rơi rớt xuống sàn. Cố Hải cắn môi đến chảy cả máu. Hận không thể để bản thân chịu cực hình tàn bạo nhất.
"Xin lỗi... Xin lỗi cậu.... tôi.. đã không tin tưởng tình cảm của cậu. Tất cả là lỗi của tôi... cậu hãy về bên tôi trừng phạt tôi đi..."
Dường như ông trời cũng cảm thấy khung cảnh bi thương, thêm một chút mưa làm cả không gian bỗng lạnh lẽo, đầy u ám.
Cố Hải như người mất hồn, hôm sau cậu không đến công ty chỉ nằm vùi người trên giường. Cái cảm giác tội lỗi ấy cứ tràn đầy trong lòng cậu khiến cậu trở nên mệt mỏi không thể suy nghĩ được chuyện gì khác ngoài khuôn mặt Bạch Lạc Nhân lúc rơi nước mắt. Trong trí nhớ của cậu, Bạch Lạc Nhân là một người kiên cường, cậu ấy chỉ khóc khi quỳ dưới chân Bạch Hán Kì. Vậy mà lúc ấy tay cậu ấy cầm tấm ảnh nước mắt lại rơi. Chắc chắn cậu ấy đau khổ rất nhiều, chắc chắn cậu ấy coi trọng Cố Hải tôi rất nhiều nhưng chưa bao giờ nghĩ cho Bạch Lạc Nhân. Cố Hải lại khóc, cậu mất đi hình ảnh lạnh lùng mạnh mẽ vì cậu yêu Bạch Lạc Nhân, vì cậu có lỗi với Bạch Lạc Nhân.
Ánh mắt của Cố Hải bỗng sáng lên. Bạch Lạc Nhân có khi nào cậu ấy đang chờ đợi mình đến tìm cậu ấy?
Cố Hải bật dậy "Đúng vậy, mình chỉ theo chỉ dẫn của Cố Dương và một số người để tìm Bạch Lạc Nhân, tại sao mình không bí mật tìm kiếm những nơi liên quan đến cậu ấy? Có thể sẽ tìm ra một manh mối quan trọng nào đó. Mình là một thằng ngốc a." Cố Hải tự đánh vào đầu mình mắt hiện lên đầy hy vọng
Ngày hôm sau, Cố Hải đến công ty giải quyết công việc, bàn giao lại một số hợp đồng cho Diêm Nhã Tịnh nói mình sẽ nghỉ phép vài ngày vì cảm thấy dạo này sức khỏe không được tốt.
"Anh không khỏe, anh ở một mình có cần người đến chăm sóc không?" Diêm Nhã Tịnh lo lắng nhưng cũng cảm thấy đây là một thời cơ tốt để tạo mối quan hệ thân thiết hơn với Cố Hải
Nhưng Cố Hải lại hoàn toàn cự tuyệt bởi nếu có một người cứ lẽo đẽo theo suốt ngày thì làm sao cậu có được cơ hội mà tìm kiếm tung tích người cậu yêu.
"Không cần, tôi sẽ về nhà ba tôi, cô cũng cần phải có mặt ở công ty để giải quyết các công việc của công ty. Nếu có vấn đề gì quan trọng cứ gọi cho tôi."
Diêm Nhã Tịnh bị chặn đứng kế hoạch thúc đẩy quan hệ cảm thấy không vui nhưng cũng không thể làm gì khác "Được, mong anh sớm khỏe lại."
Cố Hải quay lại công việc đến lúc trời đã dần tối cậu bắt đầu thu dọn một số đồ đến bãi xe cậu về nhà chuẩn bị một số vật dụng và quần áo, sáng hôm sau có thể sẽ đi một chuyến đi dài.
Cố Hải không ngủ mà ngồi trên bàn ngẫm nghĩ, ghi ghi chép chép tạo nên một bảng kế hoạch hoàn hảo. Có những nơi cậu cần đến, những chỗ trống sẽ được điền vào khi tìm ra kết quả. Cố Hải mỉm cười ôm bản kế hoạch
Lần này tôi nhất định phải tìm được cậu về. Lần này tôi sẽ yêu thương cậu nhiều hơn nữa. Lần này tôi sẽ phải ghi nhớ từng chi tiết trên người cậu, những việc xung quanh cậu để khi cậu trốn tôi không mất nhiều thời gian để tìm cậu nữa. À không, không thể để cậu trốn nữa. Tôi sẽ trói cậu lại, để cậu bên tôi mãi mãi không rời xa. Bạch Lạc Nhân cậu phải chờ tôi đến trói cậu trở về dù cậu có không muốn tôi cũng phải lôi cậu về.
Sáng hôm sau, Cố Hải đến trường Đại Học Thanh Hoa chủ yếu muốn tìm hồ sơ thí sinh thi tuyển vào trường cách đây sáu năm. Nhưng việc này quả thật khó khăn bởi trường chỉ giữ lại hồ sơ của thí sinh đăng ký học tại trường. Bạch Lạc Nhân không hề đến học nên mọi thông tin của cậu không có bất cứ giá trị nào.
Cố Hải lại trở về trường trung học họ từng học chung. Đến đây Cố Hải tìm được một số hồ sơ nhưng đều là những thông tin cậu biết rất rõ.
Cố Hải gần như mất phương hướng từ trường đại học đã lùi về một bước đi đến trường trung học để tìm hiểu vậy mà giờ không tìm ra bất cứ thông tin nào có giá trị vậy cậu phải làm sao. Cố Hải cũng từng nghĩ đến sẽ tìm Dương Mãnh để hỏi một số vấn đề nhưng cậu sợ rằng cậu ta đã bị Cố Dương bịt miệng vả lại cách đây vài năm cậu có đến tìm thì biết được nhà họ Dương cũng chuyển đi. Quả thật quá nan giải, Cố Hải ngồi trong xe nhắm nháp ly cà phê lề đường mắt nhìn xa xăm vào khoảng trời xanh. Cậu tự nhủ với bản thân không được bỏ cuộc.
Cố Hải đánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt liền bắt gặp mấy cậu bé tiểu học đang vui đùa chạy nhảy trên đường. Cố Hải mỉm cười. Nếu ngày xưa quen biết cậu sớm một chút, cùng cậu trải qua những kỉ niệm vui vẻ của trẻ thơ, cùng cậu có thời gian dài hơn một chút để bên nhau. Tự mình nghĩ đến cậu cũng thấy ấm áp. Cố Hải nhìn trên những giấy tờ cậu photo lại thấy tên trường tiểu học của Bạch Lạc Nhân theo học. Phải tìm đến cả trường tiểu học của Bạch Lạc Nhân là một việc Cố Hải không hề nghĩ đến. Bởi tìm lại thì thời gian cũng đã qua hơn mười năm không biết còn bất cứ ai nhớ về thông tin của cậu ấy không.
Cố Hải vẫn đến trường tiểu học Bạch Lạc Nhân theo học, bởi vì ngoài việc tìm hiểu về cuộc đời cậu lúc này tôi không còn biết phải làm gì hơn.
Trường tiểu học trước mặt Cố Hải có vẻ mới hơn so với tượng tưởng của cậu. Chắc chắn trường đã được tu sửa. Cố Hải đến phòng bảo vệ lịch sự chào hỏi, và hỏi muốn gặp vị thầy cô nào đã có thời gian công tác gần hai mươi năm. Bác bảo vệ suy nghĩ một lúc nói với Cố Hải có hai vị trong trường đã có thể gian làm việc khá dài.
Cố Hải nhanh chóng cảm ơn sau đó liền đến phòng giáo viên tìm kiếm hai vị này. Một vị là giáo viên từng dạy Bạch Lạc Nhân môn Toán tên là Triệu Vĩnh Quý. Đây là một thầy giáo đã cao tuổi, gương mặt phú hậu nhưng cũng đầy nghiêm khắc. Cố Hải lại gần chào hỏi lễ phép. Cậu nghĩ không thể lấy lý do tìm người một cách kì quặc mà hỏi chuyện nên cậu đành nói dối
"Chào thầy, con là Cố Hải, học trò của thầy mười mấy năm trước, thầy còn nhớ con không?"
Thầy Triệu nhìn khuôn mặt cậu trai trẻ, chân mày nhăn lại suy nghĩ một hồi "Haha, ta thật không nhớ ra, mười mấy năm ta đã dạy qua bao đứa trẻ thật sự không nhớ nổi."
Cố Hải bắt đầu đi vào vấn đề chính "Vậy thầy có nhớ một học sinh tên Bạch Lạc Nhân không ạ?"
Thầy Triệu lại suy nghĩ một lúc, sau đó ông lấy từ trong tủ ra một quyển album trong đó là hình kỷ yếu của các học sinh. Ông lật ra trang cuối, một tấm hình có hai người một người là khuôn mặt thầy Triệu lúc chưa nhiều tóc bạc như bây giờ, một người là một cậu nhóc nhỏ, mặt nhìn về phía trước bộ dạng mất tự nhiên, Cố Hải nhận ra ngay đó là khuôn mặt của Bạch Lạc Nhân.
Thầy Triệu lại nói "Ta làm sao quên được cậu học trò này. Ngày ấy cậu nhóc là một học sinh rất giỏi nhưng lại vì việc mẹ bỏ đi mà bị các học sinh khác bắt nạt, cậu nhóc này từng trốn biệt tâm cả ba ngày khiến mọi người phải chia nhau đi tìm khắp nơi." Thầy Triệu giọng thả lỏng thở dài "Không ngờ ta lại là người đầu tiên tìm ra cậu nhóc, ngày ấy trường có một khu đất chưa dùng đến trong khu đất này có một ngôi nhà gỗ. Ta đã đến đấy tìm, cậu nhóc quả thật khiến ta ngạc nhiên, cậu ta tìm những quả cây dại mọc quanh để ăn, nước thì dùng nước hồ phía sau trường học này. Một cậu nhóc tiểu học lại thông minh đến vậy thật quá sức tưởng tượng."
Thầy Tiệu lại tiếp tục "Khi ta tìm ra cậu nhóc, cậu nhìn ta rồi khóc, nói không muốn về nhà, không muốn đi học vì sẽ bị bạn bè bắt nạt, ta nhìn cậu nhóc khóc ta cũng xót thương. Cuối cùng, sau một hồi khuyên nhủ cậu ấy cũng chịu về nhà. Từ ấy ta cũng để ý đến cậu nhóc này nhiều hơn. Và cậu nhóc này cũng hay trở về trường thăm ta"
Mắt Cố Hải mở to "Cậu ấy trở lại trường thăm thầy? Có thường xuyên không a?"
"Dạo trước khá thường xuyên, nhưng nhiều năm rồi không thấy cậu ấy đến nữa, có thể đã chuyển đi xa rồi" Thầy Triệu trên mặt hiện nét buồn bả.
Cố Hải nói "Thật tiếc a! Con cũng thường gặp cậu ấy nhưng cũng mất liên lạc nhiều năm rồi"
Thầy Triệu quở trách "Thật là thằng nhóc này, sao lại để người khác lo lắng"
Thầy Triệu châm nước cho Cố Hải lại cầm quyển kỷ yếu đặt trước mặt Cố Hải nói "Con là đứa trẻ nào chỉ ta xem xem ta còn nhớ không?"
Cố Hải bị câu này làm nước đang uống vào liền trào ra khiến cậu sặc sụi ho hù hụ. Thầy Triệu đến vỗ vỗ lưng Cố Hải nói trách mắng "Uống từ từ sao lại vội mà sặc hết thế này"
Cố Hải lau miệng cười cười với Thầy Triệu, nhưng ông ấy vẫn không bỏ ý định đẩy đẩy quyển kỷ yếu lại gần Cố Hải.
Cố Hải lật lật đến một trang thấy có Bạch Lạc Nhân trong đó liền chỉ tay vào một cậu nhóc đứng phía sau Bạch Lạc Nhân. Thầy Triệu nhíu mày nhìn xuống kỷ yếu rồi lại nhìn lên mặt Cố Hải rồi nói "Cậu thật biết đùa đây không phải cậu, đây là tiểu Đinh, cậu ta đang là giáo viên của trường này mà"
Cố Hải mắt hỗn loạn nhìn lại vào quyển kỷ yếu cười cười nói "A là bên cạnh.. là bên cạnh cậu ấy hihi.."
Thầy Triệu lại đưa mắt rồi thờ ơ "Cậu nhóc này ta không nhớ"
Cố Hải cười cười "Con chuyển nhà đi xa nên không đến thăm trường, thăm thầy được.."
Thầy Triệu cười "Không sao, ta dạy nhiều học trò như vậy, về thăm ta không nhớ nổi"
Thầy Triệu lại nhìn vào quyển kỷ yếu nói "A... hay cậu gặp tiểu Đinh xem cậu ta có liên lạc với Bạch Lạc Nhân không. Ta nhớ hai đứa nhỏ này chơi thân với nhau lắm"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...