Thượng Ẩn - Sài Kê Đản


Quyển thứ nhất: Rung động thanh xuân.
Chương 49: Có lẽ tôi thực sự say rồi! (By-Tiểu Phong dâm đãng) **********************************************************************************************
Cố Hải đưa Bạch Lạc Nhân về, vừa lúc Bạch Hán Kỳ ở đầu ngõ cùng mọi người nói chuyện phiếm, nhìn thấy Cố Hải và Bạch Lạc Nhân trở về, liền lập tức thu dọn bàn ghế, cười đến độ khóe mặt hiện lên cả nết nhăn.
"Đại Hải à, ở lại ăn cơm đi, đừng về."
Bạch Lạc Nhân lườm Bạch Hán Kỳ một cái, ý tứ vô cùng rõ ràng, ba mời cậu ta làm gì hả? Nhìn đã biết cậu ta không hề biết đó là lời mời khách sáo rồi, ba mời cậu ta một câu nhất định cậu ta sẽ ở lại ăn đó.
"Được ạ! Chú đã mời như vậy rồi, cháu cũng không dám từ chối."
Quả đúng là như vậy!
Bạch Lạc Nhân trợn mắt, ánh mắt tràn đầy vẻ hận thù nhìn về phía Bạch Hán Kỳ.
"Bây giờ con qua nhờ thím Trâu làm cơm đi, không thể bạc đãi cậu ấy được."
"Không cần nhờ thím Trâu nấu cơm cho cậu ta, ba tự làm đi!"
Bạch Hán Kỳ đứng tại chỗ sửng sốt một giây đồng hồ, đây rốt cuộc là đang khen ba hay đang trách ba vậy?

......
Lúc Cố Hải đi vào phòng bếp, thím Trâu đang cán bột làm mỳ, chiếc chày cán bột vừa to lại thô cán bột trên mặt bàn, cán mỏng ra rồi lại gấp lại cán lại lần nữa, cứ thế làm đi làm lại......Kỹ thuật xắt sợi mỳ lại vô cùng điêu luyện, từng sợi từng sợi một được xắt ra dài bằng nhau, độ mỏng cũng như nhau không hề khác biệt, nếu người bình thường không nhìn thấy toàn bộ quá trình này, đều nghĩ những sợi mỳ này đều do máy xắt ra vậy. Tài nghệ không thể chê vào đâu được.
"Thím này, kỹ thuật dùng dao của thím quả thực quá lợi hại, luyện tập bao lậu vậy ạ?"
Thím Trâu cười đến dịu dàng,"Cái này còn phải luyện hả? Nấu ăn hai mươi mấy năm liền, là ai thì cũng đều thành thạo thôi."
"Có cần cháu giúp thím một tay không ạ?"
"Không cần đâu, cháu về phòng làm bài tập đi, thím làm cũng sắp xong rồi."
Cố Hải nhìn thấy trên thớt có hai mẩu dưa leo, liền cầm lên căn một miếng giòn giã, nhịn không được tán dương hai câu.
"Thím này, dưa leo này mua ở đâu vậy ạ? Mùi vị không tệ chút nào."
"Đây là dưa leo nhà thím tự trồng đó, lúc về sẽ hái cho cháu một túi mang về cho ba mẹ cháu. Dưa leo nhà trồng không phun thuốc, ăn rất yên tâm."
"Vâng ạ, lúc về cháu sẽ qua nhà thím hái."
Đang lúc cười nói, thím Trâu đã xắt dưa leo thành từng lát mỏng, từng lát dưa leo vô cùng đều tay, bày vào một chiếc bát chậu nhỏ, bên cạnh là thịt muối thái hạt lựu, nước sốt đậm đà, thịt muối xắt hạt lựu thơm ngon đầu ắp, bên cạnh lại có một chút rau cải xếp gọn gàng, có lòng đỏ trứng, lá tông dù non*, cà rốt xắt sợi.......Đặt chung một chỗ, xanh, vàng, da cam màu sắc quả thật mê người, chỉ cần nhìn cũng đã muốn ăn rồi.
(*Tông dù=Hương xuân, một loại cây mà toàn bộ từ rễ, lá, quả, vỏ cây.. đều có thể ăn, làm thuốc được, lá có vị đắng nhưng ăn lại rất ngon, Việt Nam cũng có nhưng lại không phổ biến như Trung Quốc.)
"Thím này, hay là cháu giúp thím nếm thử đồ ăn một chút?"
"Cậu xong chưa?"
Đôi đũa của Cố Hải còn chưa kịp đưa về phía sợi mỳ, chợt nghe một tiếng bực tức từ cửa truyền vào,"Đi ra ngoài làm việc đi! Cậu định ăn không ngồi rồi hả?"
Thím Trâu nhìn bóng lưng của Cố Hải và Bạch Lạc Nhân thật sự vui vẻ, hai cái đứa bé này, sao lại có thể đáng yêu đến thế nhỉ?
Lúc ăn cơm, Cố Hải uống một chai bia, vừa ăn vừa vui vẻ nói chuyện với bà nội Bạch, bà nội Bạch lần này tìm được tri kỷ, cơm nước xong còn giữ Cố Hải không cho về, chỉ vào đám cỏ trong sân hưng phấn quay sang nói với Cố Hải,"Khu rau xanh kia chính là lãnh đạo Lưu Thiếu Kỳ* trồng cho nhà chúng ta."
(* Lưu Thiếu Kỳ= lãnh đạo hàng đầu của Đảng cộng sản TQ, ông từng làm chủ tịch nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa năm 1959-1968)
Cố Hải,"....."
Bạch Lạc Nhân kéo tay của bà nội Bạch qua, nhẹ nhàng khuyên nhủ,"Bà nội, bà nên đi rửa chân rồi. Đi, theo cháu vào nhà!"
Thừa dịp lúc Bạch Lạc Nhân kéo bà nội đi vào rửa chân, Cố Hải níu cậu lại.

"Tôi thấy bà cậu ấy, hình như không muốn cho tôi về rồi."
Bạch Lạc Nhân hung hăng vỗ một cái lên vai Cố Hải.
"Cậu nghĩ hơi nhiều rồi!"
Ở trong vườn đi dạo hai vòng, Cố Hải đi tới cửa phòng bà nội Bạch, lẳng lặng nhìn ngọn đèn lờ mờ bên trong. Cái bóng đèn này không biết đã dùng bao lâu rồi, ánh sáng còn không bằng ánh sáng của màn hình điện thoại, nhưng Cố Hải nhìn những người dưới ánh đèn kia, trong lòng đột nhiên cảm thấy tràn đầy tình cảm ấm áp. Đây mới chính là nhà, nhà thì buổi tối không nên sáng như ban ngày, ánh sáng càng yếu ớt, bóng dáng người thân ở trên tường càng không ngừng kéo dài.
Ông nội Bạch uống một chén rượu trắng, lúc này đã sớm ngủ say rồi, tiếng ngáy như có như không bay tới bên tai Cố Hải. Bà nội Bạch vẫn ở chỗ cũ lẩm bẩm liên miên, đang ngồi trước mặt bà là cháu trai bảo bối, đang kiên nhẫn lau chân cho bà.
Có đôi khi Cố Hải cảm thấy Bạch Lạc Nhân rất lạnh lùng, có đôi khi lại cảm thấy cậu ta rất tình cảm.
Đối với người khác thì cậu ta lúc lạnh lúc nóng, khoảng cách rõ ràng, lúc cậu ta lạnh lùng, cậu sẽ cảm thấy dù mặt trời có ngay trên đầu, cậu ta cũng vẫn lạnh, nhưng thỉnh thoảng cậu ta nổi lên vẻ ấm áp, cho dù trong lòng cậu có tuyết đọng thì cũng sẽ bị tan chảy.
Cậu ta chính là loại người như vậy, luôn luôn nắm giữ tâm trạng của cậu, cậu tiến cậu ta lùi, cậu lùi thì cậu ta lại quay đầu lườm cậu một cái, làm cho cậu mất hồn mất vía.
Cho dù cậu và cậu ta cùng là con trai, hai người cũng chỉ là bạn bè, nhưng thiếu người này, cuộc sống của cậu liền trở nên không hoàn chỉnh.
Ngoại trừ ma tuý, Cố Hải nghĩ không ra bất kỳ từ ngữ nào có thể hình dung Bạch Lạc Nhân.
...
Lúc Bạch Lạc Nhân từ trong phòng bà nội Bạch đi ra, bốn phía đã an tĩnh lại, chỉ còn lại có vài tiếng chó sủa thỉnh thoảng truyền tới, thím Trâu không biết đã về từ khi nào, sân sướng đã được dọn dẹp rất gọn gàng, bên trong lều tắm nylon Bạch Hán Kỳ đang chà xát thân thể mệt mỏi, Bạch Lạc Nhân quay về phòng mình.
Đèn căn phòng không biết được ai mở, Bạch Lạc Nhân vừa đi vào phòng, liền ngây ngẩn cả người.
Cố Hải đã cởi giày, đang nằm ở trên giường của cậu, gối lên chiếc gối của cậu, đang đắp chiếc chăn của cậu, nằm cũng vô cùng thoải mái vô tư, không có một chút nào không tự nhiên.
"Cậu đó, cút về!"

Bạch Lạc Nhân hướng Cố Hải đá một cái.
Giọng của Cố Hải nghe có chút hỗn độn giả tạo, nhưng con mắt lộ ra ngoài lại trợn lên vẻ rất gian tà.
"Tôi uống say rồi!"
Mặt Bạch Lạc Nhân đen lại,"Cậu bớt điêu đi! Mới uống một chai bia, cậu lừa gạt ai đó hả? Mau đứng lên!"
"Không đứng dậy nổi!"
"Đừng lôi cái bản mặt không biết xấu hổ đấy ra!"
Bạch Lạc Nhân cúi người xuống túm kéo Cố Hải, lại bị cậu ta kìm lại kéo lên trên giường, giường gỗ phát ra tiếng kẹt kẹt, Cố Hải vòng tay dùng sức siết đôi vai Bạch Lạc Nhân, đôi chân liều mạng quặp Bạch Lạc Nhân lại, ánh mắt giống như một con rắn đang say, ở trên người của Bạch Lạc Nhân trườn bò, dây dưa quyến luyến, làm cho người ta rét run lại không dám tùy tiện đẩy ra.
Thân thể Bạch Lạc Nhân có chút cứng ngắc.
Cố Hải tóm ánh mắt chần chờ của Bạch Lạc Nhân, liền gục đầu hung hăng đập vào vai Bạch Lạc Nhân, hàm răng cắn cắn mài mài qua lại.
"Có lẽ tôi.... thực sự say rồi..."
...........
**********************************************************************************************


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui