Thượng Ẩn - Sài Kê Đản

(Tiểu Phong Dâm Đãng)
Phiên Ngoại động phòng vô cùng náo nhiệt.
2: Đo độ mạnh mẽ của lão nhị.
****
(*Lão nhị= chim)
Lần này, Bạch Lạc Nhân áp dụng tư thế trung bình tấn để tiếp xúc với điếu thuốc, bởi vì lực của chân cậu ta rất ổn, làm như vậy sẽ có thể dễ phối hợp cử động cơ thể hơn. Dựa vào đó cơ thể di chuyển xuống dưới dễ dàng hơn, tinh thần Cố Hải càng ngày càng khẩn trương, không ngừng nhắc nhở Bạch Lạc Nhân phải từ từ di chuyển, từ từ di chuyển, kết quả hơn ba phút rồi, khoảng cách Bạch Lạc Nhân với điếu thuốc còn ba đến bốn cm nữa.
"Cậu có thể nhanh hơn chút không hả?" Đồng Triết ngậm điếu thuốc thúc giục.
Vị trí tiếp xúc của Bạch Lạc Nhân là mông mà, Cố Hải thật sự sợ nếu có chuyện gì đó ngoài ý muốn, sẽ làm cho vùng nhạy cảm ảnh hưởng, vậy khác nào khét miếng thịt trên người cậu!
Đang suy nghĩ, Bạch Lạc Nhân đã dựa vào cảm giác thân thể để cảm thụ nguồn nhiệt, khoảng cách tàn thuốc không quá một cm.
Tròng mắt Cố Hải trợn lên," Chậm một chút, Chậm một chút ...."
Bạch Lạc Nhân gần như di chuyển từng li từng li một, cuối cùng, quần lót của cậu đã tiếp xúc đến điếu thuốc, điếu thuốc nóng hun lên làm cho cậu giật mình. Trái tim cậu đập mạnh một nhịp, sau đó cấp tốc đứng lên, một vết thủng nhỏ nhỏ rất độc đáo in trên quần lót. Trái tim Dương Mãnh cũng níu chặt lại, cốc nước trong tay không biết sánh ra bao nhiêu, lúc này nhìn thấy Bạch Lạc Nhân không sao, cất bước đi qua, kết quả, giày giẫm phải nước liền trượt ngã.
Cả người té nhào lên người Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân đặt mông ngồi trên điếu thuốc!
Xì.........
Mùi chim sẻ nướng cứ như vậy mà tràn ngập cả gian phòng.
Cố Hải vô cùng sợ hãi, vọt tới trước mặt Bạch Lạc Nhân, đem Dương Mãnh trên người cậu đẩy ra ngoài, sau đó vội vàng kéo Bạch Lạc Nhân lên, đầu tiên kiểm tra quần lót của cậu có bị sao không. OMG! Cả một lỗ thủng nhỏ, bây giờ thành một lỗ thủng lớn, thịt bên trong thậm chí cũng bị bỏng, thêm chút nữa là có thể ăn được rồi.

Cố Hải quở trách Dương Mãnh,"Cậu không có mắt hả?"
Vưu Kỳ vội vàng buông camera xuống chạy tới giải vây,"Không sao, không sao, thuốc lá này là loại đặc chế, ngoại trừ bỏng một chút da thì không ảnh hưởng gì nghiêm trọng đâu."
"Để tôi cho cậu thử một lần!" Cố Hải nói xong liền cầm điếu thuốc đi đến phía Vưu Kỳ.
Vưu Kỳ vội vàng túm Dương Mãnh cùng nhau chạy trốn.
Bạch Lạc Nhân đưa tay móc vào lỗ thủng, sờ tới khu da thịt cứng kia, kéo xuống mới phát hiện giống như là miếng dán cẩu bì cao dược*, mới vừa dán vào liền bóc ra, kì thực thì da của cậu không sao hết.
[*Cẩu bì cao dược, giống cao quai bị ấy.]
"Có đau không?" Cố Hải vẫn rất đau lòng hỏi.
Bạch Lạc Nhân lấy tay xoa xoa,"Không sao, hơi nóng một chút thôi."
Lưu Xung rất tích cực mà trách mắng Vưu Kỳ," Làm sao mà cậu lại có thể đem bí mật điếu thuốc nói cho bọn họ hả? Bọn họ đã biết bí mật, có bị phạt cũng không còn hấp dẫn nữa."
Vưu Kỳ không nói hai lời, cầm lấy một điếu thuốc châm lên trán Lưu Xung.
Lưu Xung gào một tiếng rồi nhảy cẫng lên.
"Có nóng không?" Vưu Kỳ hỏi.
Lưu Xung dùng sức xoa xoa trán,"Có... có."
Không khí khẩn trương trong phòng mới dịu đi một chút, trò chơi đoán câu đố tiếp tục tiến hành.
Lại đến phiên Cố Hải đoán.

"Wàng yǎn yù chuān." [(Vọng nhãn dục xuyên( Trông mòn con mắt ) ]
Bạch Lạc Nhân suy nghĩ một chút, rất nhanh thay thành,"Wàng yǎn yù chuān."[Vong yểm dục xuyên*] (Quên mình còn chưa mặc quần áo)
Thế là cầm lấy quần áo bên cạnh, tỏ vẻ như muốn mặc quần áo. Sau đó thấy Cố Hải không có phản ứng, cậu lại đem quần áo buông xuống, cố ý lấy tay che thân thể trần truồng, thể hiện rằng mình chưa hề mặc quần áo, sau đó lại cầm quần áo lên, tỏ vẻ như muốn mặc.
Cố Hải cười nhếch môi,"Dục cự hoàn nghênh!" (Muốn mà còn giả bộ)
Trong phòng ngay lập tức ồ lên tiếng huýt sáo, sau đó cầm điếu thuốc cắm vào chậu hoa. Bởi vì đã biết điếu thuốc sẽ không nóng bỏng da, lần này Cố Hải trực tiếp chọn vị trí tiếp xúc không quan trọng, thần tốc hoàn thành, sau khi bị đau buốt một chút thì quần lót lại có một vết thủng.
Thành ngữ kế tiếp," Yǐ jìng zhì dòng ( Lấy tĩnh chế động)" [Dĩ tĩnh chế động]
Trong đầu Cố Hải đột nhiên hiện lên một tia tà niệm, cậu đem Bạch Lạc Nhân đẩy ngã ở trên ghế salon, dùng đống thịt chắc nịch đâm vào kẽ mông Bạch Lạc Nhân, ngôn ngữ cơ thể thiếu đứng đắn ngay lập tức kéo tới một trận huýt gió.
"Làm gì đây hả? Chúng tôi còn chưa đi, liền xách súng ra trận hả?" Đồng Triết gian tà vui vẻ nói.
Lưu Xung cũng nhân cơ hội mà giễu cợt,"Nếu như hai anh biểu diễn một đoạn, câu thành ngữ này coi như hai anh trả lời đúng."
Cố Hải không để ý tới bọn họ, trực tiếp hỏi Bạch Lạc Nhân,"Đoán được không?"'
Cả đám người kia sững sờ không nhìn ra động tác của bọn họ có liên quan gì đến câu thành ngữ đó.
Mặc dù Bạch Lạc Nhân không muốn mở miệng, nhưng vì để tránh bị bỏng, vẫn thử trả lời," Yǐ jīng zhì dòng?." [ Dĩ kinh chế động (Dùng chuôi* đâm thủng) vật giống chuôi dao, chuôi kiếm]
Thành ngữ này vừa nói ra khỏi miệng, mọi người ngay lập tức bất động, sau đó thật lâu, cả gian phòng mới bùng nổ, tất cả đều bội phục sát đất. Chuẩn con mẹ nó thiên tài lưu manh! Từ ngữ nào cũng có thể nghĩ đến chuyện đồi trụy, không cho hai người bọn họ biểu diễn thì thực sự là có tài không được trọng dụng.
Người tổ chức Châu Lăng Vân vẫn đang đứng lặng lẽ lên tiếng,"Nếu không cho là quấy rối thì hai người giải thích cho họ một chút, cái gì gọi là dùng chuôi đâm thủng?"
Câu nói này lại đem cả gian phòng bùng nổ tiếng cười gian tà.

Chỉ có Diêm Nhã Tịnh ngượng ngùng che mặt,"Ai za..., đàn ông các người thật là! Sao phải để bọn họ mở miệng giảng giải hả? Trực tiếp làm mẫu một chút không phải là xong sao?"
Một lời làm bừng tỉnh người trong mộng, sáu người đàn ông và một người phụ nữ ùa lên, ra sức kích động cô dâu chú rể,"Nhanh lên một chút! Nhanh lên một chút! Không được thì lại phải châm thuốc đó! Bỏng chết đừng đổ tội cho chúng tôi!"
Cố Hải tỏ vẻ dùng phía dưới đụng Bạch Lạc Nhân một cái, không dám liều chết mà đâm thật, sợ chạm vào thật thì Tiểu Hải Tử lại vọt ra.
Khuôn mặt tuấn tú của Bạch Lạc Nhân đỏ bừng, ngay tức khắc đứng dậy lại đem Cố Hải đè xuống ghế salon, cũng thúc thúc mấy cái vào mông cậu ta.
Bầu không khí trong phòng quả thực như bùng nổ, một đám đàn ông ầm ĩ,"Cởi đi, cởi đi."
Lúc này Cố Hải mới cự lại,"Không thể thế được, đừng làm đến cùng, nhóc này nhà tôi da mặt mỏng." Dứt lời dùng hai bàn tay to che gò má Bạch Lạc Nhân.
Trò chơi đoán câu đố tiếp tục, mặc dù hai người phối hợp ăn ý, nhưng tránh không được chuyện thất thủ.
Năm mươi thành ngữ đoán xong, quần lót bị châm đến độ lông cũng lòi cả ra ngoài. Cũng may khu vực then chốt không phải chịu tội, vẫn có chút vải che chắn, coi như thoát được một kiếp.
Bạch Lạc Nhân và Cố Hải kích quyền* tỏ vẻ hợp tác ăn ý.
(*Kích quyền)
Đồng Triết cười lạnh một tiếng, hắng giọng,"Theo thống kê, tổng cộng hai cậu vượt quá năm mươi phút, dựa theo quy tắc, bảy người chúng tôi từng người một dùng đầu thuốc châm lên người hai cậu."
Cố Hải trừng mắt,"Không phải cậu vừa nói, nếu gần quá thời gian sẽ nhắc nhở chúng tôi hả?"
Đồng Triết khoanh tay,"Đây không phải tôi đang nhắc nhở hai cậu hả?"
Lưu Xung vung quyền,"Các đồng chí, xông lên! Có oán báo oán, có thù trả thù, cơ hội ngàn năm có một."
Vợ chồng trẻ đáng thương, cứ như vậy bị mọi người bao vây ở chính giữa, bị châm bỏng đến gào khóc, không thể tức giận không thể phản kháng, bức tranh động phòng náo nhiệt quả là tưng bừng nhộn nhịp. Đánh nhau là điểm xấu, cho nên đau đến chảy nước mắt cũng phải vui vẻ nuốt xuống, ai bảo bình thường làm nhiều chuyện thất đức như vậy hả?
Kết quả cuối cùng quần lót của Cố Hải bị châm thành lưới đánh cá, chỉ còn lại mấy sợi quấn vào nhau. Bạch Lạc Nhân cũng không hơn cậu bao nhiêu, hở gần hết phải để Cố Hải lấy tay bảo vệ, mu bàn tay thậm chí cũng bị châm đến đen.
"Tôi muốn biết cái chủ ý này là của ai?" Bạch Lạc Nhân quét mắt nhìn bảy người đang hả hê.
Lưu Xung trả lời,"Vừa rồi tôi đã đọc phân công cụ thể, chưa đọc đến tên ai thì chủ ý của người đó."

Bạch Lạc Nhân và Cố Hải trao đổi ánh mắt, bắt đầu lần lượt bài trừ từng người một. Vưu Kỳ quay camera, Châu Lăng Vân là người tổ chức, Lưu Xung là người thực hiện, Diêm Nhã Tịnh và Đồng Triết là người giám sát. Chỉ còn lại Cố Dương và Dương Mãnh, hai người không hẹn mà cùng đưa ánh mắt nhìn về phía Cố Dương.
Cố Dương lãnh ngạo* mà trợn mắt,"Đừng nhìn tôi, tôi chỉ là người đến xem náo nhiệt."(*lãnh khốc và kiêu ngạo)
Chẳng lẽ là........... Hai người lại đem ánh mắt xoay lại phía Dương Mãnh, Dương Mãnh khiêm tốn cười cười,"Kỳ thực tôi cũng chỉ noi theo thủ đoạn của hai người, hơn nữa có chút sáng ý của bản thân...."
Lúc này Bạch Lạc Nhân liền chửi rủa,"Cậu nha, vô dụng đúng lúc, gian xảo bất ngờ!"
Dương Mãnh cười hề hề mấy tiếng.
Động phòng náo nhiệt lại tiếp tục, trò chơi thứ hai đo độ mạnh mẽ của lão nhị! Vừa nghe tên này liền đoán được tám chín phần. Quy tắc cụ thể là, một bên sẽ buộc một khối cao su cứng rắn lên mông, một bên sẽ dùng lão nhị đã cương được bao lại bằng đồ cứng, sau đó dùng lực đâm vào khối cao su rắn ở mông người kia, đâm qua thì coi như thành công. Ở trong quá trình đâm thì, một bên không ngừng hỏi, "tiến vào chưa?" Nếu như chưa tiến vào, thì bên còn lại sẽ không ngừng hô, "ông xã dùng sức đâm!" Nếu như tiến vào, sẽ hô "ông xã anh giỏi quá!"
Lúc đầu thì bọn họ định chọn những vật rất thông thường để chơi, chính là một khối bọt biển và một quả chuối tiêu, chỉ cần đem chuối tiêu đâm thủng tấm bọt biển là xong. Thế nhưng lo lắng thể lực khỏe mạnh của Cố Hải và Bạch Lạc Nhân, dùng bọt biển và chuối tiêu thì không phát huy được tác dụng, vì thế bọn họ liền đổi thành cao su rắn và thanh thép tây.
Sau khi thương lượng hai người quyết định trang bị trước sau, đến lúc đó nhìn tình huống mà điều chỉnh vị trí, ai mạnh hơn thì sẽ là người đâm.
Thế nhưng có vấn đề xuất hiện, muốn đem lão nhị cương để bao đồ vật kia thì phải làm cho lão nhị cương lên đã, hơn nữa phải làm ngay trước mặt mọi người. Đối mặt với mười bốn ánh mắt gian tà, người bình thường không thể cương được! Nhưng Cố Hải và Bạch Lạc Nhân thì không phải là người bình thường.
Cố Hải đưa tay lên sau lưng Bạch Lạc Nhân, xoa xoa mấy cái thì Tiểu Nhân Tử liền ngẩng đầu dậy, giương mắt nhìn mọi người.
Cái này cũng quá cường hãn rồi? Hông của Bạch Lạc Nhân có công tắc tắt mở hả? Vừa đụng liền lập tức có phản ứng.....
Cố Hải rất có cảm giác thành tựu mà liếc mắt khinh miệt mọi người, mấy người muốn nhân cơ hội xem biểu diễn hả? Đừng nằm mơ! Căn bản sẽ không cần phải vậy! Máy móc trên người cậu ấy đều là của tôi, tôi chạm một cái là liền phản ứng!
Mấy người này tưởng rằng Cố Hải quá thần, kết quả Bạch Lạc Nhân càng thần hơn, tay cậu còn chưa chạm vào Cố Hải, chỉ là tiến đến bên cậu ta nói một câu, bên dưới của Cố Hải ngay lập tức nhất trụ kình thiên*, có bỏ thuốc cũng không nhanh phản ứng như vậy!(*Một cột đỡ bầu trời)
Chuyện đến mức này, Cố Dương không thể không thừa nhận, hai người này thực sự là trời đất tạo nên một đôi.
............
*****[Tiểu Phong Gia Trang]******


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui