Quyển Thứ Hai: Lửa Tình Bùng Cháy
Chương 51: Tẩy Rửa Linh Hồn Tội Lỗi.(xASAx)
******
Biên soạn: Vũ Phong.
******
Mấy ngày nay, Bạch Lạc Nhân vẫn vùi ở chỗ Cố Hải, cậu nhiều lần đưa ra yêu cầu quay về doanh trại đều bị Cố Hải mạnh mẽ ngăn cản. Cố Hải lấy lý do là 'Tôi không nhìn thấy Tiểu Nhân Tử khôi phục khỏe mạnh, tôi sẽ không thả cậu đi'. Đương nhiên, chỉ là dưỡng tốt Tiểu Nhân Tử vẫn chưa đủ, cậu ta phải đem Tiểu Hải Tử thua thiệt nhiều ngày như vậy bổ sung đầy đủ.
Ban ngày, Cố Hải liền nhét Bạch Lạc Nhân lên xe, mang tới công ty, buổi trưa cùng nhau ăn ở bên ngoài, buổi tối lại hoàn hảo không tổn hao gì mang về nhà. Bạch Lạc Nhân đi vệ sinh cậu cũng đi theo, rất sợ con người này không để ý liền chạy mất.
[Wattpad: Tieuphongdamdang]
Trước đây, Cố Hải luôn luôn lẻ loi đi về, nữ công nhân viên của công ty đều đã quen với hình ảnh tự do phóng khoáng kia, hiện giờ thì tốt rồi, mỗi ngày đều mang theo một người. Sóng vai chung bước đi vào công ty, lại sóng vai chung bước ra khỏi công ty, hai mươi bốn tiếng đồng hồ như hình với bóng, người không quan tâm cũng có chút suy nghĩ.
Bạch Lạc Nhân vừa hay khoảng thời gian này nhận thẩm tra tình hình tiến độ dự án, mỗi ngày theo Cố Hải đến phân xưởng, thỉnh thoảng còn có thể đưa ra một số kiến nghị. Vốn lúc tới thương nghị cách thức hợp tác trước đây, Công ty Khoa học Kỹ thuật Hải Nhân cũng không phải đối tác chủ yếu của dự án này, hiện tại dưới sự hợp mưu của đôi phu phu, hầu như tất cả bộ phận chính đều do công ty Hải Nhân sản xuất.
Theo lời Cố Hải nói, "Tiền tôi kiếm được cuối cùng cũng là của cậu, phù sa không chảy ruộng ngoài*".
(*Phù sa không chảy ruộng ngoài: Thứ tốt thì không nên cho người ngoài mà nên để cho người trong nhà dùng)
Chiều hôm đó, Cố Hải lại bận rộn điên cuồng trước máy vi tính, Bạch Lạc Nhân giống như đại gia ngồi bên cạnh sưởi nắng.
"Tổng giám đốc Cố, đây là bản phác thảo kế hoạch mới nhất, mời ngài xem qua."
Cố Hải nhận lấy, quan sát mấy lần, trầm mặt nói: "Cô qua đây xem thử, ở đây có mấy chỗ cần thay đổi."
Nữ nhân viên lập tức cúi người xuống, nửa người đều dán lên bàn làm việc, cổ áo cứ như vậy ngang nhiên mở rộng, Cố Hải chỉ cần vừa nhấc mi mắt là có thể nhìn thấy đường rãnh khêu gợi ở giữa và hai cái bánh bao lớn trắng nõn.
Bạch Lạc Nhân híp mắt nhìn thoáng qua, nhắm mắt lại, bộ dạng thờ ơ.
Rất nhanh, nữ nhân viên cười tươi như hoa gật đầu biểu thị đã hiểu, sau đó lắc mông rời đi.
Vừa đóng cửa lại, Bạch Lạc Nhân lập tức ho nhẹ một tiếng.
Cố Hải quay đầu, "Cậu sao vậy?"
Bạch Lạc Nhân ngoắc ngoắc ngón tay, "Cậu qua đây, tôi có lời muốn nói với cậu."
Cố Hải còn chưa cảm giác được nguy hiểm đã đi tới, trực tiếp ngồi bên cạnh Bạch Lạc Nhân, để tay lên vai cậu ta, thản nhiên cười một cái, "Muốn nói gì với tôi?"
Tay của Bạch Lạc Nhân trực tiếp trượt vào trong áo sơ mi của Cố Hải, Cố Hải thích mà cố giả vờ trả lời, "Đừng quậy, đây là ở công ty." Thật ra trong lòng ước gì tay của Bạch Lạc Nhân đừng lấy ra nữa.
Tay của Bạch Lạc Nhân rất nhanh mò đến bộ ngực vung lên của Cố Hải, ánh mắt nhíu chặt, hai ngón tay mạnh mẽ hung hăng siết vật nhỏ kia hai vòng rưỡi, liền thấy cơ mặt Cố Hải trong nháy mắt căng cứng.
"A..."
Cố Hải nắm lấy cổ tay Bạch Lạc Nhân, nhíu chặt mày nói: "Có cần nặng tay vậy không."
"Mỗi ngày đều như vậy, chỉ dùng mắt nhìn là no rồi ha?" Tay vẫn không nới lỏng.
"Đừng siết, siết nữa sẽ đứt mất." Cố Hải vẻ mặt đau khổ, "Nếu siết rớt mất rồi, sau này cậu ăn cái gì?"
"Công ty của các cậu nhiều người tài giỏi như vậy, chỉ cần bảo mấy cô ấy gắn cho cậu một cái mới, không phải là xong rồi sao?" Nói xong tiếp tục hạ độc thủ với người kia.
Cố Hải ôm lấy hai gò má của Bạch Lạc Nhân, vừa tức vừa cười nói: "Nói cho cậu biết, mau buông tay nghe không? Chỗ này của tôi vô cùng nhạy cảm, nếu cậu thật sự không muốn dừng, lỡ như tôi không khống chế được, không chừng sẽ làm cậu tại chỗ."
Bạch Lạc Nhân vẫn không muốn buông tay.
Cố Hải chịu một trận đau nhức, trong nháy mắt đè Bạch Lạc Nhân lên ghế sô pha, Bạch Lạc Nhân nghẹn thở, vừa muốn đảo ngược tình thế, cửa đột nhiên vang lên, hai cái chân xinh đẹp xuất hiện trong tầm mắt cậu, nhìn lên tiếp, một gương mặt quen thuộc.
Diêm Nhã Tịnh lúng túng cười cười, "Hai người các anh đang làm gì vậy?"
Cố Hải đứng dậy, Bạch Lạc Nhân cũng rút tay từ trong áo Cố Hải ra, hai người làm ra vẻ không có gì, ai về chỗ nấy. Tay Cố Hải nhẹ nhàng gõ bàn làm việc, ánh mắt từ chỗ Bạch Lạc Nhân còn chưa hồi phục, lúc nhìn sang Diêm Nhã Tịnh vẫn còn mang theo vài phần ngả ngớn.
"Xong rồi sao?"
Diêm Nhã Tịnh bị ánh mắt của Cố Hải làm cho sửng sốt, nhịn không được cúi đầu nhìn thử quần áo của mình, không có vấn đề gì mà!
"Anh sao lại dùng ánh mắt này nhìn tôi?"
Cố Hải vẻ mặt hồ đồ, "Ánh mắt gì?"
Diêm Nhã Tịnh yên lặng nhìn nồng nhiệt trong mắt Cố Hải từng chút một giảm xuống.
"Không có gì, tôi bàn với anh một chút về điều kiện công ty Thiên Duệ tìm chúng ta hợp tác. Mới vừa rồi tôi cùng tổng giám đốc bên họ tán gẫu..." Diêm Nhã Tịnh ngồi xuống cạnh Cố Hải, trình bày cặn kẽ tỉ mỉ công tác.
Bạch Lạc Nhân ở đây ba bốn ngày, cậu phát hiện chỉ có Diêm Nhã Tịnh sẽ không vô tình hay cố ý quyến rũ Cố Hải, biểu hiện ra quan hệ của bọn họ bình thường nhất, thật ra phản ứng này vừa vặn nói ra quan hệ bọn họ không bình thường. Bất kỳ nhân viên nào tới đây đều là Cố Hải mở miệng nói ra vấn đề, mà Diêm Nhã Tịnh tới đây, đại đa số thời gian đều là cô ta nói, Cố Hải nghe, rất nhiều chuyện thậm chí cũng không hỏi tới, hoàn toàn để mặc Diêm Nhã Tịnh làm.
Mức độ ăn ý của bọn họ thật sự là muốn giết người khác.
"Đúng rồi, thuốc trị sẹo hiệu quả tốt lần trước anh hỏi em..." Diêm Nhã Tịnh lấy từ trong túi áo ra một cái lọ nhỏ, "Ừm, cái này là anh em nhờ một ông cụ trung y điều chế, mỗi ngày thoa ba lần, nếu như hiệu quả tốt lại nhờ thầy thuốc kia điều chế thêm."
Cố Hải hơi nhếch khóe môi lên, "Cảm ơn, bao nhiêu tiền?"
"Không cần, hai chúng ta còn nói tiền làm gì?" Diêm Nhã Tịnh cười đến bất đắc dĩ.
Cố Hải lắc lắc cái lọ trong tay, "Giúp tôi cám ơn anh cô."
"Ừm, anh thử đi, xem hiệu quả ra sao?"
Cố Hải mở nắp, đổ thử thuốc bột lên ngón tay, quét lên trán mình một ít.
"Không phải thoa như vậy." Diêm Nhã Tịnh nở nụ cười, "Anh xem xem đều rớt lên lông mi rồi, anh phải làm ướt trán trước đã." Dứt lời dùng khăn ướt giúp Cố Hải xoa xoa trán, sau đó dùng ngón tay nhẹ nhàng thoa loạn bên trên, mãi đến khi thuốc bột hoàn toàn ngấm đều.
Bạch Lạc Nhân chỉ ở một bên im lặng mà nhìn, nhìn vào vết sẹo mà cậu ta nhiều lần từ chối điều trị đang được tay của Diêm Nhã Tịnh ra sức săn sóc. Vết sẹo này là tai nạn giao thông lần đó để lại, là vì chính mình mà ra, lại cần tay người khác giúp xóa đi. Nếu là Diêm Nhã Tịnh chủ động mua còn không nói, nó lại là Cố Hải mở miệng nhờ cô ta mua.
Cậu ta vì sao không chủ động nhờ mình làm gì cho cậu ta?
Mãi đến khi Diêm Nhã Tịnh đi khỏi, Bạch Lạc Nhân chưa từng khôi phục tinh thần.
Buổi tối về đến nhà, Bạch Lạc Nhân hiếm có hứng thú vào bếp một lần.
Trong lòng Cố Hải kích động! Tâm nguyện nhiều năm qua cuối cùng hôm nay thành hiện thực. Vì vậy lấy máy quay phim ra quay lại toàn bộ quá trình, từ mua thức ăn, rửa rau, cắt rau đến xào rau, quay lại ở nhiều góc độ, giữa chừng có mấy lần ngọn lửa phụt tới ống kính vẫn giữ vững chức vụ của mình.
"Cậu đi ra ngoài trước đi, cậu ở đây vướng víu quá đi." Bạch Lạc Nhân đá Cố Hải một cái.
Cố Hải không nhúc nhích, "Tôi sợ cậu nóng."
"Ra ngoài chờ đi! Chờ chữa cháy sẽ gọi cậu tới!"
Cố Hải vừa đi ra, Bạch Lạc Nhân lại âm mưu trả thù mà đổ vào trong nồi nửa chai xì dầu và một tô ớt bột. Sặc bản thân đến chạy ra ban công tránh nạn, chờ món ăn làm xong, mặt Bạch Lạc Nhân cũng đen như xì dầu.
"Ăn đi!" Bạch Lạc Nhân mời một câu.
Cố Hải cúi đầu nhìn thoáng qua, tất cả các món đều một bộ dạng, đen đến mức khiến người khác lộn ruột, may là trong bếp có đèn, cái này nếu như bị cúp điện, ngay cả đồ ăn cũng tìm không ra.
Bạch Lạc Nhân cười đến mức khiến người khác run rẩy, "Mau ăn đi!"
Cố Hải thử dùng đũa gắp một miếng cải trắng cho vào miệng, vừa nhai một cái, liền cảm thấy một luồng khí mạnh mẽ từ mũi xông lên não, đầu lưỡi trong nháy mắt liền tê dại.
(Con vợ này nó ghen ghê gớm hơn thằng chồng, ghen một cái muốn giết chồng luôn)
"Sao?" Bạch Lạc Nhân hỏi.
Cố Hải miễn cưỡng nở nụ cười, "Cũng không tệ lắm, có cơm không?"
"Không có, nhiều món như vậy còn không đủ để cậu ăn à? Hay là tôi nấu thêm cho cậu một nồi canh?"
Cố Hải, "..."
"Cậu phải ăn hết nha! Tôi còn phải quay lại đây!"
Nói xong, Bạch Lạc Nhân lại lấy cái máy quay phim qua, nhắm ngay lúc Cố Hải ăn bắt đầu quay. Cố Hải đáng thương, bị sặc đến nước mắt đều muốn tuôn ra, còn phải giương gương mặt sưng phù quay về phía màn hình không ngừng tỏ ra hạnh phúc.
Bạch Lạc Nhân rất thắc mắc món ăn bản thân làm đến cùng khó ăn đến cỡ nào, vì vậy định ngồi xuống nếm thử, kết quả bị Cố Hải nghiêm khắc cản lại, "Đừng động vào, đều là của tôi!"
Sau đó chén và đũa đều bị giật mất.
Nhìn Cố Hải kiên trì nuốt xuống mấy món khó ăn này, trong lòng Bạch Lạc Nhân chợt run một cái.
Ăn cơm xong, Cố Hải kéo Bạch Lạc Nhân ngồi xuống ghế sô pha, vừa mở miệng thì trong bụng liền réo vang không ngừng*.
(Gốc: vừa mở miệng thì Đơn Điền Phương và Mã Tam lập tức hòa tiếng; Đơn Điền Phương và Mã Tam là hai nhà bình sách của Trung Quốc)
"Tay cậu sao lại như vầy?"
Cố Hải lật qua lật lại nhìn tay Bạch Lạc Nhân, bên trên có đầy sẹo lớn sẹo nhỏ, mỗi lần đều là sẹo cũ chưa đi, sẹo mới lại tới. Đáng sợ nhất là móng tay Bạch Lạc Nhân, vĩnh viễn đều là hai lớp, vặn vẹo che trên ngón tay, Cố Hải mỗi lần thấy đều đau lòng vô cùng.
"Bình thường lúc sửa máy, khó tránh khỏi bị sắt thép làm bị thương."
Vừa nói xong, Bạch Lạc Nhân liền thấy Cố Hải cầm lấy cái lọ Diêm Nhã Tịnh cho cậu ta, sau khi dùng khăn mặt làm ẩm cho Bạch Lạc Nhân, cẩn thận thoa thuốc lên trên, dùng lòng bàn tay xoa lên mọi vết sẹo trên lưng bàn tay.
Trái tim Bạch Lạc Nhân chợt thắt lại, ánh mắt cũng không còn thoải mái như vừa rồi.
"Cậu nhờ Diêm Nhã Tịnh giúp cậu hỏi thăm đơn thuốc là vì trị cho tay của tôi?"
Cố Hải ừng ực nuốt hai ngụm nước bọt, sau đó hỏi lại một câu, "Chứ cậu nghĩ sao?"
Bạch Lạc Nhân hoàn toàn im lặng.
Hơn hai giờ sáng, Cố Hải mới vừa ngủ được chốc lát, người trong lòng đột nhiên đứng dậy, Cố Hải cho rằng Bạch Lạc Nhân đi vệ sinh nên không phản ứng, kết quả đợi nửa tiếng cũng không thấy cậu ta quay lại. Trong lòng căng thẳng, thầm nghĩ Bạch Lạc Nhân không phải lén chạy đi chứ? Vì vậy nhanh chóng xuống giường tìm người.
Kết quả, tìm thấy Bạch Lạc Nhân ngoài ban công, tên nhóc này chỉ mặc một cái quần lót ngồi xếp bằng trên sàn ban công, mắt hơi híp, như một thiền sư* đẹp trai.
(*Từ gốc là Phật tổ)
"Nhân Tử, cậu ở đây làm gì vậy?" Cố Hải bị dọa cho hoảng sợ.
Bạch Lạc Nhân cũng không ngẩng đầu lên nói: "Tự kiểm điểm!"
Cố Hải ngồi xổm người xuống, biểu tình khó hiểu nhìn Bạch Lạc Nhân.
"Cả buổi tối không ngủ được, chạy ra đây tự kiểm điểm cái gì hả?"
"Tẩy rửa linh hồn tội lỗi của tôi!"
"..."
..............
-----------[Edit:xASAx]---------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...