Quyển Thứ Hai: Lửa Tình Bùng Cháy
Chương 44: Đâu Cũng Là Chiến Trường.(xASAx)
*****
Biên soạn: Vũ Phong, Ba con sói OK.
Dạo này mạng mẽo chán quá... hôm nọ up 500 lần mới lên.. khổ cực..
xASAx sắp tạm ngưng NH để làm TA nhé.. Phong thì làm bộ mới.. (Chúng ta kết hôn đi)
*****
Cố Hải và Bạch Lạc Nhân chiến tranh lạnh, liên tiếp ba ngày, hai người cũng không ai liên hệ ai. Lần chiến tranh lạnh này thật ra là giữa cái bụng của Bạch Lạc Nhân và Tiểu Hải Tử, kết quả thắng bại chủ yếu xem ai nhẫn nại hơn.
Chiều hôm nay, Bạch Lạc Nhân ôm cái bụng đói kêu vang ngồi trong phòng nghiên cứu, trái tim và bao tử nổ ra một hồi chém giết. Trái tim mạnh mẽ kia không ngừng nhắc nhở Bạch Lạc Nhân kiên trì tới cùng, mà cái bao tử vặn vẹo lại ra sức khuyến khích Bạch Lạc Nhân mở điện thoại. Ngay lúc hai bên giao tranh đến ngươi sống ta chết, cơ hội xoay chuyển xuất hiện.
"Tiểu Bạch, cơm cậu đặt bên ngoài đến rồi!"
Lúc Bạch Lạc Nhân bay thử máy bay chiến đấu, tim cũng không đập nhanh như hiện giờ, mấy bước từ trong phòng nghiên cứu đi tới cửa này, Bạch Lạc Nhân năm lần bảy lượt khuyên nhủ bản thân phải bình tĩnh. Lát nữa phải làm bộ từ chối trước một chút, chờ bên kia quỳ xuống van xin nhét hộp cơm vào tay mình, cậu mới đồng ý nếm thử.
Người đưa cơm tới là Hoàng Thuận, Bạch Lạc Nhân lấy lý do không làm khó dễ người lao động, nhanh chóng nhận lấy hộp cơm. Sau đó ôm hộp cơm đi về ký túc xá, cậu cũng không thể để mấy kỹ sư kia thấy hộp cơm của cậu, đừng nói là ăn, chỉ bị ngửi một chút mùi vị Bạch Lạc Nhân cũng cảm thấy mất mát, cậu muốn một mình về ký túc xá chậm rãi nhấm nháp.
Trước khi mở hộp cơm ra, Bạch Lạc Nhân ổn định lại tâm tình một chút.
Bên trong này đựng cái gì chứ? Tốt nhất là bánh bao thịt! Bánh bao thịt lần trước Cố Hải tự làm, hấp ra đặc biệt kích thích khẩu vị, da bánh bao vừa thơm vừa mềm, nhân bên trong cắn một cái là như bôi dầu, không thể ngừng lại.
Kết quả, mở hộp cơm ra, Bạch Lạc Nhân ngây ngẩn cả người.
Bên trong thật sự có bánh bao, chẳng qua là 2D, không phải 3D. Gọi là 2D, chính là hình chụp một bàn đầy bánh bao, toàn bộ số bánh bao đều bị cắn một cái, nhân bánh mê người bên trong ngông nghênh phô bày trước mặt Bạch Lạc Nhân. Bên dưới bánh bao còn có hình của mấy món ngon khác, tất cả đều là Cố Hải tự mình làm, dùng máy chụp hình độ nét cao chụp lại, so với tận mắt nhìn còn muốn dụ dỗ người khác hơn.
Bạch Lạc Nhân siết chặt nắm tay, tâm tình bi phẫn khỏi phải nói.
Chỉ là một đống hình đồ ăn ngon! Trên mạng ở đâu cũng có thể thấy, vì sao bỏ vào trong hộp cơm này lại khiến Bạch Lạc Nhân không chịu được như vậy chứ? Bạch Lạc Nhân có bị đánh chết cũng không chịu thừa nhận, mấy năm nay cậu lăn lộn trong quân đội, chinh phục hết những khó khăn người thường khó thể tưởng tượng, cuối cùng lại muốn đầu hàng trước một cái hộp cơm.
Không được, mình tuyệt đối không thể khuất phục như vậy!
Cố Hải ở nhà một mình hưởng thụ một bàn lớn đồ ăn ngon, từ bảy giờ ăn tới mười giờ, vì để lúc người kia gõ cửa đi vào, thấy đầy bàn đồ ăn, lúc này sẽ quyết định không đi nữa.
Kết quả, cậu ta lại cho nhân viên chuyển phát nhanh đến.
"Ngài Cố Hải phải không? Ở đây có một phần chuyển phát nhanh cho ngài, mời ký nhận."
Cố Hải mang vào phòng mở ra, lập tức ngửi thấy được mùi Bạch Lạc Nhân nồng nặc. Cúi đầu nhìn xuống, A! Rất nhiều đồ vật. Quần lót, vớ, áo sơ mi, bao gối... của Bạch Lạc Nhân. Ở lớp dưới cùng, Cố Hải còn thấy mấy cọng lông, cụ thể là dính trên quần áo, chính là Bạch Lạc Nhân cố ý bỏ vào, không ai biết những cọng lông này từ đâu mà ra, chỉ có trong lòng Cố Hải hiểu rõ.
Cả tối hôm đó giày vò Cố Hải, hơn một giờ sáng ngồi hút thuốc, trong màn khói đều là hình ảnh Bạch Lạc Nhân chồng chất.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn*! Tên nhóc này dám chọc đến ông!
(*Gốc là: Đạo cao một thước, ma cao một trượng)
Cố Hải hận không thể hóa thành Thổ Hành Tôn*, chui vào trong đất, đào một đường tới dưới ký túc xá Bạch Lạc Nhân, chui ra ngoài liền 'làm' cậu ta một trận điên cuồng!
(*Thổ Hành Tôn: nhân vật trong truyện phong thần, có khả năng độn thổ, đi trong đất)
Đây là một trận so sức mạnh ý chí, Cố Hải không muốn chịu thua đơn giản như vậy!
Bạch Lạc Nhân cũng đợi hơn nửa đêm, vốn tưởng rằng Cố Hải sẽ đuổi đến ký túc xá, kết quả vẫn không nghe thấy động tĩnh, cuối cùng không chịu được liền lăn ra ngủ. Giữa trưa ngày hôm sau, cậu lại bỏ vào một xấp ảnh, sức uy hiếp của ảnh chụp lần này còn lớn hơn nữa, Bạch Lạc Nhân sau khi xem xong, máu cả người đều chảy ngược.
Những hình này đều là hình chụp chung đầy mờ ám của Cố Hải và mấy nữ công nhân viên, có hai người, ba người, ở công ty, ở khu vui chơi, ở nhà hàng... Thậm chí lật tới tấm cuối cùng, Bạch Lạc Nhân còn thấy được Cố Hải và Diêm Nhã Tịnh hôn môi.
Thật ra, những hình này đều là Cố Hải tìm người Photoshop.
Nhưng Bạch Lạc Nhân vẫn nổi trận lôi đình, dù là để chọc tức cậu, cố ý chỉnh ra mấy thứ này, cũng không thể tha thứ!
Thủ trưởng vừa lên cơn, lúc này định lái xe tới công ty Cố Hải cướp người!
Kết quả, Bạch Lạc Nhân thay quần áo xong, cửa cũng đã khóa, đi tới nửa đường lại vòng về.
Đây nhất định là một cái bẫy... Bạch Lạc Nhân âm thầm nói với bản thân, những tấm hình kia nhất định có vấn đề. Ai bình thường không có việc gì lại chụp mấy tấm hình như vậy? Nếu là vì chọc tức cậu mà cố ý chụp, cũng không thể trong vòng một ngày đổi nhiều chỗ như vậy chứ?
Đang suy nghĩ, một binh sĩ vẻ mặt lấm lét chạy qua trước mặt cậu.
"Đứng lại!" Bạch Lạc Nhân quát ra lệnh một tiếng.
Binh sĩ vẻ mặt căng thẳng nhìn Bạch Lạc Nhân.
"Cầm cái gì trên tay vậy?" Bạch Lạc Nhân hỏi.
Tay binh sĩ siết chặt một cái hộp, bị Bạch Lạc Nhân tra hỏi, bất đắc dĩ mở miệng nói: "Mấy đôi vớ mua trên mạng."
Bạch Lạc Nhân hất hất cằm, "Mở ra tôi xem thử."
Binh sĩ chậm rãi mở hộp ra, bên trong quả thật là mấy đôi vớ, kết quả lúc Bạch Lạc Nhân trút hết giấy trong hộp ra, phát hiện bên dưới còn giấu mấy hộp ba con sói*.
(*Ba con sói: thứ mà ai cũng biết là thứ gì đó)
Binh sĩ không ngừng giải thích, "Cái này... có thể là chủ cửa hàng tặng."
Bạch Lạc Nhân hừ lạnh một tiếng, "Là mua ba con sói tặng vớ, hay là mua vớ tặng ba con sói hả?"
"Mua... Mua vớ tặng ba con sói."
Trong lòng Bạch Lạc Nhân không khỏi cười nhạt, có nhãn hiệu ba con sói nào tôi chưa dùng thử? Mấy đôi vớ này vừa nhìn là biết mười đồng ba đôi, cậu ngụy trang một cái hộp này, nhiều vớ như vậy cộng lại còn không bằng một hộp ba con sói, lừa ai vậy?
"Nếu là quà tặng, vậy cho tôi đi!" Bạch Lạc Nhân đưa tay.
Binh sĩ cứng đơ tại chỗ.
Bạch Lạc Nhân âm u hỏi: "Cậu cần dùng tới hả?"
Binh sĩ máy móc lắc đầu.
Bạch Lạc Nhân trực tiếp nhét mấy đôi vớ vào tay binh sĩ, cầm hộp đi.
Trở lại ký túc xá, Bạch Lạc Nhân nghĩ ra một kế, chiêu này tuyệt đối độc hơn ảnh chụp của Cố Hải.
Cậu muốn gửi một cái ba con sói chứa đầy dịch gửi cho Cố Hải!
Tôi không tin không trị được cậu!
Lúc có ý nghĩ này, Bạch Lạc Nhân lập tức đi vào nhà vệ sinh triển khai hành động, trong lòng mặc dù hận tên kia, nhưng thời điểm quan trọng vẫn phải dựa vào cậu ta. Bạch Lạc Nhân vừa vuốt, vừa tưởng tượng cảnh tượng bình thường làm với Cố Hải, hơi thở càng ngày càng nặng, biểu tình càng ngày càng rối loạn, đến cùng thống khổ kêu lên một tiếng, một chất lỏng sền sệt phun vào lòng bàn tay.
(ASA: Ta thắc mắc sao ko đeo vào rồi làm cho nó gọn mà sạch nhỉ?... Tiểu Phong: Aihiiii Anh ơi thế bắn không sướng, em thấy ny em bảo vậy... Aihiiii... chứ em ngây thơ..:v)
Bạch Lạc Nhân cho thứ kia vào ba con sói, xoay người vừa định ra khỏi nhà vệ sinh, đột nhiên bị bóng người trước mắt làm cho sợ đến trái tim co rút lại.
Cố Dương hơi nhếch khóe miệng lên.
Cái ba con sói trong tay Bạch Lạc Nhân rơi xuống đất.
"Anh đến đây lúc nào?"
Cố Dương cười đến quỷ mị, "Từ lúc cậu bắt đầu vào nhà vệ sinh."
Đầu Bạch Lạc Nhân liền nổ tung, cậu không thể nào tưởng tượng, bản thân một mình trong nhà vệ sinh làm việc này, bên ngoài còn có một người thưởng thức toàn bộ quá trình. Nếu như người này là Cố Hải thì không nói, lại còn là người cậu không muốn gặp nhất, Bạch Lạc Nhân ngay cả ý muốn chết cũng có rồi.
[Wattpad: TieuPhongdamdang]
Thật ra, Cố Dương chỉ thấy được một khúc cuối, hơn nữa Bạch Lạc Nhân vẫn luôn quay lưng về phía cửa, Cố Dương chỉ biết là cậu ta đang làm gì, cụ thể làm thế nào, anh ta một chút cũng không thấy. Có điều việc cỏn con này không ảnh hưởng chút nào tới việc anh ta thưởng thức tiếng thở dốc sau cùng của Bạch Lạc Nhân, có thể ngay cả bản thân Bạch Lạc Nhân cũng không nhận thấy, âm thanh cậu phát ra một giây kia mê người cỡ nào.
Bạch Lạc Nhân rửa tay xong, trầm mặt đi ra khỏi nhà vệ sinh.
"Anh lại tới làm gì?"
Trong ánh mắt Cố Dương lộ ra mấy phần tươi cười, "Thấy cậu cả ngày ở trong doanh trại bí bách, đem cậu ra ngoài thả lỏng một chút."
Bạch Lạc Nhân vốn muốn nói tôi không có hứng, nhưng sau đó lại nghĩ, nếu cậu muốn ra ngoài, nhất định phải được Châu Lăng Vân cho phép... vì vậy, lập tức đồng ý.
Trên đường, Bạch Lạc Nhân cố ý quay sang Cố Dương hỏi: "Mắt kính tôi tặng anh, sao anh không đeo?"
"Để ở trong xe rồi." Cố Dương nói.
Ánh mắt sắc bén của Bạch Lạc Nhân ra hiệu Cố Dương tới gần, khẽ mở đôi môi mỏng, "Đeo vào!"
Một câu ra lệnh này, ở trong mắt Cố Dương lại chỉ có chút nghi ngờ! Vì vậy, người kia tâm tình rất tốt thật sự mở cửa xe, lấy cặp mắt kính ra đeo lên.
Đến phòng làm việc của Châu Lăng Vân, Bạch Lạc Nhân cố ý để Cố Dương chờ bên ngoài, cậu đi vào xin phép với Châu Lăng Vân.
"Thủ trưởng, tôi có việc quan trọng cần phải ra ngoài, xin ngài cho phép!"
Châu Lăng Vân hờ hững trả lời, "Phép tháng này của cậu đã hết."
"Tổng giám đốc công ty khoa học kỹ thuật Hải Nhân mời tôi ra ngoài bàn mấy hạng mục hợp tác, cậu ấy là người bận rộn bớt chút thời giờ tới tìm tôi, tôi lạnh nhạt như vậy với người ta cũng không đúng?"
Quả nhiên, ánh mắt Châu Lăng Vân sáng lên.
"Cố Hải?"
Bạch Lạc Nhân gật đầu.
[Wattpad: TieuPhongdamdang]
Châu Lăng Vân đứng lên nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy một bóng người quen thuộc, nhất là cái mắt kính sáng loáng vẫn chiếm cứ trong đầu ông, mỗi khi nhớ tới liền nhiệt huyết sôi trào.
"Đi sớm về sớm!"
Châu Lăng Vân vỗ vỗ vai Bạch Lạc Nhân, cho cậu một ánh mắt hiểu ý, ý là, hai người bàn xong công việc, tốt nhất cùng trở về cho tôi, thú vui trong đời của lãnh đạo trông cậy vào cậu!
............
TP: Dương Dương à.. Sướng nhá...
Nhưng mà tôi thích Châu Lăng Vân VLLLLL các mẹ ạ.. :v
-------------[Edit:xASAx]-------------
PR:
"Tình yêu vốn là chuyện của riêng hai người, người khác không nên xen vào.
Vì thích cậu, tôi tình nguyện để có được cậu mà từ bỏ cả thế giới."
***************
Tiểu thuyết đồng tính ngắn: Chúng ta kết hôn đi. (Truyện này làm với tố độ cao nhé..)
*Tiểu Phong dâm đãng*
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...