Thượng Ẩn - Sài Kê Đản


Quyển Thứ Hai: Lửa Tình Bùng Cháy
Chương 38: Vợ chồng son ân ái.(xASAx)
****
Biên soạn:Vũ Phong, Ba con sói OK.
Test: Tiểu Phong.
****
Lúc Cố Hải trở lại phòng bệnh, Bạch Lạc Nhân đang ngủ say, câu hỏi của Cố Hải đã ra đến miệng đành nuốt trở lại. Cho dù không bị thương nặng như vậy, cho dù chỉ là muốn dọa mình, nhưng bộ dạng chật vật, thê thảm thế này, cũng không thể chỉ là giả bộ chứ? Cố Hải lại nằm xuống bên cạnh Bạch Lạc Nhân, lúc trở mình gây ra động tĩnh rất lớn, nhưng Bạch Lạc Nhân vẫn không nhận ra.
Cố Hải đưa tay đặt lên ngực Bạch Lạc Nhân, muốn mở băng gạc ra nhìn, kết quả Bạch Lạc Nhân đột nhiên ôm lấy, hơn nữa còn ôm rất chặt, gương mặt dày dạn sương gió lại cứ thế ngông nghênh trước mặt Cố Hải. Giống như một sự uy hiếp vô hình, cậu nhìn xem, tôi đã thành bộ dạng này rồi, cậu còn nhẫn tâm trách tôi sao?
Trên thực tế, tâm tình Cố Hải lòng vô cùng mâu thuẫn.
Một lời nói dối của Bạch Lạc Nhân suýt chút dọa Cố Hải đứng tim, cậu có thể không tức giận sao? Ý định bóp chết Bạch Lạc Nhân cũng có rồi. Nhưng nghĩ lại, cậu ta vì sao lừa cậu? Không phải là vì để cậu tới gặp cậu ta sao? Trước đây còn cứ lo lắng cậu ta có khổ sở gì cũng nuốt vào trong lòng, trông mong ngày nào đó cậu ta có thể làm nũng với cậu, hiện giờ cậu ta vui vẻ đùa giỡn cậu, chủ động tới đòi cậu quan tâm và yêu thương, cậu không phải là nên vui mừng sao?
Cố Hải vừa yêu vừa hận nhìn gương mặt Bạch Lạc Nhân, đau khổ cùng vui sướng hưởng thụ quá trình bị lừa gạt này, như một tên đại biến thái từ đầu đến chân. Bạch Lạc Nhân càng hư hỏng, cậu sẽ càng biến thái mà say đắm sự hư hỏng này, hận không thể mỗi ngày đều bị cậu ta đùa giỡn một lần, giữa vô vàn lo lắng cảm nhận niềm hạnh phúc được cần đến.
Trong lòng Cố Hải sinh ra xúc động khó hiểu, đời này của tôi rốt cuộc thua vào tay cậu rồi!
Bạch Lạc Nhân ngủ một giấc này đến chín giờ sáng ngày hôm sau, buổi sáng có y tá đến, nói là muốn bôi thuốc cho Bạch Lạc Nhân, Cố Hải nói cô ta để thuốc lại, liền đem cô ta đuổi ra ngoài.
Chờ lúc Bạch Lạc Nhân tỉnh lại, Cố Hải đang dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cậu chăm chú.
Mới sáng sớm đã được hưởng thụ đãi ngộ này, tâm tình Bạch Lạc Nhân rất tốt vỗ lên mặt Cố Hải mấy cái.
Sau đó nhanh chóng làm động tác xoay người, đột nhiên nhận ra cái gì, lại nhanh chóng nhíu mày, làm ra vẻ mặt đau đớn.
Cố Hải cũng cùng cậu diễn trò, vẻ mặt lo lắng ở bên cạnh hỏi: "Sao vậy? Có phải đụng tới vết thương rồi không?"

Bạch Lạc Nhân cụt hứng cười, "Không sao."
Cố Hải cố ý tiến đến bên cạnh Bạch Lạc Nhân, cố ý nói: "Để tôi nhìn thử vết thương trên người cậu xem!"
Bạch Lạc Nhân lập tức lộ ra biểu tình đề phòng, trong miệng lại nói mấy lời lấy lòng.
"Đừng nhìn, cậu thấy sẽ khó chịu."
"Tôi vẫn phải nhìn, không nhìn trong lòng tôi không an tâm."
Kết quả, tay của Cố Hải vừa mới chạm vào Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân lập tức như bị điện giật, sắc mặt nhăn nhó, trong ánh mắt hiện lên một sự đau đớn giả tạo, trong miệng mạnh mẽ hút khí.
Cố Hải vô cùng lo lắng hỏi: "Đau lắm hả?"
"Không sao." Bạch Lạc Nhân làm ra vẻ phô trương.
Thấy Bạch Lạc Nhân lần này biểu diễn đặc sắc như vậy, trong lòng Cố Hải không khỏi nghĩ mà sợ, tên nhóc này trước giờ lừa mình bao nhiêu lần mới luyện được hành động thuần thục như vậy chứ?
"Đau ở đâu? Cậu nói cho tôi đi." Cố Hải tiếp tục gặng hỏi.
Bạch Lạc Nhân yếu ớt nói: "Không biết là đau ở đâu, dù sao vẫn là khó chịu."
"Mông đau không?"
Bạch Lạc Nhân nghi ngờ nhìn về phía Cố Hải, "Mông? Không có cảm giác."
"Không đau hả?" Ánh mắt Cố Hải từ dịu dàng chuyển dần sang hung ác, gần như trong tích tắc, "Nếu không đau, vậy tôi làm cho cậu đau một chút, để cậu diễn thật hơn một chút!"
Bạch Lạc Nhân thấy sự việc đã bại lộ, muốn nhanh chóng chạy trốn, đáng tiếc Cố Hải đã nhanh tay lẹ mắt kéo cậu lại. Sau đó, cả phòng bệnh liền đầy tiếng bốp bốp, tiếng mắng chửi của ai đó cùng với tiếng tra hỏi của một người khác.
Sau đó, Bạch Lạc Nhân nằm lỳ trên giường, ứa nước mắt lên án ai kia.
"Chân của tôi vốn bị thương!!"
Khóe miệng Cố Hải hiện lên nụ cười xấu xa, "Tôi cũng đâu có đánh chân cậu đâu?"

"Đánh đâu cũng không được!"
Bạch Lạc Nhân hung tợn căm tức liếc Cố Hải, sau đó đem đầu quay qua hướng khác.
Cố Hải cười xoa xoa mông Bạch Lạc Nhân, vui vẻ quay qua Bạch Lạc Nhân nói: "Ai bảo cậu chọc tôi giận? Cậu tự nói thử xem, việc làm này của cậu thiếu đạo đức cỡ nào hả? Nếu tôi gọi điện cho cậu, nói cho cậu biết tôi bị tai nạn giao thông, chờ lúc cậu sốt ruột chạy tới, tôi lại không có chuyện gì, trong lòng cậu có giận không?"
Bạch Lạc Nhân dùng cùi chỏ đẩy Cố Hải một cái, oán hận mắng: "Cút!!"
Cố Hải cảm khái một câu, "Lúc cậu gạt người còn rất dễ thương!"
"Con mẹ nó, lúc cậu bị gạt so với tôi còn dễ thương hơn!"
"Hay là hai đứa mình tiếp tục giả bộ?" Cố Hải ngẫm nghĩ cười cười.
Bạch Lạc Nhân tức giận đáp lại một câu, "Giả cái đầu cậu!"
Quả nhiên, đây mới là cách bọn họ chung sống.
Ăn xong bữa sáng, Cố Hải bưng ra một chậu nước sôi, ném cái khăn lông vào, sau đó vắt khô, nhân lúc còn nóng chà xát mặt Bạch Lạc Nhân. Bạch Lạc Nhân bị nóng đến kêu trời gọi đất, Cố Hải lại không giảm lực tay chút nào, theo lời cậu mà nói, chính là dùng hết sức tuột trôi lớp da mặt dày này của Bạch Lạc Nhân.
Trên mặt vừa chịu xong cực hình, chân Bạch Lạc Nhân lại bị Cố Hải ấn vào trong chậu nước nóng, lại một trận tiếng kêu gào đau đớn.
"Nóng, nóng..."
Cố Hải không chút thông cảm, "Tay của tôi không phải cũng bị đè ở bên trong sao?"
Bạch Lạc Nhân ngực hừ lạnh một tiếng, đáng ghét, vừa nghe nói tôi chỉ bị thương nhẹ, liền thay đổi cách đối xử!!
Ngâm nóng Bạch Lạc Nhân xong, Cố Hải lại bôi lên tay cậu một lớp thuốc mỡ thật dày, cũng căn dặn Bạch Lạc Nhân không được sờ vào, chờ thuốc mỡ thấm vào hoàn toàn mới có thể động.
"Nhưng tôi muốn đi vệ sinh." Bạch Lạc Nhân nói.
Cố Hải nổi lên tà tâm, đỡ lấy cánh tay Bạch Lạc Nhân, "Đi, tôi đỡ cậu đi!"

Đến WC, vấn đề xuất hiện, Cố Hải giúp Bạch Lạc Nhân cởi quần ra rồi, nắp bồn cầu cũng mở lên rồi, thế nhưng con chim kia cứ ỉu xìu nằm ở giữa hai chân.
Cố Hải đã sớm nghĩ tới sẽ có tình huống này, vì vậy tiến lên trước, đỡ lấy Tiểu Nhân Tử, nhắm ngay bồn cầu, nói: "Tiểu đi!"
Gương mặt Bạch Lạc Nhân lúc đó có thể đun nước nóng bốc hơi luôn, phải có tố chất tâm lý cỡ nào mới có thể tè được chứ!
"Không tiểu được hả?" Cố Hải vừa hỏi xong, liền bắt đầu dùng miệng thổi xuy... xuy*.
(*Giống xi cho trẻ con tiểu ý mà...phũ phàng hơn là xi đái..OK)
Bạch Lạc Nhân, "... ! ! !"
Mới sáng sớm đã cho tôi húp cháo, mới tiêu hóa một chút lại bưng một chậu nước lượn lờ trước mặt tôi, sau đó lại bôi thuốc cho tôi... Cố Hải, cậu chắc chắn là cố ý! !
Buổi tối, hai người ôm nhau cùng xem TV.
Bạch Lạc Nhân thuận miệng hỏi: "Công việc của cậu ở Thâm Quyến xử lý xong rồi sao?"
"Chưa, có điều đã có Diêm Nhã Tịnh giúp tôi đối phó rồi, cũng không có vấn đề gì."
Bạch Lạc Nhân thay đổi sắc mặt, "Cô ấy đi cùng với cậu hả?"
Cố Hải thản nhiên cười, "Yên tâm, cô ấy nhìn thấy cái dấu cậu cắn tôi rồi."
Bạch Lạc Nhận làm bộ nghe không hiểu, ánh mắt hờ hững chuyển sang phía TV.
Cố Hải lấy ra từ trong đĩa trái cây bên cạnh một trái quýt, nhử nhử trước mặt Bạch Lạc Nhân, "Có ăn không?"
"Lát rồi tính."
Kết quả, Cố Hải vừa ăn phân nửa, Bạch Lạc Nhân liền giật mất.
Sau đó Cố Hải lại lột mấy quả, Bạch Lạc Nhân có lúc sẽ đưa tay ra đòi, có lúc nhìn Cố Hải, lại nghiêng đầu qua chỗ khác. Chờ Cố Hải ăn đến cả miệng chua lét, cậu mới hiểu được, thì ra tên nhóc này là quan sát vẻ mặt của cậu trước, rồi mới quyết định có ăn hay không, thật là gian con mẹ nó xảo!
Vì vậy, trái quýt tiếp theo, Cố Hải vừa may ăn phải trái chua, lại cố ý làm bộ thích thú.
Bạch Lạc Nhân lập tức đưa tay ra đòi.
Cố Hải rộng rãi mà đưa trái quýt vào trong tay Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân ngắt một múi vừa định cho vào miệng, kết quả Cố Hải lại giật lại, "Thôi đi, để tôi lột cho cậu trái khác."

Bạch Lạc Nhân thấy Cố Hải lại lột một trái, sau đó nếm thử một miếng, mới đưa tới bên miệng cậu.
"Mở miệng!"
Bạch Lạc Nhân cho rằng Cố Hải phát hiện ra ý đồ nhỏ nhen của cậu, lập tức lộ ra biểu tình phòng bị.
"Có phải rất chua không?"
Cố Hải nổi giận, "Cậu xem cái miệng cậu lở thành dạng gì rồi? Ta còn nỡ bỏ đồ chua vào trong miệng cậu sao?"
Bạch Lạc Nhân thử há miệng, cắn một cái, quả nhiên vô cùng ngọt.
Cố Hải thấy Bạch Lạc Nhân cẩn thận nhai quýt trong miệng, rất sợ chảy ra vết thương ở khóe miệng, nhất thời đau lòng không chịu được. Vì vậy lấy tay xoay đầu Bạch Lạc Nhân qua, dùng thịt ngón tay mà cẩn thận vuốt ve môi Bạch Lạc Nhân, cau mày hỏi: "Sao lại bị thế này?"
Bạch Lạc Nhân dửng dưng nói: "Bị sư đoàn trưởng bóp."
Cố Hải híp hai mắt lại, "Bóp?"
"Ừ." Bạch Lạc Nhân gật đầu, "Tôi cãi nhau với ông ấy, ông ấy nổi giận liền bóp tôi một cái."
Sắc mặt Cố Hải u ám, bị ánh đèn phản chiếu, lộ ra khí lạnh nghiêm nghị.
"Cách ông ta dạy dỗ người khác nhiều lắm, cái này còn coi là nhẹ, có binh sĩ bị ông ta dạy dỗ đến kêu cha gọi mẹ..." Bạch Lạc Nhân còn nghĩ chuyện này như một chuyện đùa.
Cậu không biết, mấy câu hời hợt này của cậu, đối với Cố Hải mà nói có bao nhiêu kích động.
Bạch Lạc Nhân ngáp một cái, đem mặt vùi vào hõm vai Cố Hải, miễn cưỡng nói: "Hơi mệt rồi."
Cố Hải đứng dậy đi lấy nước cho Bạch Lạc Nhân rửa mặt, cả quá trình không nói một câu.
Bạch Lạc Nhân không cảm thấy có gì khác thường, chui đầu vào trong chăn, híp mắt một cái, quan sát Cố Hải cách đó không xa.
Tắt đèn, Cố Hải chui vào chăn, thân thể hai người dán rất chặt, Cố Hải trực tiếp đưa tay vào giữa hai chân Bạch Lạc Nhân, bắt lấy tiểu quái thú rục rịch muốn động, âm u hỏi: "Nhân Tử, cậu nói thật với tôi, hôm đó tôi đi, chỗ này của cậu tại sao lại đau?"
...............
--------------------[Edit: xASAx]-----------------------
Mẹ mình đang xem phim này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui