Thượng Ẩn - Sài Kê Đản


Quyển Thứ Hai: Lửa Tình Bùng Cháy
Chương 35: Đột Phá Cực Hạn Của Thân Thể.(Dịch giả:xASAx)
******
Biên soạn: Ba con sói OK, Vũ Phong.
Test: Tiểu Phong.
*****
Xem ra, chúng ta phải toàn bộ đóng quân ở chỗ này... Bạch Lạc Nhân âm thầm suy nghĩ, Châu Lăng Vân dẫn bọn họ ra ngoài huấn luyện, trong lòng nhất định đối với thất bại nắm chắc mười phần. Đã như vậy, Châu Lăng Vân chắc chắn sẽ không đưa bọn họ đến căn cứ huấn luyện đã được chuẩn bị đầy đủ các phương tiện phục vụ, ý định ban đầu của lão chính là bào mòn hết mức sự kiêu ngạo trên người bọn họ, khiến bọn họ hoàn toàn phục tùng chỉ thị của lão.
Bạch Lạc Nhân vừa rồi lúc đang điều khiển máy bay, tay bị một chút vết thương nhẹ, trước khi ra khỏi buồng lái vẫn còn chảy máu không ngừng, vậy mà một lát sau đã đông lại.
Cậu kiểm tra tỉ mỉ tình hình bị thương của binh sĩ, cũng may đều không có gì đáng lo, bất quá chỉ có mấy cái máy bay chiến đấu bị hư hại nghiêm trọng, sửa chữa có thể hơi phiền phức một chút. Ngay lúc cậu kiểm tra số người, một bóng người khiến trái tim cậu chợt co thắt lại.
Chuyện gì đã xảy ra? Lưu Xung sao lại ở đây? Trước đây lúc báo danh sách lên, vẫn loại cậu ta ra ngoài mà!
[Wattpad: Tiểu Phong gia trang]
Bạch Lạc Nhân vội vàng đi tới phía Lưu Xung.
"Lưu Xung!"
Nghe thấy tiếng của Bạch Lạc Nhân, Lưu Xung cố sức xoay người, mắt lộ ra vẻ vui mừng, "Thủ trưởng, em mới rồi vẫn tìm anh đấy! Em thấy máy bay của anh bị địch công kích quá ghê gớm, còn lo lắng anh sẽ xảy ra chuyện gì!"

Cậu còn lo lắng cho tôi? Bạch Lạc Nhân không biết là nên cảm động hay là nên mắng người nữa, "Sao cậu cũng tới? Ai phê duyệt cho cậu tới?"
"Sư đoàn trưởng Châu, là ông ấy ra lệnh em tới." Lưu Xung vẻ mặt tự hào, "Ông ấy tin tưởng em có thể khắc phục trở ngại của thân thể, hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện lần này."
Lão chính là nhắm đúng nhiệt tình của cậu, cố ý ra vẻ với cậu! Bạch Lạc Nhân không đành lòng đả kích hăng hái của Lưu Xung nên không nói ra, chỉ sờ sờ đầu cậu, trầm giọng nói: "Tuyệt đối phải chú ý sức khỏe bản thân, ở đây không thể so với doanh trại, nhiệt độ quá thấp, nếu có thể ở trong lều thì cố gắng đừng đi ra ngoài."
Nói xong lời này, tiếng còi trạm gác vang lên, báo cho tất cả cán bộ tiểu đoàn đến họp.
Nội dung cuộc họp dĩ nhiên không cần phải nói chính là tổng kết kinh nghiệm thất bại, Châu Lăng Vân vẫn trầm mặt, ánh mắt lạnh lùng, đe dọa nhìn mỗi một sĩ quan và chỉ huy ở đây. Nhưng Bạch Lạc Nhân lại thấy được trong ánh mắt u ám của lão ẩn dấu rất sâu một tia đắc ý.
"Thủ trưởng, có phải là do điện từ quấy nhiễu quá mạnh, tính năng vũ khí của chúng ta không đạt được yêu cầu cao như vậy?" Tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 3 lên tiếng dò hỏi.
Châu Lăng Vân giận dữ quát một tiếng, "Đừng đổ cho tính năng vũ khí thấp, là các cậu làm không xong!"
Lời này vừa nói ra, không ai còn dám phát biểu quan điểm.
Châu Lăng Vân chuyển ánh mắt lên mặt Bạch Lạc Nhân, "Cậu có ý kiến gì không?" Cậu không phải thích khiêu chiến uy quyền của tôi sao? Tôi xem thử cậu lần này có thể bày ra trò gì!
Không ngờ, Bạch Lạc Nhân chỉ lẳng lặng nói: "Không có ý kiến, hoàn toàn tán thành nhận định của ngài, là năng lực bọn tôi chưa tốt."
Châu Lăng Vân thấy trong mắt Bạch Lạc Nhân ẩn chứa năng lượng rất lớn, lão đã rất lâu chưa thấy trong đôi mắt ai có phẩm chất này. Đối với người xem nhân tài như mạng sống như lão mà nói, sự xuất hiện của Bạch Lạc Nhân không thể nghi ngờ đã gợi lên khát khao chiến đấu mạnh mẽ của lão, ngọn lửa hy vọng ẩn giấu tận đáy lòng đã có xu hướng bộc phát ra.
[Wattpad: Tiểu Phong gia trang]
"Tôi nhắc lại một lần, hãy vứt bỏ những kỷ lục vinh dự của các người trước đây, tôi đồng ý trong điều kiện này có thể giảm 10% xác suất bắn trúng, chứ không thể giảm đến 100% xác suất bắn trúng!"
Cuộc họp nhanh chóng kết thúc, ngoại trừ Bạch Lạc Nhân, tất cả cán bộ tiểu đoàn còn lại đều về đơn vị.
"Tại sao ngài phải bắt Lưu Xung tới chỗ như vầy?" Bạch Lạc Nhân hỏi.

"Tôi không bắt cậu ta tới." Châu Lăng Vân ôn tồn nói, "Là các cậu cấm cậu ta tới, mà không phải tôi mời cậu ta tới, cậu hiểu không? Tôi chỉ cho cậu một cơ hội tự quyết định!"
"Nếu không phải ngài kích động cậu ta, cậu ta sẽ quyết định như vậy sao?" Trong giọng nói của Bạch Lạc Nhân lộ ra bất mãn nồng nặc.
"Hồ đồ!" Châu Lăng Vân nổi giận gầm lên một tiếng, "Chữ 'kích động' mà cậu cũng có thể dùng với tôi sao? Cậu có tư cách gì nói chuyện với tôi? Ở đây chỉ có mệnh lệnh, không nói tình người! Bỏ ngay thái độ hiện tại của cậu, bằng không coi chừng cái miệng của cậu!!"
Sĩ quan và binh sĩ đứng cách đó không xa, mắt thấy tình cảnh Bạch Lạc Nhân chịu dạy dỗ, toàn bộ đều là vẻ mặt lo lắng.
Bạch Lạc Nhân khăng khăng cho mình đúng, "Tôi không phải vì tình người mới nói những lời vừa rồi, tôi chính là vì lợi ích của quân đội! Lưu Xung là một nhân tài hiếm có, ngài lại trong lúc cậu ta dưỡng thương sắp xếp cậu ta tới chỗ lạnh lẽo như vầy, cậu ta rất có thể sẽ tàn tật suốt đời. Đây là cách ngài huấn luyện binh sĩ hay sao? Lẽ nào mục đích huấn luyện của ngài không phải là vì để bọn họ trở nên mạnh mẽ mà là làm cho bọn họ tàn phế sao?"
Bàn tay Châu Lăng Vân hung hăng chụp lên đỉnh đầu Bạch Lạc Nhân, gằn từng chữ nói: "Quân đội chúng ta không nuôi những loại bỏ đi!"
Biểu tình Bạch Lạc Nhân cứng nhắc, môi mím chặt.
Tay Châu Lăng Vân từ đỉnh đầu Bạch Lạc Nhân chậm rãi dời đến bên môi của cậu, dùng sức bóp khóe miệng của cậu một cái, giống như giận mà không giận nói: "Ráng giữ cho tốt cái miệng của cậu!"
Một ngày chưa uống nước, khóe miệng Bạch Lạc Nhân đã khô nứt, thêm vào hoàn cảnh lạnh lẽo, cái nhéo này của Châu Lăng Vân khiến môi Bạch Lạc Nhân chảy ra vô số tơ máu.
Sau đó, Châu Lăng Vân quay sang sĩ quan và binh sĩ lớn tiếng tuyên bố, "Tiểu đoàn phó tiểu đoàn 1, Bạch Lạc Nhân cãi mệnh lệnh cấp trên, phạt 'Cắt cơm một ngày, trèo 100 cây', tất cả sĩ quan và binh sĩ xem đây làm gương!"
Sĩ quan và binh sĩ đều âm thầm kinh hãi, trong ấn tượng của bọn họ, Bạch Lạc Nhân từ lúc vào quân đội chưa từng chịu bất kỳ xử phạt gì. Ngoại trừ biểu hiện đặc biệt nổi bật của cậu, còn có một phần nguyên nhân là bối cảnh lớn mạnh của Cố Uy Đình, dẫn đến rất nhiều lãnh đạo đều chiếu cố đến vấn đề có liên quan đến Bạch Lạc Nhân.
Châu Lăng Vân lại tiếp thêm một câu, "Các cậu nhớ kỹ cho tôi, tôi đây không có đặc quyền! Cậu có là con trai của chủ tịch quân ủy, làm trái kỷ luật cũng phải chịu phạt như nhau!"
Bạch Lạc Nhân ưỡn thẳng người, dưới ánh mắt soi mói của mọi người, mặt không đổi sắc đi tới rừng Bạch Dương cách đó không xa.
Đủ một trăm cây, mỗi cây đều phải leo lên đến đỉnh, rồi leo xuống, sau đó chuyển qua một cây khác.

Gió lạnh thấu xương, bão cát đầy trời quật vào da thịt lộ ra ngoài của Bạch Lạc Nhân, tay cậu bị vỏ cây ma sát ra từng mảng, từng mảng bọng máu, lúc vỡ ra nhiễm đỏ từng khe nứt trên vỏ cây.
Sau ba mươi cây, thể lực của Bạch Lạc Nhân cũng đã chống đỡ hết nổi, nhưng cậu vẫn cắn răng cố gắng, không chậm lại tốc độ chút nào. Cậu phải tranh thủ trong thời gian ngắn nhất hoàn thành nhiệm vụ này, sau đó nhanh chóng trở lại lều, ôm Lưu Xung chịu đựng qua sáu tiếng buổi tối còn lại.
Châu Lăng Vân ngồi trong lều cỏ, biểu hiện ra là nhàn nhã hút thuốc, nhưng thật ra là đang âm thầm tính thời gian, tiến tới phân tích, phán đoán sức chịu đựng của Bạch Lạc Nhân.
Từ cây thứ một trăm leo xuống, Bạch Lạc Nhân đã mệt mỏi đến hai chân như nhũn ra, cả người phát ra hơi nước nóng hầm hập, mồ hôi theo tay áo chảy xuống, cả người mất thăng bằng, lảo đảo đi đến lều của Châu Lăng Vân.
Châu Lăng Vân thấy Bạch Lạc Nhân đi tới, cố ý nhắm mắt lại, làm bộ như đang ngủ say.
Bạch Lạc Nhân ở bên ngoài lều chật vật thở hổn hển hai cái, lớn tiếng nói vào bên trong: "Thủ trưởng, tôi đã leo xong một trăm cây rồi."
Bên trong không có bất kỳ đáp lại nào, Bạch Lạc Nhân lại lặp lại nhiều lần, hắn biết Châu Lăng Vân chắc chắn không ngủ.
Thật lâu sau, giọng Châu Lăng Vân từ bên trong truyền ra.
"Ta không thấy không tính, làm lại lần nữa đi."
Bạch Lạc Nhân nắm tay lại phát ra tiếng răng rắc.
Châu Lăng Vân vừa ngáp vừa từ trong lều đi ra, ánh mắt sâu xa miễn cưỡng đánh giá Bạch Lạc Nhân.
"Có chuyện gì sao?"
Ánh mắt Bạch Lạc Nhân nhìn thẳng Châu Lăng Vân một hồi, máy móc lắc đầu.
Tính toán của Châu Lăng Vân rất chính xác, sức chịu đựng của Bạch Lạc Nhân hơn xa một trăm cây này. Dù là lần thứ hai, cậu vẫn có thể duy trì tốt tốc độ và nhanh nhẹn, tiềm lực ẩn chứa trong cơ thể cậu rất to lớn, chỉ là chưa ai dám khai quật ra.
Lúc lần thứ hai leo đến cây thứ chín mươi mấy, Bạch Lạc Nhân đã không có cách nào ôm chặt thân cây dễ dàng leo lên, thường sẽ không thể khống chế mà trượt chân xuống, cằm đều mài đến đổ máu. Một khi leo đến ngọn cây, lúc trở xuống, cơ bản cũng là trực tiếp ngã xuống, quá trình từ ngọn cây rơi xuống gốc cây chính là thời gian duy nhất Bạch Lạc Nhân nghỉ xả hơi.
Lần thứ hai từ cây thứ một trăm leo xuống, Bạch Lạc Nhân chỉ có một cảm giác, leo nhiều hơn một gốc cây nữa cậu sẽ chết.
Nhưng mà, Châu Lăng Vân chỉ vào một gốc Bạch Dương chắc chắn nói: "Trong vòng mười giây leo xong, tôi sẽ tha cho cậu, nếu không lại leo thêm một trăm cây."

"Như vậy cơ bản không có khả năng!" Lúc Bạch Lạc Nhân nói chuyện trong cổ họng sặc ra máu.
Châu Lăng Vân lại mặt không đổi sắc đưa ngón tay ra, khủng bố đếm số, "Một, hai, ba..."
Bạch Lạc Nhân giống như phát điên nhảy lên cây, đầu óc trống rỗng, trong ánh mắt chỉ có một thứ: Ngọn cây. Trong lỗ tai chỉ có một âm thanh: Năm, sáu... bảy... tám... chín...
Đến được ngọn cây, trong đầu Bạch Lạc Nhân nổ vang một tiếng, lập tức buông tay ra, một cơn lốc thổi qua bên tai, theo đó mà ngã vào một vòng tay ấm áp.
Châu Lăng Vân nhếch khóe môi lên, thản nhiên hô một tiếng "Mười..."
Cúi đầu lần nữa, người kia từ lâu đã ngất đi trong ngực lão.
Sau ba ngày, không còn một binh sĩ mất ngủ. Bọn họ hầu như sẽ ở bất kỳ chỗ nào, bất kỳ thời điểm nào đi vào giấc ngủ đứt quãng. Một khi tiếng cảnh báo vang lên, bọn họ cũng sẽ nghiêm chỉnh chạy về phía "chiến trường" .
Trong mắt mỗi người ngày càng ít thể hiện tâm tình, ngày càng nhiều gợn sóng không sợ hãi. Một khi leo lên máy bay chiến đấu, bọn họ đều sẽ trở nên nhiệt huyết sục sôi.
Hoàn cảnh sa mạc cao nguyên hiểm ác, mức độ đáng sợ vượt xa tưởng tượng của binh sĩ, ba ngày tiếp theo, mỗi người đều từ thoải mái, vẻ vang lúc đầu trở nên chật vật không kể xiết, tay chân đầy những vết phồng nứt đầy máu, trên mặt đầy da khô nứt nẻ, giống như một đám chạy nạn.
Ngoại trừ thời gian huấn luyện thông thường, Bạch Lạc Nhân không giờ phút nào không ở cạnh Lưu Xung. Yêu cầu của Châu Lăng Vân đối với Lưu Xung như một binh sĩ bình thường, cậu ta có nhảy lò cò cũng nhất định phải đuổi kịp đội ngũ.
Nếu như không có Bạch Lạc Nhân, Lưu Xung đã sớm bỏ mạng ở đây rồi.
Mỗi buổi tối, Bạch Lạc Nhân đều cùng Lưu Xung ngủ chung một lều, ôm thật chặt cậu ta mà ngủ, cố gắng giữ ấm cho cậu ta, tránh để lại di chứng về sau.
Từ sau hôm leo cây trở về, chứng lạnh tay lạnh chân của Bạch Lạc Nhân hoàn toàn trị khỏi, mỗi tối, Lưu Xung đều cảm giác người ngủ bên cạnh mình là một cái lò lửa.
Thân thể Bạch Lạc Nhân tản ra nhiệt độ khác thường, đôi khi có thể đem bản thân hung nóng đến tỉnh lại. Cậu luôn cho là Cố Hải đang ôm cậu, cho nên mỗi lần ngủ đến mơ mơ màng màng, đều sẽ nói mê một câu, "Đừng có ôm tôi chặt như vậy..."
Những lúc này, Lưu Xung đều sẽ mồ hôi như tắm. Rõ ràng là Bạch Lạc Nhân ôm cậu đến không có kẽ hở, siết cậu đến cả người toàn mồ hôi, cậu muốn dãn ra một chút cũng không được, kết quả còn bị Bạch Lạc Nhân oán trách.
..................
--------------------------------[xASAx]----------------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui