Quyển Thứ Hai: Lửa Tình Bùng Cháy
Chương 34: Đại Hải Nói Về Nhân Tử.(Edit:xASAx)
******
Biên soạn: Vũ Phong, Ba Con Sói OK.
Test:Tiểu Phong.
******
Cố Hải lần này đi công tác chỉ dẫn theo một mình Diêm Nhã Tĩnh. Vừa xuống máy bay trời đã tối đen, nhân viên đến đón đưa Cố Hải và Diêm Nhã Tĩnh tới một khách sạn địa phương, kết quả đến rồi mới biết được, hai người được sắp xếp vào một phòng đôi hạng sang.
Cũng khó trách người khác lại hiểu lầm, hai người dù là đi tới đâu, đều giống như rõ rành rành là một đôi, trải qua hợp tác nhiều năm như vậy, hiểu lầm kiểu này đã không thể đếm hết. Gia đình quyền thế thông hôn là quy tắc ngầm của xã hội thượng lưu. Tuy rằng lễ đính hôn đã hủy bỏ, nhưng trong mắt người ngoài, việc hai người kết hôn đã sớm là sự thật không thể tranh cãi.
Cách phá bỏ lời đồn tốt nhất, chính là biến lời đồn thành sự thật. Đáng tiếc Diêm Nhã Tĩnh không thể hiểu được sự thay đổi này.
Trái tim Cố Hải đã bị Bạch Lạc Nhân lấp đầy, chỉ để lại một kẽ hở nhỏ, lại dành cho con lừa trong túi xách.
Đúng vậy, cậu lại dắt theo con trai tới Thâm Quyến.
Diêm Nhã Tĩnh mỗi lần nhìn thấy con lừa kia đều có cảm giác khóc không ra nước mắt.
Dọn dẹp đồ đạc xong đã đến lúc ăn cơm tối, hai người giải quyết ngay trong khách sạn.
Cố Hải ngồi đối diện Diêm Nhã Tĩnh. Diêm Nhã Tĩnh nhướn mi mắt lên liền thấy vết đỏ hồng kia trên cổ Cố Hải, là dấu Bạch Lạc Nhân cắn trước khi đi.
"Bạn gái anh thật là lòng dạ hẹp hòi nhỉ?" Diêm Nhã Tĩnh đột nhiên hỏi.
Vẻ mặt Cố Hải hơi ngưng lại, "Bạn gái?"
Diêm Nhã Tĩnh chỉ chỉ cổ Cố Hải, "Anh đừng nói với tôi, cái dấu trên cổ anh là bị muỗi chích."
Vừa nhắc tới chuyện này, trên mặt Cố Hải lập tức hiện lên mấy tia vui vẻ.
Diêm Nhã Tĩnh hừ một tiếng, "Xem ra cô ấy vẫn rất để ý việc tôi và anh cùng đi công tác!"
Cố Hải thản nhiên trả lời: "Tôi cơ bản không có nói cho cậu ta* biết tôi đi công tác với ai."
(*Giải thích một chút, chỗ này 2 người cùng nói chữ 'ta (tha)', nhưng Diêm Nhã Tĩnh là chữ 她 – cô ấy (nữ), còn Cố Hải là chữ 他 – cậu ấy (nam), giới tính khác nhau nhưng phát âm giống nhau, thành ra có một chút lệch pha.)
"Cô ấy chính là dùng chiêu này đề phòng tất cả phụ nữ." Diêm Nhã Tĩnh rất chắc chắn.
Cố Hải vẫn là bộ dạng không hiểu.
Diêm Nhã Tĩnh bất đắc dĩ nhắc nhở, "Cô ấy cắn cổ anh một cái, không phải là muốn cảnh báo cho người phụ nữ đi công tác với anh, anh đã có chủ, không ai được tơ tưởng tới nữa sao?"
Bộ dạng Cố Hải như chợt hiểu ra, lập tức vui thầm trong lòng, thì ra Bạch Lạc Nhân còn có suy nghĩ này.
Diêm Nhã Tĩnh cảm thấy đặc biệt không nói nên lời, cô không hiểu vì sao Cố Hải trên lĩnh vực làm ăn khôn khéo là vậy, nhưng về chuyện tình cảm lại trở nên ngu ngốc như thế. Lúc trước chính là nhìn trúng tài hoa xuất chúng của anh ta, cho rằng bản thân không cần nói rõ, Cố Hải cũng có thể hiểu được tâm tư của cô. Kết quả nàng hoàn toàn sai rồi, nếu như cô có thể nhận ra sớm một chút, ra tay sớm một chút, có phải cũng sẽ không bị người khác cướp đi rồi không?
Cố Hải thử gọi tới số Bạch Lạc Nhân, kết quả không ai nghe máy.
"Anh đang gọi cho cô ấy à?" Diêm Nhã Tĩnh hỏi.
Cố Hải gật đầu, "Không gọi được, chắc là còn giận tôi."
"Giận anh?" Diêm Nhã Tĩnh chớp đôi mắt xinh đẹp, "Vì sao?"
"Lúc chiều đánh cậu ta hai cái." Ánh mắt Cố Hải đột nhiên trở nên rất dịu dàng.
Diêm Nhã Tĩnh bộ dạng ngạc nhiên, "Cả cô ấy anh cũng đánh?"
Cố Hải cưng chìu cười cười, "Không nghe lời thì đánh."
Diêm Nhã Tĩnh đương nhiên biết Cố Hải không phải đánh thật, chỉ là cô khó có thể tưởng tượng, một người như Cố Hải lại có tính cách như vậy, sao lại đối xử yêu chiều với bạn gái đến vậy chứ? Trong ấn tượng của cô, Cố Hải dù có nói chuyện yêu đương cũng sẽ là loại lý trí lớn hơn tình cảm, anh ta chắc chắn sẽ không nuông chiều người yêu, nhưng bây giờ nhìn thấy ánh mắt Cố Hải, cô bắt đầu hoài nghi khả năng phán đoán của mình rồi.
Đây rốt cuộc là cô gái như thế nào? Cô ta có bao nhiêu ma lực, có thể khiến Cố Hải đem cô ấy giấu kín như vậy, mỗi lần nhắc tới đều có thể dễ dàng kích động tâm tình của Cố Hải?
Diêm Nhã Tĩnh một mặt ghen tị, mặt khác lại vô cùng tò mò.
"Cô ấy có phải là loại chim bé bỏng rất ỷ lại vào anh không?"
Nghe vậy, Cố Hải mém chút phun hết canh vừa uống vào miệng, "Chim nhỏ? Chim cậu ấy không nhỏ chút nào."
"... Vậy có phải cô ấy rất đơn giản?" Diêm Nhã Tĩnh tiếp tục nói lời khách sáo.
"Đơn giản?" Cố Hải lại cười một trận khó hiểu, "Cậu ấy có đầu óc hơn bất kỳ ai."
Diêm Nhã Tĩnh đưa tay nâng má, híp mắt đánh giá Cố Hải, "Vậy cô ấy có phải rất dịu dàng không?"
"Dịu dàng?" Cố Hải lại phủ nhận, "Cái từ này hình như cũng không liên quan gì đến cậu ấy."
"Chịu khó hả?"
"Lười hơn bất cứ ai!"
Diêm Nhã Tĩnh từ biểu tình tò mò lúc đầu biến thành bộ dạng âm u như hiện tại, "Không phải anh cố tình nói xấu cô ấy đó chứ? Không lẽ cô ấy không có chút ưu điểm nào sao?"
"Ai nói cậu ấy không có ưu điểm?" Cố Hải nghe thấy không vui.
Diêm Nhã Tĩnh nổi nóng, "Vậy anh nói thật đi, cô ấy có ưu điểm gì?"
"Vừa rồi không phải đều là ưu điểm sao?" Cố Hải nghiêm túc nói.
Diêm Nhã Tĩnh, "..."
Mãi đến hơn mười một giờ khuya, cũng không gọi được cho Bạch Lạc Nhân. Giờ phút này, Cố Hải mới cảm thấy có gì đó không đúng mới gọi điện cho một số sĩ quan, nhờ họ nghe ngóng giúp tình hình của Bạch Lạc Nhân.
Hơn mười hai giờ, một sĩ quan gọi lại cho Cố Hải.
"Sư đoàn bọn họ đang tổ chức huấn luyện."
"Trễ vậy rồi còn huấn luyện?" Cố Hải nhíu chặt chân mày một cái.
Bên kia bất đắc dĩ cười cười, "Không phải Châu Lăng Vân được điều nhiệm tới sư đoàn bọn họ sao? Mấy ngày này đang bận rộn chỉnh đốn thôi! Cậu hẳn từng nghe tới nhân vật đáng sợ này nhỉ? Người bị ông ta dạy dỗ cho suy sụp chỗ nào cũng có. Tôi nghe nói tối hôm ông ấy tới doanh trại, liền làm cho mấy ngàn người chạy tới chạy lui cả đêm, còn chỉ tên phê bình Bạch Lạc Nhân."
Mặt Cố Hải chợt biến sắc, "Vì sao phê bình Bạch Lạc Nhân?"
"Nghe nói là lão Châu bắt tất cả binh sĩ và sĩ quan đi tiểu tập thể ở sân huấn luyện, chỉ có Bạch Lạc Nhân chưa cởi quần, kết quả lão Châu ở trước mặt mấy ngàn người, trực tiếp ra lệnh Bạch Lạc Nhân cởi quần ra."
"Vậy cậu ta có cởi không?" Cố Hải mặt đen lại hỏi.
"Dĩ nhiên là cởi chứ!" Sĩ quan vẫn chưa nhận ra hơi thở nguy hiểm, vui vẻ trêu nói, "Cậu ta dám không cởi sao? Nếu cậu ta thật sự không cởi, lão Châu sẽ trực tiếp lột xuống cho cậu ta, ha ha ha..."
Trước đây, tiếng cảnh báo đối bộ đội phòng không bọn họ mà nói, gần như đại biểu cho một loại mệnh lệnh, hiện giờ, nó thật sự trở thành kèn lệnh khủng bố. Có một nhóm người, rõ ràng đã mệt đến mức đầu váng mắt hoa, nhưng vừa nằm xuống giường, lại lăn qua lăn lại ngủ không được. Chỉ cần có một chút động tĩnh, lập tức sẽ cả người toát mồ hôi lạnh.
Trên thực tế, Châu Lăng Vân cũng không để bọn họ ngủ được ngon lành.
Không biết qua bao nhiêu lần nghe nhầm, tiếng cảnh báo thật sự rốt cuộc vang lên.
Bao nhiêu người đã hai mươi bốn tiếng đồng hồ chưa chợp mắt, vẫn như cũ có thể trong thời gian chỉ định chạy đến sân huấn luyện tập hợp.
"Vừa rồi tôi đi vòng quanh mấy ký túc xá, phát hiện có không ít người mất ngủ, nếu đã mất ngủ, cũng đừng lãng phí thời gian này ở trong chăn nữa. Làm nóng cũng đã làm nóng rồi, bây giờ tôi nóng lòng muốn thử, không biết các cậu có muốn thử súng thật đạn thật một lần không?"
Châu Lăng Vân vừa nói ra, toàn bộ sân huấn luyện liền im bặt.
"Đều kích động đến nói không ra lời?" Châu Lăng Vân lộ ra nụ cười thỏa mãn, "Vậy chúng ta chính thức bắt đầu đi!"
Ra lệnh một tiếng, thiên quân vạn mã tiến về sa mạc hướng Đại Tây Bắc.
Những sĩ quan và binh sĩ đã hai mươi bốn tiếng đồng hồ chưa nghỉ ngơi này, không chỉ phải bay suốt đêm để đến mục tiêu, hơn nữa phải đột phá tất cả truy đuổi và cản trở trên đường. Đúng vậy, Châu Lăng Vân từ lâu đã bày mai phục ở trên đường, lão chính là muốn nhìn những bộ đội phòng không quen thói kiêu ngạo này rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh, dám lộ ra biểu tình không bằng lòng sau khi lão ra mệnh lệnh.
Lúc đầu, những sĩ quan và binh sĩ này đều mệt mỏi, nhưng sau một hồi bắn giết, những binh sĩ này đã phải lên tinh thần lại. Chướng ngại ngày càng khó đột phá, đối thủ càng ngày càng mạnh, bọn họ chỉ cần có một chút lơ là, rất có thể kể cả máy bay chiến đấu của bọn họ cũng cùng nhau rơi xuống sa mạc hoang vu không một bóng người.
Không ai dám lấy mạng sống của mình ra đùa giỡn, không ai dám coi nhẹ danh dự của tiểu đoàn.
Cùng với việc kẻ địch liên tục bị đánh lui, nhuệ khí binh sĩ ngày càng dâng cao. Giờ phút này, ngoại trừ phục tùng mệnh lệnh, bọn họ càng muốn để Châu Lăng Vân nhìn thấy, bọn tôi cơ bản không phải kẻ bất tài trong mắt ông.
Mỗi máy bay chiến đấu đều là buồng lái hai người, một phụ trách lái, một phụ trách chỉ huy.
Máy bay chiến đấu của Bạch Lạc Nhân cũng không ngoại lệ, chỉ tiếc là cậu cùng lái với Châu Lăng Vân trên một chiếc. Việc này đồng nghĩa với cậu phải đơn độc chiến đấu, bởi vì từ lúc Châu Lăng Vân lên máy bay, lão vẫn ở bên cạnh thản nhiên ngáy khò khò.
Bạch Lạc Nhân thật muốn một đạp đá bay lão ra khỏi buồng lái.
Châu Lăng Vân ở trong mơ cười khan một tiếng, giống như đã đoán được suy nghĩ của Bạch Lạc Nhân.
Ác chiến đã được bảy tám tiếng, binh sĩ rốt cuộc cũng chuyển chiến trường tới trung tâm sa mạc, đột nhiên gặp phải sóng điện từ quấy rối cực mạnh, thêm vào mệt mỏi quá độ gây mất tập trung, độ chính xác khi tấn công đối phương giảm đi đáng kể. Rất nhiều binh sĩ mũi nhọn, bách phát bách trúng, giờ phút này liên tiếp thất bại. Đội hình chiến đấu mới rồi còn trật tự ngay ngắn, sĩ khí vút cao, không tới mấy phút liền bị đánh cho tối tăm mặt mày, đội ngũ tan rã.
Máy bay chiến đấu phải đáp xuống giữa đường.
Thất bại, không cam lòng, mệt mỏi, uất ức... Tất cả cảm xúc tiêu cực đều toàn bộ kéo tới, rất nhiều chỉ huy vào thời điểm rời khỏi máy bay chiến đấu đã đầm đìa nước mắt.
Bạch Lạc Nhân mới vừa ra khỏi buồng lái, lập tức bị một khối khí lạnh nuốt chửng, hít thở cũng khó khăn. Ở đây đã là độ cao hơn bốn ngàn mét so với mặt biển, dưới nhiệt độ không khí âm ba mươi độ, bên dưới trang phục không quân của cậu chỉ mặc một cái áo lông cừu.
.............
-----------------------------[xASAx]-----------------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...