Quyển Thứ Nhất: Rung Động Thanh Xuân
Chương 174: Vợ chồng son đoàn tụ. (Edit:xASAx)
* * *
(Lâu lắm mới thấy cái tiêu đề dễ hiểu như vầy, mong chờ lại một cảnh 'tiểu biệt thắng tân hôn')
* * *
Hết giờ học, Bạch Lạc Nhân cùng Vưu Kỳ kề vai sát cánh đi về.
Sau khi Cố Hải xuất ngoại, Độ thân mật của Bạch Lạc Nhân và Vưu Kỳ thẳng tắp tăng vọt, ngay cả diễn đàn của trường cũng bắt đầu thảo luận việc Vưu Kỳ 'vứt bỏ' Dương Mãnh, thay lòng đổi dạ. Trong đó có một bài việt mười phần có tính đại biểu, tiêu đề là "Người anh em tôi tin tưởng nhất, lại cướp bạn trai của tôi" . (Cái tiêu đề này làm nhớ tới bài Cơn mưa quá khứ của Hải Băng)
Hôm nay, Vưu Kỳ hiếm thấy hỏi một câu: "Cố Hải chừng nào trở về?"
Bạch Lạc Nhân cố tình làm ra vẻ đáng thương, "Cậu không nói, tôi cũng quên mất có người này rồi." (Xạo)
Vừa mới dứt lời, Cố Hải gọi điện tới.
"Nhân Tử, tôi về rồi, đang ở sân bay chờ lấy đồ ký gửi đây..."
Biểu tình trên mặt Bạch Lạc Nhân trong tích tắc không thể khống chế, thật ra cậu rất muốn che giấu một chút, đáng tiếc trong đầu ngoại trừ hưng phấn không còn cái gì khác nữa. Buông điện thoại di động xuống, cho Vưu Kỳ một ánh mắt ngầm hiểu, không nói hai lời xoay người chạy, không được mười giây đã chạy khỏi sân trường, xông ra đường lớn...
Vưu Kỳ ngây ngốc nhìn bóng lưng Bạch Lạc Nhân, trái tim như nứt ra.
Trùng hợp lúc này Dương Mãnh vừa vặn đi qua bên cạnh cậu, gần đây lời đồn đang sôi nổi, Dương Mãnh trên cơ bản nhìn thấy Vưu Kỳ liền đi đường vòng. Hôm nay nhìn thấy Vưu Kỳ bộ dạng mất hồn lạc phách như vậy, thật sự không nhịn được tò mò của bản thân, mặc kệ áp lực to lớn của dư luận đi tới trước.
"Này, soái ca, đứng đây làm gì hả?"
Trong lòng Vưu Kỳ ngậm một khối thuốc súng, đang không chỗ phát tiết, bên cạnh đột nhiên nhô ra một thằng nhóc da mỏng thịt mềm*, rất thích hợp để chà đạp. Vì vậy túm lấy cần cổ Dương Mãnh, không có nguyên do mà xoay cậu ta ba vòng, đợi lúc Dương Mãnh đứng vững được, lại ôm lấy vai cậu ta, điên cuồng mà lắc lư hơn mười cái.
(ý là yếu ớt, dễ ăn hiếp)
Dương Mãnh đáng thương, đầu đều sắp bị lắc đến rụng xuống, còn không biết bản thân làm gì đây.
"Cậu đó mới vừa rồi còn nói đã sớm quên có người này rồi, kết quả cậu ta vừa gọi điện cậu liền mất dạng. Cậu nói tôi nghe tại sao phải nghe thấy giọng của cậu ta? Tại sao phải nghe thấy nội dung điện thoại?!!"
Dương Mãnh chớp chớp mắt, "Bởi vì tại cậu quá thính."
(ASA: Có ai ở đây nhớ lại lúc 2 bạn trẻ nhà mình nói chuyện điện thoại trong lớp ở chương 171 hem ta.)
Vưu Kỳ, "..."
Bạch Lạc Nhân dọc đường trái tim đều đang cuồng loạn, mới tối qua, cậu còn nghĩ gặp mặt là một việc xa xôi vô định, không ngờ tới hôm nay hạnh phúc lại giáng xuống. Cậu tranh thủ nửa giờ ngồi trên xe để ổn định tâm tình của bản thân, kết quả cách thời gian đến càng gần, kích động trong lòng lại càng tăng khó thể khống chế.
Taxi dừng ở sân bay, Bạch Lạc Nhân nhân lúc tài xế thối tiền lẻ, khôi phục một chút tâm tình của mình.
Cố Hải đang đứng ở sảnh hành lý ký gửi, chờ quà của cậu được băng chuyền từng món từng món chuyển ra, Cố Dương đứng ở bên cạnh cậu, đeo kính râm màu đen, gương mặt hờ hững.
"Đủ chưa?" Cố Dương mở miệng hỏi.
Trong lòng Cố Hải nhớ rõ mồn một, cũng không cần đếm, "Còn thiếu hai món."
Cậu so với Cố Dương còn gấp hơn đây, hận không thể chui vào trong máy lấy đồ của mình ra trước.
Bạch Lạc Nhân ở sảnh sân bay đi tới đi lui mấy vòng, rốt cuộc tìm được chỗ nhận hành lý, từ thật xa đã thấy Cố Hải khom lưng lấy đồ, vốn muốn lao qua ôm một cái thật chặt, kết quả thấy được bóng dáng quen thuộc đứng bên cạnh Cố Hải, chân xao gấp gáp dần dần ổn định lại, ung dung thản nhiên mà tới gần bọn họ.
Rốt cục cũng đủ, Cố Hải thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.
"Cậu thật là còn biết trở về hả?" Bạch Lạc Nhân thản nhiên mở miệng.
Thân thể Cố Hải đột nhiên cứng đờ, trong tích tắc xoay người lại, trái tim mém chút theo cổ họng vọt ra ngoài.
Bạch Lạc Nhân đứng ở sau lưng cậu ta, mặc đồng phục học sinh quen thuộc, mang theo nụ cười quen thuộc mà thân thiết, cứ như vậy yên lặng nhìn cậu. Cố Hải không cách nào hình dung tâm tình của cậu ta lúc này, hai mươi mấy ngày qua, gương mặt này không giờ khắc nào không hiện ra trong giấc mơ của cậu, hôm nay rốt cục nhìn thấy người thật!!
Cố Hải nhảy hai bước lớn đến bên cạnh Bạch Lạc Nhân, đột nhiên kéo Bạch Lạc Nhân vào trong lòng, ôm chặt không buông.
"Nhớ cậu gần chết rồi."
Cố Hải vừa nói, vừa lấy tay đè lấy ót Bạch Lạc Nhân, để gò má ấm áp của cậu dán lên cổ mình, hết sức cảm nhận gần gũi đã lâu xa cách này.
Hai người say sưa ôm ấp hơn một phút, Cố Dương ở bên cạnh ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở bọn họ mau chóng kết thúc.
"Cút qua chỗ khác mà ho!" Cố Hải quay qua Cố Dương ném cho một câu.
Sau đó, tiếp tục không coi ai ra gì ở bên tai Bạch Lạc Nhân nhàm chán.
Trong tay Cố Dương mà có một khẩu súng, đã sớm đem cái tên không có tiền đồ này bắn chết!
Bạch Lạc Nhân trước đẩy Cố Hải ra , ánh mắt chiếu lên mặt Cố Dương, Cố Dương đeo kính râm, Bạch Lạc Nhân thấy không rõ vẻ mặt của anh ta, thế nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt phía sau kính râm lạnh lùng, nghiêm nghị, sắc bén như thế nào. Bạch Lạc Nhân thú vị cười cười, như cậu suy đoán, lúc này Cố Dương không có coi thường cậu, mà chỉ đơn giản nhếch nhếch khóe miệng.
Ba người đi ra trước sân bay, Cố Hải ra lệnh xua đuổi Cố Dương.
"Tôi phải cùng Nhân Tử về nhà."
Cố Dương chưa nói đi cũng chưa nói không đi, biểu tình trước sau như một, nhìn không ra tâm tình của anh ta.
Bạch Lạc Nhân còn giữ được mấy phần lý trí, "Cậu hay là cùng anh cậu về nhà một chuyến trước đi, anh cậu lâu như vậy không trở về, cậu ít nhất cũng phải giúp anh ta sắp xếp ổn thỏa chứ."
"Anh ta không cần tôi sắp xếp." Cố Hải sảng khoái quay qua Cố Dương huýt sáo, "Đúng không, anh?"
Cố Dương nhíu mày, "Vừa lúc có bạn muốn gặp."
Dứt lời, phóng khoáng xoay người rời khỏi.
Bạch Lạc Nhân nhìn chằm chằm bóng lưng của anh ta một lúc lâu.
Cố Hải ghen, dùng đầu gối huých vào chân Bạch Lạc Nhân một cái, "Nhìn gì mà nhìn?"
Bạch Lạc Nhân dời ánh mắt trở về, thuận miệng hỏi: "Ông anh đẹp trai này của cậu sao về cùng cậu vậy?"
Cố Hải ghìm mắt, "Cậu bỏ cái chữ đằng trước đi."
Bạch Lạc Nhân chỉ cười không nói.
Vừa thấy Bạch Lạc Nhân cười, ánh mắt Cố Hải như là keo 502, dính vào mặt Bạch Lạc Nhân không rời. Không biết phải nói bao nhiêu lần 'muốn chết tôi rồi', mới có thể biểu đạt được chua xót, khổ cay của cậu mấy ngày trước. Lần đi xa này, để cho Cố Hải một bài học quá dài, sau này bất luận đi đâu, bất luận làm gì, đều phải mang vợ theo bên mình, không thì cuộc sống này thật không cách nào trải qua.
"Đi thôi, về nhà." Tay Cố Hải tự nhiên khoác lên vai Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân thật bất đắc dĩ nhìn cậu một cái, "Không lấy đồ theo à?"
Cố Hải nhìn lại, phía sau còn có hai chiếc xe hàng hóa.
"Sao lại mang theo nhiều đồ về như vậy?"
"Đều là quà tặng cho cậu."
Trong lòng Bạch Lạc Nhân chấn động, "Đều là cho tôi?"
"Đương nhiên đều là cho cậu." Cố Hải quay qua Bạch Lạc Nhân cưng chiều cười cười, "Một ngày trước khi về, tôi đi chợ dạo một chút, nhìn thấy mấy món, nghĩ cậu sẽ thích, liền mua về."
Bạch Lạc Nhân lầm bầm một câu, "Không biết còn tưởng là cậu nghỉ phép ra nước ngoài du lịch chứ..."
"Hồi nào? Tôi có chịu khổ sao đi nữa, cũng không thể quên làm cậu hài lòng nha!" Cố Hải tự nói mình đặc biệt vĩ đại.
Bạch Lạc Nhân thấy đầy một xe quà, trong lòng co rút, thật ra cậu bình an trở về so với cái gì đều tốt hơn.
Trên xe taxi, Cố Hải ngồi cạnh Bạch Lạc Nhân ở phía sau, trong lòng bắt đầu rục rịch muốn động, làm bộ đem cánh tay khoát lên vai Bạch Lạc Nhân, thật ra tay đã theo cổ áo rộng mở mò vào bên trong. Lúc Bạch Lạc Nhân cản lại động tác của cậu ta, cậu ta càng lấy đầu dựa lên vai Bạch Lạc Nhân, mặt hướng vào trong, nhìn yết hầu Bạch Lạc Nhân khẽ động, hơi không để ý liền tiến tới cắn một cái.
Bạch Lạc Nhân nhiều lần cảnh cáo không tác dụng, cuối cùng mạnh mẽ nắm lấy cái tay kia của Cố Hải, cứ như vậy mười ngón đán nhau cho đến tận cửa nhà.
Thang máy từ từ đi lên, trong không gian đóng kín này, Bạch Lạc Nhân nghe được tiếng thở dốc kích tình, theo số tầng tăng vọt càng phát ra dày đặc và liên tiếp.
Cửa đóng 'sầm' một tiếng bên tai, hai người trong nháy mắt bị hơi thở này quấn chặt.
Cố Hải đặt đầu Bạch Lạc Nhân lên ván cửa, đôi môi cuồng bạo tập kích tới, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, ở trong khoang miệng Bạch Lạc Nhân ngang ngược khuấy động. Đại não Bạch Lạc Nhân thoáng chốc trống rỗng, hai cái tay kẹp chặt cổ Cố Hải, điên cuồng mà đáp lại, đầu lưỡi tiến thẳng yết hầu Cố Hải, bá đạo cướp đoạt hô hấp của cậu ta.
Ngực dán lấy ngực bắt đầu thở dốc, tựa như mặt biển bằng phẳng dâng lên hai tầng sóng lớn, cậu chạy tôi đuổi hướng bờ lao tới.
Cố Hải gặm xương quai xanh của Bạch Lạc Nhân, tay Bạch Lạc Nhân chạm vào bộ ngực trơn nhẵn, săn chắc của Cố Hải, vải quần bên dưới mặc sức ma sát, truyền lại tức giận trong lòng cùng đau khổ đợi chờ.
Hai người cùng nhau ngã lên giường, Bạch Lạc Nhân kéo bỏ áo Cố Hải, cắn một cái lên vật nhỏ nhỏ nổi lên trên ngực trái cậu ta.
Cố Hải phát ra tiếng rên khó nén, cổ họng kêu lớn 'A'.
"Thật sảng khoái... Không được..."
Trong nháy mắt lại đem Bạch Lạc Nhân đặt ở dưới thân, tay luồn vào trong quần, đi qua bụi cỏ dầy đặc, tìm được tiểu quái thú từ lâu đã đầy sinh lực, ngón tay thô ráp vuốt lên nếp uốn tinh tế trên bụng.
Bạch Lạc Nhân lập tức cong người, hai hàng lông mày nhíu chặt, hơi thở dồn dập, ấm áp tất cả đều phả lên mặt của Cố Hải.
Tay Cố Hải chậm rãi dời xuống, đi qua hai viên bi nhỏ, tiến tới cửa mật, hung hăng đâm một cái.
"Nhớ Tiểu Hải Tử nhà tôi rồi hả?"
Bạch Lạc Nhân không kềm được hừ một tiếng, thấy Cố Hải đang cười, cắn một cái lên cổ cậu ta.
Cố Hải cười càng kịch liệt, ôm lấy cổ Bạch Lạc Nhân, độc đoán đem đầu cậu đặt lên lồng ngực mình, để cho tiếng tim đập điên cuồng của mình truyền đến tai Bạch Lạc Nhân. Bạch Lạc Nhân thở hổn hển, tay đặt trên bụng dưới của Cố Hải trượt một hồi, chậm rãi đi xuống, cách lớp vải nhào nắn vật nhỏ đã sớm nóng rực.
Một chân Cố Hải chợt giơ lên, khóa ngang trên người Bạch Lạc Nhân, bàn chân ở trên cái mông rắn chắc của Bạch Lạc Nhân vuốt ve, đè ép, tay đặt trên gò má cậu, cưng chiều, âu yếm vuốt ve, hơi thở ngày càng nặng nề.
Một lát sau, Bạch Lạc Nhân mở miệng, "Chúng ta trước đem đồ vật dọn dẹp một chút, sau đó tắm rửa, xuống dưới ăn chút gì đi."
Cố Hải bắt lấy cằm Bạch Lạc Nhân, nụ cười gian tà đọng bên mép, "Tôi chỉ muốn ăn cậu."
"Cậu ngồi máy bay hơn mười tiếng, nhất định là rất mệt, nghỉ ngơi trước một chút rồi hãy tính."
"Tôi không mệt." Cố Hải kẹp chặt thân thể phản kháng của Bạch Lạc Nhân, "Tôi vừa nghĩ tới có thể thao cậu, liền vô cùng khỏe mạnh!"
Bạch Lạc Nhân đấm một cái lên khóe miệng Cố Hải.
Cố Hải thô bạo đem Bạch Lạc Nhân đặt ở dưới thân, làm bộ muốn cởi quần của cậu.
"Cậu có thể để tôi nhìn thử cậu một chút không?" Bạch Lạc Nhân vô cùng chật vật mở miệng, "Từ lúc cậu trở về đến giờ, chúng ta chưa nói được mấy câu."
Động tác Cố Hải khựng lại, ánh mắt mỉm cười nhìn Bạch Lạc Nhân mấy lần, tay mân mê gò má của cậu, dịu dàng nói: "Vậy cậu một lát phải tắm với tôi."
Bạch Lạc Nhân gạt gạt tóc Cố Hải một chút, cuối cùng đồng ý.
Hai người trước đem mấy thứ Cố Hải đem về dọn dẹp một chút, Bạch Lạc Nhân phát hiện, mấy thứ Cố Hải mua này, là một khoản tiêu xài không nhỏ, vì vậy đối với nguồn gốc tiền bạc của Cố Hải hỏi mấy câu.
"A, đúng rồi." Cố Hải móc móc từ trong túi, lấy ra một tờ chi phiếu ném cho Bạch Lạc Nhân, "Anh tôi cho tiền, tôi sợ bản thân lại mua mấy thứ vớ vẩn, tạm thời đưa cho cậu vậy."
Bạch Lạc Nhân thuận miệng hỏi một câu, "Anh cậu rốt cuộc vì sao xảy ra chuyện?"
"Tham ô công quỹ." Cố Hải không đầu không đuôi trả lời một câu.
Ặc... Bạch Lạc Nhân vừa đem chi phiếu nhét vào trong ngăn kéo, nghe nói như vậy liền lấy ra, ném cho Cố Hải.
"Vậy cậu tự giữ đi."
Cố Hải bị Bạch Lạc Nhân chọc cười, "Tiền này tuyệt đối sạch sẽ, cậu yên tâm nhận đi."
............
(Ngủ đi mai có H, mấy hôm nay Phong đang cày lấy lại lương vì bị trừ lượng kinh quá, nên bận xíu nhé..)
---------xASAx----------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...