Quyển thứ nhất: Rung động thanh xuân.
Chương 160: Thực sự là một nhầm lẫn lớn.(Edit:Tiểu Phong)
* * *
Số chương: 342 chương cả phiên ngoại.
Quyển 1 Rung động thanh xuân: 208 Chương
Quyển 2: Lửa tình bùng cháy: 106 Chương.
Phiên ngoại Hải-Nhân: 4 Chương.
Phiên Ngoại Mãnh-Kỳ: 24 Chương.
(Đã update: review truyện, các bạn hãy đọc kỹ rồi hãy hỏi nhé.)
* * *
Chị gái xinh đẹp Học Viện Điện Ảnh Bắc Kinh vừa mới đi, gương mặt Manh Manh* lẳng lơ ướt át lập tức dữ tợn.
"Fuck, nghẹn chết tôi, lần sau chuyện như vậy đừng có tìm tôi."
Vưu Kỳ vui tươi hớn hở mà khoác vai Dương Mãnh, tán dương," Nói thật thì, biểu hiện hôm nay của cậu không tệ, tôi phát hiện cậu đặc biệt có tiềm năng làm con gái. Hay là cậu đem 'cái kia' cắt đi, dù sao mọc ở đó cũng vướng víu."
"Fuck, cậu cho rằng cắt mất dương vật, khoét một lỗ là có thể biến thành phụ nữ hả?"
Vưu Kỳ đột nhiên bịp chặt miệng Dương Mãnh lại,"Tôi nói này, cậu cẩn thận một chút, đồ hóa trang còn chưa tháo xuống đâu."
"Dù sao cô ta cũng đi rồi." Dương Mãnh làm ra vẻ muốn kéo tóc giả trên đầu xuống.
Vưu Kỳ ngăn cản Dương Mãnh,"Gấp làm gì hả? Bây giờ cậu đem tóc giả bỏ ra, mà trên người còn mặc đồ khêu gợi như thế, trang điểm dày như vậy, đầu thì tóc ngắn như thế kia, có ý hù dọa người khác hay sao?"
Vẻ mặt Dương Mãnh tỏ ra thờ ơ như không.
"Dù sao cũng không có ai quen biết tôi, tôi bằng lòng hù dọa người ta, dù sao so với hù dọa bản thân cũng khá hơn."
"Rất xinh mà!"
Vưu Kỳ vẫn còn thèm nhỏ dãi lúc Dương Mãnh trang điểm khuôn mặt.
Dương Mãnh vung một quyền qua, Vưu Kỳ nhanh nhẹn né tránh, kết quả Dương Mãnh không hề đánh được người, còn bị bản thân đi giày cao gót vấp một cái lảo đảo, may là Vưu Kỳ phản ứng kịp thời, vội vàng ôm lấy hông của Dương Mãnh, mới tránh được bẩn quần áo đi thuê và một màn 'hôn đất'.
"Dù sao thì cô ta cũng đi rồi, cậu còn không mau đi đi." Dương Mãnh không muốn tức giận thêm.
Vưu Kỳ hỏi,"Tôi nào có đi đâu hả?"
"Cậu nói xem cậu đi đâu? Về nhà đi!"
Vưu Kỳ kéo quần áo trên người một cái,"Cái này cũng là tôi đi thuê, giống như bộ đồ trên người cậu, cậu đi trả quần áo trang sức, tôi không phải đi hả?"
Dương Mãnh dữ tợn mắng chửi trong lòng.
Quên đi, dù sao cũng dây dưa với cậu ta một ngày rồi, cũng chỉ thêm một chút nữa thôi.
Bên cạnh cửa hàng tạo hình hóa trang có một trung tâm bảo dưỡng ô tô, ngày hôm nay là thứ bảy, Bạch Lạc Nhân và Cố Hải giống như thường ngày, lái xe yêu của mình tới đây bảo dưỡng.
Ở bên trong ngồi chờ một lát, Bạch Lạc Nhân không ngừng ngáp dài ngáp ngắn.
"Tôi đi ra ngoài hút điếu thuốc cho tỉnh táo chút."
Dứt lời liền đi ra ngoài.
Bạch Lạc Nhân đứng ở cửa, châm một điếu thuốc, thỏa mãn mà nhả hơi.
Cách đó không xa một đôi tình nhân đang đi tới.
Lúc đầu Bạch Lạc Nhân chưa từng thích đứng ở trên đường nhìn người khác, nhưng đôi tình nhân này thực sự quá lôi cuốn, nam thần cùng với mỹ nhân, giống như từ trong phim truyền hình bước ra. Bạch Lạc Nhân không nhịn được nhìn thật lâu, kết quả phát hiện tên con trai kia càng nhìn càng quen mắt, càng nhìn càng quen mắt, sau đó cậu ta đi mấy bước qua cửa hàng tạo hình ở bên cạnh.
Vưu Kỳ đi gần đến trước mắt Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân mới dám xác nhận.
"Thật sự là cậu à!'
Vưu Kỳ sửng sốt, lúc này mới nhìn thấy Bạch Lạc Nhân.
"Sao cậu lại ở đây?"
Bạch Lạc Nhân chỉ chỉ cửa tiệm bảo dưỡng bên cạnh," Cùng Cố Hải đi qua đây, rửa xe."
Dương Mãnh đứng bên cạnh Vưu Kỳ, sợ đến mức suýt chút nữa đem giày cao gót đá văng ra, ba mẹ của con ơi! Bạch Lạc Nhân thế nào lại ở chỗ này hả? Tôi phi, đây là ép tôi đến đường cùng hay sao? Dương Mãnh nén lại một giọt nước mắt chuẩn bị rơi, xoay người, quả thật muốn chui xuống dưới bánh xe ô tô trên đường.
Cái này có thể trách ai hả? Ông trời muốn ép chết mình đây mà!
Dương Mãnh bi phẫn đập ngực hai cái, trong lòng đột nhiên cảnh tỉnh bản thân, một tia sáng lóe lên.
Mình đang giả nữ mà!
Đúng vậy, mình đang giả trang nữ thì sợ cái gì?
Dù sao thì hai người bọn họ đang nói chuyện cùng nhau, mình chỉ cần thừa dịp chạy thật nhanh vào cửa hàng tạo hình, ánh mắt Bạch Lạc Nhân cho dù tốt đến mấy cũng không có khả năng dựa vào dáng đi nhận ra mình đến đây nhỉ?
Nghĩ xong, Dương Mãnh xoay người.
Bạch Lạc Nhân đã nhìn chằm chằm bóng lưng của 'cô' gái này rất lâu, rốt cuộc chờ Dương Mãnh xoay người, nhịn không được tán thưởng ở trong lòng một câu, quả nhiên là một nữ thần mà!
"Người đó là ai?" Bạch Lạc Nhân cố ý quay sang hỏi Vưu Kỳ.
Vưu Kỳ cười cũng không dám cười," Bạn học trước kia của tôi."
"Chà chà....." Bạch Lạc Nhân tỏ ra vẻ mặt thám tử,"Không phải chứ...? Tôi thấy hai người vừa đi vừa nói vừa cười, quan hệ rất thân thiết mà!"
Vưu Kỳ mập mờ qua loa rồi định chuồn.
Bạch Lạc Nhân lại kéo áo Vưu Kỳ,"Mặc đẹp trai như vậy, đi hẹn hò hả?"
"Tôi ngày nào mà không đẹp trai hả?"
"Cậu cũng không giới thiệu bạn bè một chút hả?"Bạch Lạc Nhân không bỏ qua không buông tha.
Vưu Kỳ chịu đựng đến mức bụng cũng đều co quắp, hai cậu cùng mặc chung một cái quần cùng lớn lên với nhau, còn cần tôi giới thiệu nữa hay sao?
Chân của Dương Mãnh bước lên bậc thang thứ nhất, nghe nói như thế, đột nhiên bước nhanh hơn. Kết quả, cậu ta quên bản thân đang đi giầy cao gót, đang chạy liền trẹo chân, suýt chút nữa lăn xuống bậc thang.
Bạch Lạc Nhân thấy tình thế như vậy đẩy Vưu Kỳ một cái,"Cậu không đến đỡ đi kìa?"
Vưu Kỳ liếc mắt nhìn Dương Mãnh thương hại, nín cười đi tới.
Bạch Lạc Nhân cũng vội vàng đi theo.
Dương Mãnh đau đến nhếch miệng, cứ như vậy còn trẹo mấy lần mới đến được cửa hàng.
"Này, Manh Manh, cậu không sao chứ?" Vưu Kỳ đỡ lấy Dương Mãnh.
Dương Mãnh từ trong kẽ răng phun ra một câu,"Nếu cậu dám nói với cậu ta tôi là Dương Mãnh, tôi sẽ đánh chết cậu."
Vưu Kỳ kề vào bên tai Dương Mãnh nói,"Yên tâm, Bạch Lạc Nhân không nhìn ra đâu."
Lúc này Bạch Lạc Nhân chạy tới bên cạnh Vưu Kỳ và Dương Mãnh, Dương Mãnh cố ý rũ tóc xuống, đem hai bên tóc che mặt, che đi 2/3 gương mặt.
"Cô ấy chính là cô gái xinh đẹp của Học Viện Điện Ảnh Bắc Kinh trong truyền thuyết hay sao?" Bạch Lạc Nhân quay sang hỏi Vưu Kỳ.
Vẻ mặt Vưu Kỳ đờ đẫn một lát, lập tức gật đầu.
"Xin chào học tỷ*."
(Học tỷ: Tiền bối học lớp trên là con nữ, chị học lớp trên.)
Ngày hôm nay Bạch Lạc Nhân có nhã hứng hiếm thấy muốn đến gần người lạ.
Trong lòng Dương Mãnh đang quẫn bách, bạn bè chơi đùa từ nhỏ đến lớn của cậu, rốt cuộc lại gọi cậu là học tỷ! ! Loại đả kích này người bình thường nào ai có thể đỡ được!
Bạch Lạc Nhân thấy Dương Mãnh cúi đầu không nói lời nào, trong lòng có chút buồn bực, mọi người đều nói nữ sinh Học Viện Điện Ảnh Bắc Kinh diễn rất chuyên nghiệp lại rất cởi mở, vị này lại vừa mới đóng phim truyền hình xong, đã hai mươi mấy tuổi rồi, làm sao lại nhìn như mười bảy mười tám tuổi, luống cuống thế nhỉ? Nghĩ như vậy, Bạch Lạc Nhân lại quay sang Dương Mãnh nhìn kỹ một chút, kết quả càng nhìn càng quen mắt.
"Vưu Kỳ, sao tôi có cảm giác cô ấy giống một người thế nhỉ?"
Vưu Kỳ sửng sốt,"Làm gì có? Khả năng nữ minh tinh bây giờ cũng đều có vẻ giống giống nhau."
Phẫu thuật thẩm mỹ? Trong lòng Bạch Lạc Nhân nghĩ vậy, dựa theo dáng vẻ của Dương Mãnh để chỉnh hình hay sao? Bệnh viện nào trình độ cao như vậy, chỉnh giống như từ một bụng mẹ chui ra vậy?
"Học tỷ, em có thể hỏi chị chút chuyện được không?" Bạch Lạc Nhân chủ động đến gần.
Dương Mãnh đột nhiên run lên, đè thấp giọng, cất cao âm điệu hỏi."Chuyện gì?"
Bạch Lạc Nhân liếc mắt nhìn Vưu Kỳ,"Có thể tạm thời cho tôi mượn bạn gái cậu hai phút?Chỉ hai phút, dùng xong sẽ lập tức trả lại cậu."
Vưu Kỳ ho nhẹ hai tiếng,"Tôi đi vào thay quần áo, hai người cứ trò chuyện tự nhiên."
Nói xong, bản thân sải bước đi vào trong.
Cặp ngực kiêu ngạo của Dương Mãnh theo nhịp hít thở phập phồng bất quy tắc, bán đứng tâm tình khẩn trương của cậu ta.
"Học tỷ, em có một cậu bạn tên Dương Mãnh, em cảm thấy cậu ấy và chị rất giống nhau, chị có quen cậu ta không ạ?"
Dương Mãnh lắc đầu,"Tôi không biết."
Bạch Lạc Nhân đột nhiên vươn tay, thẳng đến cup C của Dương Mãnh, Dương Mãnh không kịp tránh né, trong nháy mắt ngực bị tập kích.
"Học tỷ đừng hiểu lầm, là em thấy ngực của chị bị lệch, em sửa lại cho chị." Khóe miệng Bạch Lạc Nhân tràn đầy nụ cười xấu xa.
Nghe nói như thế, Dương Mãnh biết bản thân triệt để bại lộ.
Đầu cũng ngẩng lên, tóc cũng vén lên, vẻ mặt tỏ ra tuyệt vọng nhìn Bạch Lạc Nhân, cậu cũng đừng xem thường tôi mà! Cậu cũng đừng dùng ánh mắt khác thường nhìn tôi mà! Tôi đây là hiến dâng không cầu lợi, giúp người khác giải trí a!
Bạch Lạc Nhân có chút dở khóc dở cười,"Cậu trang điểm như vậy làm gì hả? Cuộc sống nhàm chán quá hả?"
Dương Mãnh thở dài, đến mức này rồi, cũng không cần giấu giếm nữa, liền đem toàn bộ sự tình ủy khuất kể cho Bạch Lạc Nhân nghe.
Sau khi Bạch Lạc Nhân nghe xong liền đáp bốn chữ.
"Hai người thật giỏi!"
Dương Mãnh bối rối,"Mà này......Tôi đi vào thay quần áo nhé."
Bạch Lạc Nhân níu Dương Mãnh lại,"Gấp làm gì hả? Tác phẩm nghệ thuật đẹp như thế này sao có thể nói phá liền phá hỏng được hả? Lại đây để cho tôi thưởng thức một chút nữa. Khoan hãy nói, người tạo hình của cửa hàng này cũng không tồi nha, lúc đầu tôi cũng không nhận ra cậu đó."
Bạch Lạc Nhân đem Dương Mãnh xoay qua xoay lại, nghiên cứu toàn thân một phen, còn không quên nhân cơ hội chọc ghẹo một chút, bình thường đi đâu mà tùy tiện sờ gái đẹp không phải trả tiền, mà lại còn không phạm pháp nữa chứ?"
Cố Hải ở bên trong đợi một lát, trong lòng buồn bực, hút có một điếu thuốc sao mà mất thời gian thế?
Cậu ta đợi đến có chút buồn bực, muốn đi ra ngoài hít thở không khí, kết quả vừa mới đi tới cửa đột nhiên phanh chân lại.
Vợ ngoan của cậu ta đang đứng ở bên ngoài, công khai trêu đùa gái xinh, gái xinh thì giãy giụa chối từ, vẻ mặt tỏ ra bất lực, Bạch Lạc Nhân cũng không buông tha. Ôm Ôm ấp ấp cũng không nói, còn con mẹ nó bóp bóp ngực người ta, ngay cả đưa tay xuống dưới váy người ta cũng sắp rồi.....
Cố Hải tưởng là mình nhìn lầm.
Kết quả xoa xoa hai mắt, lại lau kính, phát hiện đúng là Bạch Lạc Nhân.
Trong lòng Cố Hải bị cơn phẫn nộ chiếm đóng, hận không thể ngay lập tức xông ra bóp chết cô gái kia, lôi Bạch Lạc Nhân về nhà thi hành gia pháp. Nhưng mà kinh nghiệm của ngày trước nói cho cậu biết không thể kích động, nhất định phải tỉnh táo lại quan sát một lúc, cái này không giống như chuyện Bạch Lạc Nhân sẽ làm, có lẽ bên trong cất giấu mờ ám gì đó.
Mình phải tỉnh táo, mình phải tỉnh táo, bây giờ mình không thể đi ra ngoài...... Cố Hải lẩm bẩm trong lòng.
Chờ cậu quét mắt về phía kia, cô gái xinh đẹp kia đã không thấy đâu, vẻ mặt Bạch Lạc Nhân tỏ ra vui vẻ thỏa mãn.
Fuck, nhịn không nổi nữa, lúc này còn có thể tỉnh táo chính là thằng đần!
Cố Hải đi nhanh ra ngoài.
Bạch Lạc Nhân đang đi vào trong, mắt còn đang liếc cửa tiệm bên cạnh kia, căn bản không hề chú ý phía trước có người, kết quả là đụng phải người Cố Hải.
"Này, đi vào đây tôi kể cho cậu chuyện này, đặc biệt buồn cười."
Má của Cố Hải u ám đến dọa người, ánh mắt nhìn chằm chằm Bạch Lạc Nhân giống như sư tử điên.
"Cậu muốn nói cậu ở bên ngoài đùa giỡn gái đẹp hay sao?"
Bạch Lạc Nhân còn chưa có cười xong,"Làm sao cậu biết?"
Cố Hải gằm từng chữ một, hơi thở cay xè chặn họng người khác đến kinh hãi.
"Bời---vì----tôi---nhìn----thấy----."
Bạch Lạc Nhân thấy sắc mặt của Cố Hải, đoán được nhất định cậu ta hiểu lầm, thế là vội vàng giải thích,"Đó không phải là con gái, đó là Dương Mãnh giả trang, ha ha.....Cậu cũng không nhìn ra phải không?"
"Tôi thực sự không nhìn ra." Ánh mắt Cố Hải tỏ ra bi ai nhìn Bạch Lạc Nhân,"Cậu có thể lấy một cái cớ đáng tin cậy chút hay không?"
"Tôi không hề lừa cậu!" Bạch Lạc Nhân nói chắc như đinh đóng cột.
Cố Hải đen mặt lại đứng ở đó không nói được lời nào, nhìn ra được, cậu ta vẫn còn đang cố đè ép ngọn lửa trong người. Mặc kệ Bạch Lạc Nhân giải thích thế nào, dù sao cậu ta cũng vẫn tức giận, bất kể là cậu đùa giỡn với con gái hay là đùa giỡn với Dương Mãnh, trong lòng ông xã cậu vẫn cảm thấy không thoải mái. Hôm nay không tìm cho ra một cái lý do thật chính đáng, thì chuyện này nhất quyết không bỏ qua!
Bạch Lạc Nhân cũng không kiên nhẫn được nữa,"Thích tin hay không thì tùy!"
Xoay người muốn đi vào cửa hàng, kết quả thấy cửa tiệm bên cạnh có một người đi tới.
"Dương Mãnh!"
Bạch Lạc Nhân hô một tiếng.
Lúc đầu Cố Hải nghe thấy cái tên Dương Mãnh này, còn suy nghĩ đến lời nói của Bạch Lạc Nhân là sự thực, kết quả thì sao, Dương Mãnh thay xong quần áo đi ra, so với cô gái xinh đẹp kia vừa rồi Cố Hải nhìn thấy hoàn toàn không giống, điều này làm sao làm cho cậu có thể tin được hả?
Bạch Lạc Nhân lại giống như tóm được cứu tinh, trực tiếp kéo Dương Mãnh đến trước mặt Cố Hải.
"Tôi không có lừa gạt cậu chứ?"
Mặt Cố Hải vẫn có chút sa sút khó chịu,"Cậu đừng nói với tôi, cậu ta và cô gái kia là một người?"
Dương Mãnh cả kinh, hung hăng túm ống tay áo Bạch Lạc Nhân một chút, fuck, không phải là cậu đồng ý với tôi tuyệt đối không nói ra hay sao?
Bạch Lạc Nhân trợn tròn mắt, cậu ta dường như thực sự đồng ý với Dương Mãnh.
Cái này có thể trách ai đây?
Cố Hải cho Bạch Lạc Nhân mười giây đồng hồ giải thích, kết quả trong khoảng thời gian này, Bạch Lạc Nhân một câu cũng không nói, ngược lại Dương Mãnh, một mình nhàm chán ở đó giả ngu.
"Cái gì mà con gái hả? Nhân Tử, Cố Hải nói cái gì đó? Con gái ở đâu ra? Làm sao tôi nghe không hiểu?"
Cậu được lắm........ Từ trong kẽ răng Bạch Lạc Nhân phun ra ba chữ này, tôi nỗ lực bảo vệ cậu, cậu lại lấy oán trả ơn!
.............
(Mãnh cưng của ta mà xuất hiện là thiên hạ đại loạn, bánh bèo vô dụng nhất năm.)
*************[Tiểu Phong gia trang]**************
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...