Mọi việc cứ thể trôi qua. Trương Đằng từ sau khi đi làm lại luôn quan sát có vẻ như Bạch Lạc Nhân đang muốn khai thác gì đó từ cậu nhưng ngại mở lời. Có thể là anh ấy lo lắng cho hạnh phúc của cậu. Cơ mà hiện tại cậu đang rất hạnh phúc mà. Đâu có gì nghiêm trọng. Diệp Tuấn Thần vẫn một mực giữ thái độ ôn nhu, cưng chiều vô hạn. Tiểu tử họ Trương được hưởng phúc lợi không ít rồi.
Hôm đó, đột nhiên Cố Hải mời Trương Đằng ăn cơm, nhưng hôm nay cậu đã lỡ hẹn với Diệp Tuấn Thần, đến nhà hắn tham dự buổi tiệc với các thương gia từ Nhật. Nghe nói đâu là có mời hẳn một đầu bếp trứ danh người Nhật đến tận nơi thực hiện các món ăn nghệ thuật Trung - Nhật cao cấp. Một dịp ăn uống phủ phê như vậy thì làm sao Tiểu Ham ăn của chúng ta từ chối được? Dù rất quý Cố Hải nhưng cậu đành phải từ chối, dù gì cũng thật sự là Diệp Tuấn Thần đã mời cậu đến dự tiệc trước mà. Xem như không phải lỗi của bản thân đi. Trương Đằng nghĩ thế liền nhẹ nhõm hẳn.
Tối hôm đó, trong nhà tình lang quả thật rất đông người. Toàn những thương gia tai to mặt lớn, trông lại có vẻ hơi hung tợn. Người Nhật hành xử dứt khoát, khí phách hiên ngang, chả trách Trương Đằng một phen nhíu mày lại.
"Anh xem. Người kia trông thật xảo trá. Anh có làm ăn với ông ta thì cũng nên cẩn thận đi. Còn người bên đó, trong thật khó chịu, bọn họ có phải nếu chúng ta đối đãi không vừa lòng sẽ lật bàn rút kiếm ra chém mình không đây?" - lén lút nhận xét bên tai Diệp Tuấn Thần.
Nam nhân mỉm cười cho sự trẻ con cậu cậu: "Em thật là... Quá đáng yêu." - đưa tay đánh vào mông người nào đó một cái - "Một lát anh sẽ nói với họ em là bạn của anh. Em cứ bình tĩnh như mọi khi là được. Họ cũng là doanh nhân nên chắc chắn không để lộ đuôi cáo trước mặt cho em thấy đâu. Cưng ngoan đừng nháo, cứ yên lặng ở bên cạnh anh."
"Ừm. Em biết rồi." - tiểu tình nhân ngoan ngoãn gật đầu.
Buổi tiệc đang đến phần chính, đầu bếp Nhật trổ tài dùng dao thái cả một con cá to tướng để làm món sashimi. Trương Đằng ngồi cạnh Diệp Tuấn Thần, vị trí càng gần với vị đầu bếp kia hơn, cậu háo hức đến ra mặt, chăm chú theo dõi động tác của vị đầu bếp mà vô tình cánh tay quơ trúng chiếc chén sứ của Diệp Tuấn Thần, làm nó rơi xuống đất gây ra tiếng động lớn khiến mọi người chú ý. Sự việc này còn dẫn đến thêm một tai nạn xảy ra, đó là vị đầu bếp bị âm thanh của chiếc chén làm cho phân tâm, lách dao phạm vào phần mật của con cá khiến túi mật vỡ ra, văng lên người các doanh nhân ngồi cùng bàn.
Nhưng bọn họ dù gì cũng là hạng thương gia giàu có, mức độ điềm tĩnh phải nói là rất cao siêu. Bị như vậy nhưng vẫn ngồi tại chổ đợi ngời phục vụ đến tỉ mỉ lau những vết mật. Không có sao, chỉ là một trục trặc nhỏ, họdeex dàng hiểu được và mỉm cười cho quá.
Buổi tiệc sẽ cứ thế trôi qua một cách êm đẹp nếu như người nào đó không nhảy cẩn lên: "Aaaaaaa. Nó dính vào áo em rồi. Thần ca, anh xem, bẩn chết đi được. Trời ơi, còn cái mùi của nó nữa...."
Diệp Tuấn Thần cơ bản là có chút xấu hổ những vẫn rất ôn nhu gọi người đến lau giúp Trương Đằng, đồng thời hướng các doanh nhân xin lỗi: "Thật ngại quá. Anh bạn này của tôi yêu sạch sẽ, nên bị một chút dơ bẩn sẽ rất nhạy cảm. Các ngài xem, tất cả đồ dùng trong buổi tiệc hôm nay là do cậu ấy chuẩn bị và sắp xếp. Vì cái tính yêu sạch sẽ này mà tôi rất tin tưởng các ngài sẽ có một bửa ăn tuyệt đối an toàn."
Không những xin lỗi vì sự gây rối mà còn biến nhước điểm trở thành ưu điểm. Diệp Tuấn Thần quả thực đã xử lý vẹn cả đôi đường.
Nhưng ai đó vẫn chưa chịu thôi: "Anh còn ngồi đó giải thích làm gì. Giúp em lau đi, bẩn quá."
Trương Đằng quen thói công tử từ nhỏ, đến khi lớn lên đều được bảo bọc. Đến khi ra đời, nhận công việc đầu tiên thì một người trên vạn người, thân thiết với nhị vị chủ tịch. Ai lại dám phật ý của y?
Nhưng y quên một điều rằng: Họ Trương giàu có thì họ Diệp cũng chẳng thua.
Diệp Tuấn Thần chịu đựng thói công tử cử tiểu tình nhân này cũng là vì hắn yêu thích cậu. Có nuông chiều hay dung túng thì cũng là do hắn cảm thấy chấp nhận được, không thái quá. Dù gì hắn cũng là nam nhân, nhường nhịn người yêu một chút thì đáng là gì. Hắn không chấp.
Đến độ Trương Đằng hành động thái quá khiến không khí buổi tiệc trở nên khó chịu như vậy, hắn vẫn cố gắng chậm rãi xoa dịu: "Em bình tĩnh một chút. Lau sẽ sạch ngay. Nếu như bộ đồ này giặt không ra anh liền mua cho em cái mới. Em nhìn xem bọn họ đang không vui, hảo lão bà thì không nên để khách của chồng mình tức giận bỏ về, em thấy đúng chứ?"
Trương Đằng lúc này mới ngoan ngoãn im lặng, mang tâm trạng bực tức mà ngồi hết buổi.
Đến phần tráng miệng rồi. Diệp Tuấn Thần bí mật thở phào một cái, mong rằng mọi thứ trôi qua suông sẻ đừng xảy ra thêm việc gì. Tiểu Gia Hoả kia nãy giờ vẫn rất ngoan, không cọ quậy ý kiến thêm nữa.
Nhưng hôm nay quả thật không phải ngày tốt để Diệp Tuấn Thần đãi khách.
Món tráng miệng là kem lạnh mang hương vị của washabi và socola. Xung quanh đĩa kem được trang trí bằng một lớp đá khô toả khói cho thêm phần sinh động và đẹp mắt.
Trương Nghịch Ngợm hứng chí tò mò sờ vào những viên đá trắng muốt ấy. Và đương nhiên kết quả là:
"Aaaaaaaaa. Đau chết em rồiiiiii. Sao nó dính mãi vào tay em không chịu rơi ra thế này."
Đá khô cực kì lạnh, độ lạnh có thể cắt được da thịt con người. Chỉ cần cầm vào viên đá 3 giây có thể cảm nhận được sự ăn mòn của đá xâm nhập vào từng tế bào. Cầm lâu thêm một chút sẽ nứt thịt và chảy máu. Nếu không xử lý kịp hậu quả chắc chắn khó lường.
Diệp Tuấn Thần hốt hoảng lập tức dùng chiếc khăn bên cạnh bao kín bàn tay, rồi dùng lực gắp viên đá ra khỏi Trương Đằng.
Một ít máu đã chảy. Diệp Tuấn Thần cho người mang bông băng y tế đến, hắn đích thân cầm máu và băng bó cho cậu. Trong suốt quá trình đương nhiên Trương Đằng hét la rất dữ dội, động vào một tí đã không chịu nổi đau. Diệp Tuấn Thần từ đầu đến cuối không nói một lời nào cả, chuyên tâm xử lý vết thương cho người yêu.
Buổi tiệc coi như tan nát.
Sau cùng, Diệp Tuấn Thần quay sang nói với Trương Đằng: "Em lên lầu tắm rửa thay đồ đi nghỉ trước đi. Anh nói chuyện với các thương nhân rồi sẽ lên sau." - dứt khoát đuổi đi mới được, còn ở lại không khéo lại gây thêm hoạ.
Trương Đằng cũng chẳng tha thiết gì nghe thương nhân bàn thảo, nên cáo lui trước.
Diệp Tuấn Thần ở lại xin lỗi hết lời nhưng vẫn giữ được độ uy nghiêm của gia chủ. Bàn tới bàn lui không ra được kết quả, đột nhiên có một vị lên tiếng:
"Chúng ta ở đây bàn có vẻ không thoải mái lắm. Chi bằng Diệp Tổng có chốn nào vui vẻ hơn chăng? Công việc thì cũng rất cần có thư giản. Đầu óc thoải mái thì mới bàn chuyện được."
Diệp Tuấn Thần thập phần hiểu rõ, bọn họ là chơi chưa đã. Ban nãy phục vụ mỹ thực cứ bị cụt hứng hai ba lần, thôi thì bây giờ phục vụ my nữ cho các người. Chắc chắn hợp khẩu vị nha.
Bọn họ kết thúc đàm phán trong tiếng cười.
Diệp Tuấn Thần đứng lên tiễn đám doanh nhân người Nhật ra xe trước, hắn lên lầu lấy chút đồ sẽ theo sau. Thật ra là đi báo cho tiểu tình nhân một tiếng, nếu không lại bị giận cho mà coi.
"Cưng à, em đâu rồi?" - nam nhân đẩy cánh cửa phòng mình.
Vừa lúc Trương Đằng vừa tắm xong, mặc chiếc áo khoác lông từ nhà tắm đi ra. Trông thấy Diệp Tuấn Thần thì liền nhào đến sà vào lòng người.
"Anh xem đi tay của em vẫn còn đau lắm."
Diệp Tuấn Thần vuốt ve: "Ngoan. Lần sau đừng nghịch ngơm nữa là được. Tay bị rất nhẹ, em lên giường ngủ đi, ngày mai thức dậy sẽ không thấy đau nữa"
"Hì. Nhưng mà mông em sẽ đau có phải không?" - tủm tỉm cười, ngước đôi mắt tròn xoe lên nhìn nam nhân chớp chớp.
Diệp Tuấn Thần cười khổ một cái, đưa người đến bên giường ngồi xuống, cầm lấy tay cậu: "Bảo bối ngoan. Anh hiện tại phải đi với bọn họ, không ở nhà với em được. Em cứ ở đây ngủ đến sáng mai rồi đi làm. Không cần về nhà, trời tối rồi."
Trương Đằng lập tức đây tay ra, dùng giọng điệu trách móc: "Trời tối. Anh biết nói trời tối sao vẫn còn đi với bọn họ? Mà anh đi đâu?"
"Bọn họ chơi không vui, nên đề nghị anh dẫn đến Phong Tuý giải sầu. Chuyện làm ăn, phải chịu thôi em à. Em hiểu cho anh nhé." - ôn nhu kéo tay ai đó đến xoa xoa.
"Không" - ai đó lại giật ra - "Phong Tuý là nơi nào chứ? Toàn những cô người mẫu chân dài, ăn mặc khiêu gợi ở đó. Anh đi đến những nơi như vậy mà được à? Anh xem em chết rồi sao? Em không cần biết là chuyện làm ăn hay gì hết. Đêm nay anh phải ở với em."
Hợp đồng với người Nhật có giá trị liên thành. Hơn nữa hợp tác được với họ sẽ làm tăng uy tín của tập đoàn. Hoàn toàn không thể khinh suất.
"Tối nay anh phải đi. Em hãy hiểu cho anh. Anh còn phải gánh vác cả Diệp Thị. Nếu làm không tốt, ba anh sẽ lấy lại quyền điều hành bất cứ lúc nào. Chúng ta yêu nhau, em phải..." - Diệp Tuấn Thần vẫn một mực dùng chính sách dịu dàng dỗ dành người yêu.
Nhưng lần này chưa nói hết lời đã bị chen ngang: "Em không nghe, em không cần biết gì hết. Đám người đó thì có gì hay ho, mất hợp đồng này sẽ lại có hợp đồng khác mà thôi. Em muốn anh ở đây. Nhất định phải ở đây với em."
"Tiểu Đằng...." - sức chịu đựng của nam nhân thật có giới hạn.
"Anh đừng nói gì nữa hết. Hôm nay anh mà đi thì chúng ta chấm dứt. Em và đám người đó, anh chọn đi." - Trương Đằng dứt khoát buông ra lời quyết định.
Diệp Tuấn Thần đứng dậy, cơ hồ anh đã hết cách. Anh cưng chiều, dung túng người này quá đến độ bây giờ cậu muốn trèo lên đầu anh ngồi, muốn quản lý cả việc làm ăn của anh.
Diệp Tuấn Thần biết Trương Đằng tính tình không xấu, chỉ là cậu quá trẻ con, quá không biết suy nghĩ, cứ thích làm những việc ngang ngược thoả mãn bản thân mà chưa học được cách đứng vào vị trí của người khác mà suy nghĩ.
Lần này, Diệp Tuấn Thần không nương tay nữa. Khoảnh khắc lúc anh bỏ tay cậu ra, đứng lên đi về phía cửa, trái tim Trương Đằng như muốn nổ tung lên. Người đàn ông từ đầu đến cuối luôn nuông chiều cậu, giờ phút này đã không còn kiên nhẫn được nữa. Thấp thoáng đâu đó trong não bộ, cậu nghĩ: 'Bây giờ xin lỗi có được không?'
Nhưng chưa kịp thì nam nhân đã lên tiếng trước: "Tiểu Đằng. Chúng ta quen nhau không lâu, anh thương yêu em như thế nào chắc em cũng cảm nhận được một ít. Nhưng em lầm rồi. Tình cảm là tình cảm. Công việc là công việc. Anh không thể vì em mà bỏ qua một cơ hội tốt cho công ty. Nếu anh bất chấp giữ em lại thì phải lấy gì để trả lương cho hàng trăm nhân viên? Tiền thưởng cuối kì của họ ai sẽ chịu trách nhiệm? Không có em anh sẽ rất buồn. Nhưng nếu để có được em anh phải hy sinh tương lai của Diệp Thị? Xin lỗi, tình yêu trong anh chưa đủ lớn lao đến thế. Chào em."
Diệp Tuần Thần đóng cửa, biến mất. Bỏ lại người nào đó ngồi chết trân ở phía giường lớn.
Anh không cần cậu nữa. Đối với anh, cậu chỉ là một tiểu tình nhân không hơn không kém. Vậy là kết thúc rồi sao? Chia tay rồi? Vậy cậu còn ở đây là gì nữa?
Trong vô thức đứng lên bước ra khỏi căn phòng kỉ niệm của hai người, dù thời gian quen nhau không lâu nhưng đối với Trương Đằng là cả một quãng trời hạnh phúc. Cậu được đối phương yêu thương, dung túng thế nào, trong lòng khó thể phôi pha.
"Cậu Trương... Cậu đi đâu vậy? Quần áo..." - quản gian trông thấy Trương Đằng đo xuống lầu ý định ly khai biệt thự nhưng trên người chỉ có duy nhất một chiếc áo khoác sau khi tắm nên vội vàng gọi lại.
Trương Đằng không nghe thấy. Cứ thế lặng lẽ bước đi. Suy cho cùng cũng là do cậu tự chuốc lấy, chính cậu ngang ngược bảo Diệp Tuấn Thần lựa chọn. Cậu coi trời bằng vung, cậu không biết nghĩ cho người khác.
Tất cả đều là tự chuốc lấy.
Tiểu tình nhân bị bỏ rơi bước từng bước chân cô độc trên đường, bây giờ phải đi đâu về đâu? Bản thân cậu cũng không rõ nữa.
Về nhà? Hiu quạnh lắm.
Bạn bè? Cậu còn sao?
Bất giác ngẩng đầu nhìn lên, cậu phát hiện mình đã đến trước toà nhà của Cố Hải và Bạch Lạc Nhân. Tại sao lại đến nơi này? À, thì ra căn biệt thự của Diệp Tuấn Thần ở cách khu này 2 con đường, thật trớ trêu.
Đánh liều bấm thang máy.
Cậu sẽ kể cho hai vị ca ca nghe tất cả uất ức trong lòng, tìm đồng cảm, tìm người bênh vực. Đúng. Nhất định hai ca ca sẽ đứng về phía cậu.
Từng tầng, từng tầng trôi qua. Bao nhiêu suy nghĩ trong đầu cứ như thế giằng co kịch liệt.
Nếu nói hết với Cố Hải và Bạch Lạc Nhân, sau này có muốn quay lại cũng rất khó xử. Mà nếu không nói thì có thể lắm sẽ mất luôn tình bạn này. Vì Diệp Tuấn Thần mà Trương Đằng đã từ chối họ nhiều lần như vậy, bây giờ một là kể ra mọi chuyện và chấm dứt với người kia. Còn hai là.....
Như các bạn cũng đã biết. Đến cuối cùng Trương Đằng vẫn không vượt qua được chữ 'Tình', sau khi nhấn chuông vẫn không thể nói ra những nỗi niềm trong mối quan hệ của cậu. Dùng cái cớ mượn tiền để trốn tránh đối mặt. Hy sinh mối quan hệ giữa cậu và Hải Nhân.
Cầm 5000 đồng trong tay mà tâm can chua xót. Trương Đằng tự mình đi về nhà bằng đôi chân ngày một yếu dần. Mùa này đang cuối đông, trên người cậu chỉ duy nhất một chiếc áo choàng bằng lông, bên trong hoàn toàn trống rỗng, gió cuồn cuộn luồng vào, lạnh buốt thấu xương.
Trương Đằng không quan tâm, cậu cứ thế đi mãi trên con đường băng giá đó. Thân thể lạnh, trái tim lạnh, giọt nước mắt bị gió thúc ép rơi xuống cũng trở nên lạnh buốt.
Đồng hồ điểm 00h00 giờ, Diệp Tuấn Thần đã bàn xong hợp đồng với đám người Nhật. Ngồi trên ghế sau xe mà lòng nặng trĩu nhìn ra ngoài cửa sổ. Thành phố hôm nay đặc biệt buồn bã, có thể thành phố cũng hiểu cho lòng anh.
Vừa mới lướt qua đây dường như là một bóng hình rất quen thuộc, chỉ mặc bộ y phục gì đó trắng muốt từ đầu đến gối. Tốc độ quá nhanh làm Diệp Tuấn Thần không kịp nhận ra người này. Cứ để lái xe đưa anh về thẳng đến biệt thự.
"Sao? Tiểu Đằng đã đi rồi. Còn chỉ mặc duy nhất chiếc áo choàng khăn lông?" - vừa về nhà đã nghe quản gia báo lại.
"Vâng. Cậu ấy ra khỏi nhà bộ dạng thất thần. Tôi gọi lại nhưng vẫn không phản ứng gì. Tôi định..... Thiếu gia..."
Diệp Tuấn Thần không kiên nhẫn nghe hết đã chạy ra ngoài, tự mình lái xe đi. Người lúc nãy hắn thấy trên đường, rất có thể là Trương Đằng. Nghe quản gia kể lại thì người đã rời khỏi ngay sau khi Diệp Tuấn Thần bỏ đi. Vậy tại sao giờ này còn lang thang ngoài gió lạnh?
Càng nghĩ lòng càng không yên. Với cá tính bướng bỉnh ấy, có thể không sẽ suy nghĩ dại dột?
'Tiểu Đằng. Em tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì."
[Hết chương 70]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...