Editor: Thỏ
Hết giờ làm, Đông Triệt khóa cửa phòng, quay người lại thấy một bóng dáng tuyệt đẹp.
Hôm nay, Diêm Nhã Tĩnh mặc một chiếc váy xẻ sâu, bó sát ôm lấy cơ thể, khí chất cũng theo đó tăng thêm một bậc. Đông Triệt nhớ rõ buổi chiều Diêm Nhã Tĩnh không mặc chiếc váy này, tại sao trong chốc lát, lại thay đổi đến mê người như vậy?
“Hai người đó đi cùng một xe sao?” Diêm Nhã Tĩnh khóe mắt lóe lên vẻ châm biếm, “Anh có bản lĩnh ngăn tôi, sao không có bản lĩnh ngăn anh ta?”
Đông Triệt dửng dưng cười, “Tại sao tôi phải ngăn cậu ta? Huống chi, công ty còn phải trông cậy vào mối quan hệ với cậu ấy mới có thể phát triển lớn mạnh!”
“Ít ra có thể mượn cớ này mà tự an ủi một chút.” Diêm Nhã Tĩnh đắc ý nói, “Hai người họ căn bản không có quan hệ máu mủ, nếu Cố Hải thích đàn ông, tôi thấy Bạch Lạc Nhân có hy vọng hơn cậu nhiều. Người ta đẹp trai, tuổi trẻ đã thành đạt, quan trọng nhất, nhân phẩm lại rất tốt.”
Đàn ông và phụ nữ thực sự vốn rất khác biệt, Diêm Nhã Tĩnh tự cho mình đúng mà nói một tràng, Đông Triệt thì chỉ nhìn chăm chăm bộ ngực đầy đặn đẹp mê người của cô.
“Cô sao lại ăn mặc phong phanh như vậy?”
Diêm Nhã Tĩnh lộ vẻ tức giận, “Anh nói ai lẳng lơ hả?”
“Bức tường đằng sau cô nói vậy!”
Diêm Nhã Tĩnh xấu hổ một trận, nhưng thấy được ánh mắt của Đông Triệt, liền lại tỏ ra dáng bộ thướt tha.
“Chị đây hôm nay cao hứng.”
Đông Triệt nở nụ cười ranh mãnh, “Cô không phải chỉ vì đến cười nhạo tôi mới cố tình ăn mặc như thế này chứ hả?”
“Không sai.”
Đông Triệt không biết nói gì, cứ tưởng Diêm Nhã Tĩnh thấy Bạch Lạc Nhân và Cố Hải thân mật sẽ phải đau khổ muốn chết. Không ngờ sau khi thấy cậu ta bị thất sủng, lại có thể nhanh chóng đem nỗi buồn tự chữa khỏi như một kỳ tích, sự ghen tuông của phụ nữ thật là vạn năng.
“Hôm nay nhìn cậu hồn xiêu phách lạc quá, để chị đây mời cậu một bữa!” Diêm Nhã Tĩnh hiếm khi cao hứng mở miệng mời người khác.
Đông Triệt lén lút nhìn vào khe ngực Nhã Tĩnh, cười nói: “Vậy tôi không khách khí.”
Cố Hải lái xe được nửa đường thì nhớ ra có một món đồ để quên ở công ty, vừa quay lại thì tình cờ gặp Đông Triệt và Diêm Nhã Tĩnh ra tới cửa.
Bạch Lạc Nhân theo bản năng bình tĩnh nhìn dáng vẻ mê người của Diêm Nhã Tĩnh, săn mồi quả đúng là bản chất.
Cố Hải hừ lạnh một tiếng, trên mặt rõ ràng không vui.
Bạch Lạc Nhân bị phản ứng của Cố Hải lôi trở lại, cậu cũng không để ý Cố Hải là bởi cậu cũng vài lần lén nhìn ngắm Diêm Nhã Tĩnh nhưng lại che giấu hành động đó rất tốt. Cố Hải có vẻ mặt như thế kia, hơn phân nửa là vì một trong hai người đang đứng ở cửa kia.
“Sao vậy, giờ hoa có chủ rồi lại thấy khó chịu sao?”
Cố Hải sâu kín nói, “Tôi chính là cảm thấy mất mát, trước đây cô ấy luôn khăng khăng bám chặt lấy tôi mọi lúc mọi nơi, sao chưa bao giờ thấy dáng vẻ này a?”
Một giây sau, ánh mắt bị một cú đấm giáng lên.
(Hai thằng cùng ngắm gái xong chả hiểu sao ghen =))))
Trước khi trở về, Bạch Lạc Nhân theo lệ cũ về nhà cha mẹ, từ lúc biết Bạch Hán Kỳ có bệnh tim, Bạch Lạc Nhân thường xuyền về thăm nhà hơn. Chỉ cần ra ngoài gặp Cố Hải, sẽ trở về thăm cha mẹ, đã thành thói quen.
“Tối nay ăn gì nhỉ?” Cố Hải hỏi.
Bạch Lạc Nhân nghĩ một lúc: “Ăn gì ngon ngon.”
Cố Hải cười, “Có ngày nào tôi chưa cho cậu ăn ngon không hả?”
“Ý tôi là hôm nay phải ăn một bữa thịnh soạn một chút, tôi vất vả lắm mới được thăng chức, phải ăn mừng một trận chứ?”
Lãnh đạo đúng là không thực hiện được lời nói của mình, Lưu Xung đáng thương, nghe lời dạy bảo của Bạch Lạc Nhân, quả nhiên kiên quyết không ra ngoài ăn mừng, mua hai gói mì giòn ngồi trong túc xá gặm.
Hai người xách theo túi lớn túi nhỏ đồ ăn về nhà, từ lần trước đóng kịch, Bạch Lạc Nhân vẫn còn luyến tiếc. Cố Hải vốn định mua một chỗ khác, nhưng lại theo ý Bạch Lạc Nhân mà ở lại nơi đây.
Trên bàn đầy đồ ăn, lại có thêm hai bình rượu trắng.
Hai người đã nói chuyện qua điện thoại không biết bao nhiêu lần, đến lúc ăn cơm vẫn còn chuyện để nói, hơn nữa còn trò chuyện liền hơn ba tiếng đồng hồ. Cứ như vậy, cậu một chén, tôi một chén, lại uống nhiều rồi.
Bạch Lạc Nhân lâu rồi không được uống thoải mái như vậy.
Cánh tay khoác lên vai Cố Hải, hai gò má ửng hồng ấm nóng, từ tốn nói: “Tôi cuối cùng cũng chịu đựng được hết nửa năm này, nếu không có chuyện về vấn đề cơ mật lúc đó, chắc tôi cũng không có cơ hội lập được thành tích hạng nhất, càng không có khả năng được đặc cách thăng quân hàm, cậu nói có phải không? Có phải không?” Nhéo tai Cố Hải.
Hơi rượu phả vào mũi Cố Hải cay cay.
“Tôi thà để cậu từng bước tiến về phía trước, cũng không muốn để cậu mạo hiểm nhắm mắt đưa chân nhận loại nhiệm vụ này.”
“Câu không hiểu tôi!” Bạch Lạc Nhân xua tay, “Tôi là quân nhân, cậu là xí nghiệp quân sự, vị thế của tôi càng cao, công ty cậu càng vững vàng phát triển. Hai ta chỉ có thành lập một tầng liên kết lợi ích, mới có thể vững chắc mà ở bên nhau. Như thế cậu mới không thể bỏ chạy cũng người khác được, đúng hay không hả?”
“Bỏ chạy?” Cố Hải nhướn mày, “Tôi dám bỏ chạy sao? Tôi thật lòng hướng về cậu, cậu quay sang đây…” Cố Hải chỉ chỉ vào một bên mặt, “Đánh đi! Đánh càng đau càng tốt!”
Ba!
Cố Hải choáng váng, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía tay của Bạch Lạc Nhân.
“Sao cậu dám đánh thật hả?”
Bạch Lạc Nhân cười hắc hắc, “Để đề phòng, tôi cứ đánh trước.”
Cố Hải, “…”
Ở trên ghế salon một hồi, Bạch Lạc Nhân bỗng đẩy Cố Hải ra, nói: “Muốn đi vệ sinh.”
“Đi đi.”
Bạch Lạc Nhân liêu xiêu một hồi, tìm nửa ngày không thấy nhà vệ sinh đâu, cuối cùng thấy tủ giày của Cố Hải, trên mặt hớn hở lẩm bẩm một mình: “Thấy rồi.”
Ào ào…
Cố Hải thấy Bạch Lạc Nhân đứng tiểu vào giày, luống cuồng chạy tới.
“Đầy rồi.” Cố Hải chỉ chiếc giầy trái, “Không chứa nổi nữa, cậu tiểu sang bên này đi.”
Bạch Lạc Nhân đột nhiên dừng lại, quay đầu về phía Cố Hải: “Chỉ có cậu là chu đáo.”
Sau đó liền tiểu nốt vào chiếc giày bên phải của Cố Hải.
Ào ào…
Tiểu xong, chim* còn đang muốn run rẩy, tay đưa xuống mò mò.
“Ơ, sao tôi không thấy chim tôi đâu nhỉ?” Bạch Lạc Nhân tỏ vẻ cấp bách.
*Bà Sài bả viết vậy :-“
Cố Hải cười xấu xa, “Không sao, cậu cứ tìm đi, không lạc được đâu.”
Dứt lời, lén đem tiểu nhân tử bỏ vào trong quần, định làm cho Nhân Tử lo lắng một phen.
“A, tôi tìm thấy rồi.” Bạch Lạc Nhân hô lên một tiếng.
Cố Hải đứng hình.
Bạch Lạc Nhân kéo quần của Cố Hải, một tay lôi tiểu hải tử ra.
“Cậu dám đem nó giấu trong quần cậu sao! Lấy ra đây! Đưa cho tôi! Trả cho tôi! …”
Cố Hải vội vã rụt tay về, liều chết bảo vệ của quý.
“Cậu nhầm rồi, đây không phải của cậu, của cậu ở trên người của cậu ấy.”
Bạch Lạc Nhân cúi đầu nhìn, chẳng thấy có gì (đâu rồi =)))) liền tiếp tục kéo điên cuồng.
“Cậu thấy tôi uống nhiều là muốn làm gì thì làm sao? Mau giao ra đây, nếu không đừng trách tôi dùng dao!”
“Ấy đừng”
Một lát sau, Cố Hải rút cục cũng tìm được tiểu nhân tử cho Bạch Lạc Nhân, còn kiên trì giải thích cho cậu ta hiểu hai tiểu ca của hai người hoàn toàn khác nhau, Bạch Lạc Nhân cuối cùng cũng buông tha cho tiểu hải tử.
“Nhân Tử, lâu rồi chúng ta không chơi đóng vai.”
Lần trước uống say chịu không ít thua thiệt, Bạch Lạc Nhân vẫn ghi nhớ trong lòng, lần này phải suy nghĩ cho kỹ, có uống say cũng phải chọn vai cho hẳn hoi.
Cố Hải lại bắt đầu dụ dỗ, “Như vậy đi, cậu đóng vai đứng đường chèo kéo khách, tôi là công nhân đi qua đây.”
Bạch Lạc Nhân lần này phản ứng cực nhanh, “Ngược lại, tôi đóng công nhân, cậu mới là người đứng đường gạ gẫm.”
“Cậu có bị ngốc không hả? Vai công nhân này vừa bẩn vừa mệt, đến vé lễ hội mùa xuân còn không kiếm được, cậu đóng vai đứng đường thì tốt hơn, cứ lên giường nằm một cái là có tiền.”
“Cậu lừa tôi à!” Bạch Lạc Nhân quát một tiếng, “Cậu chia vai thế nào kệ cậu, đổi lại vai!! Không đổi tôi không chơi!!”
Dứt lời liền xoay người bỏ đi.
Cố Hải vội vàng kéo lại, giọng điệu thỏa hiệp, “Được được được, cậu nói thế nào thì cứ thế đi, được không?”
Bạch Lạc Nhân lúc này mới gật đầu một cái.
Sớm biết vậy thì lúc đầu chia vai ngược lại… Cố Hải đang hối hận, bỗng Bạch Lạc Nhân đi vào bếp, lúc ra cầm theo chai dầu ăn.
“Đến đây, cởi quần áo ra.”
Cố Hải buồn bực, “Cậu muốn làm gì?”
“Bôi cho cậu chút dầu, tôi thấy người ta bôi cái này lên người, như thế sẽ làm nổi rõ cơ bắp của cậu, nhìn khêu gợi hơn, lộ ra đường nét hoàn mỹ của cậu.”
Cố Hải vẫn còn chút IQ, “Người ta là dùng dầu olive.”
“Đây không phải dầu olive sao?” Bạch Lạc Nhân huơ huơ chai dầu.
Cố Hải nhếch mép, “Đó là dầu đậu nành.”
“A, vậy tôi vào trong đổi chai khác.” Bạch Lạc Nhân xoay người đi.
Cố Hải liền níu lại, đoạt lấy chai dầu trong tay cậu, “Hay là thôi đi, tôi sợ cậu vào trong kia tìm, một lúc lại mang ra đây can xăng mất.”
…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...