Cố Khê Hàn gặp một chút phiền toái ở Đông Hải.
Sau khi bọn họ đến Đông Hải, người đứng đầu Phương gia dẫn đồ đệ ra chào hỏi, Cố Khê Hàn nhíu mày hỏi: “Sao tiều tụy như thế vậy?”
Chỉ thấy người của Phương gia vẻ mặt mệt mỏi, chủ nhân Phương gia đang đứng trước mắt bây giờ gần như chỉ còn nửa gương mặt.
Phương Âm cười khổ: “Là do tà thuật gây ra, đã nhiều ngày rồi ta chưa nghỉ ngơi.”
Đệ tử Phương dẫn đệ tử Kiếm Tông đi đến phòng khách, Mã Trung Thố thì đi theo Cố Khê Hàn và Phương Âm đến phòng nghị sự.
“Không biết từ khi nào, các đệ tử trong sư môn bắt đầu gặp ác mộng kinh khủng mỗi đêm, cho dù là người đó không ngủ cũng sẽ vô thức chìm vào trong mộng.
Ban đầu ta cũng không để ý, thẳng đến có một ngày ta cũng xuất hiện tình huống như vậy.” Phương Âm lau mặt, vô cùng mệt mỏi mà thở dài.
Không chỉ mỗi Phương gia, mà dần dần, những thôn xóm lân cận Đông Hải, thị trấn đều lâm vào hoàn cảnh này, hàng đêm mọi người đều gặp ác mộng nhưng không thể tỉnh dậy, ngày thứ hai vô cùng mệt mỏi còn phải tiếp tục lao động, ngày qua ngày, tinh thần của mọi người dần sa sút.
Phương Âm mang theo đệ tử Phương gia đi khắp nơi để tìm ngọn nguồn của cơn ác mộng, sử dụng thanh tâm chú, thanh tâm phù, trận pháp trừ tà, nhưng vẫn như cũ không hiểu vấn đề nằm ở chỗ nào.
“Ta cũng thử cố gắng tỉnh táo, nhưng vào ban đêm người liền không còn ý thức, lúc mở mắt ra đã là ngày thứ hai.”
Phương gia không tìm được cách giải quyết, gần Đông Hải lại không có môn phái nào khác, Phương gia đã cố gắng che chở, nhưng lại có một số bá tánh chết vì điều này.
Phương Âm sốt ruột nên mới trực tiếp gửi thư xin Kiếm Tông giúp đỡ, không nghĩ tới thật sự có thể mời đến Cố Khê Hàn.
“Sau khi gửi thư xin được trợ giúp, ta đã mang theo người ra biển điều tra lần nữa, cuối cùng phát hiện một ít manh mối.”
Ngày đó bởi vì Phương Âm quá mệt mỏi mà có chút hoảng hốt, trong lúc di chuyển đã làm rơi Tị Thủy Châu, hắn nín thở lặn xuống đi kiếm, phát hiện một bóng hình thoảng qua.
“Ta đuổi theo không kịp, nhưng ta thấy rõ bộ dáng đó là người cá không thể sai được.” Đầu Phương Âm đau như muốn nứt ra, tì trán lên bàn.
Cố Khê Hàn cao giọng “Ồ” một tiếng: “Ta nghe nói ở Đông Hải thường có người cá lui tới, mà Phương gia thật sự có quen biết với người cá à?”
Phương Âm cười khổ: “Đúng là như thế, nhưng ngày ấy ta nhìn thấy người cá, và chúng ta có quen biết người cá, tựa hồ không giống nhau cho lắm.”
Đông Hải thường có người cá xâm nhập, Phương gia và người cá đã chiến đấu mấy hàng chục, hàng trăm năm nay, không biết từ lúc nào đã ngừng chiến, định ra khế ước, sau này hai bên không còn xung đột.
“Người cá ở Đông Hải mà chúng ta biết đúng thật là như trong lời đồn vậy, chúng câu hồn đoạt phách bằng tiếng ca mỹ diệu Cửu Thiên Tiên, lấy tinh nguyên của người, tuy có khả năng mê hoặc nhân tâm, nhưng không liên quan gì đến cảnh trong mơ.” Phương Âm đưa tờ giấy cho Cố Khê Hàn, Cố Khê Hàn nhận lấy, đó là một bức họa, bên trái và bên phải đều có người cá, “Bên trái kia đó là người cá ở Đông Hải, nó thuộc dòng Dư Lư, sinh bốn vây cá sau tai và trên thân, bên người mọc ra hai tay, giống như con người vậy, đuôi cá có màu xanh biếc.
Bên phải là con mà ta nhìn thấy, sau tai có có sáu vây cá, mọc ra bốn cánh tay, móng vuốt cực kỳ sắc nhọn, đuôi cá hồng hơi pha chút vàng.”
“Huống hồ những ngày qua, từ khi chúng ta chật vật vì bị bóng đè, liền không thấy dòng Dư Lư nữa.”
Cố Khê Hàn nhìn bức tranh, đưa tay chỉ người cá bên phải: “Ngài xác định là bọn người kia đã làm chuyện này sao?”
Sắc mặt Phương Âm căng thẳng: “Không có chứng cứ, tất cả chỉ là suy đoán.
Người cá có rất nhiều dòng, dòng Dư Lư thì ca hay, dòng Chiêu Hoa hay tạo ảo giác, có lẽ chỉ có dòng này mới am hiểu chuyện tạo ra giấc mơ.”
“Từ trước đến nay người cá thường thích kết bè kết bạn, sau khi ta dẫn người xuống biển tra xét, nhưng không có phát hiện thêm bất kỳ điều gì, cũng không biết là chỉ một mình đến đây, vẫn là cả tộc người cá đến nữa—— Ôi trời!”
“Không sao, sau khi màn đêm buông xuống, ta cùng với các đệ tử sẽ đi tìm hiểu tình huống.” Cố Khê Hàn như đang suy tư chuyện gì đó, “Tiện thể, ta chưa hỏi một chuyện, khi mọi người nằm mộng, thường gặp chuyện kinh khủng gì?”
Phương Âm nói: “Ta hỏi trong nhà đệ tử, phát hiện bọn họ và ta đều nằm mộng giống nhau, đều mơ thấy đủ kiểu chết của bản thân mình và bên của mọi người, mới hôm qua thôi, Phương Nhã còn mơ thấy mẫu thân nàng ——”
Phương Nhã là con gái lớn của Phương Âm, hắn không tiếp tục nói nữa, mà chỉ thở dài lắc đầu.
Cố Khê Hàn đã biết thêm một ít thông tin, dặn dò Mã Trung Thố vài câu, Mã Trung Thố nhận lệnh lui xuống.
Ban đêm, đệ tử Kiếm Tông đã xếp thành một đội hình lớn ở Phương gia, sử dụng kiếm để cản âm, mỗi một người trong bọn họ đều đeo một bội ngọc khấu thanh tâm.
Ở trung tâm tất nhiên là Cố Khê Hàn, bên cạnh là Mã Trung Thố đang canh gác.
Hắn nói muốn tự mình thử một lần trước, bảo Phương Âm nói đệ tử trong môn phái, ban đêm không cần phải thức, đến giờ thì có thể lên giường nằm ngủ.
Giờ Tý vừa đến, kiếm của đệ tử Kiếm Tông phát ra âm thanh vù vù rất nhỏ.
Cố Khê Hàn ở trong trận mở mắt, hắn nghe như có rất nhiều người đang liên miên nói nhỏ, nghe không rõ ràng.
“Ngài có nghe thấy tiếng nói chuyện không?”
Thần kinh Mã Trung Thố căng thẳng để cảm nhận động tĩnh chung quanh, nghe được Cố Khê Hàn hỏi như thế hỏi càng cẩn thận lắng nghe, nhíu mày lắc đầu: “Đệ tử chỉ nghe được tiếng vù vù của kiếm trận.”
Cố Khê Hàn nhướng mày, ngay sau đó nhớ tới điều gì, đưa tay sờ lên dái tai.
Nơi đó đeo một cái khuyên tai mà Lý Thích Xuân làm, Cố Khê Hàn đem nó gỡ xuống, liền không nghe được âm thanh kia.
Hắn nhớ Lý Thích Xuân đã từng nói, đeo khuyên tai vào, đầu ngón tay đẩy một chút linh lực vào khuyên tai, trong nháy mắt thanh âm kia trở nên rõ ràng, Cố Khê Hàn nhắm mắt lắng nghe, như là một loại bùa chú cổ xưa nào đó.
Ngày hôm sau, hỏi những người ở Phương gia, ban đêm có người nào lại gặp ác mộng không, Cố Khê Hàn suy nghĩ một lúc, mượn giấy trong thư phòng Phương Âm vẽ trên giấy một trận pháp phức tạp, giải thích những thứ trong trận pháp cho Phương Âm nghe.
Phương Âm ghi nhớ, liên tục nói lời cảm tạ, dặn dò đệ tử làm theo.
Sau khi bày ra trận bày lớn, bao trùm khu vực mà Phương gia bị ác mộng vây khốn, lập tức tình huống có chuyển biến tốt đẹp.
Ai ngờ mới mấy ngày, ác mộng đã quay trở lại.
Chiều nay, Cố Khê Hàn đang thương lượng với Phương Âm xuống biển tra xét, sau khi nghe được đệ tử thông báo hắn liền cau mày, trầm ngâm một lát, lập tức quyết định tự mình xuống biển.
Phương Âm không ngăn được hắn, chỉ có thể mang người canh giữ ở bờ biển, ai ngờ trời vừa mới tối, tất cả mọi người đã ngã xuống, lăn ra đất nằm.
Khi Cố Khê Hàn nghe được thanh âm kia liền cảm thấy không đúng, muốn ngoi lên khỏi mặt nước, nhưng trước mắt là một mảnh mơ hồ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...