Mã Trung Thố nhìn thấy bọn họ bước ra, liền cảm thấy hoảng sợ.
Khổng Phục Hành cũng không thể giải thích được gì nhiều cho hắn hiểu, hai người đi theo Lý Thừa Thu, che chở Cố Khê Hàn tới được dược lư, lại khiến cho nhóm dược sư hoảng sợ.
Lý Thừa Thu ý bảo bọn họ đưa Cố Khê Hàn lên giường nằm, từ trong hòm thuốc lấy ra một túi vải nhỏ rồi trải ra, hai hàng kim bạc sáng chói làm người ta cảm thấy tê cả da đầu.
Hắn nói nhanh với một dược sư đứng ở bên cạnh nói vài thành phần dược liệu để người đó đi phối dược xong sắc thuốc, nhóm dược sư nhìn Khổng Phục Hành, Khổng Phục Hành nuốt nước miếng, gật đầu: “Cứ làm theo lời hắn nói.”
“Các người đỡ hắn, giữ hắn ổn định.” Lý Thừa Thu lau sạch tay, rút ra một cây kim bạc rồi nhúng nó vào trong bình sứ nhỏ, chậm rãi đâm vào huyệt trên cánh tay Cố Khê Hàn.
Động tác của hắn nhìn như nhẹ nhàng, nhưng mà sau mấy lần châm xuống, trên trán đã bắt đầu xuất hiện một lớp mồ hôi mịn.
Khi những chiếc kim bạc đâm vào, Cố Khê Hàn vốn không hề cử động cũng đã bắt đầu cựa quậy, Khổng Phục Hành và Mã Trung Thố bất ngờ dùng sức nắm chặt tay hắn lại, sợ hắn lộn xộn, sẽ làm những chiếc kim bạc đang châm ở bên trong sẽ bị gãy.
Sau khi châm vào cánh tay rồi bắt đầu châm đến đầu, Cố Khê Hàn càng cử động nhiều hơn, có vẻ là muốn tỉnh lại nhưng không thể.
Mã Trung Thố nhìn Tông chủ nhà mình bị đâm giống như một con nhím, hơi mở miệng muốn nói cái gì, lại sợ ảnh hưởng đến động tác của Lý Thừa Thu, sau khi liếc nhìn Khổng Phục Hành thì hắn quyết định ngậm miệng.
Qua ước chừng tầm nửa canh giờ, Lý Thừa Thu mới thở phào nhẹ nhõm, cầm khăn lau mặt, một bên nói: “Ta đi xem thuốc được sắc như thế nào rồi.
Nếu các người cảm thấy mệt, cứ cho hắn dựa vào một bên, lấy thêm mấy cái gối lót cho hắn.
Nhưng mà phải canh chừng hắn, đừng để cho hắn cử động.”
Mã Trung Thố đợi hắn đi xa, mới hạ giọng nói với Khổng Phục Hành: “Sư huynh, hắn thật sự đáng tin cậy sao?”
Khổng Phục Hành cười khổ: “Tạm thời cứ thử một lần đi.”
Tiếp đó ước chừng sau một nén nhang, Lý Thừa Thu đã trở lại và bưng theo một cái chén.
Hắn đem chén đưa cho Mã Trung Thố: “Dùng cái thìa khuấy, đừng dừng tay.”
Mã Trung Thố buông ra Cố Khê Hàn nhận lấy chén thuốc kia, thuốc mỡ này hẳn là mới vừa được nấu, màu nước đen sẫm, mùi vị rất nồng.
Hắn cầm cái thìa khuấy, đứng ở một bên xem Lý Thừa Thu rút châm.
Không biết trong hòm thuốc của Lý Thừa Thu chứa bao nhiêu thứ, hắn lấy ra cái hộp ngọc rồi đặt nó ở một bên, cũng không biết đổ vào trong đổ là thứ gì nữa, rút tất cả kim bạc ra rồi bỏ vào trong hộp.
Sau khi rút hết kim bạc ra hắn lấy chén thuốc trong tay Mã Trung Thố, trực tiếp dùng thìa múc thuốc mỡ đổ trực tiếp lên trên miệng vết của Cố Khê Hàn, sau đó dùng mặt sau của cái thìa phết thuốc.
“Đây là đi thuốc tẩy lớp thịt thối và tái tạo cơ, miệng vết thương của hắn quá lớn và quá sâu, nên cần phải bôi dày hơn một tí.” Lý Thừa Thu cười như không cười mà liếc mắt nhìn hai người kia, “Đừng dùng ánh mắt đó mà nhìn chằm chằm ta.”
Mã Trung Thố cúi đầu sờ sờ cái mũi, Khổng Phục Hành áy náy cười, cũng không mở miệng phản bác.
Cố Khê Hàn khụ một tiếng, hơi mở mắt.
Động tác quấn băng gạc không ngừng trên tay của Lý Thừa Thu không dừng, cúi đầu hỏi: “Tỉnh rồi à? Ta là ai?”
“… Thừa Thu à?” đầu Cố Khê Hàn còn có chút choáng váng, “Tại sao ta lại ở chỗ đây.”
“Ngài ngất đi, ta kêu bọn họ đưa ngài đến đây.” Lý Thừa Thu dùng cây kéo bạc nhỏ cắt băng gạc, và thắt dây, “Rốt cuộc ngài đã làm gì vậy?”
Cố Khê Hàn kể sơ về chuyện lập trận pháp tụ hồn, Lý Thừa Thu gật đầu: “Khó trách.
Ta có đặt một đóa hoa kiếp phù du ở trên người y, nếu có tụ linh dưỡng hồn hiệu quả.
Ngài quan sát nó một chút, nếu đóa hoa kia nở thì có nghĩa là hồn phách của y đã hoàn toàn bình phục.”
Khổng Phục Hành nhanh mồm lanh miệng hỏi một câu: “Nhưng đó không phải là đóa hoa khô sao?”
“Hoa kiếp phù du vốn là hoa khô.
Khi linh khí tụ lại càng nhiều nó mới có thể nở rộ giống như bao đóa hoa tươi khác.” Vừa lúc đó, dược sư đem chén thuốc mới sắc xong bước vào, Lý Thừa Thu nhận lấy rồi ngửi thử, sau khi xác nhận là không sai mới đưa cho Cố Khê Hàn bảo hắn uống, rồi sau đó bắt đầu sửa sang lại hòm thuốc của mình, “Cổ trùng cũng phải đến chờ đến ngày hồn phách của y được khôi phục, và người đó phải tỉnh dậy thì mới có thể sử dụng nó, nếu Cố đại ca cảm thấy sốt ruột, thì nghĩ thêm vài biện pháp để y mau bình phục đi.
Nếu như không vội, vậy thì dựa theo tình hình bây giờ mà chậm rãi chờ đợi, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”
Cố Khê Hàn đem chén thuốc đã uống cạn đặt sang một bên, giọng nói có chút khàn khàn : “Đa tạ.”
“Đều là người một nhà, không cần phải đa tạ.” Lý Thừa Thu vác rương thuốc lên rồi đứng dậy, “Y còn ở trong hầm băng, ngài nghỉ ngơi cho tốt rồi đi qua xem, ta về tiểu viện trước.”
Lý Thừa Thu đi rồi, Cố Khê Hàn dựa vào điểm tựa thật chậm, đột nhiên mở mắt ra hỏi hai tên đệ tử đang đứng ở bên cạnh: “Các ngươi ở đây, vậy ai đang canh giữ hầm băng?”
Hai người lập tức quỳ xuống đất thỉnh tội: “Đệ tử sơ sẩy, thỉnh Tông chủ trách phạt!”
Cố Khê Hàn nhắm mắt lại, đứng dậy mặc quần áo vào: “Không có lần sau, đi nghỉ ngơi đi.”
Hai người họ liếc nhau, Khổng Phục Hành nói: “Tông chủ, ngài bị thương chưa lành, đệ tử sẽ đi cùng ngài.”
Cố Khê Hàn vừa tính cự tuyệt, đột nhiên lại thay đổi chủ ý: “Thôi, các người bị chút nước ấm và khăn vải đưa qua đi, lấy một bộ —— quần áo của ta đem qua đây.”
Tiểu hồ ly một mình canh giữ trong hầm băng, đuôi to đặt lên mái tóc đen của Lý Thích Xuân, sau khi thấy đến Cố Khê Hàn liền kêu hai tiếng, có vẻ như hơi lo lắng mà thò lại gần cọ cọ.
Cố Khê Hàn sờ sờ nó, thấp giọng nói: “Em ấy sẽ mau tỉnh thôi.”
Hắn xốc quần áo trên người Lý Thích Xuân lên, nhìn trận pháp trên người Lý Thích Xuân, xác nhận trận pháp đã thành.
Sau khi đồ vật hắn yêu cầu được đưa đến, hắn bèn dùng khăn vải thấm nước ấm cẩn thận lau đi những vết máu kia, sau đó tự mình mặc quần áo vào cho Lý Thích Xuân.
Sau khi Lý Thích Xuân rời khỏi Kiếm Tông cũng không đem hết quần áo của y đi, nhưng không hiểu vì sao, Cố Khê Hàn lại không muốn để cho người khác chạm vào quần áo của y, nên bảo đệ tử lấy đồ của mình lại đây.
Đóa hoa kiếp phù du hoa tạm thời được đặt sai tai Lý Thích Xuân, sau khi đổi quần áo xong thì Cố Khê Hàn mới đưa nó gỡ xuống, một lần nữa đặt lên trên ngực Lý Thích Xuân.
Tuy nói rằng trước khi hắn rơi vào trạng thái hôn mê đã nhìn thấy một hồn hai phách của Lý Thích Xuân trở lại trong thân thể, nhưng hắn vẫn không yên tâm.
Hắn ôm lấy Lý Thích Xuân, nghiêng mặt dán vào trán y, thả thần thức kiểm tra xem hồn phách của Lý Thích Xuân hoàn chỉnh hay chưa.
Ngay sau đó hắn liền phát hiện, hồn phách của Lý Thích Xuân tuy đã hoàn chỉnh, nhưng lại bị y khóa chết ở bên trong thức hải.
Cho dù hồn phách có được đến chăm sóc đến lúc hoàn toàn khôi phục, cũng không có khả năng tỉnh lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...