Hai người Tạ Bạch và Lý Thích Xuân xuất phát từ Côn Luân, theo con đường từ phía Đông đi qua thảo nguyên phía Bắc.
Hứa Vân Tùng đuổi theo bọn họ, cưỡi ngựa đuổi theo đàn cừu trên thảo nguyên, đốt lửa trại bập bùng và ca hát ở biển rừng phía Đông Bắc, quả nhiên là phong lưu tùy ý.
Tạ Trần Chu và Bạch Tích Độ luôn dính nhau, Hứa Vân Tùng không có ý về trước, Lý Thích Xuân nhìn bọn họ cảm thấy có chút xấu hổ, tựa như mình đang nhìn trộm cuộc sống của đôi đạo lữ này vậy.
Nhưng ngoài việc cảm thấy ngại, thì y càng hâm mộ họ.
Ngay cả bản thân y cũng không biết cảm giác ngưỡng mộ mãnh liệt như thế là từ đâu mà đến, chỉ cảm thấy nên có một người bên cạnh mình, khi trời bắt đầu se lạnh sẽ nắm lấy tay mình đặt vào ngực, khi bản thân mệt mỏi sẽ ôm mình và rúc đến một nơi nào đó để nghỉ ngơi.
Đêm đó, y nhìn thấy Tạ Trần Chu ôm Bạch Tích Độ rơi vào giấc ngủ mà suy ngẫm, trong đầu xuất hiện một bóng người mơ hồ, nhưng mà cho dù y có cố gắng như thế nào cũng không nhìn không rõ.
“Sao chưa ngủ, suy nghĩ gì vậy?” Hứa Vân Tùng cầm theo cây quạt của mình ngồi bên cạnh Lý Thích Xuân, “Này ánh mắt, giống như đang nhìn người yêu vậy.”
Hắn cằm đuôi quạt, xoay một vòng tròn trước mắt Lý Thích Xuân.
Lý Thích Xuân ngượng ngùng mà mỉm cười: “Suy nghĩ rốt cuộc ta đã quên chuyện gì.”
“Không nhớ ra thì cũng đừng nghĩ nữa, quên được cũng là chuyện tốt.” Hứa Vân Tùng mò túi trong tay áo sờ soạng một lát, rồi đưa cho Lý Thích Xuân một quyển vở.
“Đây là gì vậy?” Lý Thích Xuân mở ra xem, sau đó kinh ngạc nhìn về phía Hứa Vân Tùng.
Hứa Vân Tùng ho khan một tiếng: “Ta và tiểu Bạch Điểu —— chính là Bạch Tích Độ, đều thích xem thoại bản, lúc rảnh rỗi cũng mình tự viết thoại.
Lúc trước nghe cậu kể về chuyện của mình nên ta không kiềm được muốn viết ra.”
Hứa Vân Tùng lấy lại quyển vở, lật đến chỗ giấy trắng đưa Lý Thích Xuân xem: “Trang giấy này còn trống, nếu như ngày nọ cậu nhớ được gì thì bổ sung thêm vào đây cũng không muộn.”
Nói xong, đột nhiên hắn nhớ tới điều gì đó, lại nói: “Xin lỗi, đã lâu lắm rồi không giao tiếp với con người, lễ nghĩa cũng đã quên hết.
Cậu có phiền khi ta viết những điều đó chứ?”
Lý Thích Xuân bật cười: “Chuyện xưa của Thích Xuân có thể lọt vào tai của tiên quân, lại được tiên quân lưu lại trên giấy bút, có gì phải bận tâm được chứ?”
“Cậu không ngại thì tốt.” Từ đầu Hứa Vân Tùng đã nhìn ra dư vị, “Thật ra, cậu không cần khách sáo với bọn ta như vậy.
Gặp được nhau chính là duyên phận, cậu xem tiểu Bạch Điểu kia đi, cậu không biết hắn tàn nhẫn như thế nào đâu, nhưng lại đối xử với cậu tốt như vậy…”
Hứa Vân Tùng nhìn đến mê mang, lời trong miệng đứt quãng: “Ừ, tốt thế đó… À mà tại sao sinh hồn của cậu lại rời khỏi thể xác vậy? Ầy ầy, thật đáng thương…”
Lý Thích Xuân đối với phản ứng chân thành của Hứa Vân Tùng khi xem thoại bản đã thấy nhiều nên không trách, chỉ quay mặt đi cười trộm hai tiếng, đến đống lửa thêm chút củi, sau đó gấp xiêm y đi ngủ.
Nhưng cuộc hành trình của một người và một hồ ly ở phía sau không được thuận lợi lắm.
Sau khi được tượng gỗ hỗ trợ thì Cố Khê Hàn tìm được tiểu hồ ly, nhưng nó vẫn chưa đưa ra chỉ dẫn nào rõ ràng, chỉ đưa ra phương hướng chung chung.
May mắn là tiểu hồ ly dính quá nhiều hơi thở của Lý Thích Xuân, nên ít hay nhiều cũng có thể tìm được dấu vết mà Lý Thích Xuân để lại, vì vậy con đường truy tìm không đến nỗi quá khó khắn.
Nó cảm thấy người mang nó theo rất kỳ quái, hắn lớn lên rất đẹp, nhưng mặt lại lạnh lẽo, nhìn đáng sợ cực kỳ.
Hơi thở trên người hắn cũng quá đáng sợ, không hung ác như đại yêu quái, mà giống như là… À, giống như là thanh kiếm mang theo bên người hắn vậy.
Có vẻ như hắn không vui vẻ mấy, suốt ngày cũng không nói được nói mấy câu, tựa hồ trừ bỏ hỏi nó “Có đói bụng không?” và “Chạy đi đâu?” thì cái gì cũng sẽ không nói.
Hơn nữa buổi tối hắn không ngủ được.
Vào đêm nọ, tiểu hồ ly tỉnh lại lúc nửa đêm, duỗi người rồi lăn một vòng, nhìn thấy hắn ngồi ở bên cửa sổ, dựa vào vách tường nhìn bầu trời đêm, cũng không biết đang xem cái gì.
Tiểu hồ ly còn đi qua vỗ vỗ chân hắn, sợ hắn biến thành cục đá.
Tiểu hồ ly sợ hãi nếu người này lao vào đánh mình thì nó nên làm sao bây giờ, nó chỉ là một con tiểu yêu quái, ngây cả tiếng người còn không nói, càng đừng nói chi đến chuyện biến hình, nhưng không có cách nào cho người ta chôn, và cũng không có cách nào để trở về Côn Luân.
Có đôi khi hắn sẽ nhìn chằm chằm vào tiểu hồ ly, thực ra bị ánh mắt kia nhìn làm cho tiểu hồ ly lạnh cả gáy, lông dựng hết lên, sợ hắn lại véo cổ mình.
Nhưng mà cuối cùng thì hắn chỉ vươn tay sờ sờ đầu tiểu hồ ly, sau đó ôm nó vào trong lòng, tưởng tượng dáng vẻ của Lý Thích Xuân khi ôm nó, tưởng tượng như mình đang ôm Lý Thích Xuân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...