Cố Khê Hàn bái biệt Kim Thư Vọng, đi suốt đêm đến Côn Luân.
Băng nguyên Côn Luân vô cùng rộng lớn và rét lạnh, Cố Khê Hàn không biết nơi này sẽ được gặp cơ duyên gì, liền tìm chỗ ngự kiếm đáp xuống, rồi đi bộ vào bên trong.
Hắn biết Côn Luân có nhiều yêu quái, càng đi vào trong hắn càng cảm nhận được năng lượng quỷ dị tràn ngập khiến người ta sợ hãi.
Hắn lo lắng nếu mình đi vào sâu hơn, lúc ấy sẽ kinh động đại yêu quái ở nơi này và mang đến những rắc rối không cần thiết khi hắn đi tìm hồn y, vì vậy y dừng bước lại, một tay rút bội kiếm ra, nắm chặt đầu gỗ tiểu nhân ở trong lòng bàn tay rót vào linh lực.
Khác với với như vậy chỉ thị mong manh lúc trước, lúc này đây sau khi rót vào linh lực, giữa mày tượng gỗ chợt lóe, một luồng linh lực nhỏ bé yếu ớt lưu dần dần kéo dài về phía xa, đáp xuống một nơi nào đó ở giữa băng nguyên.
Cố Khê Hàn gần như ngây dại, thất thần nhìn về phía linh lực đang tiêu tán từng giây, một lúc sau mới như choàng tỉnh khỏi giấc mộng, dựa theo hướng linh lực sót lại khi nãy mà lần theo.
Tuy rằng Lý Thích Xuân đã rời đi, nhưng gian nhà y ở còn giữ lại hơi thở của y.
Cho dù có ai không ở đây, nhưng tiểu hồ ly vẫn chạy đến trên nóc nhà mà ngủ mỗi ngày.
Lúc trước, Bạch Tích Độ bày kết giới xung quanh nhà cho Lý Thích Xuân, cho nên nơi này còn hơi ấm, ở trên mái nhà còn có nơi chắn gió, vì thế ngủ càng thoải mái.
Cố Khê Hàn đáp xuống đất, xoay người nhìn những gian phòng băng.
Hơi thở của đại yêu quái quá mức nồng đậm, hòa lẫn với hơi thở của Lý Thích Xuân.
Trái tim Cố Khê Hàn đột nhiên nảy lên, chẳng lẽ một hồn hai phách kia của Lý Thích Xuân đã rơi vào trong tay đại yêu quái? Hắn lấy dây trói yêu ra để trói bốn chân của tiểu hồ ly, sau đó đánh thức nó.
Tiểu hồ ly nằm chổng vó, còn ngây ngốc đã bị người bóp lấy cổ, người kia rất anh tuấn mà biểu cảm thật lạnh lùng đã đánh nó bất tỉnh, hỏi: “Hiểu ta nói gì không?”
Tiểu hồ ly theo bản năng gật gật đầu, liền thấy hắn đưa tay đưa đến chóp mũi đang mở của mình: “Ngửi một chút, mày từng thấy người này chưa?”
Tiểu hồ ly hít một cái đã ngửi được mùi hương cây cỏ độc đáo trên người Lý Thích Xuân tỏa ra từ đồ vật đó, nhịn không được mà ngửi thêm một chút, rồi gật đầu.
“Y ở đâu?”
Nó lắc đầu, không biết.
Cố Khê Hàn đem tượng gỗ cất vào trong lòng ngực: “Mày không nói?”
Vẫn là lắc đầu.
Cố Khê Hàn suy nghĩ, mới buông bàn tay đang nắm cổ nó ra: “Mày không được chạy, tao cởi trói cho mày, mày và tao đi tìm y.”
Sau rất nhiều ngày, đây là lần đầu tiên pháp khí tìm hồn chỉ điểm chính xác cho hắn tìm được con hồ ly này, tuy rằng không biết nó có dùng được không, nhưng dù thế nào hắn cũng không thể để nó chạy trốn.
Tiểu hồ ly vừa nghe hắn nói muốn đi tìm Lý Thích Xuân lập tức thuận theo, nó gật gật đầu, vẫy cái đuôi để lấy lòng hắn.
Cố Khê Hàn thu hồi dây trói yêu như đã nói, tiểu hồ ly lật người run run lông, đảo quanh chân Cố Khê Hàn, kêu “chi cha” về hướng mà bọn người Lý Thích Xuân rời đi, nó đi hai bước rồi lại lui về.
Cố Khê Hàn hướng mắt trông về phía xa: “Sao, y ở bên kia?”
Tiểu hồ ly lắc đầu, dùng móng vuốt vẽ hình mũi tên trên mặt đất chỉ hướng bên kia, và đi vài bước.
“Đi hướng kia à?”
Nhìn tiểu hồ ly gật đầu, Cố Khê Hàn duỗi tay nó ôm vào trong lòng mình, đi về hướng đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...