Một khi rời khỏi nhà, có lẽ sẽ không bao giờ trở về được nữa.
Nói không chừng sẽ chết trên chiến trường vô danh nào đó cũng nên.Đáy lòng Trương Vinh Phương bỗng thấy nặng nề.
Đột nhiên hắn lại nghĩ đến nguyên thân của cỗ thân thể này.Tỷ tỷ của nguyên thân vì để hắn tránh thoát chưng binh, hai tỷ đệ không còn bị người khác khinh thường, nhục mạ nên đã chủ động lên kế hoạch, câu dẫn người quyền quý.Bởi vì bản thân xuất thân nho hộ, gia đình có truyền thống học thức nên khí chất của nàng cao hơn những nữ tử bình thường rất nhiều.
Không ngờ là cuối cùng nàng lại thật sự thành công.Đáng tiếc...!hiện tại hai người đã mất liên lạc.Nhưng như vậy cũng tốt.
Nếu như không thất lạc, Trương Vinh Phương thật sự không biết phải ngụy trang cá tính và các đặc điểm khác của nguyên thân kiểu gì mới không lòi đuôi.Sau đó hắn không nghĩ nhiều nữa, cầm theo toa thuốc, nhanh chóng chạy về phía Thanh Hòa Cung.Mấy ngày nay, vì mới vừa tham gia tuần tra ở bên ngoài về nên Tiêu Thanh Anh mới tạm thời an phận, không quậy cọ nữa.Bởi vì nàng tự ý đi gặp Trần Vô Ưu nên đã bị Tiêu Dung phạt đến Linh Quan điện tụng kinh hối lỗi, không được phép đi đâu hết.Thế nên Trương Vinh Phương mới có thời gian rảnh rỗi, hoạt động tự do.
Thế nhưng vẫn phải chạy về trước khi trời tối.Bởi vì thời gian nghỉ ngơi của Tiêu Thanh Anh chính là một canh giờ trước khi trời tối.Trương Vinh Phương một đường xách theo mấy thang thuốc, chạy từ huyện Hoa Tân đến Thanh Hòa Cung cũng mất khoảng một canh giờ.Chờ đến khi hắn trở lại gian phòng của mình, bắt đầu chuẩn bị nấu thuốc thì sắc trời đã tối rồi.Trước tiên, Trương Vinh Phương đi theo Tiêu Thanh Anh đến nhà ăn dùng cơm, tiếp theo lại phải đưa nữ nhân này trở về phòng nghỉ ngơi.Xong xuôi hắn mới một mình đi ra sau núi, bỏ thuốc vào trong ấm sành rồi thêm nước, sau đó xếp củi, châm lửa, bắt đầu sắc thuốc.Sau nửa canh giờ, Trương Vinh Phương bưng một chén nước đen thùi lùi, nồng nặc mùi thuốc lên.“Hy vọng là có tác dụng.”Trương Vinh Phương cảm thấy bây giờ mình chỉ dựa vào ăn để tích lũy điểm thuộc tính thì tốc độ thật sự quá chậm.Nếu uống thuốc có thể mở ra con đường tăng tốc thì có lẽ sau này sẽ dễ dàng hơn nhiều.Trương Vinh Phương lắc nhẹ chén thuốc, thổi thổi cho nguội bớt rồi mới uống từng ngụm từng ngụm nhỏ.Uống chén thuốc xuống, cảm giác như có một dòng nước ấm chảy vào trong bụng.Trương Vinh Phương nghe thấy tiếng vang quái dị quanh quẩn phía sau núi, trong lòng chợt nảy lên một cảm xúc không tên.Nếu là đổi thành đời trước, trong núi làm gì có nhiều động tĩnh thế này.Bởi vì những thứ có thể di chuyển có lẽ đều sắp chết cả rồi.Phàm là tới gần chỗ ở của nhân loại, dã thú đều không dám gầm rú lung tung.Ngửa đầu uống một hớp cho xong bát thuốc, Trương Vinh Phương khà hơi nóng trong miệng ra ngoài, cảm giác cả người đều ấm áp hẳn lên.Thu dọn ấm sắc thuốc xong, Trương Vinh Phương dùng túi vải sắp xếp gọn gàng mọi thứ vào trong, sau đó xách chúng về gian phòng của mình.Những ngày sau đó, Trương Vinh Phương liên tục uống Tứ Vật thang, cho đến khi uống hết 5 thang thuốc hắn mới cảm thấy một luồng hơi nóng tụ tập trong cơ thể.Thời gian chậm rãi trôi qua, đảo mắt đã qua một tháng.Thượng Đức Viên, Thanh Hòa Cung.Cây cối vòng quanh.Tiêu Dung khí định thần nhàn, đang ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư.Ở trước mặt lão ta có tổng cộng năm người đệ tử võ tu đang đứng thẳng hàng với nhau.Đại sư huynh Tiêu Đằng, thể trạng cường tráng, cơ thể rậm rạp lông lá.
Tuy mới chỉ 24 tuổi nhưng râu ria xồm xoàm, nhìn sơ chẳng khác gì người Hồ Tây.Nhị sư huynh Trần Vô Ưu tạm thời không có mặt nên đứng ở vị trí thứ hai chính là một vị nam nhân khoẻ khoắn có mái tóc ngắn màu vàng, tên là Hồng Đạt.Tam sư tỷ Triệu Đại Thông, thể trạng cao lớn mạnh mẽ y như đại sư huynh đang đứng chắp tay sau lưng, khí thế thâm hậu, thân như vách đá.Thứ tư là Trần Tuệ, là một nữ đạo có thân hình thon dài cân xứng, dung mạo lại rất bình thường.Thứ năm chính là đệ tử mới được thu vào trong môn: Trương Vinh PhươngHôm nay là lần thứ ba Tiêu Dung khảo hạch đệ tử dưới trướng.
Mỗi lần năm người, tất cả đệ tử võ tu bái lão ta làm thầy đều phải tham gia khảo hạch, kiểm tra quá trình tu luyện.Dù sao lão ta cũng là người quản lý chi tiêu cho tất cả các đệ tử.
Nếu như có người không đạt đủ yêu cầu, vậy thì sau này tài nguyên dành cho đệ tử đó bị bớt đi nhiều rồi.Từng đệ tử bắt đầu tiến lên, thể hiện võ công của mình.Sắc mặt Tiêu Dung bình thản, biểu lộ sự hài lòng.
Có lẽ tiến bộ của những đệ tử này lão ta đều đã biết.Khảo hạch thật ra chỉ là để bọn họ cảm nhận được nguy cơ mà thôi, tránh khỏi việc lười nhác không có tí động lực nào..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...