Cạm bẫy hố giết chết người kia, hắn thừa nhận.
Nhưng người còn lại thì Trương Vinh Phương nói thẳng là mình không biết.Dương Tuyển Siêu cũng phán đoán là cái chết của người còn lại không liên quan đến Trương Vinh Phương, dù sao thì đúng như đối phương đã nói, hắn mới luyện võ chưa được bao lâu.Mà tên sơn phỉ còn lại rõ ràng là bị một người có thực lực võ công hơn hẳn cái tên Trương Vinh Phương này đánh chết.Dựa theo sự phán đoán của Dương Tuyển Siêu, hung thủ hẳn là một người có cơ thể cường tráng, cơ bắp rắn chắc.Võ công chí ít cũng phải luyện từ 5 năm trở lên, người như vậy, khả năng cao nhất là Trần Vô Ưu.Tiếp theo Dương Tuyển Siêu cũng không rảnh để ý tới những chuyện còn lại, bởi vì sau khi rà soát tình hình quanh hiện trường giết người, hắn phát hiện ra khu vực đó còn rất nhiều sơn phỉ đang ẩn náu.Đôi bên cũng xảy ra chút va chạm nho nhỏ.Dương Tuyển Siêu tự mình ra trận đánh chết vài tên sơn phỉ, đẩy lùi đám sơn phỉ còn lại.
Nhưng bản thân hắn cũng bị tên nỏ của đối phương bắn thủng vai, thương tích không hề nhẹ.Đối phương thế mà lại có cả tên nỏ!Việc này đã thu hút sự chú ý của Dương Tuyển Siêu, chỉ thoáng cái hắn đã chuyển ánh mắt nghi ngờ của mình ra khỏi Trương Vinh Phương.
Sau đó nhanh chóng phái người chạy đến huyện Hoa Tân xin chi viện.Mà nhóm bốn người của Thanh Hòa Cung, sau khi đến thời gian thì một mình trở lại đạo quan, thay phiên với các nhóm còn lại.*Tiệm thuốc Lý Gia, huyện thành Hoa Tân.Lúc trời chạng vạng tối, Lý lão đầu đang tất bật kiểm tra đám dược liệu mới được chuyển đến.
Lão cầm một cái cân nhỏ, cẩn thận đặt chút Đồng Nguyên Thảo lên trên, sau đó để xích lại gần, dùng con mắt cận thị hơn 800 độ của mình ghi chú lại mấy vạch chỉ cân nặng."Chủ quán!"Đột nhiên có giọng nói từ bên ngoài tiệm thuốc vọng vào làm Lý lão đầu giật mình run tay, suýt chút nữa thì hất hết đám Đồng Nguyên Thảo trên cân xuống đất."Ai thế!"Lão ta tức giận thả cái cân xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía cửa.Bên ngoài cửa lớn đã phai màu, một nam tử trẻ tuổi mặc đạo bào màu lam đậm nhanh chóng từ bên ngoài bước vào."Chủ quán, gần đây ta cảm thấy trong người rất khó chịu, chỗ ngươi có phương thuốc bồi bổ khí huyết không? Kê cho ta một đơn, tiền không thành vấn đề!"Nam tử trẻ tuổi vung tay lên, giọng nói khá là hào sảng khí khái."…" Lý lão đầu xoa xoa con mắt đã mệt mỏi của mình, lặng lẽ đánh giá nam tử mới đến.Người này mặc đạo bào, bên hông còn đeo lủng lẳng yêu bài của Thanh Hòa Cung.
Xem chừng có lẽ là đạo nhân của Thanh Hòa Cung rồi."Phương thuốc bồi bổ khí huyết à?" Lý lão đầu cảm thấy có chút nghi hoặc.Sắc mặt đối phương hồng hào, vóc người rắn chắc, tứ chi cân xứng mạnh mẽ, giọng nói lại càng cực kỳ trung khí.
Chắc chắn là khí huyết rất dồi dào."Vị đạo trưởng này, so với người lao động bình thường thì khí huyết trên cơ thể ngươi phát ra còn dồi dào hơn rất nhiều.
Có chỗ nào thiếu hụt chứ? Thuốc bổ cũng không thể dùng bậy đâu nha.
Uống nhiều ngược lại sẽ sinh bệnh đó."Lý lão đầu mở miệng ra toàn là khẩu âm Trữ Châu, tốt bụng khuyên nhủ.Đạo nhân kia vỗ vỗ lồng ngực."Ông chủ, ngươi đừng thấy ta nói chuyện lớn tiếng mà lầm, ta thật sự cảm thấy cơ thể mình không ổn.
Nhìn qua thì thấy thân thể ta hồng hào khoẻ mạnh, đó là do vừa mới sử dụng đồ bổ khí huyết mà thôi.
Một khi dừng thuốc sẽ không còn hiệu quả tốt như vậy nữa.Lão Lý lắc đầu, lão ta chỉ là chủ một tiệm thuốc nhỏ mà thôi.
Nếu người khác muốn, chỉ cần không phải độc dược quan phủ nghiêm cấm, thuốc bổ nào cũng được.Nói không chừng người này nhìn thì khỏe mạnh nhưng trong cơ thể lại ẩn chứa một loại bệnh kín nào đó thì sao?Nghĩ tới đây Lý lão đầu không nhịn được, cúi đầu đưa mắt quan sát nửa người dưới của đối phương, ánh mắt rất chi là quái dị.Trương Vinh Phương không thèm để ý đến mấy chuyện này, bây giờ hắn vẫn đang chìm đắm trong thu hoạch từ trận chiến vừa rồi.Trương Vinh Phương đã vơ vét được trên người hai tên sơn phỉ kia 5 lượng tiền giấy.Đây chính là 5 lượng bạc nha!Ở huyện Hoa Tân, 5 lượng có thể mua hơn một thạch gạo lức, nếu tính theo đơn vị đời trước thì là khoảng 150 cân.Cho dù là đối với Trương Vinh Phương thì đây cũng là một món thu nhập không hề nhỏ.
Đặc biệt là sau khi bị phạt mất hai tháng tiền tiêu vặt, hắn lại càng quý trọng 5 lượng bạc không dễ gì kiếm được này.Số tiền trước kia Trương Vinh Phương đều lấy ra để chuẩn bị lễ tặng.
Lần này, tiền bạc cực khổ tích góp được mới thực sự là thứ hắn có thể tự do chi tiêu, sử dụng."Phương thuốc đại bổ, bản tiệm có Bát Trân thang, Thập Toàn Đại Bổ thanh.
Ngươi muốn loại nào? Hơn nữa ngươi có thể tự chọn niên đại của dược liệu.
Thế nhưng ta nhắc trước một câu, những dược liệu có niên đại từ mười năm trở lên đều cực kỳ đắt.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...