"Sinh mệnh tăng lên được một điểm, Nhạc Hình Phù từ Nhập Môn biến thành Nắm Giữ.
Chẳng qua là không có cách so sánh với thực lực của người khác.Trương Vinh Phương hơi nhíu mày, thanh thuộc tính chỉ có thể thông báo sinh mệnh và kỹ năng, có hơi bị cùi.Nhưng nghĩ lại thì trong thực chiến, thắng bại hay không chỉ là nhìn vào thực lực võ công hay sinh mệnh.
Lúc đó còn phải xem chiến thuật, trang bị, thể chất, khả năng ra tay thời điểm đó, tốc độ xuất thủ… vân vân và mây mây.Coi như ngươi có lực lượng 100 tấn nhưng lúc ra tay chỉ dùng 1/100.000 thì cũng chẳng ra sao.Thanh thuộc tính không trực tiếp so sánh thực lực cũng là điều có thể hiểu được."Thôi kệ đi, chỉ cần võ công có thể tăng lên mấy tầng cũng đủ rồi.
Trong một thời gian rất ngắn mình hoàn toàn có thể đạt được thực lực mà võ tu khác phải mất nhiều năm để tích lũy!"Trương Vinh Phương rời khỏi giường, nhanh chóng dùng nước lạnh lau sạch cơ thể, thay một bộ quần áo mới.
Sau đó mới đứng ở trong phòng, lĩnh hội Nhạc Hình Phù vừa mới được tăng cường.Gian phòng của đệ tử tu hành diện tích ít nhất cũng khoảng 5 mét, đứng ở chính giữa vẫn tính là rộng rãi, đủ cho hắn hoạt động nhẹ nhàng.Trương Vinh Phương nhấc tay giống như đang cầm bút, vạch xuống một nét, xuất ra thức mở đầu Nhạc Hình Phù — Điểm Thanh Phong.Ban đầu, Hồi Xuân Tịnh Thì phù điển bắt nguồn từ tư thế sử dụng tay để vẽ phù của đạo gia.Sau đó được hòa thêm vào kỹ xảo quyền thuật cùng kỹ xảo rèn luyện, hình thành võ học độc nhất của Đạo Môn.Trong phù điển, 7 loại phù pháp đầu dùng để hộ thân, 5 loại phù pháp sau dùng để chữa bệnh trị thương.Hệ thống võ công mang theo nét đặc sắc Y võ hợp nhất của Đại Đạo Giáo.Bên trong gian phòng, chỉ thấy Trương Vinh Phương ra quyền có nề có nếp, cương trực mạnh mẽ.
Bộ pháp vừa đi vừa xê dịch nhưng trước sau vẫn như rễ cây cắm sâu vào lòng đất.Bất kể là chiêu thức hay tốc độ, sức mạnh đều hơn xa lúc ban ngày so chiêu với Triệu Đại Thông.Luyện một hơi tận 10 lần, sau đó hắn mới dần trầm tĩnh lại."Một điểm này ít nhất cũng bằng ba năm khổ luyện!"Hắn thường xuyên đến đạo trường rèn luyện, thu thập được kha khá dữ liệu của đám võ tu.
Lúc này lôi ra so sánh, lập tức định vị được ngay.Sau khi hưng phấn đủ, Trương Vinh Phương lại trằn trọc trên giường không biết bao nhiêu lần.
Một lúc lâu sau mới tắt đèn đi ngủ.Sáng sớm hôm sau.Chuông sớm vang lên, đạo sĩ bên trong Thanh Hòa Cung dồn dập đi ra khỏi chỗ ở.
Ai phải đi tuần thì đi tuần, ai phải quét tước thì quét tước, ai cần thỉnh an thì thỉnh an.Đám võ tu ra phía sau núi luyện công từ sớm cũng túm năm tụm ba, cùng nhau quay về thay quần áo, chuẩn bị lên lớp buổi sáng."Lô yên, đỉnh vững, càn khôn chuẩn.
Rèn luyện tinh hoa chế phách hồn.
Tụ tán mờ ảo thành biến hóa, dám đem huyền diệu luận như thường.""Nuốt nước nạp khí là người đi, có được phương thuốc sinh tạo hóa.
Trong đỉnh nếu không hạt giống thật, còn cần chi nước lửa nấu uổng công..."Từng đoạn từng đoạn tiếng tụng kinh của các đạo nhân không ngừng truyền ra.Cung chủ Trần Hạc Thu đứng thẳng trước Huyền Tâm điện, lẳng lặng quét mắt nhìn các đệ tử chân truyền đang tụng bài kinh sáng trước cửa điện.Trần Hạc Thu là người có tính tình cứng ngắc nghiêm nghị, bây giờ đã qua tuổi 80 nhưng vẫn bước đi như bay.Là do ông ta văn võ song tu, thông thạo 12 phù pháp của Hồi Xuân Tịnh Thì phù điển.
Đã từng ra ngoài lang bạt, lưu lại danh tiếng nên được người trong giang hồ tặng cho ngoại hiệu là: Tâm Phù Đạo Nhân.Lúc này Trần Hạc Thu đang đứng cửa điện, ánh mắt ông ta quyét qua đám đệ tử chân truyền rồi lập tức dừng lại chỗ cửa cung.Không lâu sau, bên ngoài cửa cung có một đạo nhân dẫn theo tiểu đội năm người đi qua sơn môn đón khách, bước vào trong cung.Mỗi người trong tiểu đội này đều mặc y phục quan sai, hông đeo quan đao, đầu đội mũ sắt rộng vành.
Bên ngoài còn khoác một chiếc áo giáp màu nâu.Đây là trang phục quan binh điển hình của nước Đại Linh.Người dẫn đầu mặc lục bào, ống tay áo bó sát, đội mũ quan có hai cánh chuồn, cơ thể mập mạp.
Đám người này nhanh chân tiến vào quảng trường trước Huyền Tâm điện."Hạc Thu huynh, đã lâu không gặp, từ khi chia tay đến giờ không gặp vấn đề gì chứ?" Người này nhìn qua thì khoảng 60 tuổi, nhưng vừa mở miệng thì lại thấy giọng nói sang sảng, cực kỳ có lực."Trịnh đại nhân, ngài vì chuyện sơn phỉ mà đến ư?" Trần Hạc Thu khẽ mỉm cười, chủ động xuống bậc thang đón người."Đúng vậy.
Sau khi loạn quân bị đánh tan đã phân thành 9 lộ để chạy trốn.
Trong đó có một lộ quân chạy đến sơn tỉnh của chúng ta.
Sau đó bọn chúng lại bị trú quân ở tỉnh đánh tan, lần này lại phân tán thành mấy chục chi nhỏ.
Bây giờ đã không ít kẻ trà trộn vào huyện Hoa Tân chúng ta." Trịnh đại nhân thở dài nói..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...