Hai người nhìn thấy Trương Vinh Phương thì lập tức dừng bước."Vinh Phương, tiểu Anh đang ở đâu?" Tiêu Dung vội vàng hỏi."Nàng đã bị đệ tử giấu trong một hốc cây.
Ta sợ sư tỷ bị bọn họ tìm được nên chạy ra dụ kẻ địch đi trước!" Trương Vinh Phương há mồm phun ra vèo vèo.Tiêu Dung nghe vậy thì sắc mặt cũng hơi dịu lại, thế nhưng vẫn tương đối nghiêm nghị."Mau dẫn ta đi!"Tiếp theo Trương Vinh Phương dẫn theo hai người cấp tốc chạy về hướng Tiêu Thanh Anh đang ẩn thân.Không lâu sau, ba người đã trở lại hốc cây lúc trước.
Thế nhưng chỉ thấy bên trong trống rỗng, không thấy bóng người nào."Người đâu?" chỉ nháy mắt, sắc mặt Tiêu Dung đã trở nên cực kì lạnh lẽo."Đệ tử đã từng nhắc nhở sư tỷ, không được ra ngoài.
.
." Trương Vinh Phương trả lời theo phản xạ.
Nhưng thấy vẻ mặt Tiêu Dung có vẻ không đúng nên hắn nhanh chóng ngậm miệng, không nói tiếp nữa.
Chẳng qua trái tim lại là thòng xuống tận rốn.Nếu Tiêu Thanh Anh mà xảy ra chuyện gì, chắc chắn là hắn sẽ không có kết cục tốt hơn đâu.Dù tính tình Tiêu Dung có tốt mấy thì khả năng cao là sẽ trút cơn giận lên đầu hắn."Trên mặt đất có dấu chân, nhìn sơ thì có vẻ là của nữ nhân.
Rất có thể là sư muội!" Triệu Đại Thông đứng bên cạnh, thấy tình thế căng thẳng thì nhanh chóng lên tiếng."Đi!" Tiêu Dung vội vàng xông về phía trước.Hai người lần theo hướng dấu chân, cấp tốc đuổi theo.Tốc độ của Tiêu Dung cùng Triệu Đại thông cực nhanh, chỉ mấy cái chớp mắt đã mất hút trong rừng rậm, không còn thấy bóng dáng.Trương Vinh Phương muốn chạy theo nhưng nghĩ lại thì mình có đi cũng chỉ phí công vô ích, căn bản là không đuổi kịp.
Thế nên hắn liền đứng im tại chỗ.Cũng may là không để hắn chờ lâu, chưa đến mấy phút thì phía xa xa trong rừng rậm đã truyền đến mấy tiếng gào rống rất to.Trương Vinh Phương giật mình, tim đập thình thịch.
Hắn cong người, chậm rãi tiến gần về phương hướng phát ra âm thanh.
Sau đó nhờ vào mấy bụi cây cỏ yểm trợ, quan sát tình hình bên kia.Rất nhanh sau đó hắn đã nhìn thấy trong một mảnh rừng âm u, Tiêu Dung và Triệu Đại Thông đang đánh đấm túi bụi với hai tên hắc y nhân.Trên đất còn có một tên áo đen nằm sõng soài.Tiêu Thanh Anh đứng ở một bên, vẻ mặt cực kỳ sợ hãi.
Trên khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn đầy vệt nước mắt đọng lại, rõ ràng là đã bị dọa sợ quá mức.Thấy nàng không có chuyện gì, Trương Vinh Phương âm thầm thở hắt ra một hơi dài nhẹ nhõm.Sau đó hắn mới có thời gian nhàn rỗi xem Tiêu Dung, Triệu Đại Thông tranh đấu cùng hai tên hắc y nhân.Trương Vinh Phương nhìn kỹ lại, lúc này mới phát hiện mấy người này đánh tới đánh lui, ba hồi đụng phải cây cối, ba hồi đánh ra một cái hố, lúc lại làm tróc một mảng vỏ cây.Chưa được mấy giây, một tên hắc y nhân đã bị đánh trúng sống mũi khiến hai mắt tối sầm.
Sau đó hắn ta lại bị trúng thêm một chưởng ngay ngực, ngã xuống đất không dậy nổi.Một tên hắc y nhân khác thấy tình thế không ổn liền xoay người bỏ chạy, chỉ mấy bước đã biến mất trong rừng rậm.Lúc này Trương Vinh Phương mới phát hiện, miệng mấy tên hắc y nhân nằm trên đất đều hộc ra máu tươi, ánh mắt tan rã, xem ra cũng chẳng sống nổi.Ra tay ác thật chứ! Tim Trương Vinh Phương âm thầm nảy lên một cái, hô hấp có hơi dồn dập.Đời trước hắn chỉ là một người rất bình thường, làm gì từng thấy cảnh có người bị đánh chết tươi thế này chứ.Trương Vinh Phương cố đè cơn khó chịu trong lòng xuống, cưỡng chế bản thân chuyển tầm mắt sang chỗ sư phụ cùng mấy người khác.Tiêu Dung cùng Triệu Đại Thông đã thu thế nghỉ ngơi.Trên trán lão ta lấm tấm mồ hôi, toàn thân nóng hổi.
Rõ ràng là tiêu hao rất nhiều sức lực.Ngược lại thì Triệu Đại Thông lại có vẻ không đáng ngại cho lắm, dáng vẻ khá là nhẹ nhàng."Trần Vô Ưu đâu?" Tiêu Dung trầm giọng hỏi."Bị đánh ngất xỉu, ở trong bụi cỏ bên kia ạ." Triệu Đại Thông chỉ chỉ một bụi cây ở chỗ khác."Hắn và tiểu Anh cùng bị tập kích.
May là chúng ta chạy đến đúng lúc, nếu không tình huống sẽ cực kỳ xấu.""Kiểm tra thử chưa, lai lịch của mấy tên này là thế nào?" Tiêu Dung có chút mệt mỏi, nói."Vâng."Lúc này Trương Vinh Phương cũng đi ra, ôm quyền hành lễ với hai người"Sư phụ, sư tỷ.""Lần này ngươi đi ra ngoài cùng tiểu Anh, có phát hiện ra manh mối nào không?" Tiêu Dung trầm giọng hỏi dò.Lão ta đã phát hiện ra Trương Vinh Phương trốn trong bụi cỏ từ lâu rồi, cũng không cảm thấy có gì bất ngờ."Bẩm sư phụ, nhóm người chúng ta đi tới một vùng rừng núi thì Trần Vô Ưu sư huynh muốn bắt sóc nên giữa đường rời đi, thế nên chỉ còn lại ba người chúng ta.Còn nữa, đệ tử cảm thấy giọng nói của Trần sư huynh nghe có hơi quen tai.
Hơn nữa lần này ra ngoài cũng là do Trần sư huynh mời.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...