“Từ hôm nay trở đi, ta sẽ tuân ý chỉ của sư phụ, luôn theo sát sư tỷ.
Kính xin sư tỷ thứ lỗi.” Hắn nghiêm túc trả lời.“Ta biết rồi, phiền chết mất.” Tiêu Thanh Anh sốt ruột, phất phất tay.Trương Vinh Phương không nói thêm gì nữa, nhưng khi Tiêu Thanh Anh đi ra ngoài thì hắn lại im lặng đi theo phía sau.
Hai người vẫn luôn duy trì khoảng cách khoảng 5m.Khoảng cách này không quá gần cũng không quá xa, vừa đủ.Lúc đầu Tiêu Thanh Anh hơi mất kiên nhẫn.
Nàng đến nhà xí, nói chuyện phiếm với bạn thân thì Trương Vinh Phương sẽ biết ý tránh ra xa một tí, chứ đi luyện võ thì Trương Vinh Phương sẽ đứng lù lù bên cạnh quan sát.Đi ăn đi dạo, người này sẽ lặng lẽ đi theo, không có tí cảm giác tồn tại nào.Sau nhiều ngày như vậy, Tiêu Thanh Anh cũng dần coi như hắn không tồn tại.Mà Trương Vinh Phương cũng rất vui vì có nhiều thời gian làm việc riêng của mình.
Khi rảnh rỗi, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể luyện tập, làm quen với Quan Hư Công.Quan Hư Công có thể được tu hành mọi lúc mọi nơi, dù là đang đi, ngồi hay nằm ườn một chỗ.
Đó là trạng thái quan tưởng tâm thần, lúc bắt đầu thì độ khó không lớn lắm.Trương Vinh Phương đi theo Tiêu Thanh Anh, đồng thời cũng suy nghĩ xem con đường tương lai của mình rốt cuộc là ở đâu.Hiện giờ hắn đã thoát khỏi thân phận đệ tử tạp dịch, cuối cùng cũng có chút thời gian rảnh rỗi để thu xếp tương lai của mình.Đại Linh có một hệ thống đẳng cấp rất nghiêm ngặt, chế độ xã hội nghiêm khắc, quân đội cực kỳ mạnh mẽ.
Hắn là người Man tứ đẳng, hơn nữa có xuất thân nho hộ, sau này rất khó làm nên chuyện.Ban đầu hắn định đi theo đạo tịch, nhưng xét theo thái độ của sư phụ Tiêu Dung thì có vẻ con đường này cũng đòi hỏi xuất thân.Bây giờ ngay cả thân phận đệ tử tu hành cũng phải hưởng ké ánh sáng của Tiêu Thanh Anh mới miễn cưỡng nâng lên được.Cứ như vậy, tương lai hắn, đạo tịch của hắn cũng có thể bị hạn chế rất nhiều.Mỗi ngày Trương Vinh Phương đều ở bên cạnh, đi theo Tiêu Thanh Anh, đồng thời âm thầm nghĩ đường ra trong tương lai.Nghĩ đi nghĩ lại thì cách duy nhất vẫn là trước cứ học võ để tự bảo vệ bản thân, sau mới sử dụng thuộc tính dị năng.
Dù muốn làm gì thì ít nhất cũng phải đảm bảo an toàn cá nhân cái đã.Ở Đại Linh này, hắn sinh ra đã là Man tộc tứ đẳng nên cả đời chỉ có thể làm cu li.
Bởi vì là con cháu nho hộ nên hắn càng là mục tiêu bị nhắm vào, cho dù sau này có bộc lộ tài năng trên những phương diện khác thì hắn cũng chỉ có thể làm những công việc cấp thấp mà thôi.Trở thành tuỳ tùng của Tiêu Thanh Anh, cuộc sống trôi qua cũng khá tốt.Ngoài việc thỉnh thoảng bị Tiêu Dung kêu đến hỏi thăm tình hình thì ở khoản đồ ăn đã tăng lên thành một bữa bốn cái bánh bao chay và một cân thịt, bao no.Chế độ ăn uống tốt, cộng với làm việc và nghỉ ngơi đều đặn trong hơn mười ngày liên tục, cuối cùng cũng khiến Trương Vinh Phương dần hoà hoãn lại.Gương mặt của hắn từ từ có huyết sắc hồng hào, da dẻ cũng rạng rỡ hơn trước nhiều.Điều quan trọng nhất là ở ngực bụng đã tích góp được một chút nhiệt khí của thuộc tính.Chỉ chớp mắt mà một tháng nữa đã trôi qua.Trong nhà ăn của Thanh Hoà Cung.“Này, nghe nói ngươi thực sự trở thành đệ tử tu hành rồi hả?” Bàng Bàn Tử bưng khay thức ăn, ngồi xuống vị trí đối diện với Trương Vinh Phương.Đi cùng hắn còn có có hai đệ tử tạp dịch khác.Một người là Lý Toan Mai, người còn lại là Tư Đồ Nam.Tên của Lý Toan Mai khá thô, tướng mạo cũng đúng là khách qua đường hàng thật giá thật, thuộc loại nữ tử đi đường chẳng có tí thu hút nào.Nàng xuất thân từ một gia đình nông dân, lão cha phú nông của nàng có phần trọng nam khinh nữ, để được giảm thuế và miễn bị bắt lính, đi nghĩa vụ quân sự nên đã bỏ ra không ít tiền để gửi nàng vào đây.Tư Đồ Nam kia cũng vậy, không cùng quê với Lý Toan Mai, gia đình nàng chính là phú thương, tên tuổi là do người nhà tốn tiền mời một nho sinh nghèo đặt cho.“Sao các ngươi lại đến đây?” Trương Vinh Phương ngẩng đầu lên, gật đầu với ba người, coi như lời chào hỏi.Sau khi đến Thanh Hoà Cung, điều duy nhất hắn quen thuộc chính là ba người trước mặt.
Rất nhiều tin tức và sự việc đều do ba người họ thăm dò được.“Chúng ta là đồng hương đó, Trương Vinh Phương sư huynh.
Bây giờ ngươi đã là sư huynh rồi, sau này nhớ chiếu cố chúng ta một chút mới được nha.” Bàng Bàn Tử cười nói.
Trong nụ cười ít nhiều gì cũng có vẻ lấy lòng.“Với lại, Tư Đồ Nam cũng được thăng chức rồi.
Bây giờ đang làm việc trong Tàng Thư Các, sư phụ nàng bái là pháp sư chấp sự quản lý Tàng Thư Các.” Bàng Bàn Tử mỉm cười chỉ vào Tư Đồ Nam bên cạnh, nói.Trương Vinh Phương không ngạc nhiên lắm.
Trong số bốn người họ, thật ra chỉ có Tư Đồ Nam là người có khả năng được thăng chức nhất..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...