“Thương Ngô!” Tịnh Tâm hô lên một tiếng, hắn bước nhanh tới, một luồng tinh quang bay về phía hắn, hắn xoay người mang theo một trận gió làm tà áo cà sa bay lên, tinh quang khẽ lệch, xuyên qua tà áo dài của hắn.
Lữ Đại giơ Phi Tinh Truyền Hận lên, lạnh lùng nhìn hắn nói: “Ngươi đừng qua đây!”
Nàng ôm lấy Giang Bình lui về Đại Hùng Bảo Điện, đặt hắn trên tấm bồ đoàn trước mặt Phật.
Đèn chong lay động chiếu lên mặt hắn, vẻ mặt hắn bình yên, khóe môi vẫn còn thoáng ý cười, nhưng vẻ rạng rỡ dưới làn da đã biến mất.
Lữ Đại ngẩn người một lúc, định bắt mạch cho hắn thì lại phát hiện mảnh vụn màu đỏ trong tay hắn, lòng nàng đau nhói, giống như bị cả nghìn con dao nhọn đâm vào, đau khổ tột cùng.
Lữ Minh Hồ nghe thấy tiếng kêu thê lương như dã thú bị thương, y biết đó là Lữ Đại, sắc mặt y thay đổi, vung ra ba kiếm liên tiếp đâm trúng Tiết Tùy Châu rồi bay thẳng vào Đại Hùng Bảo Điện.
Trong đại điện ánh sáng mờ mịt, trước tượng Phật lông mày hạ xuống, Lữ Đại ôm lấy Giang Bình cúi đầu ngồi trên mặt đất, mặt kề sát bên hắn, khóc không ngừng.
Cổ nàng có máu tươi chảy ra, tim Lữ Minh Hồ nặng trĩu, y đi đến bên cạnh nàng, nhìn vết thương của nàng giống như bị cắn, may mà không quá nghiêm trọng, hỏi: “Sao lại thành ra thế này?”
Lữ Đại ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt hơi đờ đẫn đáp: “Tịnh Tâm là người của bọn chúng.”
Lữ Minh Hồ bố trí kết giới xung quanh nàng, y đi qua cửa sau, Tịnh Tâm nhìn thấy y, biết bản thân không địch lại được bèn hóa thành ánh sáng bay đi.
Lữ Minh Hồ ngự kiếm đuổi theo, một bóng người vụt ra khỏi kiếm, người đó mặc trường báo màu xám, đeo mặt nạ, trên tay quấn một sợi xích vàng, hai đầu sợi xích có hai cái chùy đồng như quả dưa hấu nhỏ.
Ánh vàng lóe lên, chùy đồng như sao băng đập vào ngực Lữ Minh Hồ với tốc độ vô cùng nhanh.
Nhưng Lữ Minh Hồ còn tránh nhanh hơn, kiếm quan cùng lúc bay ra đâm về phía Tịnh Tâm phía xa.
Người áo xám thở dài, vung xích vàng lên, hai luồng sáng vàng cắt ngang, Lữ Minh Hồ bay ngược ra sau, suýt chút nữa bị đánh trúng.
Đánh được bốn năm hiệp, người áo xám biến thành một cơn gió nhẹ biến mất ở phía xa.
Lữ Minh Hồ cảm thấy tu vi của hắn ta vô cùng thâm hậu, cao thủ như vậy thường không nhiều, nhưng y lại không nghĩ ra được hắn là ai, y cũng không đuổi theo mà quay về Đại Hùng Bảo Điện.
Lữ Đại vẫn còn đang khóc, nước mắt chảy dài trên má, nhưng không phát ra tiếng.
Lữ Minh Hồ ngồi xuống, lấy một người giấy từ trong túi đeo bên hông của Giang Bình, nói: “Để đề phòng, ta đã bảo hắn đem theo người giấy này bên người, sau khi dùng Hủy Linh Đan, ít nhất hắn còn một nửa hồn phách bị người giấy này giữ lại.
Phần còn lại, chúng ta quay về nghĩ cách, ngươi đừng khóc nữa, đi thôi.”
Nghe y nói vậy, tuy không quá vui mừng nhưng cũng coi như có hy vọng, nàng lập tức ngừng khóc, lau mặt rồi mang theo thi thể Giang Bình cùng y ra khỏi đại điện.
Lữ Minh Hồ ngự kiếm bay lên nói: “Hồn vía của Mục Thương Ngô đã bị hủy, các vị không cần tiếp tục tốn công nữa, quay về hết đi.
Sư thúc, sư huynh, chúng ta cũng quay về thôi, Giang công tử bị thương không nhẹ.”
Lạc Hoa Triều thở phào nhẹ nhõm rồi lại thở dài, nàng ta không nói gì đã rời đi.
Tư Mã Vạn Lý cũng không dừng lại lâu, chỉ có Tiết Tùy Châu ngây ngốc đứng đó như bị sét đánh.
Lữ Minh Hồ vốn định đi, nhưng lại đột ngột quay người vung một kiếm về phía hắn, kiếm này mạnh mẽ vang dội, sức mạnh không thể nào chống lại nổi.
Tiết Tùy Châu lùi về sau liên tiếp mười mấy trượng, đao trong tay gãy làm đôi, miệng phun máu tươi, trọng thương ngã xuống đất.
Độ trưởng lão và Thiệu tử Đan tận mắt thấy sức mạnh thần kỳ này, cả hai biến sắc.
Quay về Trường Nhạc Cung, Lữ Minh Hồ bôi thuốc cho Lữ Đại, y hỏi: “Có đau không?”
Nàng lắc đầu, nước mắt lại lăn dài, đáp: “Hắn tự vẫn để cứu ta.”
Lữ Minh Hồ sợ nàng tự trách, bèn nói: “Không liên quan đến ngươi, chỉ là hắn không muốn bị Mục Thương Ngô khống chế thôi.”
Đưa hồn phách trong người giấy vào cơ thể Giang Bình, Lữ Minh Hồ lấy một viên Định Hồn Đan ra, bảo Lữ Đại cho hắn dùng, rồi lại thắp một ngọn đèn dẫn hồn ở đầu giường hắn.
Tử Nguyên Chân Nhân nghe nói chuyện này thì thở dài không thôi, hắn đến thăm Giang Bình, tặng hắn chiếc vòng bạch ngọc nuôi dưỡng hồn phách.
Hồn vía của Mục Thương Ngô đều bị hủy, Địa phủ tránh được tai họa, Thập điện Diêm Vương ai ai cũng vui mừng, biết được là công lao của Giang Bình, Tần Quảng Vương phái Lâu phán quan đem theo nhiều lễ vật đến Trường Nhạc Cung thăm hắn, nói sẽ để quỷ sai lưu ý, thu thập hồn phách bị đánh tan của Giang Bình.
Cứ thế ba tháng trôi qua, Giang Bình gần như không có dấu hiệu tỉnh lại, Lữ Đại ngày đêm ở bên cạnh hắn, thấy hy vọng ngày càng mịt mù, nàng không kìm được mà bật khóc.
Sáng hôm đó, Lữ Minh Hồ bước vào phòng, thấy đôi mắt sưng húp của nàng, y thở dài nói: “Ra ngoài đi dạo với ta đi.”
Lữ Đại lắc đầu: “Ta chờ ở đây, không đi đâu hết.”
Lữ Minh Hồ không nói nhiều, y kéo nàng nàng ra ngoài.
Bây giờ đã là giữa tháng Bảy, rừng đào trên đỉnh Liên Hoa đã ra trĩu quả, dưới lá cây lộ ra những khuôn mặt nhỏ hồng hồng trắng trắng, Lữ Đại thích ăn đào ở đây nhất, Lữ Minh Hồ hái một quả cho nàng, nàng yên lặng ăn, hoàn toàn không cảm nhận được mùi vị.
Trên đường quay về, một tiểu đạo sĩ nhìn thấy bọn họ bèn dừng bước nói: “Minh Hồ sư huynh, có một vị Bạch công tử muốn gặp Đại cô nương, ta vừa mới đến Phi Sương Viện truyền lời nhưng không thấy các ngài, hắn vẫn đang chờ ở ngoài cửa.”
Lữ Đại hỏi: “Bạch công tử? Có nói tên là Bạch gì không?”
Tiểu đạo sĩ đáp: “Bạch Diệc Nan.”
Lữ Đại ngẩn ra, nàng vội vàng ra khỏi cổng, quả nhiên nhìn thấy Bạch Diệc Nan đang đứng dưới gốc cây tùng, nàng tiến đến hỏi: “Ông chủ Bạch, sao ngươi lại đến đây?”
Bạch Diệc Nan thấy nàng tiều tụy, trong mắt lộ vẻ đồng tình, đáp: “Chuyện của Giang huynh ta đã nghe nói rồi, có thể cho ta vào thăm hắn không?”
Lữ Đại dẫn y đến Phi Sương Viện, trên đường hỏi thăm tình hình của y.
Sau khi Bạch Diệc Nan rời khỏi Thiên Sơn thì ở trong động phủ bế quan tu luyện, trước đó không lâu xuất quan mới nghe nói Giang Bình là phân thân của Mục Thương Ngô, đã cùng chết chung với Mục Thương Ngô rồi.
Gặp được Lữ Minh Hồ, Bạch Diệc Nan vào phòng thăm Giang Bình, y lấy một hộp gỗ đàn hương từ trong tay áo ra nói: “Đây là đom đóm âm mà trước kia ta từng dùng để tìm chuyển thế của Châu Nhi, có lẽ các ngươi có thể tìm được hồn phách đã mất của Giang huynh.”
Mấy ngày nay cả người cả quỷ đưa ra ý kiến quá nhiều, mấy ý kiến đủ loại đó chẳng có cái nào có tác dụng.
Lữ Đại cũng không ôm nhiều hy vọng với đom đóm âm của Bạch Diệc Nan, nhưng nàng vẫn gật đầu nói: “Vậy để ta thử.”
Bạch Diệc Nan mở chiếc hộp ra, ba con đom đóm âm màu lam bay ra khỏi hộp, chúng bay vòng quanh mặt Giang Bình một vòng rồi lảo đảo bay ra khỏi phòng.
Bạch Diệc Nan đi theo chúng, trong lòng Lữ Đại lóe lên một tia hy vọng, nàng cũng đi theo, Lữ Minh Hồ lo lắng cho nàng nên cũng đi theo.
Tốc độ bay của đom đóm âm không nhanh, chúng xuyên qua những đám mây mù, lúc bay lúc dừng, đến khi trời tối không ngờ lại đến bầu trời Hàng Châu, quanh quẩn chừng một chung trà rồi bay thẳng vào Giang trạch.
Lữ Đại kinh ngạc nghĩ: Sao hồn phách của Giang lang lại ở trong nhà mình? Sợ kinh động đến người nhà, nàng ẩn thân theo vào.
Bạch Diệc Nan và Lữ Minh Hồ cũng ẩn thân, đi theo đom đóm âm đ ến một gian phòng ngoài cửa Bao Hạ trong hoa viên, bên trên cửa có khóa, đom đóm âm chui qua khe cửa bay vào phòng.
Gian phòng Bao Hạ này được dùng để đặt tranh chữ, cửa chỉ là cửa gỗ thông thường, Lữ Đại, Bạch Diệc Nan và Lữ Minh Hồ dễ dàng đi qua.
Bên ngoài trăng ảm đạm, trong phòng không thắp đèn nhưng rất sáng, bởi vì chiếc đèn hoa sen mà Giang Bình thắng được ở sòng bạc Chân Du đang treo trên đỉnh phòng.
Chiếc đèn này thực sự quá sáng, không châm đèn nhưng mười hai viên đá quý gắn trên đó cũng đủ tỏa sáng xung quanh, không thích hợp để trong phòng ngủ.
Lúc này ba con đom đóm âm đang dừng lại trên một viên đá quý như hợp lại làm một.
Lữ Đại nhíu mày hỏi: “Chẳng lẽ hồn phách của Giang lang ở trong viên đá quý này hả? Sao có thể chứ?”
Lữ Minh Hồ lấy viên đá quý xuống, ngắm nghĩa tỉ mỉ một lúc lâu, y chợt hiểu ra, nói: “Hồn phách của hắn vẫn mãi không hoàn chỉnh, thì ra chỗ thiếu ở ngay đây.”
Lữ Đại không hiểu: “Là sao?”
Lữ Minh Hồ đáp: “Quay về rồi nói.”
Bạch Diệc Nan thu đom đóm lại rồi cùng họ quay về Trường Nhạc Cung.
Lữ Minh Hồ bóp nát viên đá quý, sau nửa nén hương, mắt Giang Bình động đậy như sắp tỉnh lại.
Lữ Đại vui mừng khôn xiết, nàng dựa theo chỉ dẫn của Lữ Minh Hồ, dùng rượu vàng đun chảy một viên đan dược, đút từng thìa cho Giang Bình.
Uống được nửa bát, Giang Bình ho, mở mắt ra.
Lữ Đại suýt chút nữa đánh rơi bát, nàng gọi liên tục: “Lang quân! Lang quân!”
Giang Bình nhìn thấy khuôn mặt của nàng thì hết sức kinh ngạc, giọng hắn khàn khàn: “Nương tử? Có phải ta đang nằm mơ không?”
Bạch Diệc Nan cười nói: “Giang huynh, không phải ngươi đang nằm mơ!”
Giang Bình quay sang nhìn lại y càng thấy ngạc nhiên hơn, hắn hỏi: “Bạch huynh sao cũng ở đây?”
Lữ Đại đỡ hắn ngồi dậy, đặt một cái gối mềm sau lưng hắn, nàng kể lại chuyện Bạch Diệc Nan nghe nói sau khi hắn chết chung với Mục Thương Ngô bèn mang theo đom đóm âm đ ến giúp tìm lại hồn phách cho hắn nghe, nàng vừa kể vừa cười, mặt mày rạng rỡ, giống như được sống lại cùng hắn.
Giang Bình cảm ơn Bạch Diệc Nan, hắn lại thấy kỳ lạ: “Hồn phách của ta sao lại ở trong đá quý trên đèn?”
Lữ Minh Hồ đáp: “Kiều Cát có nhân mạch rộng rãi, ta nghĩ hắn có giao tình sâu đậm với Mục Thương Ngô, năm trăm năm trước, Mục Thương Ngô bảo hắn tìm phân thân.
Kiều Cát tìm được một cái bèn rút một phần linh hồn của phân thân ra, rồi cho hồn phách của Mục Thương Ngô thay vào.
Còn hồn phách bị rút ra đó, hắn không hề vứt đi mà giấu trong mười hai viên đá quý trên đèn.”
Nói đến đây, y đã đoán được người áo xám hôm đó bên ngoài Lâm Tuyền Tự là ai rồi.
Lữ Đại gật đầu đồng ý với suy nghĩ của y, nàng nói: “Thảo nào hắn không chịu bán cái đèn đó cho chúng ta, nhưng không ngờ Giang lang lại thắng được hồn phách của chính mình, cái này gọi là không có chuyện gì là ngẫu nhiên, mọi thứ trên đời đều đã có sắp xếp từ trước!”
Giang Bình cười nói: “Nếu không phải nương tử thích cái đèn đó thì ta đã bỏ lỡ hồn phách của chính mình rồi.”
Ánh mắt Lữ Đại dịu dàng nhìn hắn nói: “Có thể thấy ta và chàng là lương duyên trời ban.”
Lữ Minh Hồ không cho là đúng, người và yêu khác biệt, làm gì có lương duyên trời ban chứ.
Nhưng thấy nàng vui vẻ như vậy, y cũng cảm thấy vui vẻ, y bỗng cảm thấy Giang Bình cũng không chướng mắt lắm, y dặn dò hắn nghỉ ngơi cho tốt rồi ra ngoài.
Bạch Diệc Nam ở lại Trường Nhạc Cung vài ngày rồi tạm biệt Giang Bình và những người khác, quay về động phủ tiếp tục tu luyện.
Giang Bình và Lữ Đại đoàn tụ, tất nhiên là dính với nhau như sam, cả ngày như hình với bóng.
Sau Trung thu, Giang Bình gần như đã hồi phục, hắn rất tự giác chào từ biệt Lữ Minh Hồ, kẻo ở lại thêm y lại chê hắn phiền.
Lữ Minh Hồ còn chẳng nói câu giữ lại nào, hiển nhiên là đã thấy hơi mất kiên nhẫn.
Đến Tết trung thu, rất nhiều nữ quan tự tay làm bánh trung thu tặng cho y, Lữ Đại biết y không thích ăn nên đã đóng gói toàn bộ mang về Hàng Châu.
Lâu phán quan biết Giang Bình tỉnh lại, y lại đem theo lễ vật đến Hàng Châu thăm hắn, còn nhiệt tình mời hắn xuống âm phủ chơi.
Giang Bình lại rất tò mò về quang cảnh ở Địa phủ, nên đã hẹn ngày cùng Lữ Đại đến Địa phủ.
Đình Bác Y, hồ Huyết Ô, núi Phá Tiền, thôn Ác Cẩu đều không có gì đáng xem, chỉ có bên bờ Vong Xuyên nở đầy hoa bỉ ngạn, đỏ rực một vùng như nối với bầu trời, trông khá ấn tượng.
Giang Bình và Lữ Đại ngồi trong bụi hoa nhìn từng con quỷ trên cầu Nại Hà uống canh Mạnh bà, đầu thai chuyển thế.
Những lúc như này luôn có vài con quỷ không muốn uống, khóc lóc ầm ĩ, nhưng cuối cùng vẫn không địch lại được.
Gió thổi qua, cành lá của hoa bỉ ngạn xung quanh đung đưa xào xạc.
Lữ Đại uống mấy chén rượu, nàng tựa đầu lên đùi Giang Bình, nàng hơi buồn ngủ rồi.
“Nương tử.” Giang Bình đột nhiên gọi nàng, nàng ừm một tiếng, lại nghe hắn nói: “Đồng ý với ta một chuyện được không?”
“Chuyện gì?”
“Hết kiếp này rồi, nàng đừng đến tìm ta nữa.”
Lữ Đại mở to mắt, nàng tỉnh táo hơn đôi chút, ngơ ngác nhìn hắn hỏi: “Chàng sợ chúng ta sẽ giống ông chủ Bạch và Quế nương à? Không đâu, ta thông minh hơn ông chủ Bạch nhiều, kiếp nào chàng cũng sẽ thích ta.”
Giang Bình cười nói: “Nàng thấy sao băng có đẹp không?”
Lữ Đại ngẩng đầu, sao băng xẹt thoáng qua bầu trời đêm, ai nói nó không đẹp chứ?
Giang Bình nhìn lên bầu trời: “Thật ra sao băng rất lung linh, dù có muôn vạn vì sao thì cũng không sánh được với ánh trăng, còn đẹp là vì nó ngắn ngủi.
Ta không thể làm vầng trăng sáng soi đường cho nàng thì làm sao băng cũng tốt.”
Con người là linh hồn của vạn vật, Giang Bình hai mươi tuổi hiểu được rất nhiều đạo lý mà Tiểu Hỉ Thước hơn hai trăm tuổi vẫn không thể hiểu được.
Nàng hiểu nhưng không hẳn là hiểu, nhưng trong lòng lại dâng lên một nỗi chua xót nóng bỏng, nghẹn ngào nói: “Nhưng ta không nỡ.”
Giang Bình hôn lên khóe mắt đỏ hoe của nàng, hắn nói: “Kiếp sau ta không còn là ta nữa, mỗi người mỗi con chim trên thế gian này đều là độc nhất vô nhị.
Nhân duyên tốt chưa chắc phải kéo dài, thủy chung là đủ rồi, tương lai sau này nàng sẽ hiểu.”
Ánh trăng tốt, sao băng cũng tốt, vẻ đẹp của vạn vật vốn nằm ở sự khác biệt của chúng.
Lữ Đại thật sự hiểu ra đạo lý đã là chuyện của ba trăm năm sau..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...