Nhiếp Thu Thực biến sắc, trong mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc: “Đây là Phi Tinh Truyền Hận?”
Những người khác cho dù không nhận ra cũng đã nghe nói qua đại danh về Phi Tinh Truyền Hận, nghe vậy đồng loạt trừng to hai mắt, muốn nhìn thật kỹ bảo bối nổi danh thất truyền đã lâu này.
Lữ Đại cực kỳ hưởng thụ ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa hâm mộ của bọn họ, mỉm cười đầy đắc ý, nói: “Nhiếp đạo trưởng, gia phụ ta là Khánh Vân Chân Nhân của Quỳnh Côn Đảo, nể mặt lão nhân gia, buông tha cho tiểu nhị không hiểu chuyện này đi.”
Thấy nàng lại mở to mắt nói dối, Giang Bình vẫn giữ vẻ bình tĩnh xem thử tình hình trước mắt, nói dối dù sao cũng tốt hơn đánh nhau.
Hắn phát hiện Tiểu Hỉ Thước nói dối rất có kỹ xảo, ví dụ như nàng giả trang thành Lỗ tiểu thư, là lợi dụng sự ái mộ của hắn đối với Lỗ tiểu thư; nàng gạt Tử Nguyên Chân Nhân là nàng bị thư sinh phụ lòng, là lợi dụng sự chán ghét của Tử Nguyên Chân Nhân với thư sinh đào hoa; nàng giả mạo nữ nhi của Khánh Vân Chân Nhân nào đó, là lợi dụng sự tò mò của đám người Nhiếp Thu Thực với việc làm sao nàng có được Phi Tinh Truyền Hận.
Lừa gạt, quan trọng nhất chính là hùa theo tâm tình của đối phương.
Phi Tinh Truyền Hận không phải là thứ người bình thường có thể có được, Khánh Vân Chân Nhân là sư thúc của chủ nhân Bồng Lai đảo, ẩn cư ở Quỳnh Côn Đảo đã nhiều năm, đám người Nhiếp Thu Thực đều biết lão nhân gia có một nữ nhi, nhưng chưa bao giờ gặp qua.
Nếu như nữ tử trước mắt thật sự là nữ nhi của lão, việc nàng có Phi Tinh Truyền Hận cũng được sáng tỏ.
Nghĩ như vậy, bọn họ cũng tin vài phần.
Giang Bình tuy rằng không biết Khánh Vân Chân Nhân là người như thế nào, nhưng không khó để có thể suy đoán ra lão là một cao nhân thế ngoại có nữ nhi.
Thấy trong mắt đám người Nhiếp Thu Thực đều toát ra vẻ tin phục, mánh khóe lừa gạt của Tiểu Hỉ Thước lại có hiệu quả, hắn âm thầm lắc đầu thở dài.
Nhiếp Thu Thực cười như gió xuân, chắp tay nói: “Thì ra là Trang sư thúc, hân hạnh hân hạnh, bọn ta chỉ đùa giỡn với tiểu tử này, cũng không phải thật lòng muốn làm khó hắn.”
Nữ nhi của Khánh Vân Chân Nhân ngang hàng với chưởng môn, tất nhiên phải gọi là sư thúc.
Lữ Đại được hời, trong lòng vui như nở hoa, ngoài mặt lại rụt rè nói: “Vậy còn được.” Quay đầu nhìn lại, tiểu nhị bị thương kia không biết đã chạy đi đâu rồi.
Thấy đám người Nhiếp Thu Thực bị Tiểu Hỉ Thước quay vòng, Lục Quyết bưng chén rượu lên, che khuất ý cười trên khóe môi.
Lữ Đại xoay mắt nhìn thấy hắn thì ngẩn người, nhớ tới những lời lần trước ở bờ biển nói với hắn, nàng có phần thẹn thùng, ngượng ngùng cười cười nhanh chóng quay đầu bỏ đi.
Dưới tinh quang chiếu rọi, nụ cười này không hiểu sao lại khiến người khác rung động, Lục Quyết lại mềm lòng.
Hắn không biết bản thân bị làm sao, trước nay hắn luôn yêu thích phong tình vạn chủng, những nữ tử xinh đẹp lanh lợi hay tiểu yêu nương thanh thuần không thể khơi dậy dục hỏa trong hắn, nhưng hắn lại hết lần này đến lần khác mềm lòng trước nàng.
Có lẽ do hắn đã lớn tuổi, Lục Quyết thở dài, thật sự có chút cảm giác của một người già cỗi.
Tính tiền đi khỏi Tiên Nhưỡng Cư, hắn tìm được tiểu nhị bị thương ở trong một ngõ nhỏ hẻo lánh.
Y dựa lưng vào tường, ngồi dưới đất, chiếc đũa đâm thủng đầu gối kia đã được rút ra, trên quần máu chảy đầm đìa.
Y tựa như không biết đau, nhìn bóng rối trong tay, ngây ngốc cười cười.
Lục Quyết đến gần vài bước, tiểu nhị phát hiện ra hắn, thu lại nụ cười, cả người đều lộ ra vẻ căng thẳng, nhét con rối vào trong ngực.
Lục Quyết ôn hòa nói: “Ngươi đừng sợ, ta cũng là yêu, vết thương của ngươi nếu không kịp xử lý sẽ để lại mầm bệnh.
Ta giúp ngươi bôi thuốc, được không?”
Tiểu nhị đánh giá thiếu niên mặc áo gấm này từ trên xuống dưới: “Chúng ta vốn không quen biết, vì sao ngươi phải giúp ta?”
Lục Quyết cũng muốn hỏi y, chúng ta vốn không quen biết, vì sao ngươi phải ra mặt thay ta? Ngươi chỉ là một tiểu nhị đến bản thân còn khó bảo toàn, thay ta ra mặt chuyện này cũng không tới phiên ngươi.
Lục Quyết ngồi xổm xuống trước mặt tiểu nhị, nói: “Bởi vì ngươi dám vì Yêu Vương đứng ra đối nghịch với đệ tử Phái Không Động, ta rất bội phục ngươi.”
Tiểu nhị ngại ngùng cúi đầu, không lên tiếng, khóe môi có một nụ cười nhợt nhạt.
Y biết làm như vậy không khác gì lấy trứng chọi đá, tự chuốc lấy cực khổ, rất ngu ngốc, chắc chắn sẽ có người cho là y ngốc, nhưng y thật sự rất vui vẻ.
Lục Quyết vén ống quần của y lên, lấy túi nước trong túi Càn Khôn ra rửa sạch vết thương cho hắn, sau đó lại lôi một cái hộp tròn mạ vàng ra, lấy thuốc mỡ màu xanh nhạt bên trong bôi lên vết thương của y, nói: “Phần còn lại ngươi cầm lấy đi, ba ngày sau đổi thuốc một lần, không quá mười ngày là sẽ lành lại.”
Trong lòng tiểu nhị biết thuốc này có giá trị xa xỉ, y do dự một lát, nhận lấy hộp tròn rồi nói: “Đa tạ công tử, còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của ngài?”
“Ta họ Lục, tên chỉ một chữ Quyết.” Lục Quyết băng bó cho y, nói: “Ngươi tên là gì? Có quan hệ gì với yêu vương?”
Tiểu nhị nói: “Ta tên Tông Kha, vốn là một con hươu trên núi Vân Mẫu ở Đàm Châu.
Hơn bốn trăm năm trước, quan binh bách tính của Thạch Chương Hồ Nam thích ăn nhung hươu, bọn họ tranh nhau vào núi bắt hươu, tộc thân của ta tử thương rất nhiều.
Hôm đó ta cũng bị người ta bắt được, đưa đến sơn trang của Thạch Chương nhốt lại.
Nửa đêm, lồ ng giam bỗng nhiên mở ra, ta và đồng bọn trốn thoát.”
“Đó là một đêm trăng tròn, ánh trăng chiếu trên mặt đất, nhưng lại có màu đỏ.
Trên mặt đất đều là máu, trong vũng máu có rất nhiều thi thể không đầu nằm đó, đều là người trong sơn trang.
Hắn đứng ngay bên cạnh một cây mẫu đơn trắng nở rộ, đầu đội mũ vàng, mặc thiết giáp, một tay cầm đầu Thạch Chương, một tay cầm đóa hoa mẫu đơn, giống như thiên thần trong tranh, cao lớn anh tuấn.
Khi đó ta sợ ngây người, không dám tiến lên nói chuyện với hắn, sau này ta mới biết hắn chính là yêu vương.”
Núi Vân Mẫu ở Đàm Châu, phán quan chuyển vận Hồ Nam? Lục Quyết nhíu mày, từ từ nhớ lại.
Thật ra đêm đó hắn đi diệt một tiểu môn phái tên là Hàn Nguyệt Tông, Hàn Nguyệt Tông ở gần Đàm Châu, sau khi xong việc hắn đi dạo khắp nơi, nghe nói một phán quan chuyển vận Thạch Chương thích ăn nhung hươu, quan binh bách tính bắt giết gần hết số hươu trong núi, hắn đột nhiên hăng hái muốn huyết tẩy sơn trang của Thạch Chương.
Trong trí nhớ, hắn lúc ấy một tay cầm đầu của Thạch Chương, một tay khác cầm bộ não vừa móc ra, không phải hoa mẫu đơn.
Trong mắt tiểu nhị đều là sự sùng bái, tay ôm con rối trên ngực, nói: “Ta sẽ không bao giờ quên được tình hình đêm đó, vương thượng nhất định là tới cứu bọn ta.
Ngài ấy là thiên thần của ta, ta không cho phép bất cứ kẻ nào vũ nhục ngài ấy.”
Lục Quyết sờ sờ đầu y, nói: “Ngươi muốn bảo vệ người khác, trước tiên phải mạnh mẽ.
Ta thấy ngươi có căn cốt không tệ, làm tiểu nhị bưng trà đưa nước thật sự lãng phí, ta truyền cho ngươi một công pháp, ngươi tìm một nơi thanh tịnh dốc lòng tu luyện đi.”
Một luồng linh quang chảy vào ấn đường tiểu nhị, y ngẩn ra một lúc, Lục Quyết đã không thấy đâu, bèn nhìn về không trung vái ba lạy.
Ở Tiên Nhưỡng Cư, Lữ Đại và Giang Bình cáo từ đám người Nhiếp Thu Thực, Nhiếp Thu Thực còn muốn trả tiền thay bọn họ, lại bị Giang Bình khéo léo từ chối.
Đi trên đường, Lữ Đại nói: “Ta là sư thúc hắn, để hắn trả tiền thì sao? Dù sao hắn cũng có tiền mà.”
Giang Bình nói: “Nàng gạt bọn họ rằng nàng là nữ nhi của Khánh Vân Chân Nhân nào đó, đúng là hành động bất đắc dĩ, nhưng nếu để hắn trả tiền, chẳng phải sẽ trở thành người vô lại lừa ăn lừa uống sao?”
Lữ Đại nói: “Tự mình trả tiền nào có ngon như được người khác mời?”
Giang Bình lắc đầu nói: “Nàng còn ngụy biện!”
Đi dạo qua mấy gian hàng bán kỳ trân dị bảo, Lữ Đại kéo hắn đi tới trước cửa sòng bạc Chân Du, nói: “Đây là sòng bạc lớn nhất Hải Thị, lầu một đánh bạc bằng Dạ Minh Châu, lầu hai đánh bạc bằng tuổi thọ, lầu ba đánh bạc bằng tu vi, lầu bốn đánh bạc bằng đan dược bí tịch, lầu năm sáu bảy chơi càng lớn, chúng ta vào chơi đi!”
Nghe nàng nói vậy, Giang Bình tò mò cũng muốn vào xem, lại sợ rước thêm phiền toái, bèn nói: “Được rồi, chỉ chơi một chút thôi nhé, không được tham lam.”
Lữ Đại gật đầu thề son sắt, đi vào mua thẻ đánh bạc, tới bên cạnh một bàn đánh bạc.
Giang Bình bảo nàng đặt đại thì đặt đại, bảo nàng đặt tiểu thì đặt tiểu, thắng liên tiếp mấy ván, thẻ bạc trong tay chồng thành núi nhỏ.
Tiểu Hỉ Thước vui vẻ không ngậm miệng lại được, người tráo bài nhìn nàng cười nói: “Vận may của cô nương tốt thật.”
Giang Bình thấy tình thế không ổn, bèn kéo nàng đổi sang bàn khác, lại thắng hai ván, dùng thẻ đánh bạc đổi thành một trăm năm mươi hộp dạ minh châu, đi lên lầu hai.
Tầng này không náo nhiệt bằng tầng dưới, dân cờ bạc ước chừng chỉ hơn một nửa tầng dưới, bầu không khí trên mỗi bàn cờ đều căng thẳng.
Tuổi thọ dù sao cũng quý giá hơn so với Dạ Minh Châu.
“Cho ta đặt cược một lần nữa đi mà, ta chắc chắn sẽ thắng!” Hai gã áo xanh áp giải một gã nam nhân đang giãy dụa đi về phía họ, con bạc này sắc mặt tái nhợt, hai mắt đỏ bừng, xem tướng mạo đã hơn ba mươi, mặc trên người y phục rất cầu kỳ.
Người áo xanh ôn hòa nói: “Bàng công tử, tuổi thọ của ngươi và con cái ngươi đều thua sạch rồi, ngươi không còn vốn liếng đặt cược nữa.” Đi tới đầu cầu thang, hai người bèn đẩy y xuống.
Bàng công tử té ngã trên mặt đất, trong nháy mắt biến thành một lão nhân tóc trắng xoá, đang gần đất xa trời, y lẩm bẩm: “Tại sao có thể như vậy?”
Giang Bình nhìn mà kinh hãi, nói với Lữ Đại: “Vì sao tuổi thọ của con cái cũng có thể xem như tiền cược?”
Lữ Đại khẽ gật đầu, nói: “Cái này có gì phải ngạc nhiên? Thế tục không phải cũng có người bán con cái sao?”
Giang Bình không nói nên lời, Lữ Đại đi tới chỗ đổi thẻ đánh bạc, hỏi: “Chưởng quầy, nếu ta thắng, tuổi thọ có thể tính cho chàng ấy không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...