Thuốc Giải (Giải Dược)

Trong căn phòng này của Hứa Đinh, cũng chỉ có cái ghế sofa này là nằm thoải mái nhất. Trình Khác nằm ngủ trên ghế sofa mấy ngày, ấy thế mà lại cảm thấy còn thoải mái hơn so với lúc ngủ ở nhà.

E là vì không cần phải ngủ trong nhà, dù sao đêm hôm trước hắn ở trong McDonald ngủ úp sấp trên bàn cũng có thể ngủ say như chết.

Hắn ngồi trên ghế sofa, xoa xoa mặt, nhìn về phía phòng ngủ bên kia, phát hiện trên giường đã không có ai nằm, Hứa Đinh cũng đã mang hành lý đi.

“Hứa Đinh!” Hắn gọi thử một tiếng.

Chắc chắn Hứa Đinh không ở trong phòng, hắn mới chậm rãi đứng lên xoay người, lại chậm rãi đi vào phòng tắm.

Trong phòng tắm vốn chẳng có thứ gì, dù sao căn nhà này lúc trước cũng không ai ở, chỉ thỉnh thoảng có người dọn nhà đến dọn dẹp định kỳ, thế nhưng Trình Khác đúng là mua hơi nhiều đồ.

Hắn chẳng mấy khi mua đồ dùng sinh hoạt, bình thường dùng hết mẹ hắn sẽ tự bảo người đổi, dù đổi cái gì hắn cũng không rõ, dù sao cũng chẳng cảm nhận được dùng có gì khác nhau.

Giờ tự mình phải đi siêu thị, thế là mua luôn loại bình lớn, còn tặng thêm thứ nọ thứ kia, nhìn có vẻ rất lời.

Hiện giờ nhìn lại, chẳng trách Hứa Đinh còn phải để công hỏi một câu, thật sự là chẳng ra sao, mong là không khiến Hứa Đinh cảm thấy hắn muốn ở lại đây lâu dài không đi.

Trình Khác nhìn giờ trên di động, gọi điện thoại cho người bên đại lý, hẹn sau một giờ nữa gặp mặt đi xem phòng.

Trước đó hắn phải ăn gì đã, tối hôm qua đã không ăn gì, hiện giờ bụng đói đến cồn cào, thế nhưng đói đến như thế, hắn vẫn chẳng biết mình muốn ăn gì.

Bước ra khỏi nhà, đi thêm vài bước thuận theo con phố phía trước cửa khu nhà, cuối cùng hắn rẽ vào một hàng pizza nhỏ.

Muốn uống một ly cà phê cùng một cái pizza hải sản.

Hắn rất khi ăn sáng bên ngoài, trong trí nhớ của hắn, mỗi sáng sớm sau khi rời giường, trong phòng đều bày một bữa sáng thịnh soạn, nửa tháng cũng không trùng lặp.

Nhưng hắn cũng không thích ăn, so với dùng cơm tây, hắn thật ra lại thích bữa sáng sữa đậu nành bánh quẩy, cùng với chút tào phớ hơn.

Trình Khác nhìn cà phê và bánh pizza trước mắt, tự hỏi tại sao cuối cùng lại ăn mấy thứ đồ chơi này.

Người bên đại lý rất đúng giờ lái xe tới, dừng bên cạnh hắn: “Trình tiên sinh phải không? Tôi là người bên đại lý, Tiểu Trương.”

“Ừm.” Trình Khác gật gật đầu.

Tiểu Trương nhìn hắn từ trên xuống dưới vài lần: “Lên xe đi, tôi dẫn anh xem một chút, có ba căn, anh có thể chọn xem.”

“Cảm ơn.” Trình Khác lên xe.

Trên xe mùi hơi nồng, hẳn là mùi thơm, nhưng vì xịt quá nồng, Trình Khác mơ hồ có thể ngửi thấy mùi cồn, hắn hé cửa sổ ra một chút.

“Anh có yêu cầu gì về giá cả không,” Tiểu Trương vừa lái xe vừa nói chuyện, “Đại khái thôi. Ba căn đi xem hôm nay giá cả không giống nhau, anh có yêu cầu như nào, chúng tôi căn cứ theo đó mà bắt đầu.”

“Không có,” Trình Khác thành thật trả lời, “Tôi chỉ có vài yêu cầu về phòng thôi.”

“… Được.” Tiểu Trương gật đầu, “Vậy yêu cầu về phòng ở của anh là?”

“Rộng một chút, sạch sẽ một chút, giao thông thuận tiện chút,” Trình Khác nói, “Hoàn cảnh khu nhà tốt một chút.”

“Điều kiện này e là giá cũng không thấp.” Tiểu Trương nói.

“Ừm.” Trình Khác đáp một tiếng.

Hắn rất muốn nói với Tiểu Trương, hắn căn bản không có khái niệm phòng phải như thế nào, giá thế nào thuê được phòng ra sao hắn cũng chẳng biết.

Căn đầu tiên là một căn có hai phòng, hoàn cảnh khu nhà và đường xá cũng không tệ, có điều lúc Trình Khác bước vào nhà, cảm thấy không thoải mái lắm, không gian quá nhỏ, đứng trước cửa sổ, hắn có thể nhìn thấy trên gối trong phòng ngủ đối diện là hoa văn gì… quê một cục.

Hơn nữa phòng cũng không mới lắm, tường dán giấy dán tường, hắn vẫn thích tường chân thật hơn.

“Thế nào?” Tiểu Trương hỏi, “Căn phòng này cũng không khác lắm so với yêu cầu của anh…”

“Có phòng mới hơn căn này không?” Trình Khác hỏi.


“Căn này cũng mới lấy chìa khóa được hai năm,” Tiểu Trương nói, “Nếu anh cảm thấy phòng này cũ, vậy cũng chỉ có thể thuê phòng mới.”

“Được,” Trình Khác đi ra cửa, “Vậy thì đi xem thử phòng mới đi.”

“Được,” Tiểu Trương vỗ bàn tay một cái, “Trình tiên sinh làm nghề gì?”

Trình Khác không lên tiếng, tự nhiên không biết trả lời thế nào, hắn cho tới giờ cũng chưa từng bị hỏi chuyện này.

Hắn do dự mấy giây, quyết định im lặng.

“Tôi không có ý gì khác đâu, Trình tiên sinh,” Tiểu Trương dẫn hắn xuống tầng, vừa đi vừa nói, “Tôi hỏi điều này là do chủ nhà trọ yêu cầu, căn này là phòng mới, chủ nhà trọ đặt ra rất nhiều yêu cầu về người thuê.”

“À,” Trình Khác thử nghĩ một lúc, cuối cùng cũng chỉ có thể nói ra “nghề” duy nhất mình biết, “Vẽ tranh cát.”

“Bán ghế sofa?” Tiểu Trương hỏi.

“Vẽ tranh cát.” Trình Khác giải thích, “Chính là dùng hạt cát để vẽ tranh.”

“Ồ! Vẽ tranh cát! Tôi biết tôi biết!” Tiểu Trương gật đầu lia lịa, “Vậy anh hẳn là nghệ thuật gia rồi, vẽ tranh cát đặc biệt đỉnh.”

Trình Khác cười cười không nói gì.

“Chính là thật đáng tiếc, “Tiểu Trương nói, “Vẽ cả một ngày,  phủi nhẹ tay cái là mất rồi.”

“Ừm,” Trình Khác lên xe, chuyển đề tài, “Chủ nhà còn có yêu cầu gì khác không?”

“Có nghề nghiệp đàng hoàng, ” Tiểu Trương nói, “Thích sạch sẽ, sinh hoạt có quy luật, không tùy tiện dẫn người về nhà, không cho tình nhân thuê, kết hôn cũng được, nhưng không thể có con.”

“…Vừa khéo, tôi độc thân.” Trình Khác không biết những yêu cầu này có phải quá đáng lắm không, thế nhưng vừa may hắn phù hợp.

Lúc nhìn thấy phòng, Trình Khác thở phào nhẹ nhõm, không cần chạy đến căn thứ ba kia nữa.

Phòng nằm ở tầng cao nhất, có sân thượng, sân thượng đối diện vườn hoa của khu nhà, trang trí cũng rất đơn giản, sàn gỗ tường trắng, nội thất đơn giản.

Điểm duy nhất khiến Trình Khác thấy khó chịu là, căn nhà này chỉ cách chỗ mấy ngày trước hắn lăn lộn trong thùng rác còn bị đâm cho một dao có hai con đường.

Nhận ra hắn có chút do dự, Tiểu Trương thi triển công phu PR một phen, đoạn đường tấp nập, siêu thị trung tâm thương mại đều có, cuộc sống về đêm đảm bảo phong phú, nhà hàng quán bar quán đêm đầy đủ.

“Giao thông càng không cần nói, cửa vào trạm tàu điện ngầm ở ngay bên cạnh, xe bus cũng nhiều, vào bến có thể chặn kín đường,” Tiểu Trương nói, “Muốn đi đâu cũng…”

“Vậy căn này đi.” Trình Khác ngắt lời Tiểu Trương, cả một đoạn đường này, Tiểu Trương không ngớt miệng, nói nhiều đến mức hắn đã sắp không chịu nổi.

“Vậy được, để tôi nói cụ thể với anh một chút,” Tiểu Trương vẫn nói liên tục, “Muốn lắp đặt thiết bị điện gì mới đều phải nói trước với chủ phòng, không thể nuôi thú cưng, không được tự ý đổi khóa, đồ dùng hỏng không được tự sửa, phải nói qua với chủ nhà…”

Trình Khác cảm thấy đầu đã ong ong, ngồi xuống ghế sofa cũng chẳng nghe rõ được Tiểu Trương nói gì nữa, không rõ là do Tiểu Trương quá phiền hay chủ nhà này thật sự dông dài, hắn cũng chỉ biết “Ừ”, cuối cùng Tiểu Trương nói một câu “Cọc ba trả một” kết thúc màn giới thiệu.

“Cọc ba trả một là gì?” Trình Khác hỏi.

“…Trước tiên đặt cọc tiền thuê ba tháng, sau đó mỗi tháng nộp tiền thuê nhà một lần.” Tiểu Trương giải thích.

“Hả,” Trình Khác suy nghĩ, “Tôi nộp luôn mấy tháng hoặc nửa năm cũng được.”

“Không, chủ nhà trọ yêu cầu nộp theo tháng.” Tiểu Trương nói.

“Tại sao?” Trình Khác ngẩn người,

“Chắc là cho dễ tăng tiền thuê,” Tiểu Trương trả lời thành thật, “Hoặc là không muốn cho thuê nữa cũng dễ xử lí.”

“…À.” Trình Khác vẫn không hiểu lắm.

Giang Dư Đoạt ngậm thuốc lá dựa vào bên cửa sổ, nhìn bài trong tay Lư Thiến, Lư Thiến sờ bài trên tay phải, mỗi lá một lần vẫn chưa quyết định được đánh ra lá nào.


Cuối cùng cầm lá hai vạn định ném, Giang Dư Đoạt đá chân lưng ghế bà chị một cước: “Ra tiền đi.”

“Không được, lão tam, mày có ý gì?” Lưu ca sống bên dưới nhà Lư Thiến cực kỳ khó chịu vỗ bàn một cái, “Mày muốn thì ngậm miệng vào, tự mình đánh đi, ở đây chỉ huy cái rắm.”

“Tôi mà đánh, phòng mấy người cũng về tôi hơn tám mươi rồi.” Giang Dư Đoạt nói.

“Xem bài không nhận chân quân tử, mày hiểu không?” Lưu ca nhìn chằm chằm y.

“Đánh bạc thôi, đừng tự nói mình tao nhã thế.” Giang Dư Đoạt cười cười.

“À, không tệ! Mày cũng còn biết là đang đánh bạc cơ đấy!” Lưu ca nói.

“Được rồi, được rồi.” Lư Thiến vỗ vai Lưu ca, quay đầu khoát tay với Giang Dư Đoạt, “Cậu đừng đứng đây chỉ huy nữa, ra ngoài loanh quanh đi.”

“Đi đây,” Giang Dư Đoạt chậm rãi xoay người, đi ra cửa, lúc đi qua Lưu ca còn ném bao thuốc lá về bên tay gã. “Lưu ca phát tài.”

“Cái thằng nhãi này, lúc nào cũng vậy!” Lưu ca bỏ thuốc lá vào túi, “Chọc giận người ta rồi đi dỗ.”

“Vậy ông anh có muốn tôi dỗ không,” Giang Dư Đoạt đưa tay ra, “Không muốn tôi dỗ thì trả lại tôi.”

“Ra ngoài đi loanh quanh đi.” Lưu ca vỗ bàn.

Giang Dư Đoạt cười, mở cửa đi ra ngoài.

Y cũng không thích xem Lư Thiến đánh bài, đã đánh nhiều năm như thế rồi, một chút tiến bộ cũng chẳng có, vẫn là tay mơ bài bạc.

Ngày hôm nay, y đáng lẽ phải tới tòa số một, hôm trước cả nhà một căn tầng hai than thở khóc lóc cầu xin nộp tiền trễ thêm một tháng, nói rằng thật sự không có tiền, Giang Dư Đoạt đồng ý, hôm nay vẫn muốn lượn qua đó một vòng, nhắc nhở một chút.

Thật ra theo thói quen của  y, sẽ không đồng ý lại hoãn thêm một tháng nữa. Y cảm giác bản thân hẳn là không có lòng thông cảm, nhìn thấy mấy người khốn khổ giãy dụa sinh tồn này, y chỉ cảm thấy phiền.

Cũng có lẽ là làm y nhớ tới quá khứ, ai thảm hơn ai, vĩnh viễn sẽ có người so với mình dùng một cách càng chật vật không thể tưởng tượng hơn để sống sót.

Có điều, đây là phòng của Lư Thiến, mọi việc theo ý bà chị mà làm. Lư Thiến tuy ăn nói có đanh đá, nhưng trong lòng lại mềm yếu, trước đây có người thiếu nợ đến tám tháng tiền nhà, lúc bỏ trốn đến bàn cũng vác đi theo, Lư Thiến mắng chửi ba ngày, câu chữ như chém sắt chém bùn, thế nhưng đến lúc có người muốn nợ tiền thuê nhà, bà chị lại cứ như cũ cho người ta thư thả.

Lúc trước y không chịu rời đi, Lư Thiến cũng như ác bá làm đủ thứ chuyện, chỉ sợ không làm y phiền chết được, nhưng cuối cùng cũng không đuổi y đi, còn cho y tiền…

Chuông điện thoại di động vang lên, đánh thức Giang Dư Đoạt từ trong hồi ức, y lấy điện thoại ra liếc mắt nhìn, là một số lạ, y theo bản năng đưa mắt nhìn một vòng bốn phía, sau đó đưa lưng về phía tường, rồi mới nghe điện thoại.

“Giang tiên sinh phải không?” Một giọng nam truyền tới từ đầu bên kia.

“Ai?” Giang Dư Đoạt hỏi.

“Tôi là Tiểu Trương bên đại lý cho thuê nhà, lúc trước anh đến chỗ chúng tôi đăng ký cho làm chi nhánh,” Tiểu Trương nói, “Giờ anh có thể qua chỗ chúng tôi một lúc không? Đang có một người muốn thuê, điều kiện rất thích hợp, anh có tiện qua ký hợp đồng sao?”

“Để mai đi.” Giang Dư Đoạt nói.

“Là thế này, vị muốn thuê nhà này đang rất vội, muốn ngay hôm nay có thể vào ở, người muốn thuê ngay như vậy cũng khó tìm,” Tiểu Trương nói, “Anh xem, yêu cầu của bên anh cũng không phải là ít, vị này rất thoải mái đáp ứng…”

Giang Dư Đoạt nhíu mày: “Người này có phù hợp yêu cầu không?”

“Nghệ thuật gia, độc thân, nhìn cũng có vẻ sạch sẽ ngăn nắp,” Tiểu Trương nói, “Một vị tiên sinh hơn hai mươi tuổi.”

Giang Dư Đoạt tiếp tục nhíu mày, đàn ông? Lại còn gấp gáp muốn vào ở như vậy? Giờ muốn ký hợp đồng luôn? Đến ngày mai cũng không chờ được? Nghe đã thấy có vấn đề.

“Giang tiên sinh?” Tiểu Trương phía bên kia gọi y.

“Được, chờ chút, giờ tôi đi qua.” Giang Dư Đoạt dập máy, gọi cho Trần Khánh, “Giờ mày sẵn xe không? Qua căn nhà mới của bà chị đón tao?”

“Có, nhưng là con Cayenne, chắc không đủ lớn nhể?” Trần Khánh nói, “Có cần xe chở hàng không?”


Giang Dư Đoạt im lặng, nghe giọng nói như rống lên của Trần Khánh, y cố gắng nỗ lực lí giải câu nói này của gã, thế nhưng bất lực.

Y nỗ lực khống chế giọng điệu, cố giữ giọng mình ôn hòa: “Con mẹ nó, mày nói cái gì?”

“Mày dọn nhà mà không dọn hành lý à? Một đống đồ như thế, con Cayenne kia sao chất nổi.” Trần Khánh nói.

Giang Dư Đoạt đột nhiên rất muốn tóm một người trên đường đánh một trận cho bõ giận, y cắn răng: “Không cần, mày cứ đến đi, lái con Cayenne, tao ở dưới phòng đánh bài.”

“Được,” Trần Khánh nhanh gọn, “Đến ngay đây.”

Một chiếc Cayenne rất nhanh từ giao lộ lái tới, dừng cạnh Giang Dư Đoạt.

Không kịp đợi Trần Khánh mở cửa xe, Giang Dư Đoạt đã xông đến mở cửa ghế lái, tóm lấy tay Trần Khánh áp lên lưng gã.

“Chuyển nhà con mẹ gì?” Giang Dư Đoạt dí sát vào lỗ tai gã rống lên, “Mày lái xe làm mẹ gì! Đến công ty dọn nhà làm đi!”

“Mịa nó!” Trần Khánh bịt lỗ tai, “Mày nói đến nhà mới của Tây tỷ, bảo tao lái xe đến đây! Lần trước dọn nhà mày chẳng nói như thế còn gì!”

“Đi ký hợp đồng cho thuê nhà!” Giang Dư Đoạt thả tay gã ra, rống lên.

“Biết rồi,” Trần Khánh nằm sấp trên vô lăng, ngón tay xoa xoa trong lỗ tai, “Tam ca, mày tha cho tao một con đường sống đi.”

“Mày mới tha cho tao đi,” Giang Dư Đoạt lên xe, ngồi vào ghế phụ, vừa thắt dây an toàn vừa thở dài, “Cứ như thế này, đầu không ra đầu đuôi không ra đuôi, nói một câu cũng không hiểu nổi.”

“Nhà cho thuê được rồi?” Trần Khánh lái xe đi.

“Ừ,” Giang Dư Đoạt châm thuốc, “Nghe nói là một nghệ thuật gia.”

“Hẳn là người có tiền,” Trần Khánh gật đầu, “Sẽ không nợ tiền thuê.”

Giang Dư Đoạt im lặng.

“Cũng không chắc,” Trần Khánh nghĩ nghĩ lại, “Mày xem Tích gia kìa, ăn mặc cũng đàng hoàng, đeo cái đồng hồ mấy vạn, cũng đi bới thùng rác đấy thôi, là thực hành nghệ thuật hành vi à?”

“Im miệng nhìn đèn đi.” Giang Dư Đoạt bật radio, vặn âm thanh to lên.

Trần Khánh hẳn vẫn không thể thoát khỏi nhận định Trình Khác là một tên đàn ông lang thang đã vậy còn đi bới rác, chính Giang Dư Đoạt còn cảm thấy oan thay cho Trình Khác.

Nghĩ tới Trình Khác, y có chút mê man, người nọ tới đây làm gì?

Gần đây cũng không phát hiện có người theo dõi mình, kẻ duy nhất có thể nghi ngờ là Trình Khác, thế nhưng Trình Khác thật sự không giống người có khả năng làm nên chuyện gì.

Hiện giờ bọn côn đồ đều thịnh hành kiểu đẹp trai đầu đất tố chất cao à?

Có điều cái người muốn thuê phòng này, so với Trình Khác mà nói, thậm chí càng khả nghi hơn.

Giang Dư Đoạt quay đầu nhìn Trần Khánh: “Gần đây bên này có chuyện gì không?”

“Không có,” Trần Khánh lắc đầu, “Cực yên ả, toàn mấy chuyện rắm rít vụn vặt, chính là cái lão Trương Đại Tề kia còn chưa đưa tiền cho Cẩu Tử, Cẩu Tử ngày nào cũng buồn thối đây.”

“Tao ngày mai qua một chuyến,” Giang Dư Đoạt nói, “Cẩu Tử đúng là không có tiền đồ, vì ba ngàn đồng mà mất ngủ đến một tháng.”

“Có thể giống mày sao, trên tay mày có bao nhiêu tiền, trong tay nó lại bao nhiêu, cả nhà nó đều đã quen ở nhà, mày…” Trần Khánh nuốt nước miếng, “Ngày mai tao đi cho, chuyện này mày đi không hợp, cái trò này của Trương Đại Tề, không đáng để mày tự đi.”

Giang Dư Đoạt ừ một tiếng rồi im lặng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Sắp đến chưa vậy?” Trình Khác ngồi trên sofa, buồn bực ngán ngẩm bấm điện thoại sáng lên, thở dài, lại ấn sáng lên.

Bên trong di động hắn trống không, đến game giết thời gian cũng chẳng có, có điều cái điện thoại cũ của hắn cũng chả khác gì, ngoại trừ nhận điện thoại cũng là chụp bức ảnh, ngoài những lúc đấy thật sự không có cảm giác tồn tại.

Dù sao cũng chẳng có mấy khi phải ngẩn người cùng người xa lạ như hiện giờ.

“Sắp tới rồi,” Tiểu Trương nói, “Cách không xa.”

Vừa dứt lời, thang máy ngoài cửa đã vang lên, có người đi ra.

Trình Khác thở phào một hơi, thả điện thoại vào túi, đang định đứng lên, vừa ngẩng đầu nhìn đã ngây cả người.

“Nhanh chút, tôi còn có…” Giang Dư Đoạt đi vào nhà, ánh mắt từ trên mặt Tiểu Trương quét sang, cũng ngây cả người, “…việc.”

“Tao đệch! Tích gia?” Đi phía sau giờ mới vào chính là Tổng hộ pháp Trần Khánh, vừa thấy Trình Khác một cái, trong nháy mắt đã hô to cái tên hàng hiệu hẳn là không thể quên nổi này.


“Đây là…quen biết sao?” Tiểu Trương cũng thấy giật mình.

“Không quen.” Giang Dư Đoạt nói.

Trình Khác cũng cùng lúc mở miệng: “Không quen.”

“A,” Tiểu Trương lúng túng nở nụ cười, xoa xoa tay, “Vậy… giờ mọi người cùng xem qua hợp đồng, sau đó ký tên?”

“Không cần xem.” Trình Khác chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng kết thúc tình cảnh này.

“Được.” Giang Dư Đoạt kéo một cái ghế, ngồi xuống trước bàn.

“…Được rồi.” Trình Khác nhận lấy hợp đồng Tiểu Trương đưa tới.

Thực ra ngay trong nháy mắt nhìn thấy Giang Dư Đoạt, hắn đã cực kỳ muốn bỏ của chạy lấy người, đầu óc giờ vẫn chưa tỉnh táo được.

Nhưng cuối cùng vẫn phải cắn răng chịu đựng.

Hắn rất hài lòng với căn phòng này, hắn cũng cần lập tức thu xếp ổn thỏa cho bản thân.

Giang Dư Đoạt còn thiếu hắn một dao.

“Hợp đồng này hai người trực tiếp ký, bên chúng tôi là trung gian làm chứng,” Tiểu Trương nói, “Chúng tôi làm ăn đàng hoàng, hai vị xin yên tâm.”

Trình Khác trầm mặc cầm hợp đồng, nghiêm túc nhìn, thật ra một chữ cũng không đọc.

“Yêu cầu nói hết với anh ta rồi?” Giang Dư Đoạt hỏi.

“Đúng thế.” Tiểu Trương nói.

“Yêu cầu gì?” Trình Khác rất trôi chảy hỏi.

Giang Dư Đoạt quay đầu nhìn Tiểu Trương, Tiểu Trương hoảng đến mức lắp ba lắp bắp: “Trình tiên sinh, chính là, là lúc nãy tôi, tôi nói với anh đó.”

“À,”  Trình Khác gật đầu, “Nói rồi.”

“Trong phòng này chỉ có anh được ở, hoa chim cá côn trùng chó mèo và người khác đều không thể ở,” Giang Dư Đoạt nói, “Động đến thứ gì trong phòng, đầu tiên phải báo cho tôi…”

“Được,” Trình Khác vung hợp đồng lên bàn, cầm bút ký tên của mình, sau đó dựa vào ghế, “Tôi rất bận.”

Giang Dư Đoạt nhìn chằm chằm hắn một chốc, quay đầu nhìn Tiểu Trương, “Tôi ký tên tôi hay ký tên chủ phòng?”

“Tên anh là được,” Tiểu Trương nói, “Cũng có thư ủy thác của chủ phòng rồi.”

“Ừ.” Giang Dư Đoạt vơ lấy bút ký tên, ném hợp đồng về cho Tiểu Trương, rồi nhìn Trình Khác, “Anh có số điện thoại tôi rồi đi?”

“Không có.” Trình Khác trả lời.

Giang Dư Đoạt nghiêng đầu, Trần Khánh vốn đang nghiêm mặt đứng phía sau như vệ sĩ liền lập tức từ đâu đó móc ra một tấm vỏ bao thuốc lá, đặt trước mặt hắn.

Trình Khác nhìn tấm card viết ba chữ Giang Dư Đoạt cùng với một dãy số điện thoại trước mắt, không cần quay mặt lại hắn cũng có thể cảm nhận được ánh mắt khiếp sợ của Tiểu Trương.

Hắn cắn răng cầm lên tấm “danh thiếp” kia, bỏ vào túi.

Hợp đồng ký xong, tiền đặt cọc ba tháng cũng đưa đủ, Giang Dư Đoạt đưa thanh chìa khóa “không cho phép đổi” cho hắn, Trình Khác cảm thấy bước tiếp theo hẳn là mọi người đứng dậy, sau đó từng người một rời đi.

Thế nhưng Giang Dư Đoạt vẫn ngồi đối diện bên kia bàn, nhìn hắn.

Trần Khánh cũng như cũ nghiêm mặt đứng phía sau, nhìn hắn.

Vướng Tiểu Trương vẫn còn đang ở bên cạnh, Trình Khác không muốn để người ta cảm thấy hắn và hai tên kia là trốn ra từ cùng một bệnh viện tâm thần, chỉ có thể hắng giọng một cái, định mở miệng nói lời từ biệt.

“Anh đi đi,” Giang Dư Đoạt cướp lời trước, hướng về Tiểu Trương phất phất tay, “Vất vả rồi.”

“Vậy…” Tiểu Trương do dự.

Trần Khánh nhanh gọn đi qua, cưỡng ép cậu ta ra ngoài cửa, sau đó đóng cửa lại.

“Tôi nói thẳng vậy,” Giang Dư Đoạt nhìn Trình Khác, “Tôi không biết rút cuộc anh có mục đích gì, thế nhưng nếu phòng này anh không muốn thuê nữa, giờ đổi ý vẫn kịp.”

“Vậy tôi cũng nói thẳng, tôi không biết cậu bị bệnh gì, nhưng phòng này tôi muốn thuê.” Trình Khác ấn vết thương trên eo, “Tôi chắc chắn thuê.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui