Thuốc Giải Độc
Thời gian cứ thế trôi dần đến ngày nghỉ cuối năm, chuẩn bị đón Tết dương lịch bước sang năm mới. Trương Ngọc Quân háo hức dắt tay Lục Cảnh Thành về nhà ngoại đón giao thừa. Từ bây giờ Ngọc Quân đơn phương đặt ra quy định, Tết dương lịch cô cùng Lục Cảnh Thành sẽ về nhà ngoại. Còn đến Tết âm lịch sẽ về nhà họ Lục ăn Tết.
Lục Cảnh Thành đương nhiên là chiều theo ý của vợ mình.
Ông ngoại thì có chút không hài lòng. Theo ý ông, cháu gái của ông đã quanh năm suốt tháng ở bên nhà chồng thì Tết tây Tết ta gì đó cũng phải về nhà ông hết mới đúng.
Bên phía cha mẹ Lục thì cũng dễ nói chuyện. Chỉ cần hai vợ chồng sống chung hòa thuận thì đều được hết.
Cho nên hôm nay vừa học xong ở trường Ngọc Quân đã vội vàng tạm biệt bạn thân để đi đón chồng tan sở. Lục Cảnh Thành thấy cô háo hức về nhà ông ngoại đến như vậy thì cũng mau chóng dọn dẹp để đi cùng cô. Anh chẳng nỡ để làm vợ mình buồn.
Chẳng ngờ vừa khi xe vừa chạy đến cổng nhà ông ngoại đã bị một chiếc siêu xe kiêu ngạo chặn lại. Tài xế có chút bối rối, mở cửa xuống xem xét tình hình. Ông ta có chút bối rối cũng đúng thôi, ông ta đã làm cho nhà họ Lục bao nhiêu năm đây là lần đầu tiên có kẻ dám chặn đầu xe Lục Cảnh Thành.
Ngọc Quân mắt thấy sắp về đến nhà ông ngoại thì càng háo hức, đột nhiên thấy xe mình bị dừng. Cô mở cửa kính xe ra ngó xem thì chỉ thấy con siêu xe đẹp đến lóa mắt đang chặn ở cổng vào.
Chỉ thấy cánh cửa xe được bật ra, một đôi chân dài được bao bọc trong chiếc quần tây được cắt may thủ công vừa vặn bước ra. Ngọc Quân há hốc miệng kinh ngạc.
Là Ngụy Vũ!
Sao anh ta lại xuất hiện ở đây?
Ngụy Vũ bước lại chỗ Ngọc Quân, thân thiện cười với cô.
“Ngọc Quân tiểu thư, trùng hợp quá, chúng ta lại gặp lại nhau rồi.”
Ngọc Quân nín thinh cạn lời. Anh ta dàn ra cảnh này mà lại thản nhiên nói với cô hai chữ trùng hợp. Cô không tin chuyện vô duyên vô cớ anh ta làm trò này.
Một cánh tay dài thò sang kéo eo cô lùi hẳn vào bên trong, khuôn mặt lạnh lùng của Lục Cảnh Thành lộ ra.
“Ngụy tổng, phiền anh mang xe của mình cút xa ra chỗ khác. Đừng cản đường tôi và vợ về nhà ăn Tết.”
Ngụy Vũ vẫn thản nhiên, anh ta còn cười nói chào lại Lục Cảnh Thành.
“Ồ, chào Lục tổng. Tôi không biết là anh cũng ở đây.”
“Biết rồi thì mau đi đi.”
Ngụy Vũ lắc đầu.
“Không được, tôi còn chưa đưa quà mừng năm mới cho tiểu thư Ngọc Quân.”
“Vợ tôi không cần nhận quà của người lạ.”
“Anh không thể cấm đoán việc của người khác được. Hơn nữa tôi cũng có quyền được tự do tặng quà của mình.”
Như để khẳng định chủ quyền, Lục Cảnh Thành siết chặt eo ôm Ngọc Quân vào lòng. Hai cánh tay cứng rắn như sát của anh bao trọn lấy người cô, trông cô như đang lọt thỏm giữa lồng ngực rộng lớn.
“Cô ấy là vợ tôi, tôi có quyền. Anh không biết câu nói, vợ chồng nhất thể đồng tâm sao? Từ nay về sau xin anh hãy gọi vợ tôi là Lục phu nhân.”
“Tiểu thư Ngọc Quân tuy đã kết hôn nhưng vẫn là một cá nhân riêng biệt, tôi vẫn muốn sẽ gọi như thế.”
“…”
Ngọc Quân thấy dấu hiệu của chiến tranh dần dần bùng nổ, cô vội vàng giơ tay ngăn cản.
“Dừng, dừng.”
Hai người đàn ông thấy Ngọc Quân nói thế thì đành bực tức mà dừng cuộc đấu khẩu. Tuy vậy trong ánh mắt toàn là tia lửa, mùi thuốc súng nồng đậm trong không khí xung quanh.
Ngọc Quân thở dài, cô bỗng có chút đau đầu.
“Ông xã, anh đợi em một chút. Em xuống nói chuyện với anh ta.”
Lục Cảnh Thành ngay lập tức từ chối.
“Không được.”
Cô nắm lấy tay anh lay nhẹ.
“Không sao đâu mà. Em thề là em chỉ nói chuyện với anh ta một lúc. Em sẽ đứng ở ngay gần đây thôi mà.”
Lục Cảnh Thành vẫn kiên quyết không đổi.
“Không thể."
Ngọc Quân giơ ba ngón tay lên trời.
“Em thề.”
Lục Cảnh Thành vẫn đanh mặt lại, khí chất của anh bắt đầu u ám.
Thấy mình không thể lay chuyển được người đàn ông cứng đầu cứng cổ này, Ngọc Quân đành phải bó tay đầu hàng chịu thua.
“Thôi được rồi. Vậy anh buông em ra đã. Em nói luôn với anh ta ở đây cũng được.”
Lục Cảnh Thành thấy cô nhường một bước thì anh cũng đành làm theo. Mặc dù trong thâm tâm anh vẫn không cam lòng, anh không muốn vợ mình nói chuyện với tên người lạ.
Ngụy Vũ dịch sát lại, kéo cửa xe xuống dưới mức thấp nhất.
“Ngụy tổng, tôi biết rõ anh tiếp cận tôi là có mục đích gì.”
Một tia ngạc nhiên vụt qua trong mắt Ngụy Vũ, không ngờ Ngọc Quân lại đột nhiên nói thẳng thừng ra đến như vậy. Anh lẩm bẩm.
“Mục đích sao?”
Ngụy Vũ nhìn thẳng vào mắt cô, anh gằn từng chữ.
“Vậy thì em biết rõ, tôi không thể nào từ bỏ được em.”
Ngày hôm đấy anh đã nói rất rõ ràng, chờ anh ba năm anh chắc chắn sẽ quay về tìm được cô.
Ngọc Quân lắc đầu.
“Anh không phải là không thể nào từ bỏ được tôi. Anh là không thể nào từ bỏ được người mình cần tìm mình năm xưa.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...